Dịch Lộ Lê Hoa
Chương 51: Lướt bóng lặng ngàn âm
Lúc này cơ hồ nửa người Lộ Dao đã nằm lọt vào vực, hơi cúi đầu là vực sâu vạn trượng. Còn sở dĩ không lên tiếng là vì nhớ tới nhiều năm trước nàng từng nhận một bệnh nhân nhảy lầu ở phòng cấp cứu. Khi đó nàng mới biết thì ra mười tầng lầu có thể khiến một người ngã đến biến dạng hoàn toàn, máu thịt bầy nhầy. Vừa nghĩ đến tình cảnh đó, lại nhìn dưới chân mình, không tự chủ được nghĩ nếu mình cũng bị ngã thành như thế… thành thử run run liền mấy cái, lại sợ Ân Lê Đình lo lắng, cắn răng không kêu thành tiếng.
Lão già kia thấy Ân Lê Đình một lòng muốn thoát thân, bèn nói “Tiểu tử, công phu Võ Đang các ngươi lão phu rất hiếu kỳ. Ngươi đánh với ta một trận cho đã, nếu làm lão phu cao hứng, tự nhiên sẽ không làm khó nha đầu điêu ngoa này, bằng không đừng trách ra đẩy nó xuống núi làm bạn với khỉ trong cốc.”
Ân Lê Đình mấy lần muốn thoát thân đều không được, trong lòng sốt ruột. Chờ nghe lão già kia chỉ dựa vào mấy chiêu vừa rồi liền nhận ra xuất thân của chàng, tuy kinh ngạc nhưng không hơi sức đâu mà bận tâm, liền dừng tay nói “Nếu tiền bối muốn khảo công phu của tại hạ, tại hạ đáp ứng là được. Mong tiền bối để tại hạ đưa Tiểu Dao lại đây trước. Bờ vực nguy hiểm, lòng tại hạ để nơi nàng, sợ rằng không có biện pháp toàn tâm toàn ý nhận tiền bối chỉ dạy.”
Lão già thấy Ân Lê Đình trở kiếm chắp tay, giọng điệu thành khẩn bèn lên tiếng “Đệ tử dưới trướng Võ Đang Trương lão đạo đều thanh tu tập võ, từ lúc nào lại thu nhận tiểu tử đa tình như ngươi hả? Tiểu nha đầu này là vợ ngươi? Nó vấn tóc cô nương gia, xem ra các ngươi còn chưa thành thân. Nếu tương lai thành hôn, với cá tính lợi hại của nó, ngươi lại chiều nó thế này, không sợ nó trèo lên đầu ngươi à?”
Ân Lê Đình nghe lão già nói, đầu tiên hai má đỏ bừng cúi đầu xuống không dám nhìn lão, tiếp sau đó, đến giọng nói cũng quẫn bách: “Tiền bối đừng nói lung tung tổn hại danh dự Tiểu Dao. Ta và nàng là huynh muội kết bạn đồng hành, bởi vì có người mấy lần muốn giết nàng, cần vãn bối bảo vệ mới được.”
Lão già trừng mắt: “Năm xưa lúc còn trẻ sư phụ ngươi Trương lão đạo khoáng đạt không câu thúc, làm người sảng khoái, không ngờ dạy ra tiểu đệ tử rụt rè nhút nhát thế này, còn không phóng khoáng bằng cô nương nhà người ta nữa. Nếu nói bảo vệ, ta thấy nó bảo vệ ngươi còn kỹ hơn. Nửa người treo bên vực còn không quên mở miệng kích động ta tạo cơ hội cho người.”
Ân Lê Đình nghe lão già nói không nhịn được nhìn qua bờ vực, thấy Lộ Dao nhíu mày nhìn chòng chọc vực sâu không đáy dưới chân. Ân Lê Đình biết chắc trong lòng nàng sợ hãi. Mà lúc này lão già cũng đã ngừng tay, chàng không quản được gì nữa, phi thân nhảy tới nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lộ Dao. Lộ Dao bị điểm huyệt không thể cục cựa, Ân Lê Đình ôm eo nàng, nhảy lên mang Lộ Dao cách xa mép vực năm sáu trượng. Thấy nàng cười với mình mới thở hắt ra, lúc này bàn tay trong tay chàng lạnh buốt, không nhịn được dùng sức nắm chặt hơn. Chớp mắt, dường như cả hai đều phát hiện bầu không khí có phần mập mờ, Lộ Dao hơi xấu hổ khẽ ho một tiếng, mà cảm giác mịn màng trong tay làm tim Ân Lê Đình đập thình thịch, ngượng ngùng buông tay ra, quay mặt đi che giấu tâm tình khẩn trương của mình. Lộ Dao hắng giọng khẽ nói “Lục ca, huynh dùng một thành công lực liên tục kích vào ba huyệt Kiên Tỉnh, Khúc Trì, Hoàn Khiêu của muội, mỗi huyệt ba lần, sau đó dùng hai thành kích huyệt Vân Môn, Thái Uyên, mỗi huyệt một lần.”
