Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 237: Làm tình nhân của anh trong một tháng


Chương trước Chương tiếp

Công viên phía Nam hồ, một quán trà tĩnh mịch đặt ở bờ hồ Bích Thủy xinh đẹp.
Một người đàn ông đeo mắt kính, ngồi đối diện hồ.
Ánh mắt của anh có chút lạnh nhạt, nhưng từ hai chân có chút lay động nhẹ kia là có thể thấy được tâm tình của anh hình như rất tốt.
Hai tay anh vẫn ôm trước ngực, nhìn chằm chằm bóng dáng đang chậm rãi đi tới từ nơi xa, tựa như thợ săn phát hiện con mồi của mình, đáy mắt lộ ra vẻ khát máu hưng phấn.
Xa xa Lữ Duy Duy liền thấy được tác phong của anh, mặc dù anh đeo kính mát, mặc dù cách một khoảng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được luồng ánh mắt nóng bỏng mang theo lực xuyên thấu đó.
Ba năm trôi qua cũng gột rửa tất cả, trên người anh lại thêm một chút trầm ổn cùng kín kẽ, tăng thêm một chút nam tính thành thục sức quyến rũ cho anh.
Trong lòng cô có chút sợ?
Kỳ thật cô cũng không cần như thế, nhưng mà cô lại đem cảnh cáo của anh làm cớ thuyết phục mình.
Cô thừa nhận, cô thật sự muốn gặp anh? Rất muốn?
Coi như là trước khi rời đi, phóng túng bản thân một lần?
"Lục Tề Phong, hẹn tôi tới rốt cuộc là có chuyện gì?" Lữ Duy Duy đi tới trước mặt của Lục Tề Phong, có chút lo lắng, chất vấn anh.
"Sao lại tới một mình? Không phải anh bảo em mang Tư Tề tới sao?" Lục Tề Phong không trả lời câu hỏi của Lữ Duy Duy, có chút không vui nhíu mày kiếm.
"Tại sao tôi phải nghe lời anh? Nếu anh không có chuyện gì, vậy tôi đi trước." Lữ Duy Duy hốt hoảng di chuyển lướt qua, đè nén rung động trong lòng, lạnh lùng xoay người.
Cô sợ đối mặt với anh, đôi mắt khát vọng kia không thể nghi ngờ sẽ tiết lộ tâm sự của cô.
"Có thể đi, trước đó hãy đem con anh trả lại cho anh?" Âm thanh lãnh khốc của Lục Tề Phong sâu kín vang lên.
Lữ Duy Duy bỗng chốc xoay người, trợn to hai mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Tề Phong, cả hãi một lát, không nói ra lời.
"Anh. . . . . . Anh nói bậy bạ gì thế? Tư Tề. . . . . . Là con trai tôi."
Thật lâu sau Lữ Duy Duy mới tìm được đầu lưỡi của mình, nói cà lăm.
"Thật sao?"
Lục Tề Phong tháo kính mát xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Lữ Duy Duy, khóe miệng khẽ nâng lên, kéo ra cười lạnh.
"Cái này giải thích thế nào?" Lục Tề Phong ném qua một phần kết quả báo cáo DNA.
"Đây là cái gì? Anh lấy hàng mẫu từ đâu? Hừ, đừng nghĩ lừa gạt tôi, Tư Tề không phải con trai của anh." Mặc dù Lữ Duy Duy có chút chột dạ, nhưng lúc này cô không thể không gượng chống.
Anh căn bản không lấy được hàng mẫu của Tư Tề, cho nên nhất định là anh muốn lừa gạt mình.
"Lấy được mẫu DNA của con anh rất khó sao? Em cũng quá coi thường anh. Sau này ở MacDonald, cần phải trông coi con anh." Lục Tề Phong nhìn thấu tâm tư của Lữ Duy Duy, hết sức không nể mặt đả kích cô.
Nghe anh nói, Lữ Duy Duy đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua, xác định có một cô gái trẻ tuổi hết sức nhiệt tình đến gần Tư Tề.
Nguy rồi?
Một sợi tóc, thậm chí là một chút nước miếng cũng có thể trở thành hàng mẫu, xem ra, anh đã sớm hoài nghi.
Cũng khó trách, hình dáng của tiểu tử này cũng quá giống anh.
"Vậy thì thế nào? Con trai được tôi hoài thai mười tháng mới sinh ra, nó thuộc về tôi, dựa vào cái gì mà anh muốn giành với tôi? Anh hoàn toàn không có được trách nhiệm người làm cha?"
"Anh không có trách nhiệm làm cha là nhờ người nào ban tặng?" Vừa nghe xong lời nói của Lữ Duy Duy, lửa giận của Lục Tề Phong vọt lên.
Cô gái đáng chết này mang theo con trai của mình bỏ chạy với người đàn ông khác, hiện tại lại có thể lý sự chỉ trích mình không có trách nhiệm người cha.
Vừa nghĩ tới ban đầu cô bỡn cợt mình, ngay cả năng lực trên giường cũng bị chất vấn, oán hận trong lòng áp đảo tất cả?
"Anh? Tôi mặc kệ, con trai là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp con từ tay tôi."
Lữ Duy Duy biết mình đuối lý, nhưng con trai hiện tại là cây trụ duy nhất của cô, nói gì cũng không thể cho anh.
"Vậy chúng ta chờ coi, anh đưa ra tòa án kiện quyền nuôi dưỡng con phải thuộc về anh. Em đã tước đoạt ba năm quyền làm cha của anh, anh tin rằng, lần này anh sẽ lấy được thứ anh muốn." Dứt lời Lục Tề Phong cầm lấy tài liệu trên bàn đứng dậy sẽ phải rời khỏi.
"Không...không được? Tề Phong, tôi không thể không có con trai, tôi cầu xin anh, để con lại cho tôi đi? Không phải bây giờ anh đã kết hôn rồi ư? Tương lai hai người sẽ có con, hơn nữa Tư Tề đi theo anh sẽ chịu uất ức."
"Cái cô gái này, em đang nói cái gì? Anh sẽ ngược đãi con trai mình sao?"
"Không, không phải vậy, tôi không có ý này, tôi nói đứa bé còn nhỏ như vậy, đi theo mẹ mình sẽ tốt hơn, Tề Phong, để đứa bé đi theo tôi được không?"
Lữ Duy Duy buông tư thái xuống uất ức xin anh, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Thấy bộ dáng Lữ Duy Duy đau lòng khổ sở, Lục Tề Phong có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới năm đó cô tuyệt quyết, anh liền hạ quyết tâm.
"Đứa bé có thể đi theo em, nhưng anh có điều kiện." Chịu đựng tâm tình khác thường, Lục Tề Phong lạnh lùng mở miệng nói.
Lữ Duy Duy vừa nghe lời đầu của anh thì dao động, vội vàng gật đầu.
"Điều kiện gì? Chỉ cân anh không giành đứa bé với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều đồng ý với anh."
Thật ra thì có lẽ anh không thật muốn đứa bé, anh đã có nhà của mình. Biết đâu anh chỉ muốn nhục nhã mình một lần, dù sao ban đầu mình thương tổn anh như vậy. Lữ Duy Duy yên lặng nhủ thầm ở trong lòng.
Lục Tề Phong liếc mắt nhìn Lữ Duy Duy khẩn trương, khóe miệng xẹt qua một tia cười hài hước.
"Được, đây chính là em nói, anh muốn em làm tình nhân của anh trong một tháng. Anh muốn sau này bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Tư Tề."
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...