Đêm Trước Ly Hôn
Chương 31: Muốn về nhà
Cổ Khánh Nhất lớn tiếng nói: "Kiều Vi Nhã! Tôi muốn cô thứ sáu này đem chiếc xe đó về!"
Kiều Vi Nhã âm thanh lạnh lùng nói: "Không có khả năng, Cổ Khánh Nhất, tôi sẽ không bao giờ dáp ứng anh đưa xe cho Tả Quân, còn muốn hắn có xe đi làm, vậy anh cứ tự mua xe, đừng dùng xe của tôi, mấy ngày nữa tôi trở về còn muốn dùng chiếc xe đó."
"Còn nếu tôi nhất định phải mang đi?" Cổ Khánh Nhất nhất thời bị lửa giận của mình đốt cháy.
"Anh có thể thử xem!"
Cổ Khánh Nhất trước giờ chưa bao giờ để uy hiếp của Kiều Vi Nhã vào mắt, hoặc là nói Kiều Vi Nhã chưa từng có uy hiếp hắn, Kiều Vi Nhã trước nay sẽ luôn thoái nhượng một bước, cho nên mới khiến Cổ Khánh Nhất luôn kiêu ngạo như thế, "Kiều Vi Nhã, cô đáng uy hiếp tôi? Cô ** khốn nạn, có phải hay không muốn nghịch thiên rồi!"
"Cổ Khánh Nhất, anh mắng lại một câu nữa xem!"
"Lão tử chính là mắng, cô chính là ** khốn nạn ! . . . . . . ** khốn nạn . . . . . . Bà ngoại cô chính là từ kĩ viện đi ra, mẹ cô cũng là ** khốn nạn , cô đương nhiên cũng thế, lão tử chính là chửi đấy, tôi nói cho cô biết, chiếc xe này tôi lập tức lấy đi!"
Kiều Vi Nhã tức giận đến cả người run run, cô cùng Cổ Khánh Nhất trước giờ, chưa từng bị mắng như thế này, cái chết của bà ngoại, chính là nỗi đau suốt đời này của cô và ông ngoại, mẹ nói, bà ngoại của cô, tại cái thời đại hỗn loạn kia, không thể chịu đựng được mỗi ngày ôm mộ khối bài tử đi trên phố cho người sỉ nhục, cho nên, lựa chọn cái chết.
Bà ngoại cũng không phải loại người như Cổ Khánh Nhất nói, bà là em gái một đồng học của ông ngoại, bởi vì chiến loạn, đồng học đã chết, trước khi chết, hắn nhờ ông chiếu cố em mình, nhưng mà, thời điểm vị đồng học đó chết, bà đã ngay lập tức bị người trong tộc bán đi, ông ngoại tốn biết bao công sức mới cứu được bà về, lúc ông ngoại tìm được bà, bà vẫn trong sạch .
Nhưng là, cho dù có thực sự trong sạch cũng không thể xuất giá giống như nữ tử nhà khác , cho nên, bà liền ở lại trong nhà ông ngoại.
Bởi vì tổ mẫu rất thích bà nhu thuận, bà ngoại liền năn nỉ tổ mẫu, nói bà muốn gả cho ông ngoại, ông ngoại không đồng ý, không nói đến bà là em gái của đồng học, hơn nữa con cái của ông trong nhà đều đã lớn, vợ cả tuy rằng thường ngày không có biểu hiện tình cảm sâu đậm, nhưng hai người trước giờ chưa bao giờ bất hòa, thường ngày thản nhiên trôi qua, cũng rất tốt, huống chi, tâm tư của ông ngoại không phải là ở nhà với gia thất, ông muốn trở thành một thương nhân lớn, quốc gia gặp nạn, là một lưu học sinh mới trở về, tình cảm yêu nước, so với người bình thường sâu nặng hơn.
Bởi vì vợ cả chỉ sinh một đứa con trai, Đạm Đài gia vẫn luôn mong đông con nhiều cháu, thế là ông cố làm chủ gả bà ngoại cho ông ngoại làm vợ bé.
Ông ngoại trước giờ vẫn luôn phản đối cưới vợ bé, khăng khăng chỉ sống một vợ một chồng, nhưng lại bị tổ mẫu vụng trộm cô đơn, cho nên hai người liền viên phòng.
Bà ngoại ôn nhu nhu thuận cùng vợ cả cường ngạnh, hình thành hai bên đối lập,lâu dần , ông ngoại thật sự đối bà ngoại nảy sinh tình cảm.
Nhưng mà hết thảy đều thay đổi khi chiến tranh kết thúc.
