Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 147: Bị nhốt một đêm khó chạy trốn


Chương trước Chương tiếp

Chân trời càng ngày càng mờ, nếu không đi ra khỏi nơi này, như vậy bọn họ phải ở chỗ này qua đêm rồi.

Nơi này ngoại trừ bầy sói ra, có thể còn có thứ gì đó càng nguy hiểm hơn.

Mộ Thiếu Dục cũng biết không thể ở lại lâu, mang theo Tần Thư Dao nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chỉ là tình hình bên ngoài còn gay go hơn nơi này nhiều, khí độc không chỉ nồng đậm, hơn nữa bọn họ còn lạc đường. Còn đi như vậy nữa, cho dù bọn họ tìm được thuốc giải, cũng không còn biện pháp còn sống mà đi ra khỏi nơi này.

Dù sao Tần Thư Dao cũng là nữ tử yếu đuối, sau khi đi gần nửa canh giờ, lại cảm thấy sức lực cạn kiệt.

"Không được, còn đi như vậy nữa. Nhất định chúng ta sẽ bị khí độc độc chết!"

Mộ Thiếu Dục cau mày, hắn nhìn xung quanh đều mờ mờ, mà sắc trời cũng bắt đầu càng ngày càng mờ, muốn đi ra khỏi nơi này sợ là khó càng thêm khó rồi.

"Chúng ta trở lại đường cũ thôi!"

Tối thiểu không khí nơi đó còn trong lành, hơn nữa bọn họ cũng chỉ đi được một đoạn đường ngắn. Nói không chừng cách đó không xa có chỗ tránh nạn. Hơn nữa trời đã tối, động vật đều sợ lửa, chỉ cần bọn họ đốt lửa lên, không ngủ, như vậy sẽ bình an vô sự.

Mộ Thiếu Dục quyết định ý kiến hay, lập tức đi trở về đường cũ.

Lúc trở lại chỗ đó, trời đã tối đen rồi.

Hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao lại tìm kiếm xung quanh, phát hiện rất trống trải, ngoại trừ mặt cỏ ra, là một mảng lớn Bỉ Ngạn Hoa. Tần Thư Dao lại thuận tay hái được một ít Thiên Tằm Hồng Đậu, sau đó đặt ở trong sọt

"Không bằng hôm nay chúng ta nghỉ ở đây."

Chỗ quá sâu nàng không dám đi, dù sao trời đã tối đen rồi, đến lúc đó lại đụng phải mãnh thú, cho dù võ công của Mộ Thiếu Dục có cao cường tới đâu, mà nàng là một gánh nặng, cũng sợ đối phó không được.

Mộ Thiếu Dục gật đầu, đi tìm một ít củi hỗ.

Phía trước mấy con sói chết tại chỗ, Mộ Thiếu Dục trực tiếp cắt lấy mấy khối thịt, ở trên bờ sông rửa sạch, sau đó nướng trên lửa.

Mùi hương thịt nướng, Tần Thư Dao mới cảm thấy đói bụng.

Lúc này màn đêm buông xuống, trên bầu trời đen phủ đầy những ngôi sao.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Tần Thư Dao nghỉ ngơi ngoài trời, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm đẹp như vậy.

Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, ánh trăng chiếu xuống, bóng Bỉ Ngạn Hoa chiếu lên dòng sông.

Hai tay Tần Thư Dao ôm đầu gối, cằm để ở trên đầu gối, cười nói: "Lúc trước đều ở trong kinh thành, không nghĩ tới bên ngoài cũng có cảnh đêm đẹp như vậy!"

Kiếp trước nàng là một phụ nhân ở sâu bên trong trạch viện, kiếp này nàng lại trải qua quá nhiều chuyện khác biệt.

Mộ Thiếu Dục nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ánh lửa của Tần Thư Dao, trong lòng lại có một cảm giác bình yên: "Thực ra kinh thành cũng có, đợi sau khi trở về kinh thành, ta dẫn nàng đi xem!

Tần Thư Dao lập tức gật đầu, cười nói: "Được!"

Chỉ là vừa mới dứt lời, thì nghĩ tới bản thân trúng độc, không khỏi có chút cô đơn.

Mộ Thiếu Dục cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tần Thư Dao, hắn sẽ không an ủi người, cũng không biết nên khuyên bảo nàng thế nào, lập tức cứng rắn nói: "Độc của ta giải được, thì độc của nàng cũng có thể giải được!"

Tần Thư Dao vừa nghe có chút không rõ nguyên do, đợi sau khi nghĩ lại rõ ràng thì gò má đỏ ửng không thôi, nàng vùi mặt mình vào trong đầu gối của mình, che giấu vẻ xấu hổ của bản thân. Chỉ là đợi sau khi nhớ lại lời Bạch Thiển nói, độc của nàng nhất định phải do chính người mình yêu, nguyện ý lấy máu trong tim đưa cho mình, mỗi ngày đều dùng, mới có thể giải được độc.

Hắn yêu mình sao?

Tần Thư Dao khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ tự giễu. Xem ra nàng vẫn sẽ chết ở nơi xứ người.

Nàng cảm thấy kiểu chết của bản thân ở kiếp trước đã đủ thê thảm, không nghĩ tới kiếp này bản thân cũng chết không hay ho như vậy.

