Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 39


Chương trước Chương tiếp

Trong lâu đài kiểu Âu lấy màu xám làm chủ đạo, hoa súng đượm sắc trắng trong tảng sáng mơ hồ, xám trắng quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng quyến rũ hút hồn, người con gái nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ trải nhung mềm mại tinh khiết, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người thon thả, gương mặt trắng nõn, ánh mắt đạm nhạt, ống kính chụp được một khoảnh khắc ngẩng đầu.

Bối cảnh là một chiến trường kỳ dị, không khí cổ xưa, áp lực dày đặc, người con gái mang trường bào, gương mặt trắng ngần, bên eo thắt dải đai màu đen, giày ống cao, xuất hiện giữa màn u tối, hiện lên với vẻ cao ngạo mà tùy hứng. Đôi tay cô mang găng da bán nửa màu xám, mười ngón tay lộ ra ngoài, mảnh khảnh lại hơi có phần trắng xanh. Dưới hàng mi tím bạc là một đôi mắt thuần khiết đen láy mơ màng, khẽ vuốt lên cánh sen đỏ tươi giữa trán, trong khoảnh khắc cô xoay người, nhiếp ảnh gia đã biến vẻ đẹp này thành vĩnh hằng.

Hồ nước, dưới ánh trăng loang lổ, nước xanh ánh sóng trầm lắng nối với bến bờ màu trắng bạc, người con gái mang y phục đen thuần vẽ nước mà tới, mái tóc dài đen nhánh, lẫn trong gió đêm lại không rối, như tơ như lụa, bên lỗ tai khảm một viên ngọc màu đen hình lưỡi liềm tinh xảo, tỏa ra tia sáng yếu ớt, đôi mắt tựa thạch anh mơ màng kỳ ảo mà rõ nét.

Dưới tàng cây phong hoang dại, người con gái như cười như không dựa vào gốc cây, mái tóc dài đen óng thấm màu trời buộc ra sau gáy, còn vương lại chút tóc mai bên tai, choàng tấm áo mềm mại xanh thẫm điểm thêu hoa văn ngọn lửa màu xám nhạt, ống tay áo rộng lớn dài đến khuỷu tay, cổ tay phải hơi lộ có vẽ một bông ngọc lan, trong sắc trắng phảng chút xanh, kiều diễm quyến rũ.



Phòng họp bộ phận kế hoạch quảng cáo, trong bóng tối, đoạn phim lần lượt chiếu ra, mười lăm phút sau, chủ nhiệm bộ phận quảng cáo kiêm kế hoạch – tổng thanh tra Vương Đào ra dấu cấp dưới bật đèn, phòng hội nghị lại trở nên sáng sủa.

“Wendy Lạc, người mới của Mị Thượng.”

“SA2 kỳ này của chúng ta thiên về cảm xúc tĩnh lặng, chuỗi cánh đồng này, mang nét thanh nhã, có thể cân nhắc.”

“Khí chất người mẫu tươi mát, lại mang hơi hướm hoang dã, về hình tượng ăn khớp với hiệu quả chúng ta cần.”

“Trong tài liệu có ghi cô người mẫu này chưa từng tham gia bất cứ hoạt động quảng cáo thương mại chính thức nào, kinh nghiệm có phải quá non nớt?”

“Kinh nghiệm non nớt là việc do nhiếp ảnh gia xử lý, trên thực tế đối với bộ ảnh này, tôi không nhìn ra kinh nghiệm thiếu sót của cô ấy.”

“Rầm!” Tiếng vang nặng nề của tập văn kiện ném lên mặt bàn.

Mọi người quay đầu nhìn về phía ghế chủ tọa.

“Tại sao lại tìm người mới?” Sếp đặt ra câu hỏi.

Vương Đào nhất thời chưa phản ứng kịp, “Trong tài liệu Mị Thượng chuyển tới, nhận xét một cách tương đối thì cô ấy là người phù hợp nhất.”

Mạc Hoành cầm tài liệu trên mặt bàn lật qua, “Phù hợp nhất? Vậy sao, tôi cho anh thời gian một tuần để tìm ra điểm phù hợp hơn.”