Ân Lê Đình theo lời mà làm, cuối cùng điểm huyệt Thái Uyên xong, Lộ Dao ho một tiếng, chậm rãi nhúc nhích tay chân, thở ra. Ân Lê Đình thấy huyệt đạo Lộ Dao đã giải, thoáng yên tâm “Có chỗ nào khó chịu không/”
Lộ Dao lắc đầu: “Không có, muội ổn rồi.”
Lão già kia từ đầu chí cuối đứng một bên lạnh lùng nhìn, không cản trở thêm, bây giờ lại mở miệng “Nha đầu điêu ngoa cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể giải được thủ pháp điểm huyệt độc nhất vô nhị của lão phu.”
Lộ Dao lại có ý châm lửa quạt gió, cố ý làm lão phân tâm, tiếp lời “Chẳng những ta có bản lĩnh này, còn có bản lĩnh khiến lão thượng thổ hạ tả ba ngày ba đêm liền, lão có muốn thử không?”
Ân Lê Đình sợ lão lại làm khó Lộ Dao, nghe Lộ Dao nói thế vội vàng chắn trước mặt nàng “Tiểu Dao nói đùa với tiền bối thôi, tiền bối đừng cho là thật.”
Lão già lại cười ha hả: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng mượn miệng lưỡi sắc bén kích thích lão phu, giải vây cho tiểu tử này. Hôm nay ta quá chiêu với nó là chắc rồi, thủ đoạn này của ngươi nếu dùng trên người lão phu bốn năm chục năm trước có lẽ còn xài được, bây giờ tuổi tác lão phu chẳng kém sư phụ nó bao nhiêu, há có thể bị ngươi kích động?”
Vừa rồi Lộ Dao chứng kiến công lực của lão, cho dù không có kinh nghiệm giang hồ đi nữa cũng biết Ân Lê Đình quyết không đấu lại lão, vì thế nãy giờ vẫn luôn nghĩ cách. Đổi lại là nàng, tất nhiên dùng ** độc dược cùng lên một lúc, võ công lão đầu này có cao mấy cũng không chịu nổi năm ba loại công kích của nàng. Nhưng nếu Ân Lê Đình thật sự động thủ tỷ thí với lão, vậy thì phiền rồi. Ở chung bao lâu này, Lộ Dao thừa biết Ân Lê Đình đối nhân xử thế ôn hòa, xử sự trước sau như một, hơn nữa từ nhỏ đã được sư phụ Trương Tam Phong và mấy vị sư huynh dạy dỗ, mặt lễ nghĩa khí tiết cực kỳ cố chấp. Cho dù chàng không để ý Lộ Dao dùng độc dược ** tự bảo vệ mình nhưng nếu bảo chàng dùng nó đấu với người ta, nói gì chàng cũng sẽ không đồng ý.
Bên này nàng đang suy nghĩ biện pháp, lại thấy Ân Lê Đình tiến lên một bước, trầm khí hạ vai, vỏ kiếm hơi chếch “Võ Đang Ân Lê Đình, tại đây thỉnh giáo cao chiêu của tiền bối.”
Lộ Dao thở dài, nghĩ bụng người này sao mà thật thà thế. Biết rõ đánh không lại còn muốn ra tay.
