Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor (Christmas Eve At Friday Harbor)

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Cánh cửa sau bật mở ra, và một hình dáng to lớn bước vào trong đám khói mù mịt. Đó là Mark, đang mang kiếng bảo hộ, đôi cánh tay mang găng dày đến tận khuỷu. Anh sải bước đến bồn rửa, vươn tay đến tủ ngăn kéo, và túm lấy một bình chữa cháy.

“Điều gì đã xảy ra vậy?” Alex hỏi.

“Con gà tây bị nổ khi bọn anh hạ nó vào chảo rán.”

“Anh không rã đông nó trước sao?”

“Bọn anh đã để nó tan đông ở tủ lạnh trong hai ngày.” Mark đáp, với sự nhấn mạnh hằn học trong những từ cuối. Nhận ra Maggie, anh ngừng lại đột ngột. “Em đang làm gì ở đây?”

“Không biết nữa. Sam ổn chứ?”

“Vào lúc này. Nhưng sẽ không khi anh đặt tay anh lên nó.”

Một ngọn lửa chói lòa khác đến từ bên ngoài, phụ thêm bởi những lời nguyền rủa trôi chảy của đàn ông.

“Hãy đưa con gà tây ra ngoài.” Alex đề nghị.

Mark trao cho cậu một cái nhìn tăm tối. “Em nói về Sam hay con gà?” Anh biến mất một cách đột ngột, đóng cánh cửa phía sau lưng anh.

Maggie là người đầu tiên lên tiếng, “Bất kỳ phương pháp nấu nướng nào cũng bao gồm việc nấu chín giống như hấp bằng hơi…”

“Tôi biết.” Alex day day đôi mắt. Nhìn cậu giống như người đã không ngủ được trọn giấc trong một thời gian dài.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Maggie nhận ra nếu cô rời đi ngay, cô có thể đến bến phà vừa kịp thời gian.

Cô nghĩ về lễ Thanksgiving ở nhà cha mẹ cô, bầy trẻ con, gian bếp đông đúc, các anh chị em của cô và chồng vợ của họ, tất cả đều bận rộn bóc vỏ và băm thái và hòa trộn. Và sau đó là bữa ăn dài, thân mật… và cảm giác hết sức quen thuộc của việc trở nên cô đơn giữa đám đông. Maggie không cần phải ở đó. Tuy vậy, ở đây, rõ ràng cô có một vài hữu ích. Cô nhìn xuống Holly, đang dựa sát vào cô, và cô vỗ về tấm lưng nhỏ để trấn an.

“Alex” cô hỏi. “Cái lò có hoạt động được vào lúc nào đó hôm nay không?”

“Hãy cho tôi nửa giờ” Cậu nói.

Maggie đi đến tủ lạnh, mở cửa, và thấy nó được chất đầy trứng, sữa, bơ, và rau tươi. Chạn thức ăn cũng dự trữ tương tự. Với biệt lệ gà tây, xem ra họ có mọi thứ cần thiết cho bữa tối Thanksgiving, họ chỉ không biết làm gì với chúng thôi.

“Holly, bé cưng.” Cô nói. “Hãy đi tìm áo khoác của cháu đi. Cháu sẽ đi với cô.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Chúng ta sẽ làm đôi việc vặt.”

Khi đứa trẻ chạy vội đi tìm áo, cô bảo Alex, “Tôi sẽ mang cô bé về ngay.”

“Tôi có thể không ở đây.” Cậu nói. “Ngay khi tôi sửa sang cái này, tôi sẽ trở về nhà.”

“Để mừng lễ Thanksgiving với vợ anh?”

“Không, vợ tôi đã đi San Diego với gia đình của cô ấy. Chúng tôi đang ly hôn. Kế hoạch của tôi là uống suốt ngày cho đến khi tôi cảm thấy vui vẻ gần như khi còn độc thân.”

“Tôi rất tiếc.” Maggie nói chân thành.

Alex nhún vai, giọng cậu mát mẻ, “Hôn nhân là một trò may rủi. Tôi đã biết từ ngay lúc đầu rằng nó có cơ hội đổ vỡ năm mươi trên năm mươi.”

Maggie chăm chú nhìn cậu đầy vẻ quan tâm. “Tôi không nghĩ anh nên kết hôn trừ phi anh nghĩ nó có cơ hội một trăm phần trăm.”

“Điều đó không thực tế.”

“Không.” Maggie thừa nhận với một nụ cười nhượng bộ, “Nhưng nó là một cách tốt để khởi đầu.” Cô quay lại với Holly, đã trở về với áo khoác của mình.

“Trước khi cô đi, cô có thể làm gì đó với con chó đó không?” Alex hỏi, ném một cái nhìn đầy ác ý về hướng Renfield đang ngồi yên lặng gần đó.

“Nó quấy rầy anh sao?”

“Việc nó cứ nhìn tôi bằng ánh mắt điên dại đó khiến tôi muốn kiếm một liều vắc xin.”

“Đó là cách Renfield luôn nhìn mọi người mà, chú Alex.” Holly nói, “Điều đó có nghĩa là nó thích chú.”

Nắm tay Holly, Maggie rời khỏi ngôi nhà, và bấm một số gọi nhanh qua điện thoại trên đường đến xe hơi của cô. Nó được nhấc máy ngay lập tức.

“Thanksgiving vui vẻ.” Cô nghe cha cô nói.

Maggie cười tươi khi cô nghe thấy âm thanh nền thân quen của tiếng chó sủa, tiếng trẻ con la hét, tiếng sột soạt mở những cái đĩa và hộp thức ăn, và giọng hát trầm của Perry Como đang ngân nga “Tổ ấm trong những ngày nghỉ lễ.”

“Chào ba, chúc ba Thanksgiving vui vẻ.”

“Lúc này con trên đường đến Bellingham rồi chưa?”

“Ồ. Thật ra thì không. Con đang băn khoăn… Liệu ba có cân nhắc năm nay ba tiến hành mà không có mac&cheese được không?”

“Điều đó còn tùy. Tại sao ba phải tiến hành mà không có nó?”

“Con đang nghĩ đến việc mừng lễ Thanksgiving ở đây với vài người bạn.”

“Một trong số họ có tình cờ là quý ngài Cưỡi-Phà không?”

Maggie cười thiểu não. “Sao con luôn kể lể với ba quá nhiều thế nhỉ?”

Cha cô cười lục cục, “Chúc con một ngày tốt và gọi cho ba sau đó nhé. Đối với Mac&Cheese của ba, chỉ cần cho nó vào tủ lạnh và mang đến cho ba vào lần viếng thăm tới.”

“Con không thể. Con phải dùng nó cho hôm nay. Bạn con… tên anh ấy là Mark… đã đốt ra tro những món ăn phụ và ném tung con gà tây lên trời.”

“Vậy ra đó là cách cậu ta giữ con ở lại? Một anh chàng thông minh đấy.”

“Con không cho rằng anh ấy cố tình làm thế.” Maggie nói, cười vang, “Yêu ba. Trao cho mẹ một nụ hôn dùm con nhé. Và cám ơn vì đã thấu hiểu đến thế.”

“Con nghe có vẻ hạnh phúc, con yêu.” Ông nói, “Điều đó khiến ba mang ơn hơn bất kỳ điều gì khác.”

Mình hạnh phúc. Maggie nhận ra khi cô đóng điện thoại. Cô cảm thấy… phấn chấn. Cô dẫn Holly vào ghế sau và nghiêng người vào trong để cài dây an toàn ngang qua ngực và bụng cô bé. Khi cô chỉnh lại sợi dây, trí óc cô tái hiện lại cảnh tượng của lửa và khói qua ô cửa phía sau nhà, và cô không thể kềm giữ tiếng cười lục cục.