Vận mệnh của rất nhiều người cú như vậy bị cải biến.
Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, cả người run run, một cỗ lãnh khí từ đáy lòng phát ra, hiện tại cô thật sự rất muốn trở về, đưa ra tờ ly hôn trước mặt hắn, về sau, không bao giờ gặp phải loại người này nữa.
Cô trong lòng tức giận, không thể nào phát tiết.
Điện thoại lại vang lên đến đây, vẫn là Cổ Khánh Nhất, "Kiều Vi Nhã, cô tìm người nào đến? Bọn họ là ai thế hả!"
Kiều Vi Nhã lạnh lùng nói: "Làm sao vậy?"
"Bọn họ lấy oto đi rồi, bọn họ rốt cuộc là ai!"
"Đồng học của ta." Kiều Vi Nhã nói xong liền cúp điện thoại, Elaine nói tìm người lấy xe đi, động tác thật đúng là nhanh, mới nói xong đã lái xe đi rồi.
Cổ Khánh Nhất cố chấp gọi lại cho cô, "Kiều Vi Nhã, cô chừng nào thì trở về?"
"Không xác định."
"Con gái đang ở cạnh đó sao?"
"Ở."
"Để cho con nghe điện thoại đi."
Kiều Vi Nhã lần này không có phản đối, đến thư phòng đem điện thoại đưa cho con gái, Đồng Đồng hỏi: "Mẹ, ai a"
"Ba con, hắn muốn cùng nói chuyện với con."
Đồng Đồng cầm điện thoại đi rồi đi ra ngoài, Kiều Vi Nhã cũng không có đuổi kịp, cô biết con gái nghe điện thoại, sau sẽ nhất định cùng cô nói lại , hơn nữa, thiên tính giữa cha và con gái, huyết thống là không thể cắt đứt .
Đồng Đồng bên ngoài nói chuyện một hồi liền hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trở lại nói, "Mẹ, về sau cái loại điện thoại quấy rầy vớ vẩn này không cần để con nghe!"
Kiều Vi Nhã giật mình, con gái làm sao có thể nói như vậy?
Đồng Đồng nổi giận đùng đùng nói: "Ba ba hỏi con, chúng ta cùng ai ở cùng một chỗ, bên cạnh mẹ có hay không có nam nhân khác, con có hay không phải kêu người khác là ba ba, con hận chết hắn !"
Đồng Đồng rốt cuộc không nhịn được, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, khóc chạy đi ra ngoài.
Kiều Vi Nhã chạy nhanh đuổi theo, cô thật không ngờ, Cổ Khánh Nhất thế nhưng lại hỏi con gái như vậy, con bé đã 5 tuổi, hiểu được rất nhiều chuyện, Hành vi này của Cổ Khánh Nhất, thật làm thương tổn con bé, cô ôm lấy con gái, một bên dỗ bé, một bên nghĩ lại chính mình có phải hay không đã làm sai điều gì, cô giống như bị báo thù che mờ hai mắt, cái gì đều nhìn không thấy .
Cho dù là báo thù, cũng không nên liên lụy con gái, nhưng tình thé hôm nay đã muốn đem bé kéo vào chuyện này.
Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng ngồi trên bàn đánh bóng cuối hành lang, ôn nhu nói: "Đồng Đồng, chắc là con hiểu sai lời nói của ba ba rồi. . . . . ."
"Mẹ, con không hiểu sai, con bây giờ còn nhớ rõ, ba ba bắt con kêu một a di khác là mẹ, con không muốn kêu nữ nhân khác là mẹ, cũng không muốn gọi nam nhân khác là ba ba, con không phải là trói buộc của hai người, mẹ, mẹ không phải thật sự muốn để con kêu nam nhân khác là ba ba chứ. . . . . ." Đồng Đồng đầu tiên là nghẹn ngào, sau lại lên tiếng khóc lớn.
". . . . . . Con không muốn cùng Đổng Lượng giống nhau, không muốn có mẹ khác cũng không muốn có ba ba khác. . . . . . Mẹ, con muốn về nhà, con muốn về nhà. . . . . ." Đồng Đồng đã muốn khóc không thành tiếng.
Kiều Vi Nhã tâm bị nhéo đau, cô biết, kết cục đã không thể cải biến, Cổ Khánh Nhất cô khẳng định sẽ cùng hắn ly hôn, mà bé, sang năm sau sẽ có thêm một đệ đệ.