Mạc Hoành đứng dậy, chuyển tài liệu cho trợ lý, bước ra khỏi phòng họp.

“Tổng giám đốc hình như rất không bằng lòng.” Một lúc lâu sau, có người lên tiếng trước.

“Không phải hình như, căn bản đúng là vậy.” Vương Đào than thở.

“Chúng ta trình bày thật sự kém đến thế sao?”

“Có lẽ là chưa đến nỗi, sếp hình như thuần túy chỉ là không bằng lòng với cô người mẫu này.”

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên màn hình, tiếc nuối.

“Giờ phải làm thế nào đây? Bộ phận quan hệ quảng cáo của SA kỳ trước đã nhận sự quan tâm đặc biệt rồi, không lẽ lại tăng thêm một cấp đấy chứ?” Con đường phía trước thật xa vời.

“Có thể làm gì nữa, cố gắng làm việc dốc sức trong một tuần để tìm dạng ảnh làm cho sếp hài lòng.”

Vương Đào nghĩ ngợi một chút, gật đầu căn dặn, “Trước tiên mọi người cứ tiếp tục làm việc, Tiểu Vu, cậu liên hệ với người phụ trách của Mị Thượng đi.” Mọi người đứng dậy, tan họp. Lạc Trăn hiện tại hoàn toàn bị Hạ Thiên Liên ăn chết luôn, hai ngày trước dưới căn trọ của cô Hạ Thiên Liên nói —- hôm đó em làm gì với anh trong lòng em tự rõ, nếu như em thật sự không muốn chịu trách nhiệm, làm xong rồi chuồn, anh cũng chẳng còn lời nào để nói, dẫu sao anh cũng là một người đàn ông, anh chịu đựng được, Lạc Trăn khi ấy nghe xong gần như chưa kịp thở một hơi đã chạy mất.

Còn về Lạc Trăn đối với Hạ Thiên Liên, có thể nói là phục tùng mệnh lệnh, không tuân theo không được, bởi một khi cô muốn trái lệnh, Hạ Thiên Liên sẽ cười híp mắt, quăng ra câu nói gần đây thường sử dụng với tần suất cao nhất, “Lạc Trăn, nếu không chiều nay hai chúng ta đến cục nộp chứng minh đi, cũng an tâm phần nào.” Đây là an tâm ai hả!

“Lạc Trăn, em có gian tình với sếp à, cứ liếc mắt đưa tình thần bí thế.”

Ba phút trước khi tan làm, xung quanh cô đột nhiên bu một đống người, mắt người nào người nấy lóe sáng.

“Lạc Trăn, chị Cát Văn thấy em rất được, xứng đôi với sếp, đứng cạnh nhau như trai tài gái sắc, về sau sinh con nhất định sẽ xinh đẹp, nhớ để chị làm mẹ nuôi nhá.”

Lạc Trăn nhàn hạ dựa lưng vào ghế, khẽ hừ một tiếng, “Nào có thể chứ, người ta cao quý biết bao, em làm sao trèo cao được.”

“Bớt giả vờ đi, em với sếp ấy, lúc nào cũng bốn mắt nhìn nhau, tim hồng bắn tứ phía blah blah, người mù cũng nhìn ra được đó là pháo hoa của tình yêu.”

“Sắc sảo, sắc sảo!” Lạc Trăn bái phục.

“Mọi người vẫn chưa tan làm à?” Thanh âm mộc mạc hàm chứa một tia cười nhàn nhạt, tất cả lần lượt quay đầu, không phải Hạ Thiên Liên thì là ai.

“Chào sếp!”

Hạ Thiên Liên gật đầu với mọi người, sau đó quay sang Lạc Trăn, “Anh đợi em ở bãi đỗ xe.” Nói xong tiêu sái xoay người, rời khỏi hiện trường. Năm giây sau, tất cả đồng loạt chỉ vào Lạc Trăn, thốt ra một tiếng “ồ” ngoằn ngoèo uốn lượn lạ lùng.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...