Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 254: Vẻ tử vong


Chương trước Chương tiếp

Tiểu Trang trong phòng tắm, vẻ tử vong?
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập cả gian phòng.
Đứng ở trước cửa nhà tiểu Trang, Lục Tề Phong nóng nảy gọi điện thoại Lữ Duy Duy, mặc dù từ trong miệng an ninh đã đại khái có thể khẳng định cô gái kia chính là Duy Duy, nhưng từ trong lòng Lục Tề Phong cũng không nguyện ý tin tưởng tất cả.
Anh rất sợ, nếu quả thật là Duy Duy tới tìm tiểu Trang, như vậy hiện tại cô có thể gặp phải nguy hiểm, anh hi vọng sự thật không phải như mình nghĩ?
Có điều điện thoại Lữ Duy Duy rất không khéo vang lên ở trong phòng. Vọng ra nơi này.
Nghe được tiếng chuông quen thuộc, Lục Tề Phong điên cuồng rống lên.
"Chú Lâm, lập tức xô cửa?"
Nghe được chuông điện thoại kia, tim Lục Tề Phong cơ hồ nhảy thót lên tới cổ họng, thân thể anh run rẩy, câu nói kia run rẩy hét ra.
"Dạ, thiếu gia?" Chú Lâm cũng ý thức được tính nghiêm trọng, lập tức bảo các anh em bên cạnh.
An ninh bên cạnh còn chưa làm rõ ràng thì sao rời đi, liền vội vàng tiến lên ngăn trở?
"Này, các người không thể như vậy, đây là nhà tư nhân?"
"Câm miệng, còn nói chuyện, tôi để cho anh về sau đều không nói được nữa." Lục Tề Phong hung dữ nắm quần áo an ninh, một bộ muốn ăn thịt người.
Theo một tiếng vang thật lớn, cửa mở ra, mùi máu tươi truyền ra.
"Duy Duy? Duy Duy?"
Lục Tề Phong điên cuồng vọt vào, tìm kiếm bóng dáng Lữ Duy Duy khắp cả phòng, mùi máu tươi để cho lòng anh muốn ngừng đập.
"Em không thể có chuyện, sẽ không có chuyện, Duy Duy, em ở đâu? Em trả lời anh đi?"
die»ndٿanl«equ»yd«on
Lục Tề Phong đi tới trong phòng ngủ, ở trước cửa phòng tắm nửa khép hờ, bước chân của anh đột nhiên cứng lại.
Nhìn cánh cửa kia, anh sợ?
Chưa từng có một khắc, trong lòng anh sợ hãi giống như bây giờ?
die»ndٿanl«equ»yd«on
Anh rất sợ, sợ trước nay chưa từng có, anh sợ đẩy cửa ra, xuất hiện trước mặt sẽ là một màn mình không muốn thấy, anh không dám tiến lên? Thật không dám?
Anh không biết, mình cư nhiên mềm yếu như vậy?
"Thiếu gia?"
Lâm Bồi An cùng theo vào, cứng đờ nhìn Lục Tề Phong nóng nảy xông lên phía trước, một cước đá văng cửa phòng tắm ra.
Tình cảnh bên trong kinh hãi tất cả người ở đây.
Lữ Duy Duy nằm ở trong bồn tắm, cả người ngâm ở trong máu.
Một bồn máu ở phòng tắm được ánh đèn nhá nhem chiếu xuống, giống như là tử thần hàng lâm, phản xạ ánh sáng quỷ dị kinh khủng?
"Duy Duy? Không? Duy Duy, Duy Duy, em không thể chết? Em không thể rời bỏ anh, Duy Duy? Em mở mắt ra, em tỉnh lại đi, em nhìn anh đi mà? Chúng ta còn có Tư Tề, cả buổi tối Tư Tề đều gọi mẹ, con muốn mẹ, em có nghe thấy không? Mau, mau gọi xe cứu thương? Mau lên?"
Lục Tề Phong khóc, anh bất lực lắc đầu, khàn giọng la lên.
Anh không dám đụng cô, không biết mình cử động thiếu thận trọng có thể mang đến tổn thương lớn hơn cho cô hay không. Anh cứ ôm cô như vậy, thất thanh khóc rống.
"Thiếu gia, trước cầm máu cho cô ấy, nhanh lên một chút? Phải lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, không thể đợi nữa rồi."
Lâm Bồi An cau mày nhìn tất cả trước mắt, giàu kinh nghiệm để cho ông ta hiểu, lúc này, trong cơ thể cô mất máu quá nhiều, nếu như còn ở đây, sợ rằng thần tiên cũng không có cách nào.