Hiện tại, không phải cô không thể nhẫn, mà là đối phương không chưa bao giờ nghĩ đến cô, mẹ chồng muốn có cháu trai, bà chắc chắn sẽ chỉ nhìn thấy cháu trai. Sau lại Tiêu San chắc chắn đã gặp mặt Cổ gia, cũng đã đạt thành nhận thức chung, chỉ giấu diếm mỗi mình cô.
Cô hiện tại không thể cùng con gái cam đoan, sẽ không cùng ba bé ly hôn, từ một khắc bánh xe trọng sinh bắt đầu chuyển động, cô trọng sinh nhất định là vì trận ly hôn đại chiến này mà đến. Cô chưa bao giờ cùng con gái hứa hẹn chuyện mà mình không làm được.
Kiều Vi Nhã ngắn ngủi trầm mặc, làm cho Đồng Đồng khóc càng thêm lợi hại, Elaine ở một bên khuyên bảo đều không có được, khóc đến đầu đầy mô hôi.
Đồng Đồng nhìn cô một cái, xoay người đi rồi, chỉ chốc lát sau, bế một cái hộp trở về, xà vào trong lòng cô.
Bởi vì nguyên nhân thân thể của Elaine, trong phòng của cô, chưa bao giờ thiếu socola, mà socola trong phòng cô, là Đồng Đồng chưa từng có ăn qua , cho nên, nếu trong tay bé có hai khối đều sẽ do dự thật lâu, cuối cùng đưa cho Đông Đông một khối.
Hiện tại, Đông Đông đem một hòm đầy đưa cho bé.
Đông Đông biết, trong hòm này chính là socola mà bé rất thích ăn, nhưng là, bé hiện tại không có tâm tình ăn sôcôla, mẹ không trả lời, đã khiến cho tâm tình của bé thật bối rối, bé sợ hãi trở thành Đổng Lượng thứ hai, bé vẫn muốn là công chúa nhỏ mà các bạn mình hâm mộ.
Đông Đông thấy bé không để ý tới cái hòm socola, nghĩ nghĩ, đem hòm lấy lại, mở ra, giúp bé lột vỏ một khối socola, lại nhét vào miệng của bé, Đồng Đồng đang muốn nói chuyện, bị sôcôla tắc trụ, nói cũng không thể nói được, khuôn mặt đáng yêu càng trướng sắc đỏ.
Đông Đông xoay người đi, chỉ chốc lát sau đem trở lại một cái khăn mặt có thấm nước, lung tung lau chúi trên mặt bé. ( Đông Đông đáng eo kinh ♥-♥)
Đồng Đồng một bên nức nở , vừa ăn sôcôla, sau đó lại bị lau chùi một trận, bé cũng không thèm để ý nữa rồi.
Ánh mắt bé chuyển hướng Đông Đông, "Anh, nếu ba mẹ anh không cần anh nữa, anh sẽ làm thế nào?"
Đông Đông lắc đầu, "Sẽ không."
Elaine ôm lấy con, hướng Đồng Đồng nói: "Đồng Đồng, con làm nữ nhi của a di được không? Như vậy, con liền có thêm nhiều cha mẹ."
Đồng Đồng vốn đã nức nở khóc, đột nhiên lại bật dậy đứng lên, "A di, người nói như vậy có phải hay không sớm biết cha mẹ con sẽ lu hôn, muốn an ủi con. . . . . . Con chỉ cần một ba mẹ là đủ rồi, con không cần. . . . . ."
Kiều Vi Nhã ôm nữ nhi, tâm đau đớn như bị ai xé rách, "Đồng Đồng, mẹ đáp ứng con, chỉ cần ba ba không chủ động rời đi, mẹ sẽ tuyệt đối không chủ động cùng ba ba ly hôn, con sẽ vẫn có ba ba."
