Đen Ăn Đen
Chương 52: Cuộc chiến thứ năm hai
Nhìn theo mi anh đang nhíu chặt trước mặt mình, nhìn ánh mắt anh đang càn quét trên người Khâu Tuân, nhìn anh đang kéo mình… Quả thật cô không có ý định giãy dụa, thế nhưng lực đạo của Cố Chuẩn lớn đến mức giống như đang áp tải một phạm nhân đang muốn tìm đường trốn chạy vậy.
Áo gió của anh đối lập với áo dệt bằng lụa của cô, Cố Chuẩn xoa nắm mặt cô, ngửi thấy toàn mùi rượu. Mắt anh càng lúc càng sâu, mi nhăn càng lúc càng chặt hơn, hoàn toàn không chút dịu dàng hỏi.“Còn tỉnh không?”.
Mạc Ninh quả thật rất tỉnh táo, chỉ là cơ thể có chút mất cảm giác, không thể tự khống chế. Nhưng cô không muốn thừa nhận mình đang tỉnh, vì thế nửa giả nửa thật nói.“Em vô cùng tỉnh táo, em còn muốn uống nữa”.
Cố Chuẩn đưa tay ôm lấy cô, Mạc Ninh già mồm cãi láo, phản kháng kêu lên.“Thả em ra, thả em ra”. Trong lòng lại sớm vì động tác này mà hưng phấn.
Về phần Khâu Tuân, tự nhiên rơi vào hoàn cảnh đáng thương.
Cố Chuẩn hiểu rõ, anh có quá nhiều khí lực chưa phát tiết ra, bằng không sao anh có thể nắm chặt một người thỉnh thoảng lại làm loạn lên, nhanh chóng ôm về nhà đây? Đến cửa nhà, Mạc Ninh đã không còn nháo nữa, lợi dụng men say ôm chặt cổ áo gió của anh, tay cô thỉnh thoảng xẹt qua cằm và cổ anh, chỗ da bị cô không cẩn thận chạm vào không ngừng run rẩy.
Bởi vì muốn mở cửa, anh đặt cô xuống, hơi thở đã trầm ổn hơn. Thế nhưng Mạc Ninh hết lần này đến lần khác ở bên cạnh anh động chân động tay… Điều này làm tay anh không nhịn được run lên, vì thế động tác đưa chìa khóa vào ổ khóa rất đơn giản mà lúc này lại tiến hành rất lâu, đợi anh cho được chìa khóa vào ổ, Mạc Ninh đột nhiên bất ngờ đưa tay ôm chặt cổ anh, tập tễnh khẽ hôn lên tai anh, ở bên tai anh nức nở. “Em muốn ôm”.
Cố Chuẩn không nhìn thấy sự vui vẻ giảo hoạt trong cô lúc này, anh chỉ thấy chiếc chìa khoá vừa rồi còn ở trong tay kia không biết từ khi nào đã rơi trên đất, phát ra tiếng “leng keng”.
Đã không thể đợi.
Mặc dù mất rất nhiều sức mới đưa được cô từ quán rượu trở về nhưng sức lực của anh lúc này vẫn như chưa cạn, dùng không hết, anh đưa tay ôm eo cô, tay cô vẫn đang bám vào cổ anh, cả người đã bị anh lôi về phía trước mặt anh, cô nhìn trên mặt anh bão tố nổi lên, trông thấy khát vọng sâu thẳm trong mắt anh.
Loại tình cảnh này làm Mạc Ninh cảm thấy xúc động, phảng phất còn thấy chưa đủ, cô lại cười quyến rũ, mặt đến gần anh, thè lưỡi tinh nghịch trêu chọc anh.
Cố Chuẩn hung hăng hôn cô.
Đầu cô bị đập mạnh lên cửa, có cảm giác đau nhức, thế nhưng cũng không đau bằng cảm giác đang bị Cố Chuẩn điên cuồng hôn cô, vì thế cô rất nhanh quên đi cảm giác đau, thừa nhận sự tấn công của anh.
Hô hấp của hai người đều rất trầm trọng, Mạc Ninh mượn rượu nổi điên, một tay không quy củ thăm dò áo trên người Cố Chuẩn. Trước kia cô đã biết rõ điểm mẫn cảm trên người Cố Chuẩn chính là lỗ tai và bụng, nhưng giờ phút này cô phát hiện ra, chỗ nào cô chạm vào cũng đang thành điểm mẫn cảm của anh.
Đến khi Mạc Ninh đưa bàn tay đến điểm nguy hiểm nhất, Cố Chuẩn bắt được tay cô, cô nghe thấy anh nói “Chậm đã”.