Mộ Thiếu Dục không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bản thân đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, Tần Thư Dao cũng nên yên tâm rồi.

Hai người lẳng lặng ngồi một lát, Mộ Thiếu Dục luôn không thích nói chuyện, cho nên hai người cũng chỉ nói đôi câu, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đang lúc mơ mơ màng màng Tần Thư Dao cảm thấy có người đang lung lay nàng.

Nàng khẽ mở mắt ra, bị một màn trước mắt dọa cho giật nảy mình, thân thể cũng không nhịn được lùi về phía sau một chút. Dịch chuyển như vậy, vừa vặn nằm ở trong lòng Mộ Thiếu Dục.

Cho dù nàng cảm giác được ấm áp trên người Mộ Thiếu Dục truyền đến, nhưng lúc này trong lòng bàn tay và lòng bàn chân của nàng vẫn lạnh như băng.

Toàn bộ trước mắt đều là mắt sói màu xanh trôi nổi, số lượng thì Tần Thư Dao không đếm được.

Nàng có chút hối hận không nên nghỉ ngơi ở trong này, mà nên tìm nhiều hơn, có lẽ có sơn động, như vậy bọn họ sẽ không gặp phiền toái như vậy.

Mộ Thiếu Dục làm động tác chớ lên tiếng, hắn biết những con sói này sợ lửa, nhưng mà số lượng những con sói này quá nhiều, nếu bình thường chắc chắn đã sớm tấn công.

Giờ phút này vẫn còn đứng từ phía xa nhìn tới, nói không chừng là vì hôm nay Mộ Thiếu Dục giết Lang Vương, làm cho trong lòng bọn chúng có chút sợ hãi.

Tần Thư Dao nói khẽ: "Làm sao bây giờ?"

Mộ Thiếu Dục lấy mũi tên của Tần Thư Dao châm một chút lửa vào, tài bắn cung của hắn còn tốt hơn Tần Thư Dao nhiều, cho nên trực tiếp cầm ba mũi tên.

Hắn kéo cung, hai mắt híp lại, chỉ một cái chớp mắt, tên đã bay ra ngoài.

Tuy rằng rất tối, nhưng Tần Thư Dao vẫn nhìn thấy rõ ràng. Mộ Thiếu Dục bắn ra ba mũi tên thế nhưng bay về ba hướng khác nhau, hơn nữa từng mũi tên đều bắn vào trên người con sói.

Những con sói bị trúng mũi tên trên người, thân thể nháy mắt cháy lên, lập tức bắt đầu tru dài.

Mộ Thiếu Dục lại nhanh chóng chuẩn bị ba mũi tên mang lửa, sau đó bắn ra ba mũi tên khác.

Những con sói này dù sao cũng là động vật, hoàn toàn không tự suy nghĩ được, bỗng chốc xung quanh có năm, sáu đồng bọn đều bị trúng tên, nhất thời đều hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau mấy bước. Chỉ là chậm chạp vẫn không chịu rời đi.

Mộ Thiếu Dục biết những con sói này đang đợi đến khi thân thể bọn họ mệt mỏi và hết mũi tên, cho nên Mộ Thiếu Dục lại thêm chút củi gỗ, lửa cháy càng ngày càng lớn.

Chuyện này làm Tần Thư Dao hoàn toàn không buồn ngủ, cặp mắt nàng gắt gao nhìn chỗ bầy sói. Sợ bầy sói này bỗng nhiên xông tới.

"Nàng nghỉ ngơi đi, những con sói này sẽ không tiếp tục xông vào nữa đâu!"

Tần Thư Dao lắc đầu, khẽ nói: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

Mộ Thiếu Dục nhìn ánh trăng trên bầu trời: "Chắc còn phải hai canh giờ nữa trời mới sáng!"

Chẳng lẽ hai canh giờ này, bọn họ đều phải cùng giằng co với bầy sói này.

"Có biện pháp khác không?"

Mộ Thiếu Dục lắc đầu: "Người chúng ta không đủ, hơn nữa bầy sói quá nhiều, đến lúc đó chọn chúng nó nóng nảy, toàn bộ đều xông lên, chưa chắc chúng ta đã thắng."

Tần Thư Dao cũng biết không thể vội vàng hành động như vậy, cho nên cũng không nhắc lại.

Lại một lát sau, bầy sói đã bắt đầu có chút nhịn không được, vọt lên. Mộ Thiếu Dục thấy thế lập tức bắn mũi tên ra ngoài, chỉ một lát đã truyền đến tiếng sói gào thét.

Tần Thư Dao vẫn duy trì cảnh giác, luôn chuẩn bị cùng với Mộ Thiếu Dục chạy trối chết.

Chỉ là tiễn pháp của Mộ Thiếu Dục không tồi, chỉ bắn vào mũi tên đã làm cho bầy sói lùi xa hơn.

Chỉ là ngay cả như vậy, tình hình của bọn họ cũng cực kỳ gay go, bởi vì tên đã không còn nhiều lắm, nếu trong khoảng thời gian này muốn đẩy lùi toàn bộ bầy sói, sợ là có chút khó khăn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...