Tuy hiện tại Sở Thiên đã biết nguyên nhân, nhung lại càng thêm buồn phiền, Đức Khắc là Kiếm Thần cấp chín, cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, có thể vô thanh vô tức giải quyết một Kiếm Thần, vậy thì có thực lực thế nào? Chẳng lẽ Bố Lãng là một ma thú cấp mười!
"Ha ha, lão tiên sinh có thể nói cho ta biết ngài là…" Sở Thiên không đáp mà phản vấn lại, quyết định do thám gốc gác của lão già này.
"Ta? Ha ha." Bố Lãng nở nụ cười, thân hình lam lũ lập tức đứng thẳng lên, ôn nhu đáp: "Ta chỉ là một kỵ sĩ tùy tùng mà thôi…"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nheo mắt lại, đồng thời suy nghĩ thật nhanh, tác dụng của kỵ sĩ tháp tùng không khác với một bộc nhân, có điều, họ chỉ theo hầu chủ nhân là kỵ sĩ, phụ trách dẫn tọa kỵ của chủ nhân và giữ vũ khí, nhưng trên đại lục trước nay đều không có ai dám khinh thường kỵ sĩ tùy tùng, bởi vì đắc tội với tùy tùng cũng đồng nghĩa đắc tội với chủ nhân của họ!
Địa vị của bộc nhân được quyết định bởi chủ nhân, đối với câu nói này Sở Thiên đã hiểu được sâu sắc, Ba Bác Tát chẳng qua chỉ là một quản gia không có pháp lực, nhưng các quý tộc cao cấp của đế quốc lại không có ai dám đắc tội với hắn, tại sao? Chính là vì chủ nhân của hắn là Sở Thiên! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn