Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister

Chương 29: Ngoại truyện 2: Nhật ký nội tâm của Tả Nhật Thiên (phần cuối)


Chương trước Chương tiếp

Lúc tôi lên mười sáu tuổi, lần thứ năm đi gặp ông nội trong đời, tôi biết được một bí mật của gia đình. Đối với tôi nó chẳng là gì cả, nhưng đối với tư cách là người yêu thương tiểu Hy nhất, nó chính là một nhát dao chí mạng.

Tả gia vốn là một gia tộc hắc bạch lưỡng đạo, ngoài sáng thì quản lý nền tài chính kinh tế, tham gia chính trị. Trong tối, lại chính là một trong những gia tộc thủ lĩnh giới mafia.

Gia tộc chúng tôi không ở riêng một nơi nào cả, đại lục nào cũng nhúng tay, châu lục nào cũng có thế lực, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.

Đương nhiên, mọi thế lực gia tài đều truyền cho con cháu đời sau. Khi nhận được một thứ gì đó, chúng ta phải trả công xứng đáng cho thứ đấy, đó là đạo lý bất biến của đời. Tôi đương nhiên nắm rõ nó trong lòng bàn tay.

Cái giá để tiểu Hy không phải nhúng tay vào ao nước đục này, không gì khác ngoài việc tôi phải quản lý hết mọi việc sau khi ba rút khỏi mọi bóng tối. Tôi phải học tâm kế, lợi dụng, chính trị và… giết người. Trong thế giới đen tối này, khi có địa vị càng cao tôi buộc phải càng tàn nhẫn, bởi vì nhân từ với kẻ thù chính là tàn độc với bản thân.

Bởi vì, tôi muốn sống.

Tôi muốn có thể bên cạnh chăm sóc cho tiểu Hy.

Tôi rất yêu em, yêu đến mức không biết phải làm sao. Tôi rất sợ mất em, có lẽ đây là tâm lý bình thường khi yêu phải em gái ruột mình, rất sợ hãi, rất hoang mang.

Có một thời gian, những người trong quá khứ của ba trở lại và họ đòi những thứ năm xưa đã mất. Thật buồn cười làm sao, ba tôi năm đó cũng đã như tôi, yêu người thân ruột thịt của mình. Đây chắc không phải là truyền thống đi? Thì ra đó là lý do lúc biết tôi yêu tiểu Hy, sắc mặt ba đã trắng như tờ giấy, tôi cứ tưởng ông hoảng sợ do luân lý chứ. Lúc đọc báo cáo trên tay, tôi suýt nữa cuồng tiếu như một kẻ điên.

Khoảng đâu ba mươi năm trước, ba đã yêu một người phụ nữ khi bị thương trốn chạy ra nước ngoài. Người phụ nữ đó, ông đã thật lòng yêu, yêu rất nhiều. Nhưng ông rất sợ kéo bà vào cái nơi không thấy ánh mặt trời mà ông phải sống, ông đã do dự trong vài tháng. Và đên khi ông quyết định sẽ danh chính ngôn thuận đưa bà về nhà, ông nội lại ác độc gửi cho ông một bưu kiện.

Trong bưu kiện đó có hai tấm ảnh chụp bằng máy đời cũ và một bản xét nghiệm ADN.

Cả hai tấm đều đã ố vàng, nội dung ảnh đều có cùng hai người xuất hiện.

Một tấm, hai đứa trẻ chơi đùa trong vườn, một người phụ nữ cười hiền hòa ngồi gần đấy.

Một tấm, đôi nam nữ mặc đồng phục trông khoảng mười một mười hai tuổi, đang cầm bằng khen. Ảnh tuy đã mờ, nhưng vẫn có thể đọc được rõ hàng chữ lớn nhất trong tấm bằng: “Họ tên: Tả Ngọc Hiên” và “Họ tên: Tả Ngọc Nhi”.

Cái tên lúc ông còn nhỏ, trước khi đổi tên bước vào thế giới màu đen.

Cùng họ, và Tả Ngọc Nhi, tên của người em gái bị bắt cóc rồi mất tích lúc năm ông mười bốn tuổi.

