Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Chương 40: Cửa hàng tạp hóa
Phỏng chừng nếu không gặp Ba Đặc Lợi , hắn tuyệt đối sẽ không phóng túng như vậy
Bất quá sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại , Tư Khảo Đặc lại khôi phục lại bộ dáng như thường ngày , bộ dáng điên cuồng đêm qua hoàn toàn biến mất , xem ra uống rượu cũng là một phương pháp giảm bớt áp lực , giống như các nhân viên công chức tại thế kỷ hai mươi mốt
Ma pháp tháp cũng không phải lúc nào cũng tùy ý mở cửa .Tại trang viên của mình kỵ sỹ có thể tùy ý , nhưng tại thủ đô của công quốc , hắn cũng phải tuân theo quy định
Cho nên kỵ sỹ chỉ có thể tới hiệp hội ma pháp công quốc đề nghị , sau đó cũng chỉ biết ở trong khách sạn để chờ đợi
Ma pháp sư được coi là bảo vật quý giá , mà kẻ có thiên phú ma pháp cũng được coi trọng.Lấy tốc độ làm việc của công quốc , có thể trong vòng ba ngày đem đề nghị này giao cho ma pháp tháp coi như cũng đã rất nhanh rồi
Đương nhiên trong khoảng thời gian này , Ái Đức có thể tham gia khảo hạch thợ rèn
Thợ rèn tại công quốc cũng được xem là một nghề nghiệp có tiền đồ , mặc dù xa xa không thể so sánh với kỵ sỹ cùng ma pháp sư nhưng cũng được kẻ khác tôn kính .Hơn nữa do thợ rèn có năng lực chế tạo binh khí cùng áo giáp cho nên lúc khảo hạch còn có quan viên công quốc đến quan sát
Ái Đức sau khi tới hiệp hội thợ rèn nghe ngóng thì biết được tin tức bảy ngày sau sẽ diễn ra khảo hạch
Vì để mọi người bớt căng thẳng , Tư Khảo Đặc dẫn Tiếu Ân cùng Ái Đức đi dạo phố.Đương nhiên mục đích chủ yếu của kỵ sỹ là để lấy lòng Tiếu Ân về phần Ái Đức chỉ là kẻ ăn theo mà thôi
Ái Đức mặc dù cũng đã từng đi qua Hắc Tắc trấn , nhưng cái trấn nhỏ bé kia tự nhiên không thể nào so sánh được với thành Lộ Dịch Tư , hàng hóa bày bán quanh đường cũng đủ khiến hắn hoa mắt rồi
Vè phấn Tiếu Ân , hắn bình tĩnh hưởng thụ lại tư vị quen thuộc xa xôi ngày nào
Theo sự dẫn dắt của Tư Khảo Đặc , bọn họ đi tới chỗ gồm rất nhiều quán nhỏ .Chỗ này không hề hoa lệ gì cả , tất cả mọi người đều ngồi dưới đất bày bán đủ loại mặt hàng
Ái Đức kinh ngạc hỏi :”Kỵ sỹ đại nhân , thành Lộ Dịch Tư sao lại có những cửa hàng như thế này ?”
Tư Khảo Đặc không nhịn được cười nói :”Như thế nào , chẳng lẽ ngươi cho rằng ở đây toàn bộ đều là cửa hàng ? Ta nói cho ngươi biết , cho dù là ở thành thị nào cũng tồn tại những chỗ như tại đây , hơn nữa ngươi chỉ cần có nhãn lực cùng vận khí , có thể nhặt được bảo bối tại đây “
Sắc mặt Ái Đức đỏ lên nói :”Vâng , đại nhân “
Tiếu Ân tò mò hỏi :”Kỵ sỹ đại nhân , ngài nhặt được đồ tốt tại đây lần nào chưa ?”
