Đi Xem Mắt
Chương 23
Sau giây chạm mạch ngắn ngủi, Bình Phàm lập tức nhớ lại cô giáo Lưu cường đại chống sau lưng tiểu Quang nam chính bi thảm.
Loạn luân không sao cả, nhưng nếu để cho cô giáo già kia biết, có thể nói là rất bi thảm a.
Nhất thời mồ hôi tám hột tám hột rơi xuống, áo ướt đẫm.
Một người sốt ruột, vô cùng hy vọng người bên cạnh có thể đồng cảm, nghiêng đầu, méo miệng, vỗ ngực, làm ra bộ dạng tôi hiểu.
Từ nhỏ Bình Phàm chính là một đứa trẻ ngoan, luôn cẩn tuân nghe lời mẹ dạy bảo, mỗi lần đến bệnh viện thăm người khác đều phải làm tư thế thân thiết tiêu chuẩn.
Kết quả có một lần đi bệnh viện thăm em họ ( Này là em họ chính gốc), Bình Phàm vỗ vai của hắn, dùng cặp mắt ti hí nói, nổi thống khổ của em, chị hiểu.
Em họ rất im lặng, giống như cô dùng cặp mắt ti hí đáp trả: chị họ à, ông đây cắt bao ~ quy ~ đầu~ nhiễm trùng nằm viện, chị có linh kiện này sao? !
Đối mặt với Tiểu Quang nam chính cướp đường chạy như điên cùng với kết quả sau cuộc chạy như điên này, Bình Phàm rất muốn Doãn Việt đồng cảm cùng mình lo lắng.
Nhưng Doãn Việt lần nữa khôi phục lại trạng thái:
Một, tích chữ như vàng.
Hai, tinh thần toàn bộ thõa mãn.
Ba, bình tĩnh cộng mặt than.
Bình Phàm bái phục.
Bái phục xong sau, cô bình tĩnh chờ Doãn Việt lên tiếng: "Chúng ta đi ăn cơm tối thôi."
Cái bàn cơm vừa rồi chỉ có Doãn Việt động đũa, cho nên giờ phút này bụng Bình Phàm đều đã khô quắt lại. Nhưng dù sao cũng là ngụy thục nữ, như vậy thì không ý tứ cho lắm, Bình Phàm từ chối nhã nhặn.
Song, đang từ chối nhã nhặn thì mùi thức ăn ngon bên kia đường bay tới từng trận, rất không tốt, Bình Phàm vừa nuốt nước miếng.
Lần này, ngay cả khí chất ngụy thục nữ cũng không còn.
Đã như vậy, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt luôn, Bình Phàm làm hướng dẫn viên, mang Doãn Việt đi thưởng thức món ăn ngon.
Một quán thức ăn tự chọn ngon đặc sắc, nhưng mới đi được nửa đường, bụng cô dã no tròn trịa .
"Món sữa hai lớp của quán này hương vị rất đặc biệt, còn có đậu phụng bên trên, quả thực là rất ngon." Bình Phàm nhìn thức ăn ngon trước mặt, đầu lưỡi không nhịn được liếm láp môi trên, bộ dạng rất là hài lòng.
Lúc này chính là lúc nhiều khách nhất, quán nhỏ chật chội không chịu nổi, nhưng ngay cả khi huyên náo như vậy, Doãn Việt vẫn vô cùng an tĩnh nhìn Bình Phàm, khóe miệng dường như có dấu vết hơi nhếch lên, có vẻ muốn triển khai một nụ cười nhạt.
"Đúng rồi, phía trước còn có bánh mật xào ớt, ăn rất ngon, nhưng mà ông chủ rất keo kiệt, làm có vài cái... Cái đó, có phải em nói nhiều lắm không?" Rốt cuộc Bình Phàm cũng ý thức được, từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ có mình cô lẩm bẩm, thao thao bất tuyệt, Doãn Việt thì không nói một lời.
"Chúng ta lại ăn đi." Doãn Việt đứng dậy, giúp cô cầm món sữa hai lớp.
Thân hình Doãn Việt cao ngất tuấn tú, vừa đứng lên, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, giống như trước đây, cho tới bây giờ hắn đều là vật tỏa sáng, nhiều cô gái trẻ quăng ánh mắt ái mộ lại chỗ hắn.
Thật là hạc giữa bầy gà mà, Bình Phàm không khỏi cảm khái.
Cảm khái xong cô mới phát hiện có cái gì đó không đúng, không cẩn thận đem mình so sánh với gà mái rồi, a phi.
Tiếp theo, Bình Phàm có phát hiện thứ hai, vừa rồi hình như thức ăn đều là cô ăn, Doãn Việt chẳng qua chỉ ở bên cạnh an tĩnh nhìn.
Tinh tế hồi tưởng lại lượng thức ăn mình vừa mới ăn xong, mặt Bình Phàm từ từ đỏ.
Bình Phàm có rất nhiều ưu điểm, nhưng có một khuyết điểm trí mạng —— lượng cơm ăn rất tốt.
Xét về lượng thức ăn thì dạ dày ba người đàn ông cao to cũng so ra kém cô.
Vừa rồi cùng nhau tới, lấy cũng là lấy những món cô thích ăn, bất tri bất giác, ít nhất ăn hơn mười suất ăn của người bình thường. Hơn nữa còn sự lãng phí đáng xấu hổ, cô đã đem chúng nó ăn đến rỗng cả đáy.
Cái này, đừng nói là hình tượng ngụy thục nữ, coi như là hình tượng ngụy nữ cũng giống như diều dứt dây theo gió bay xa.
Cho nên ở trước gian hàng bánh mật xào ớt, Bình Phàm thả chậm tốc độ đũa, ngược lại bắt đầu vận động mạo hiểm hạng nhất —— cùng Doãn Việt nói chuyện phiếm.
"À, hôm nay anh tìm em là có chuyện gì?" Vấn đề này tương đối mà nói thì tương đối có vẻ an toàn.
"Ăn cơm, rồi xem phim." Trả lời đơn giản, năm chữ thêm hai dấu câu.
Bình Phàm hít một hơi thật sâu, để bộ ngực của mình bình tĩnh trở lại, sau đó mới hỏi: "Tại sao lại vậy?"
"Anh cho là…đây là trình tự bình thường." Gian hàng đang xào thức ăn, khói trắng lượn lờ, nhưng khói lửa nhân gian hình như là không tới gần được Doãn Việt, hắn vẫn sạch sẽ đứng thẳng.
Trình tự bình thường.
Trình tự xem mắt bình thường.
Không sai, quả thật không sai, người xem mắt phóng khoáng lạc quan như Bình Phàm giơ hai tay hai chân tán thành.
Nhưng vấn đề chính là, bình tĩnh? Mặt than? Doãn đại ca, đến tột cùng thì tại sao anh lại muốn cùng tôi đi theo trình tự này?
Những lời này không thể hỏi ra, bởi vì đến phiên Doãn Việt đặt câu hỏi. Câu hỏi này vẫn là câu hỏi mới lên sân vừa rồi: "Em đồng ý cùng anh tiếp tục tiếp xúc cũng vì khách sáo sao?"
Vấn đề này, Bình Phàm cảm thấy có chút khó trả lời, bởi vì... Cô căn bản không có đồng ý tiếp tục tiếp xúc với hắn nha.
Nhưng lời này không thể nói ra miệng, mặc dù hôm nay Doãn Việt không đeo súng lục bên hông, nhưng lực uy hiếp vẫn rất lớn.
Xấu hổ do dự châm chước hồi lâu, Bình Phàm mới nói: "Em cảm thấy, giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm."