Lão già kia không đếm xỉa đến Lộ Dao, thấy Ân Lê Đình bày ra thế khởi đầu, thể tĩnh thần thư [46], thật giả lẫn lộn, đứng sừng sững, khẽ nheo mắt lại “Hơn mười năm trước, lão phu từng đánh vài chiêu với một đồ đệ khác của sư phụ ngươi tên là Du Liên Châu. Khi ấy lão phu than võ lâm hôm nay chỉ có công phu đồ đệ Trương lão đạo còn được dạy dỗ không tệ. Bây giờ lại muốn xem thử tiểu đệ tử của Trương Tam Phong hiện luyện được mấy phần công lực.” Nói rồi cũng mặc kệ quy củ giang hồ gì đó, lập tức không nhường nhịn vỗ ra một chưởng, chưởng phong nhanh như chớp, thế đi nhanh chóng tiêu sái, hoàn toàn nhìn không ra đây là chiêu thức của một ông già tám chín mươi tuổi. Ân Lê Đình chân trái đạp tới, trường kiếm trong tay tuốt khỏi vỏ, một kiếm hất xéo, chiêu thức hư hư thực thực, nội lực điền đầy nơi kiếm, mũi kiếm hơi rung, phát rác tiếng vù vù xé gió.
Lộ Dao nhìn hai người so chiêu. Tuy nội lực nàng không đủ nhưng luận chiêu thức thì cũng có vài phần kiến thức. Bây giờ nhìn hai người tỷ thí, thấy chiêu thức lão già kia bóng ảnh phiêu dật, trôi chảy nhanh nhẹn, chẳng thấy có nửa điểm già cả, ngược lại càng thêm chuyển vận tùy tâm, hiển nhiên công lực cao hơn Ân Lê Đình nhiều. Mặc dù công lực Ân Lê Đình kém hơn, trường kiếm trong tay lại tuân thủ nghiêm ngặt tinh túy công phu Võ Đang, động tĩnh biến hóa hư thực, xoay chuyển như ý giữ nghiêm môn hộ, không nóng không vội nhưng giọt nước cũng không lọt; lại thêm lão già này dường như muốn thăm dò trình độ công phu của Ân Lê Đình, vì thế vẫn chưa dốc toàn lực, nhất thời Ân Lê Đình cũng tạm ứng phó được. Lộ Dao chứng kiến Ân Lê Đình thi triển công phu nhiều lần, lần này vẫn là lần đầu tiên thấy chàng phát huy võ nghệ bổn môn tới mức tinh tế như thế. Nàng biết Võ Đang lấy nội lực làm căn cơ, kình lực dẻo dai có tiếng nhưng lần đầu tiên thấy chiêu số võ công cũng thực xuất chúng. Chiêu thức sở học của nàng tuy chỉ nửa vời nhưng cũng hết sức tuyệt diệu linh động nhưng so với nàng, chiêu thức lão già này lại phiêu dật sắc bén, chiêu thức Võ Đang lại thâm ảo uyển chuyển. Lòng nàng lo cho Ân Lê Đình, tay siết chặt song kiếm, nhìn hai người không chớp mắt. Lúc này lão già đang đấu đến chỗ ham thích, ra chiêu càng lúc càng nặng, Ân Lê Đình không dại mà cứng rắn tiếp chiêu bèn vận Thái Hư Tam Thập Lục Thức hóa giải chiêu thức của lão. Công phu Thái Hư Tam Thập Lục Thức này thiên về lực đạo hư hư thực thực, trong giả có thật trong thật có giả, chuyên môn dùng để đối phó với cường địch có chiêu thức khó tiếp, đặc biệt hóa giải thế tới của đối phương thành hư vô. Từ khi Võ Đang thất hiệp xuống núi tới nay cực kỳ ít dùng tới môn công phu này, hôm nay lần đầu tiên bị Ân Lê Đình lấy ra đối địch. Chẳng những Lộ Dao, ngay cả lão già cũng sáng mắt lên, thế công trên tay càng hung mãnh thêm ba phần, tới lui càng lúc càng khó nắm bắt. Lộ Dao cau mày quan sát hồi lâu, rõ ràng cũng nhận ra được chút ít đường lối, nháy mắt tán thưởng. Hai người đấu gần ba trăm chiêu có dư, lão già quát lớn một tiếng, một chưởng dường như vận đủ mười thành công lực vỗ vào ngực Ân Lê Đình, thế tới hung mãnh, lộ số biến ảo. Ân Lê Đình bị một chiêu bất ngờ này làm cho cả kinh, song chưởng vội vàng bắt chéo vận lực cản lại nhưng trong lòng thì chùng xuống, không biết bản thân có thể đỡ được chưởng này hay không. Ai ngờ mắt thấy chưởng kia sắp tới trước ngực lại bỗng dưng chuyển hướng, chụp xuống đầu vai Ân Lê Đình. Ân Lê Đình hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ bỏ qua chỗ trí mạng nơi ngực chàng chuyển sang tấn công vai phải, lập tức trầm vai tá lực song dĩ nhiên đã hơi muộn, tả chưởng của đối phương đã chạm vai phải chàng. Đang định chịu một chưởng này thì phát hiện tay đối phương chạm vào vai chàng nhưng không nhả lực, mà là mượn thế hất, hất chàng ra khỏi vị trí, kế đó mượn thế phi thân xông thẳng đến trước mặt Lộ Dao, tả chưởng vỗ xuống Thiên Linh Cái của Lộ Dao.