“Cô đang cười vì bác cháu đã thổi tung con gà tây à?” Holly hỏi.

Maggie gật đầu. Cố gắng mà không thành công trong việc kềm chế một tiếng cười khác.

Holly bắt đầu cười khúc khích. Ánh mắt cô bé bắt gặp của Maggie, và cô bé nói một cách ngây thơ. “Cháu không biết gà tây có thể bay được.”

Đièu đó khiến cả hai cùng vỡ òa, và họ ôm nhau, cười cho đến khi Maggie phải chấm nhẹ lên góc mắt của cô.

Vào lúc Holly và Maggie quay trở lại ngôi nhà, Mark và Sam đã dọn dẹp xong thảm họa tại sân sau và ở trong bếp đang gọt vỏ khoai tây. Nhìn thấy Maggie, Mark tiến đến ngay lập tức để đỡ lấy một gói nặng trên tay cô : Một khay bằng thiếc lớn chất nặng những lát gà tây đủ cho cả tá người. Holly theo sau với một hộp nước sốt lớn. Mùi hương của gà tây nướng với lá xô thơm, tỏi, và rau quế tỏa trong không khí một cách hấp dẫn xuyên qua chỗ xẻ của lớp giấy bạc.

“Thứ này từ đâu đến vậy?” Mark hỏi. Đặt chiếc khay lên quầy bếp.

Maggie cười toe toét với anh. “Nó có được từ những mối quan hệ. Con rể của Elizabeth có một nhà hàng ở đường Roche Harbor, và họ cung cấp bữa tối Thanksgiving suốt ngày. Vì thế em gọi đến và đặt món gà tây mang về.”

Chống một tay trên quầy bếp, Mark nhìn xuống cô. Mang vẻ sảng khoái và râu ria nhẵn nhụi, anh sở hữu một vẻ đep trai lãng tử đến mức khuấy đảo các giác quan của cô. Sự cộc cằn nhẹ nhàng trong giọng anh khiến những ngón chân cô cong lại một cách phản xạ bên trong đôi giày ống. “Tại sao em không lên phà?”

“Em thay đổi ý định.”

Môi anh hạ xuống trên môi cô, dâng tặng một sức ép dịu dàng, thiêu đốt đến nỗi mang lại màu sắc đỏ ửng trên mặt cô và lấy đi tất cả sức mạnh của đầu gối cô. Mụ mẫm, Maggie nhận ra Mark đã hôn cô trước mặt gia đình anh. Cô cau mày vào anh và nhìn quanh qua vai anh để xem liệu mọi người có đang quan sát họ không, nhưng Sam dường như miệt mài trong viêc gọt vỏ khoai tây, và Alex đang loay hoay giũ hỗn hợp rau xanh vào trong một chiếc tô trộn salad bằng gỗ teak lớn. Holly ở trên sàn với Renfield, để cho nó liếm nắp hộp nước sốt.

“Holly.” Maggie nói, “Hãy chắc chắn rằng cháu sẽ ném cái nắp đó đi sau khi Renfield liếm xong. Đừng đặt nó trở lại trên nước sốt.”

“Được ạ. Nhưng bạn của cháu, Chistian, nói là miệng chó sạch hơn miệng người.”

“Hỏi bác Mark của cháu ấy,” Sam nói, “xem rằng bác ấy thích hôn Maggie hay Renfield hơn.”

“Sam,” Mark nói trong sự cảnh báo, nhưng người em trai cười toe toét với anh.

Cười khúc khích, Holly lấy chiếc nắp khỏi Renfield, và ném vào thùng rác một cách kiểu cách.

Dưới sự hướng dẫn của Maggie, cả nhóm xoay sở được một bữa tối Thanksgiving tươm tất, bao gồm đĩa thức ăn thay thế Mac&cheese, thịt hầm khoai tây tươi, đậu cô ve, salad, gà tây, và một loại thịt nhồi đơn giản được làm từ vụn bánh mì Pháp, hạt hồ đào và lá xô thơm.