Những thứ hiểu lầm này không nên nói ra khỏi miệng, kỳ thi quy nạp đoạn văn trong môn ngữ văn lúc học tiểu học cho tới bây giờ vẫn là vấn đề nan giải mười phần nghiêm trọng đối với Bình Phàm. Cho nên cô rất biết điều, đem nhiệm vụ này vứt cho Doãn Việt.
"Ừ" Doãn Việt gật đầu, ánh mắt nhìn Bình Phàm rất thâm ý: "Anh cũng muốn hỏi, tại sao em còn có thể tiếp tục đi xem mắt với người khác?"
Một câu nói, bóng da lại đẩy trở về.
Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục nói, vặn vẹo góc áo, cúi đầu, cắn môi, bộc phát: "Bởi vì, em cho là, anh không muốn cùng em tiếp tục tiếp xúc ."
Ánh mắt Doãn Việt hơi trầm trầm một chút ít: "Nguyên nhân gì khiến em nghĩ vậy?"
Hiện tượng một: "Ngày xem mắt đó, anh nói phải đi trước."
Đáp án một: "Đó là vì trong cục có việc."
Hiện tượng hai: "Sau khi xem mắt anh cũng không liên lạc với em."
Đáp án hai: "Lúc thi hành nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, anh đã nhắn với người tiến cử nói cho em biết, nhưng cô ấy quên mất."
Hiện tượng ba: "Sau khi em đưa địa chỉ của Phương Nhan cho anh, mấy ngày sau cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu."
Đáp án ba: "Lúc ấy đang xử lý một vụ buôn lậu thuốc phiện, đang tiến hành đến lúc mấu chốt nhất, không có cách nào liên lạc với bên ngoài."
Cẩn thận nhớ lại, Bình Phàm phát hiện ngày hôm qua trên báo có đăng một vụ phá đường dây thuốc viện lớn nhất từ trước tới nay. Thì ra là, bạn học Doãn là một công thần trong đó nha.
Được rồi, Bình Phàm thừa nhận mình sai rồi.
Người ta đứng trên lập trường đó, chính cô lại cứ xoắn xuýt, quả thực chính là loại không yêu nước không yêu đảng phá hư chủ nghĩa xã hội khoa học tinh thần văn minh xây dựng .
Gì kia, thì ra là tất cả đều là cô hiểu lầm.
Nói như vậy, Doãn Việt thật sự muốn cùng cô qua lại?
Phát hiện này quá đột ngột, Bình Phàm khó tiếp thu, bàng quang lại bắt đầu làm loạn.
"Em…đi phòng vệ sinh một chút." Tốc độ vận hành của đầu óc quá chậm, vẫn nên phóng thích nỗi buồn cái đã.
Quán rất nhỏ, muốn đi phòng vệ sinh thì nhất định Doãn Việt phải đứng dậy nhường đường.
Nhưng bạn học Doãn Việt luôn luôn rất hiểu lòng người vậy mà lại như cũ bất động.
Xi xi cô nương sốt ruột, ngài muốn tiền muốn gạo muốn củi thì phải nói một tiếng a! ! !
Lúc Bình Phàm gấp đến mức sắp văng nước mắt khắp nơi thì Doãn Việt nói câu thứ nhất: "Chúng ta…bây giờ xem như đang tiếp xúc đi."
Nhìn phòng vệ sinh gần trong gang tấc, Bình Phàm cắn môi, nặng nề gật đầu một cái.
"Như vậy, vì trách nhiệm với đối phương, tạm thời không xem mắt nữa, được không?" Nói câu thứ hai.
Đối mặt với bàng quang sớm tối nguy cấp, Bình Phàm lau nước mắt, nặng nề gật đầu một cái.
Sau đó, Doãn Việt đứng dậy, Bình Phàm chạy như điên, nỗi buồn giải tỏa, hiệp nghị xác lập.
Nên năm nên tháng nên ngày, bạn học Bình Phàm, tạm dừng xem mắt .