Sau đó anh cũng không buông cô ra, nghiêng người nhặt chìa khoá lên, dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa, mang theo cô, xoay người “rầm” một tiếng, chân dài duỗi ra đóng sập cửa lại.
Không thể đợi bật đèn, không thể đợi tìm được sô pha, không thể đợi tìm được đến giường… Cố Chuẩn đặt cô lên cửa, nhanh chóng cởi áo gió của mình, lúc ném áo đi không biết đã văng vào vật gì mà nghe thấy tiếng “cạch”.
Không để ý đến ai.
Lớp áo lụa mỏng manh của Mạc Ninh không tốn quá nhiều sức để cởi xuống, Cố Chuẩn hôn lên mọi nơi trên người cô. Nhiệt tình bao la, trái tim Mạc Ninh đã sớm bùng nổ.
Cô giúp anh cởi bỏ quần áo, không chút che dấu dục vòng. Cô có thể can đảm thừa nhận, những đêm không có Cố Chuẩn, ngoài việc nhớ đến vòng ôm của anh, cô còn rất nhớ nhiệt tình của anh. Nhiêu khi cô cảm thấy anh là người yêu của mình, nhưng từ phía sau cô có thể cảm thấy rõ ràng.
Cảm nhận được cảm giác của anh, hận không thể đem mình nuốt vào bụng.
Sự tham lam chiếm hữu này khiến Mạc Ninh không ngừng vui mừng, chỉ sự bá đạo và mãnh liệt của anh mới có thể khiến cô có được cảm giác an toàn. Bên trong Cố Chuẩn mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, nút thắt tinh tế chỉn chu, Mạc Ninh tay chân bận rộn, giúp anh cởi cục. Cố Chuẩn kéo tay cô xuống, tự giác cởi cúc áo.
Vừa cởi được một cái, tay của anh lần nữa bị Mạc Ninh giữ được, cô thở hồng hộc nói.“Để em”.
Cố Chuẩn cụp mắt nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt cô sáng lấp lánh, dừng trên cúc áo của anh, chăm chú. Cố Chuẩn nhíu mày, giống như đang chưa nghĩ thông giù đó, cũng không quan tâm chuyện cúc áo đã được cởi xong chưa, môi anh chặn môi cô, hôn thật sâu.
Một hồi tình cảm mãnh liệt trong bóng đêm rơi rụng.
Mạc Ninh đã lâu không được tách ra trong vui sướng cực hạn như thế, chân cô quấn chặt eo Cố Chuẩn, ôm chặt vai anh, nghe thấy anh hỏi.“Lạnh không?”.
Mạc Ninh không nói gì, cũng không muốn động đậy.
Cố Chuẩn cắn vành tai cô.“Tỉnh rồi sao?”.
Những lời này nói ra Mạc Ninh thật sự cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn. Cô đã quên mất, bản thân mình vừa rồi giả say. Tình huống hiện tại bảo cô làm sao tiếp tục giả vờ? Chắc hẳn là nên phản ứng.“Anh ác như thế, người chết cũng phải tỉnh lại, nói gì đến người say”.
Cố Chuẩn cười trầm thấp, ở nơi nào đó âm thầm dùng lực.“Ác thế nào?”.
Mạc Ninh rên rỉ, ôm bả vai anh, không chút hiền lành dùng lực cào lên.
“Có thể ác bằng em sao?”. Cố Chuẩn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô, anh chăm chú nhìn cô.“Trả lời anh”.
Mạc Ninh không chút yếu thế nhìn anh.“Cái này không tính, bởi vì không có trọng tài. Em vĩnh viễn không thể ác hơn anh”.
“A”. Cố Chuẩn không tiếng động khẽ cong khóe môi, buông cô, sau đó ôm lấy cô, cũng không tiếp tục đề tài này. Mở đèn trong phòng lên, sau đó không hề bỏ sót cảnh tượng đang hiển hiện trước mắt.
Mạc Ninh khẽ hô một tiếng, có chút bối rối nhắm mắt lại, sự lộn xộn trên đất khiến mặt cô đỏ bừng, cô hắng giọng.“Bật đèn làm gì?”.
Cố Chuẩn cất bước đi về phía trước.“Không nhìn thấy đường”.
Mạc Ninh “…”
Lúc nghĩ đến Khâu Tuấn thì Cố Chuẩn đang tắm. Anh vào phòng tắm trước rồi hỏi cô có muốn tắm cùng không, vừa trải qua một trận vận động kinh người khiến toàn thân Mạc Ninh bủn rủn, cô hiểu rõ Cố Chuẩn lúc này có thừa lực để đối phó với cô, vì thế không chút do dự cự tuyệt anh.
“Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng”. Cố Chuẩn bỏ lại những lời này sau đó đi vào phòng tắm.