Sam mở một chai rượu vang đỏ và rót vào ly cho tất cả những người trưởng thành. Kiểu cách, anh trao cho Holly một chiếc ly để uống rượu vang được đổ đầy nước ép nho. “Bác sẽ nâng ly đầu tiên,” cậu nói. “Chúc mừng Maggie, vì đã cứu lễ Thanksgiving này.” Tất cả cùng chạm ly với nhau.

Maggie tình cờ nhìn Holly, đang xoáy tít và hít hà ly nước nho của cô bé bắt chước chính xác như Sam, người đang nếm rượu của mình. Cô nhận ra Mark cũng để ý, và đang cố nín cười. Cảnh tượng thậm chí cũng mang đến một nụ cười cho vẻ mặt ủ ê của Alex.

“Chúng ta không thể chỉ chúc mừng tôi.” Maggie phản đối. “Chúng ta nên nâng ly chúc mừng mọi người.”

Mark nâng ly của anh. “Chúc mừng cơ hội chiến thắng kinh nghiệm vừa qua.” Và tất cả cụng ly lần nữa.

Maggie cười với anh. Một lời chúc hoàn hảo, cô nghĩ, dựa trên những điều đã hóa trở thành một ngày tuyệt vời.

Sau bữa tối và tráng miệng với bánh nướng và café, và sữa cho Holly, họ dọn dẹp những chiếc đĩa, lau chùi nhà bếp, và bọc đồ ăn thừa vào hộp. Sam bật TV, tìm một trận banh, và duỗi dài trên ghế dựa. Đủ đầy và no nê, Holly cuộn tròn trong một góc ghế sofa và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Maggie phủ mền cho cô bé rồi ngồi bên cạnh Mark trên phần ghế sofa còn lại. Renfield đến chỗ ngủ của chó trong một góc và đổ phịch xuống trong một tiếng làu bàu mãn nguyện.

Dù Maggie không quan tâm nhiều về bóng đá, cô thích nghi thức của việc quan sát một trò chơi Thanksgiving. Nó gợi cô nhớ về tất cả những lễ Thanksgiving cô đã trải qua cùng cha và các anh trai, tất cả bọn họ đều la hét, rên rỉ, phản đối phán quyết của trọng tài.

Alex đến khung cửa. “Em về thôi.”

“Hãy ở lại và coi bóng đá với tụi anh.” Sam nói.

“Bọn anh cần giúp để xử lý phần đồ ăn còn lại.” Mark thêm vào.

Alex lắc đầu. “Cám ơn, nhưng em đã có đủ thời gian gia đình rồi. Rất vui được gặp chị, Maggie.”

“Chị cũng vui được gặp em.”

Sam đảo tròn mắt sau khi Alex rời khỏi. “Trải rộng niềm vui sướng và ánh nắng trên mỗi bước chân anh qua.”

“Với hôn nhân tan vỡ,” Maggie nói, “thật bình thường khi cậu ta phải chịu đựng thời kỳ tăm tối.”

Hai anh em dường như cảm thấy điều này hết sức buồn cười. “Cưng à.” Mark nói. “Alex đã ở trong thời kỳ tăm tối từ khi lên hai cơ.”

Cuối cùng Maggie tìm thấy bản thân dựa vào chỗ cong của cánh tay Mark. Thân thể anh rắn chắc và ấm áp, bờ vai anh nâng đỡ đầu cô một cách hoàn hảo. Cô chỉ quan sát cuộc chơi một phần, màn hình TV nhạt nhòa sắc màu khi cô đắm chìm trong cảm giác được gần gũi Mark.

“Món Mac&Cheese,” anh nói, “thậm chí còn ngon hơn anh hình dung.”

“Thành phần bí mật.”

“Là cái gì thế?”