Bản xét nghiệm ADN còn đơn giản hơn nữa, hai dòng chữ trọng tâm được ông nội khoanh đỏ rất bắt mắt. Hai người xét nghiệm là ông nội và người phụ nữ kia, khả năng quan hệ huyết thống là 99, 9 %.

Tôi đọc đến đây thì không nhịn cười được nữa, có lẽ lúc ba nhìn những thứ đó cũng sẽ cười điên dại như tôi lúc này. Cuối cùng, ông lặng lẽ trở về nước mà không hề báo lại một lời nào. Người phụ nữ kia mang thai nhưng trước sự biến mất của ông, sốc mà sảy thai.

Một năm sau đó, bà mang thai của người đàn ông hôn phu trước đó, thuận lợi sinh nó ra nhưng vẫn lừa mình dối người rằng nó là con của ba tôi. Đứa bé đó là Cổ Lạc Vũ, đến tận bây giờ, cậu ta vẫn không hề biết sự thật.

Sau khi gặp lại họ, ba đã tự sát.

Những nguyên nhân cái chết báo đăng rầm rộ như ám sát, sát hại có âm mưu… đều do ba tôi một tay sắp xếp trước khi đi. Ba muốn tôi nhân cơ hội kẻ thù chú ý vào điều này bẻ gãy cánh của ông ta.

Ông ta trong miệng tôi, chính là thế lực đã đối địch với Tả gia chúng tôi rất lâu, hơn nữa, đặc biệt thích chuốc thù với tôi thì phải. Ông ta năm lần bảy lượt muốn gây hại cho tiểu Hy, điều đó khiến tôi càng độc ác với ông ta hơn. Tôi nhất quyết không cho ông ta chết dễ dàng, sau khi chết cũng phải bị phanh thây.

Không ai được làm thương tổn đến tiểu Hy của tôi!

Thời gian đó, tôi cần tiểu Hy ở yên trong nhà, nhưng tôi biết em sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận. Trước cái chết bất chợt của ba, làm sao em có thể chịu ngây ngốc trong vòng bảo vệ của tôi?

Tôi đành phải dùng biện pháp mạnh, xích em lại.

Thật ra nói bảo vệ cũng không phải, đó chỉ là lòng chiếm hữu của tôi mà thôi. Tôi tự thôi miên bản thân mình làm thế này chỉ vì tốt cho em để có thể dứt khoát giữ em trong lòng mình. Không muốn em gặp ai cả, không muốn em nói chuyện, thân mật, vui cười với người khác là sự thật.

Tôi chỉ là một kẻ biến thái muốn giữ tiểu Hy cho riêng mình.

Tôi biết em đau khổ, biết em sợ hãi tôi, biết em muốn bỏ trốn cùng với thằng nhóc Tiểu Hoàng.

Nhưng tôi đã đặt cược, tất nhiên, kết quả của cuộc đánh cược đều nằm trong tay tôi. Cho dù tôi không ép buộc, em vẫn sẽ trở lại trong vòng tay tôi.

Chúng tôi là một thể, tôi yêu em, đương nhiên biết em ấy yêu tôi đến như thế nào.

Hôm đó, lúc tôi và hai người bạn kết thúc cái sinh mạng chết tiệt của kẻ luôn muốn đối địch với tôi bằng cách gây hại cho tiểu Hy. Tôi biết em đứng ngoài cửa.

Từ khi em đuổi theo trên đường, tôi đã biết.

Nhưng tôi hy vọng, hy vọng em biết con người thật của tôi. Biết bàn tay tôi đã nhuốm bao nhiêu máu, muốn thử xem em có thể chấp nhận tôi không?

Rốt cuộc, có lẽ tôi vẫn chưa đến lúc bị Thượng Đế trừng phạt, người vẫn rất tốt với tôi.

Tiểu Hy, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Tiểu Hy, chúng ta sẽ trở lại khoảnh khắc còn chưa biết cuộc đời này cay đắng như thế nào.

Tiểu Hy, mưa ngoài kia có phải là tiếng lòng em không? Anh cũng vậy, anh rất đau khổ, thật sự đau như bị người ta lăng trì vậy.

Tiểu Hy, một ngày nào đó… mưa sẽ tạnh.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...