Thấy Lục Tề Phong si ngốc không có phản ảnh, ông đẩy anh ra, nắm tay Lữ Duy Duy, đè máu chảy ra.
Cánh tay Lữ Duy Duy truyền tới lạnh lẽo làm cho trong lòng Lâm Bồi An âm thầm lo lắng.
Loại cảm giác lạnh lẽo gần kề nhiệt độ người chết?
Ông ta quá quen thuộc.
"Nhanh lên một chút, các người nhanh đi tìm băng vải."
Anh em ở cửa nhanh chóng chạy ra ngoài, chia nhau tìm kiếm.
"Thiếu gia, đừng ngẩn ra nữa, mau đưa đến bệnh viện, chậm sợ rằng. . . . . ."
"Sẽ không, sẽ không, Duy Duy sẽ không có chuyện gì, đưa bệnh viện? Đúng, đưa bệnh viện, mau lên, mau lên? Quấn băng? ?"
——— tử tiết thu phân cắt —————–
Trước phòng giải phẫu bệnh viện, Lục Tề Phong chán chường.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, ánh mắt tràn đầy tơ máu, sưng hồng, trên mặt gầy gò còn có vệt nước mắt. Một thân màu máu đỏ chói mắt, nhường đường y tá đi qua cũng không nhịn được len lén quan sát.
Lâm Bồi An liếc mắt nhìn Lục Tề Phong, đi tới vỗ vỗ vai anh. Không nói gì, lại y hệt người thân tiến lên an ủi và tiếp thêm sức.
Lục Tề Phong ngẩng đầu lên, khổ sở nhìn Lâm Bồi An, trong mắt sưng đỏ lại nổi lên chất lỏng khổ sở.
"Không có chuyện gì, phải có lòng tin vào cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ mặc đứa bé, cô ấy nhất định sẽ trở lại." Lâm Bồi An nói.
"Chú Lâm, cám ơn chú, tôi. . . . . . Tôi thật sự vô cùng sợ, thật, tôi chưa từng sợ hãi như vậy. Coi như là năm đó thấy mẹ nằm ở trong vũng máu, tôi cũng chưa từng sợ hãi thế này, chú Lâm, cô ấy không có việc gì, cô ấy sẽ không giống mẹ, có đúng hay không?"
Lục Tề Phong như một đứa con nít nằm ở trong ngực Lâm Bồi An, khóc thất thanh.
"Không có chuyện gì, không có việc gì, thiếu gia, thật ra thì năm đó, phu nhân chết không có liên quan tới lão gia, cậu biết không? Phu nhân mắc phải bệnh hiểm nghèo, không muốn liên lụy lão gia, cô gái kia là phu nhân tìm cho lão gia, không thể trách lão gia, những năm gần đây, cậu không tha thứ cùng nỗi đau mất vợ, ông ấy cũng rất khổ."
Lâm Bồi An chưa từng nghĩ tới sẽ ở dưới tình huống này nói ra chân tướng năm đó.
Đôi cha con bọn họ bướng bỉnh giống nhau, một không muốn giải thích, một không thể thông cảm?
"Cái gì? Chú Lâm, chú nói thật sao? Tại sao cha không giải thích?" Lục Tề Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Bồi An, còn hơi nghi ngờ.
"Tính khí của ba cậu, chẳng lẽ cậu không hiểu rõ? Cứng cổ như vậy, cậu cũng quá giống ông ấy, haiz?"
Lục Tề Phong ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới chân tướng là như vậy?
Anh đột nhiên phát hiện những năm gần đây, hình như chính mình một mực sống trong giả dối, không ngừng tổn thương cùng bỏ lỡ người bên cạnh mình thích nhất.
Lục Tề Phong thật hối tiếc không thôi?
"Duy Duy, em nhất định phải gắng gượng qua, chúng ta sẽ bắt đầu lại, anh muốn đền bù cùng đoạt về bỏ lỡ mà những năm gần đây anh bỏ lỡ em?" Lục Tề Phong ôm lấy đầu vô lực nỉ non.
Đèn phòng giải phẫu tắt.
"Thiếu gia, ra rồi?"
Theo tiếng kêu của Lâm Bồi An, Lục Tề Phong nhanh chóng xông lên phía trước.
"Bác sỹ? Bác sỹ như thế nào? Cô ấy không sao, có phải hay không, phải hay không?"
Lục Tề Phong khẩn cấp nhìn chằm chằm khuôn mặt nặng nề của bác sỹ, tâm chìm xuống dưới, cơ hồ muốn chìm vào vực sâu không đáy?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...