“Em sẽ không nói cho anh cái của em, trừ phi anh nói cho em cái của anh.”

Có nét cười trong giọng anh, “Em trước.”

“Em phun một ít dầu nấm cục trong nước sốt. Bây giờ hãy nói anh bỏ những gì vào trong café đi.”

“Một chút đường cây thích.” Anh cầm tay cô, ngón tay cái của anh ve vuốt trên những đường gợn trên khớp ngón tay cô. Sự mơn trớn vô tình của anh dấy lên một cơn run rẩy sâu kín, nhạy cảm xuyên qua cô. Cô cảm nhận một mức độ tương đương của khoái cảm và nỗi tuyệt vọng, kín đáo thừa nhận rằng, là một phụ nữ đã quyết định không để bị nhấn chìm trong nỗi đam mê, gần đây cô đã tiến hành quá nhiều những lựa chọn thiếu chắc chắn.

Elizabeth đã nói gì nhỉ ?... Rằng, khi cảm giác giống như sự tán tỉnh không còn, đó là lúc nó trở thành vấn đề. Maggie không thể phủ nhận rằng cảm giac đó đã vượt xa hơn sự tán tỉnh, vượt xa khỏi sự hời hợt. Có lẽ cô đã yêu anh mất rồi, nếu cô để điều đó xảy ra. Sâu sắc, đắm say, và tàn phá.

Anh là cái bẫy mà cô đã từng thề nguyện với bản thân một cách tuyệt vọng phải tránh xa.

“Em phải đi.” Cô thì thầm.

“Không, ở lại đi.” Mark nhìn vào mắt cô, và mọi thứ anh nhìn thấy khiến anh đặt tay lên gò má cô trong sự âu yếm dịu dàng nhất có thể, “Sao thế ?” Anh thì thào.

Maggie lắc đầu và cố gượng cười, và lách người tránh khỏi anh. Mọi bó cơ của cô kéo căng trong sự phản đối, khi cô rời khỏi nguồn an ủi nồng ấm của vòng tay anh. Cô đến bên Holly, vẫn đang ngủ say, và khom xuống để hôn cô bé.

“Em đi sao.” Sam hỏi, nâng bản thân ra khỏi chiếc ghế dài.

“Không cần đứng lên.” Maggie nói, nhưng Sam đã đến bên cô, và quàng cánh tay anh quanh cô trong một cái ôm thân hữu.

“Em biết đấy,” Cậu nói ân cần. “Nếu em mất hứng thú với anh trai anh, anh là một tiềm năng sáng giá.”

Maggie cười và lắc đầu.

Khi Mark tiễn Maggie, anh tràn ngập khao khát và ước muốn và thương cảm, tất cả quyện lại với nhau cùng với sự len lỏi của tâm trạng thất vọng. Anh hiểu cuộc xung đột nội tâm trong cô, gần như còn rõ hơn cả cô. Và anh nhận ra anh cần thúc ép cô, một cách thận trọng, về vài thứ mà cô kiên quyết không bao giờ sẵn sàng cho nó. Nếu đó chỉ đơn thuần là một yêu cầu cần nhẫn nại, anh sẽ trao cho cô tất cả sự nhẫn nại trên thế giới. Nhưng điều đó không đủ để xua đi quá khứ của cô, nỗi sợ hãi của cô.

Anh cầm chân cô trên hiên trước, muốn nói chuyện vài phút trước khi họ tiến vào không gian lạnh giá.

“Ngày mai em có làm việc trong cửa hàng không?” Anh hỏi.

Maggie gật đầu, lảng tránh ánh mắt anh. “Em khá bận rộn từ lúc này cho đến Giáng Sinh.”

“Về bữa tối một đêm trong tuần này thì sao?”