Lần này cả Ân Lê Đình và Lộ Dao đều hoảng hồn, Lộ Dao phản ứng không chậm, song kiếm tuốt vỏ dưới chân không dừng, định nhảy ngược ra sau tránh né. Khổ nỗi công lực kém xa lão già, đến thời gian búng dược phấn trong ống tay áo ra cũng không có, đành hoành song kiếm hi vọng chắn được bao nhiêu lực đạo thì hay bấy nhiêu. Ân Lê Đình trong cơn cả kinh toàn bộ nội lực tụ về dưới chân, dốc hết toàn lực nhào về phía hai người. Lộ Dao chỉ cảm thấy trước người kình phong mãnh liệt khiến hơi thở nàng nghẹn lại, vô thức mở mắt lại phát hiện Ân Lê Đình ra sau mà tới trước, đứng chắn trước mặt nàng không tới nửa thước, đằng sau là chưởng lực ác liệt của lão già. Lộ Dao cả kinh, không ngờ Ân Lê Đình lại muốn ngạnh tiếp một chưởng này, không nhịn được thét lên “Lục ca!” Hai thanh trường kiếm trong tay đồng thời từ hai bên người Ân Lê Đình phi ra đâm về phía lão già, ý đồ bức lão tránh ra.
Chỉ trong khoảnh khắc như điện xẹt, Ân Lê Đình thuận thế đẩy Lộ Dao tránh ra miễn cho chưởng phong lão già làm nàng bị thương, còn mình vận công lực lên lưng, mượn đó hóa giải mấy phần chưởng lực. Song không ngờ, một chưởng của lão già đến tâm mạch sau lưng Ân Lê Đình tự nhiên lại ngừng bặt, chưởng phong sắc bén, thế tới hung mãnh trong nháy mắt tiêu biến không thấy bóng dáng. Một tay còn lại không biết dùng thủ pháp gì, bắt gọn hết Vân Tình song kiếm. Nhất thời Lộ Dao hoảng đến ngây người ra, Ân Lê Đình càng sửng sốt hết chỗ nói. Chỉ trong nháy mắt, Lộ Dao phản ứng lại trước tiên, vội vàng nhào đến trước mặt Ân Lê Đình, tay liên tiếp điểm mấy đại huyệt trước ngực chàng, sợ chàng trúng chưởng vừa rồi của lão già. “Lục ca? Lục ca?” Một tay đỡ chàng, một tay muốn bắt mạch. Lúc này Ân Lê Đình mới hoàn hồn lại, vội vã lắc đầu “Huynh không sao, chưởng vừa rồi của tiền bối không đánh trúng huynh.”
Lộ Dao nghe xong vẫn không yên tâm bắt mạch nửa khắc, phát hiện ngoại trừ mạch đập hơi nhanh do trận đấu vừa rồi ra thì không có dấu vết bị thương, lúc này mới thoáng thở ra. Nhớ tới màn vừa rồi, lập tức trợn mắt nhíu mày: “Huynh chạy tới làm gì? Nguy hiểm quá! Muội tự có cách đối phó lão, sao huynh liều mạng như thế?”
Ân Lê Đình không nói lời nào, nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, trong nụ cười có bảy phần ấm áp, hai phần vô tội cùng một phần thâm ý không rõ ràng. Nụ cười này lập tức làm khí thế Lộ Dao xìu xuống, hung hăng nghiến răng, một đống câu phía sau nuốt hết vào bụng.
Lúc này lão già lại không có hơi sức đâu để ý hai người, cứ nhìn trường kiếm Lộ Dao phóng ra, chân mày nhíu chặt. Hết nửa ngày, Lộ Dao đã không còn nổi cáu với Ân Lê Đình nửa, ngẩng đầu nhìn lão mới nghe lão hỏi: “Tiểu nha đầu? Sư phụ ngươi là ai? Vân Tình song kiếm này từ đâu mà có?”
[46] Thân thể bình tĩnh thần trí thư thái