Mạc Ninh nghe những lời đe dọa này xong một mực chôn mình trong chăn, nghĩ cách ứng phó với anh.
Sau đó đột nhiên như bị điện giật, cô giờ mới nghĩ đến, cô đã quên Khâu Tuân.
Tiếng nước trong phòng tắm chưa ngừng, Mạc Ninh bọc mình trong chăn đi đến phòng khác, từ cửa đi vào vẫn là hình ảnh lộn xộn, giống như vừa trải qua một trận đại chiến. Mạc Ninh bỏ qua ngại ngùng, tìm áo khoác của mình, lấy điện thoại gọi cho Khâu Tuân.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, Mạc Ninh thả lỏng, đột nhiên nghe thấy một giọng lạ lẫm “Xin chào”. Cô đột nhiên lo lắng, vội hỏi.“Xin lỗi, ai vậy ạ?”.
“Xin chào, đây là nhà hàng XX”.
“A?”.
“Có một vị tiên sinh đang say nằm ở đây đã lâu, say đến bất tỉnh rồi, chúng tôi không thể đánh thức được anh ta, thế nhưng, thật xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa”.
“Thật xin lỗi, đã làm phiền, tôi lập tức đến đón anh ta”.
Đèn nhà Cố Chuẩn sáng rõ, Mạc Ninh nghe tiếng đồng hồ trên tường gõ hai tiếng. Trong lòng càng gấp hơn, Khâu Tuân cũng không thường uống rượu, cô đã từng nghe anh ta nói, cơ thể anh ta không thích hợp uống quá nhiều rượu, nếu như thật sự không gặp anh, Mạc Ninh sẽ không đồng ý đi uống với Khâu Tuân.
Đáng lẽ trước khi Cố Chuẩn mang cô đi cô phải sắp xếp cẩn thận cho anh ta.
Lúc mới đến Bắc Kinh, tâm trạng cô rất tệ, cô lại không muốn làm phiền Tô Dã Nghi và Chu Nhất Nặc, vì thế thường xuyên phiền muộn, một lần vô tình gặp Khâu Tuân, để cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn Khâu Tuân đã dốc bầu tâm sự của anh với cô, cũng không đợi cô tìm anh, rất hay tìm những lý do kỳ quái nhưng lại hợp lý đến tìm cô, cùng cô nói chuyện yêu đương lúc xưa của anh và Tôn Ninh. Giai đoạn khó khăn đó của cô, Khâu Tuân thật sự đã thành một “khuê mật” quan trọng của cô. Đã có lúc cô nghĩ, có một ngày Khâu Tuân khó xử, cô nhất định sẽ trả lại anh món nợ ân tình này. Bây giờ thời cơ đã đến, cô lại đem một người say đến bất tỉnh nhân sự như anh ném ở nhà hàng…
Nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy đau lòng. Lập tức tìm lại quần áo trong đống lộn xộn, dùng tốc đọ nhanh nhất mặc vào. Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Mạc Ninh nghĩ một chút cảm thấy nên nói với Cố Chuẩn một tiếng, vì thế đến trước cửa phòng tắm nói.“Em có việc đi trước”.
Cửa vừa mở ra, Cố Chuẩn tóc còn ướt, nhưng ánh mắt lại rất sáng.“Anh đi cùng em”.
“Không cần”. Mạc Ninh thuận miệng nói, một giây sau, ý thức được ngữ khí của mình không đúng, cô không dám nhìn mặt Cố Chuẩn, chỉ dám nhẹ quấn khăn quàng nói.“Em đi một mình được rồi, anh cũng không quen anh ta”.
Cố Chuẩn đứng ở cửa hồi lâu không động, đưa mắt nhìn cô đi. Lúc tay cô đóng cánh cửa kia, anh giống như nghe được tiếng vỡ vụn, sau đó cảm giác đau đớn truyền đến. Lúc đang tắm anh cảm thấy rất ấm áp, vừa rồi nhìn thấy nhiệt tình của cô giống như lúc trước, thế nhưng, chỉ một tiếng đóng cửa kia đã khiến mọi thứ trở nên lạnh lùng. Giờ này phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng trong mắt anh chỉ còn một màu đen.
Cô giống như không cần phải giải thích điều gì với anh, so với trước, cô hình như càng lúc càng độc lập hơn.
Đi xuống tầng, Mạc Ninh lúc này mới phát hiện thì ra Cố Chuẩn ở cùng chỗ với cô. Trong nháy mắt tư duy của cô như bị gió thổi tung. Trong lòng phát ra một sự ngọt ngào, nhưng một giây sau đó cô lại buộc bản thân không được nghĩ nhiều, bước nhanh về phía nhà hàng nơi Khâu Tuân đang say bất tỉnh.