Điều đó khiến cô ngước nhìn anh. Đôi mắt cô yếu đuối và tối sẫm, vành môi cô sầu muộn. “Mark, em…” Cô ngừng lại và nuốt xuống khó nhọc, và đượm vẻ thiểu não đến mức, theo bản năng, anh vươn đến cô. Cô cứng người, cánh tay cô chắn giữa họ, nhưng dù thế nào chăng nữa anh vẫn tiếp tục ôm cô, hơi thở của họ hòa lẫn vào nhau trong làn sương.

“Sao Sam được ôm em,” Anh thì thầm, “Còn anh thì không?”

“Hai kiểu ôm khác nhau.” Cô xoay sở để nói.

Mark hạ thấp trán anh vào của cô, “Vì em muốn anh.” Anh thì thầm.

Maggie không phủ nhận.

Một khoảng thời gian trôi qua, cô buông tay và trượt cánh tay cô quanh anh. “Em không phải là những gì anh cần.” Cô nói, giọng cô vùi trong áo anh. “Anh cần ai đó có thể tận tụy với anh và Holly, ai đó có thể trở thành một thành viên trong gia đình anh.”

“Hôm nay em đã thể hiện khá tốt điều đó.”

“Em tin là anh đã trộn lẫn các dấu hiệu. Em biết điều đó, Em rất tiếc.” Maggie thở dài, và giọng cô chuyển thành tiếc nuối. “Dường như anh quá nhiều cám dỗ đối với em để có thể giữ vững.”

“Em chỉ cần chịu thua thôi.” Mark nói chân thành.

Anh cảm thấy tiếng cười rì rầm chạy xuyên qua cô, nhưng khi cô ngước nhìn anh, hơi thở của cô đã mắc vào một tiếng cười khác, anh nhận ra đôi mắt cô ngấn lệ.

“Chúa ơi! Đừng như thế.” Anh thì thầm, một giọt lệ trượt xuống má cô, và anh lau nó với ngón tay cái. “Nếu em không dừng lại, Maggie, anh sẽ yêu em ngay trên hàng hiên băng giá này với tất cả sự kềm chế bị vỡ vụn.”

Maggie vùi mặt cô vào anh, hít vào vài hơi thở sâu, và ngước nhìn anh lần nữa. “Em có vẻ giống một kẻ nhát gan.” Cô nói, “Nhưng em biết giới hạn của em. Anh không biết em đã trải qua những gì đâu, khi nhìn chồng em chết dần trong một năm rưỡi. Điều đó gần như đã giết chết em. Em không thể lặp lại lần nữa. Nó sẽ tàn phá em.”

“Sự tàn phá mà em đã trải qua gần như ngay khi nó bắt đầu.” Mark nói, tràn đầy nỗi khát khao không thể chịu đựng được, mong muốn có cô trong cánh tay anh, “Hôn nhân của em chưa bao giờ có cơ hội để thoát ra khỏi nền tảng. Em chưa từng thế chấp, chó, những đứa trẻ, những cuộc tranh luận về việc ai sẽ phải giặt ủi.” Liếc nhanh vào vành môi dưới run run của cô, anh không thể ngăn bản thân khỏi hôn cô, quá dữ dội và quá nhanh cho nỗi khao khát. “Chúng ta không nên làm điều này ngay lúc này. Đi thôi. Anh sẽ đưa em đến xe.”

Cả hai cùng lặng thinh khi anh hộ tống cô đến chiếc Sebring. Maggie quay người đối diện anh, và anh ôm lấy gương mặt cô bằng cả hai tay, và hôn cô lần nữa, lần này miệng anh nấn ná cho đến khi cô rên lên và bắt đầu hôn đáp lại anh.

Nhấc đầu lên, Mark vuốt ve những lọn tóc xoăn bướng bỉnh, và nói bằng một giọng thô ráp tràn đầy tình yêu mến, “Việc giữ mình cô đơn không phải là cách phòng thủ an toàn đâu, Maggie, chỉ làm em cô đơn hơn thôi.” Và sau khi cô trèo vào xe, anh đóng cửa cẩn thận và nhìn cô lái đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...