Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 955: Trí nhớ mơ hồ
Long vương vẫn nhìn Uất Trì Tà Dịch như cũ , tên Uất Trì Tà Dịch này ...
Dường như, so với tưởng tượng của hắn, lợi hại hơn một chút.
Hắn cho là hắn ta khẳng định hút không xong, nhưng lúc này...
Tuy rằng hắn ta rất khó chịu, nhưng còn chưa đủ...
Vậy nếu như ngay từ đầu đổi thành mình, cũng không chịu nổi.
May là hắn đã là người của mình rồi, giúp đỡ, người này tiềm lực quá lớn, nếu như là đối thủ, vậy kết quả...
Ánh mắt của Long vương híp một cái, hắn không thể tin được hậu quả kia...
Hắn ta mới bao nhiêu tuổi a, chẳng qua cũng là không đến ba mươi , mà mình đã tu luyện nhiều năm như vậy.
Thiên phú như vậy, rất dễ đột phá chướng ngại sau cùng kia, đến lúc đó...
Có phần đố kị.
Cũng rất may mắn.
Bạch Sử nhìn Uất Trì Tà Dịch thống khổ như thế, nhưng Long vương vẫn thờ ơ như cũ .
Trong lòng cảm thấy trái tim có chút lạnh lẽo, dù sao đây là thủ hạ của hắn...
Tuy rằng Long vương phòng bị lợi hại đối với hắn ta , nhưng mà không nên vô tình như thế.
Thế nhưng, hắn chẳng qua cũng là một...
Hạ nhân, không có tư cách nói cái gì.
“Long vương, hắn sẽ chết sao!”
Màu đen kia, thực sự rất kinh khủng.
“Cũng sẽ không... Đi thôi...”
Long vương biết mình tại đây cũng không có chỗ dùng, lạnh lùng xoay người.
Bạch Sử sửng sốt, đi thôi? Vậy Uất Trì Tà Dịch...
Nhìn người nam nhân đau khổ giãy dụa kia , nếu như hắn không qua được cửa ải này, đây chẳng phải là...
Không, vậy quá tàn nhẫn.
Đi ra cửa lớn, Long vương khép cửa, đóng chặt lại.
“Long vương, thuộc hạ có chút không rõ...”
“Nói...”
“Trong tay của ngài không phải là có đan dược có thể giúp Hắc Sử sao? Nhưng vì sao...”
Nếu như ăn đan dược kia , tất nhiên Uất Trì Tà Dịch sẽ không ở bên trong tự sinh tự diệt.
Chỉ là đan dược này...
“Ha hả, Bạch Sử, ngươi cũng không thông minh bằng tiểu nha đầu kia ...”
Long vương cười nhếch môi, Bạch Sử khó hiểu gãi gãi đầu, hắn nói không đúng sao?
“Ngươi ăn đan dược này rồi sao?”
Bạch Sử lần nữa lắc đầu, hắn lần đầu tiên thấy qua.
“Vậy còn hỏi?”
Ặc...
Vậy là ý gì?
Lúc Bạch Sử ngẩng đầu, Long vương đã đi xa.
Cuối cùng hắn hiểu rõ hơn, lẽ nào dược hoàn vừa rồi Long vương cầm , căn bản cũng không phải là...
Mà cái tiểu nha đầu kia, ngay từ đầu nó đã đoán được?
Dựa vào, không thể nào?
Hóa ra là kẻ ngu ngốc vẫn luôn chỉ có một mình mình ?
Hắn thực sự là càng ngày càng ngốc, còn không bằng tiểu hài tử kia.
Bạch Sử hoàn toàn hết chỗ nói rồi, hắn chính là một kẻ ngu ngốc sao? ——
Đau nhức...
Cả người giống như muốn xé rách vậy, thân thể của mình bị vô số bàn tay xé rách .
Bốn phía là một khoảng màu đen tăm tối không hề hy vọng , nhưng ngày này qua ngày khác hắn lại thấy được tay của mình kia bị một đôi tay xé rách .
“Không, không cần...”
Những ... đôi tay này , là tới trả thù mình sao?
Uất Trì Tà Dịch nhớ tới tiểu Hoan Hoan nói, hắn bỗng nhiên có phần sợ.
“Anh đẹp trai...”
Một tiểu nha đầu, nghiêng đầu nhìn hắn.
Chỉ liếc mắt, hắn lại không đành lòng không để ý tới cô bé.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một hình ảnh, mà cái tiểu nha đầu kia, chính là tiểu Hoan Hoan.
Bọn họ đã từng nhận thức sao?
“Ta không phải là con hoang , ta không phải là con hoang, ta không phải là đứa trẻ hoang dã...”
Tiểu Hoan Hoan nằm, bị sốt cao, tay bé siết mình thật chặt.
Một khắc kia, tim của hắn cũng đau đớn.
Hắn oán hận nữ nhân kia, vậy mà không bảo vệ tốt tiểu nha đầu.
“Chủ tử, như vậy không được, trên người của cô bé quá nóng...”