Đồng Đồng dùng sức bắt lấy vạt áo Kiều Vi Nhã , "Mẹ, con biết ba ba có rất nhiều khuyết điểm, con biết hắn đổi mẹ không tốt, nhưng là, hắn là ba ba của con, hắn đối con tốt lắm , có phải hay không? Mẹ, chúng ta về nhà, con đi khuyên nhủ ba ba, làm cho hắn sửa tốt, hắn là cảnh sát, là chuyên môn bắt người xấu , hắn sẽ không làm chuyện xấu , hắn nhất định nghe con . . . . . ." ( đọc xong tự hỏi một câu có phải Nấm chọn sai chuyện không, trước thấy bé Đồng Đồng hiểu chuyện giờ thấy bé rắc rối quá, biết rõ cha mình không tốt với mẹ mà còn muốn nữ chính chịu khổ, Vẫn hiểu và thương cho bé là bé lo sợ bị mọi người cười chê, sợ ba mẹ không cần bé nhưng mà nói thật thì trước và sau khi trọng sinh vẫn luôn vì bé mà nữ chính không chịu ly hôn nên mới bị tên mặt rệp đó làm nhục, Như cái đoạn lúc nãy bị chửi mà chị có thể nói được câu nào đâu, đã thế còn chửi cả người thân của chị. Với cả chị nữ chính sao không giải thích luôn cho bé lý do đi, có nhất thiết phải đưa ra chuyện mà biết chắc là sẽ không bao giờ làm được hay không, tên đó kiểu gì chả bỏ chị đi, chị không nói bây giờ sau này bé vẫn thương tổn như cũ thôi. Nếu bé đã hiểu chuyện vẫn là nên giải thích từ từ cho bé hiểu còn hơn là ngồi chịu những nhục nhã mà rõ ràng mình đã chịu qua một lần rồi. Vẫn biết chị n9 làm mẹ thương con nhưng thương nó mà chọn cho nó thằng cha đểu cáng hết mức. Toàn bộ cái trên là ý kiến riêng bày tỏ bức xúc vui lòng không ném bom nha mọi người. Nếu mọi người thấy khác thì cũng hi vọng nhẹ nhàng bày tỏ. Kiểu này thì n9 còn chịu khổ dài dài)
Cùng một câu nói, ở trước khi cô trọng sinh, Đồng Đồng cũng nói qua, chính là thay đổi cảnh tượng, khi đó, vừa mới nói xong câu đó, mẹ chồng đi ra , mẹ chồng ở ngoài cửa nghe được hoàn hoàn chỉnh chỉnh, vừa tiến đến, liền cho Kiều Vi Nhã một bạt tai, mẹ chồng cánh tay vẫn rất khỏe mạnh, thập phần hữu lực, đánh cho Kiều Vi Nhã nhãn mạo kim tinh ( đánh cho chị choáng váng, sao bay đầy trời ), nửa ngày đều không có lấy lị được tinh thần.
Sau lại, bà nói với cháu gái, nếu cô có một đứa con trai, tùy tiện muốn thế nào đều được, ở trong mắt bà, Kiều Vi Nhã chính là tội nhân thiên cổ khiến con mình tuyệt tự tuyệt tôn. ( Mình dịch kiểu chi mà nghe như n9 khiến anh ý bất lực k có con đươc ý. Khụ chân thành xin lỗi nhân vật phụ trong truyện )
Ngày đó, bởi vì nhìn thấy chính mình bị đánh, Đồng Đồng thời điểm ăn cơm chiều, vụng trộm một mình chạy tới đơn vị của Cổ Khánh Nhất, kết quả, Cổ Khánh Nhất không có ở đó, ngày đó hắn nghỉ trực.
Một vị cảnh sát nhân dân khác nói cho bé biết, ba bé hôm nay nghỉ trực, Đồng Đồng tuyệt vọng, ai nhìn tháy cũng đều cảm thấy hương xót.
Đồng Đồng không đi, kiên trì muốn ba ba tới đón bé về nhà.
Bọn họ liền phải gọi điện thoại cho Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất không có bật máy.
Đơn vị có quy định, mặc dù là thời điểm nghỉ ngơi, cũng phải để máy khởi động, 24h đợi lệnh.
Sau lại, sở trường tự mình lái xe đưa Đồng Đồng về nhà, Kiều Vi Nhã lúc này đang chạy khắp nơi tìm Đồng Đồng, chú Lâm cũng hỗ trợ đi tìm, sau khi Đồng Đồng trở về, thím Lâm gọi điện thoại cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã chạy trở về.
Sở trưởng là người mới được điều đến, đối với Cổ Khánh Nhất chuyện tình cũng không thực hiểu rõ lắm, Sau khi thím Lâm dỗ Đồng Đồng ngủ, lại vụng trộm oán giận vài câu với sở trưởng, sở trưởng cũng là người khôn khéo, lập tức đoán được ngay mọi chuyện.
Ngày hôm sau đi làm, Cổ Khánh Nhất bởi vì tắt máy, bị sở trưởng giáo huấn cho một chút, lại ngầm nói cho hắn, muốn hắn chú trọng gia đình.
Nghĩ như vậy, Kiều Vi Nhã thở dài trong lòng, ý nghĩa của chuyện này có phải hay không chính là mọi chuyện xảy ra đúng như lúc trước, chỉ là thay đổi thời gian và địa điểm mà thôi.