“Không có “Tư Khảo Đặc cười khổ một tiếng nói :”Trước kia khi mạo hiểm , ta rất thích tới đây tìm kiếm , cũng thích những thứ bày bán tại đây “Hắn thở dài một hơi , nhớ tới cuộc sống mạo hiểm khi còn trẻ nói :”Rất lâu rồi , thật sự làm con người ta hoài niệm “
Tiếu Ân lộ ra ánh mắt xem thường , hắn đã hiểu , kỵ sỹ mang bọn họ tới đây không phải muốn tìm kiếm bảo bối mà chỉ thuần túy muốn nhớ lại cảm giác lúc còn trẻ mà thôi
Trên mặt đất , đầy những gian hàng hỗn tạp , có thể nói thừ gì cũng có .Tiếu Ân thậm chí còn chứng kiến có một số người còn đưa ra một số binh khí cùng áo giáp phòng ngự , mấy thứ này mặc dù không biết chất lượng ra sao nhưng giá tiền khẳng định rẻ hơn nhiều so với các cửa hàng khác
Quan khán một lúc , nhãn giới Ái Đức mở rộng ra , đôi mắt phảng phấp giống như điện láo liên liếc nhìn không ngừng , mà Tư Khảo Đặc lại nhàn nhã hoài niệm , có lúc lộ ra một tia cười khó hiểu
Ánh mắt Tiếu Ân tùy ý xem qua hàng hóa tại nơi này , hắn cũng không có chủ tâm mua sắm , hắn có chút giống với Tư Khảo Đặc kỵ sỹ , nhìn nơi này khiến hắn hoài niệm kiếp sống trước kia
Song khi ánh mắt Tiếu Ân dừng lại trên một kiên vật phẩm , đôi mắt hắn không khỏi ngưng tụ lại
Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn qua nhưng trong lòng hắn kịch liệt chấn động
Kỳ thật hắn cũng không có hy vọng xa với tại chỗ này kiếm được đồ vật bảo bối gì nhưng bảo bối lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn , tự nhiên Tiếu Ân không dễ dàng bỏ qua
Do dự một chút , Tiếu Ân khẽ kéo ống tay áo kỵ sỹ , thấp giọng nói :”Kỵ sỹ đại nhân , ta nhìn trúng một vật , ngài có thể mua giúp ta được không ?”
“Đương nhiên có thể “Tư Khảo Đặc không chút do dự nói
Kéo Tư Khảo Đặc tới một gian hàng không xa , đây là một gian hàng tạp hóa bán đủ loại đồ , trong đó có một ít phế thiết , thiết thư
Khách hàng tới đây phần lớn là nhìn những vật khác trong cửa hàng , còn phế thiết cơ bản không có ai chú ý cả
Tiếu Ân trực tiếp lật xem vài thứ , nhìn như có vẻ tùy ý
Ba người bọn họ mặc dù đã thay đổi trang phục , nhưng Tư Khảo Đặc và Tiếu Ân trên người tỏa ra một khí thế khác hẳn người thường , cho nên Tiếu Ân vừa lật xem mấy thứ , quán chủ liền mang theo nụ cười tươi chào đón
Tiếu Ân hỏi :”Đây là vật gì ?”
Quán chủ sửng sốt , có chút xấu hổ nói :”Ta cũng không biết , hai ngày trước tại một thôn nhỏ ta kiếm được “Thấy bộ dáng không có vẻ hứng thú của Tiếu Ân , hắn vội vàng nói :”Bộ sách này mặc dù có chút tổn hại nhưng tốt xấu gì cũng là sách mà“
Tiếu Ân ngẩn ra , trong lòng buồn cười kỳ thật muốn mua hai tấm thiết phiến nhưng quán chủ lại lầm tưởng hắn nhìn trúng bộ sách
Đôi mắt chuyển động , tìm kiếm một lúc , Tiếu Ân hỏi :”Mấy thứ này bán thế nào ?”
Vị quán chủ kia nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, suy nghĩ một chút rồi nói :”Mười ngân khắc lôi “
Tiếu Ân không chút do dự nói :”Hảo “
Tư Khảo Đặc kỵ sỹ mặc dù khó hiểu , nhưng vẫn móc ra mười ngân khắc lôi
Tiếu Ân đem bộ sách cùng phế thiết tất cả bỏ vào bao , không còn hăng hái đi dạo phố nữa , trực tiếp trở về khách sạn
Vị quán chủ nhìn vẻ mặt sảng khoái của Tiếu Ân , biết rằng thứ mình bán ra không chỉ có mười ngân khắc lôi .Chỉ là dù hắn có đoán thế nào đi nữa cũng không biết được giá trị chính thức
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp