Đế Yến

Chương 2: Hỏa hạc


Chương trước Chương tiếp

Dịch giả: Long Cuồng Phong & hhnmthvn

Không một ai ở đây để ý đến thái độ khác thường của Thu Trường Phong, tất cả đều đang nhìn vào người được công chúa tiến cử.

Dù cho Vân Mộng công chúa có tiến cử lực sĩ giáp vàng ba đầu sáu tay ba con mắt, Kỷ Cương cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Chỉ có một điều khiến Kỷ Cương không ngờ tới, đó là người được Vân Mông công chúa đề cử lại là một người con gái.

Một cô gái mặc áo xanh.Cô gái kia không hề cao lớn, trái lại phần eo chiếc áo xanh lại vô cùng nhỏ gọn, dịu dàng thướt tha, dường như một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng đủ cuốn bay nàng đi. Nàng không có ba đầu sáu tay, đôi tay nàng vô cùng thanh tú, mười ngón tay thon dài như được tạc bằng mỹ ngọc, nhìn qua như một khóm hoa mỹ lệ mỏng manh. Cô gái kia tất nhiên cũng không có ba con mắt, sóng mắt nàng lấp lánh, trong veo như dòng suối thượng nguồn, nhưng cũng lạnh lùng như băng mỏng mùa đông.

Cho dù chiêm ngưỡng từ phía nào đi chăng nữa, dung nhan, tư thái của nàng đều không hề kém cạnh vị công chúa kia, thậm chí so với công chúa nàng lại càng thêm nữ tính.Nhưng trong mắt những người ở đây, người này lại không giống một cô gái bình thường, mà như một khối băng lạnh lẽo khó có thể chạm đến. Tuy cô gái áo xanh này rất đẹp, nhưng đồng thời cũng vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng sắc sảo như một thanh băng kiếm.

Bên hông nàng treo lơ lửng một thanh kiếm, vỏ kiếm đã cũ, thân kiếm rất mỏng. Đứng giữa một nhóm người tai to mặt lớn, nàng không tỏ ra cao ngạo, nhưng cũng không có vẻ tự ti mặc cảm. Nghe thấy Vân Mộng công chúa lên tiếng đề cử, nét mặt nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên, tựa như đó là một sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.Nàng tự tin đến vậy, bởi vì nàng thật sự tin vào bản thân mình.

Kỷ Cương nhìn chằm chằm vào cô gái kia đến cả nửa ngày trời, sau cùng không nhịn được mới lên tiếng: "Công chúa, nhưng đây là một cô gái." Trong mắt của Kỷ Cương, đàn bà chân yếu tay mềm chỉ là thứ đồ chơi, là vật trang sức, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bản thân lão trước nay vẫn không cho rằng một người phụ nữ lại có thể làm nên một việc gì đó.

Vân Mông công chúa trừng mắt nhìn Kỷ Cương nói: "Phụ nữ thì không phải là người hay sao ?"Thật sự thì trong thâm tâm, Kỷ Cương không cho là như vậy, nhưng ngoài mặt lão vẫn cười lấy lòng: "Đương nhiên phụ nữ cũng là người. Nhưng có rất nhiều việc, phụ nữ lại không thể làm được."

Vân Mộng công chúa cười lạnh nói: "Ngươi nói như vậy là sai rành rành rồi, ai nói rằng nữ không bằng nam hả? Bổn công chúa lại cho rằng, nam làm được việc gì, đương nhiên nữ cũng có thể làm được việc đó. Nếu ngươi không phục, ta cũng không ngại lấy ra ví dụ cho ngươi xem ! Cho dù xông pha chiến trận, chém giết nơi sa trường, các ngươi vẫn luôn coi đó là việc đáng tự hào, nhưng xưa có Hoa Mộc Lan, nay có Lương Hồng Ngọc, Châu Ngọc, không có việc gì chúng ta không thể làm được, chẳngqua là khinh thường không làm mà thôi. Cho đến cái ngai hoàng đế kia, phụ nữ bọn ta cũng còn có một Võ Tắc Thiên."

Kỷ Cương nghẹn họng trố mắt nhìn vị công chúa này, trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ ra có điều gì mà phụ nữ không thể làm được. Huống chi ngay cả đến ngôi hoàng đế kia mà Vân Mộng cũng không ngần ngại nói đến, lão chắc chắn không dám tiếp lời chủ đề này, đành phải nói tránh đi: "Nhưng việc Thượng Sư giao phó lần này rất nguy hiểm."

Vân Mộng công chúa hỏi ngược lại: "Ngươi đã biết Thượng Sư giao cho chúng ta làm chuyện gì rồi hay sao ?"Nghe vậy Kỷ Cương giật bắn mình, quay đầu liếc nhìn Diêu Nghiễm Hiếu. Trong lúc lão và công chúa lớn tiếng tranh cãi thì Diêu Nghiễm Hiếu lại làm như việc này không hề liên quan đến mình, vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Kỷ Cương kho khan, cuống họng phát khô, lão chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tại hạ không biết. Chẳng lẽ công chúa cũng không biết hay sao ?"

Vân Mộng công chúa cười nói: "Bổn công chúa quả thật không biết, nhưng có thêm người để thượng sư chọn lựa còn hơn là thiếu người, cóphải vậy không ? Nói không chừng Thượng Sư đang muốn tìm một người con gái để sinh con, điều này bọn đàn ông các người có thể làm được hay sao?"

Nghe đến đây tất cả mọi người đều cúi gằm mặt xuống đất, muốn cười mà không dám cười. Dương Sĩ Kỳ cũng khe khẽ lắc đầu, thầm nghĩ bất kỳ việc gì đến miệng vị công chúa này cũng đều có thể nói ra được.

Lúc này sắc mặt Kỷ Cương không rõ là đang muốn khóc hay muốn cười, đến cả ho khan cũng không phát ra thành tiếng.

Cô gái áo xanh kia nhíu mày, có vẻ không hài lòng nhưng rốt cuộc vẫnphải nhẫn nhịn. Lúc này Vân Mộng công chúa đã chuyển chủ đề, nàng mỉm cười bảo: "Huống hồ, nếu các ngươi biết rõ thân phận của tỷ tỷ, chỉ sợ sẽ tự động nhường đường, không dám tranh việc cùng tỷ tỷ thôi."

Kỷ Cương nhíu mày, liếc xéo qua cô gái áo xanh: "Còn chưa biết vị cô nương này có thân phận gì ?"

Dương Sĩ Kỳ đứng cạnh đó đột nhiên lên tiếng: "Kỷ chỉ huy công việc bận rộn, hiển nhiên là chưa biết cô nương đây. Vị cô nương này là một Bộ Đầu, tên là Diệp Vũ Hà."

Khuôn mặt Kỷ Cương lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ một đứa Bộ Đầuthì đã là cái thá gì, xem ra cũng chỉ đến như vậy mà thôi.

Ở triều Đại Minh, người con gái làm Bộ Đầu tuy không thường thấy, nhưng cũng không hẳn là không có một ai. Bởi từ sau khi dựng nước, Thái tổ đã phân chia chức nghiệp cho dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều phải kế thừa sự nghiệp của cha, không được thay đổi. Nói như vậy cũng có nghĩa, đời cha làm việc gì thì đời con cũng phải theo như vậy, không thể đổi nghề. Nhưng có một số ít gia đình không có con trai, đành lấy con gái thay vào, bởi vậy cho nên không thiếu phụ nữ trong rất nhiều nghành nghề, lão đoán rằng Diệp Vũ Hà cũng nằm trong những trường hợp như vậy.Nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, Kỷ Cương chợt cảm thấy rét lạnh trong lòng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là Định Hải Bộ Đầu Diệp Vũ Hà?" Trông thấy Dương Sĩ Kỳ mỉm cười gật đầu, Kỷ Cương bỗng nhíu chặt hàng lông mày.

Bỗng nhiên lão nghĩ tới Diệp Vũ Hà là người như thế nào.

Đại Minh từ sau khi lập quốc, ngoại trừ Thát Đát Bắc Cương, bộ tộc Ngõa Lạt xâm phạm biên giới trong một thời gian thì gần đây vùng duyên hải cũng đã xuất hiện giặc Oa gây loạn. Bởi vậy thiên tử Chu Lệ đã xây dựng Vệ Sở tại những nơi này nhằm bảo vệ biên cương Đại Minh.Vùng duyên hải ở tỉnh Chiết Giang là một địa điểm quan trọng của Đại Minh, nhưng giặc Oa lại có nhẫn giả (ninja) cực kỳ bí hiểm, thường xuyên gây hại trên biển, gây rất nhiều khó khăn cho việc truy lùng. Bố Chính Sử tỉnh Chiết Giang là Lý Chí Cương vì muốn trị an khu vực này nên đã tuyển ra những Bộ Đầu tài giỏi nhất từ mười một phủ, bảy mươi tám huyện trong tỉnh Chiết Giang nhằm mục đích cuối cùng là tập hợp những người này lại cùng phân tài cao thấp, từ đó chọn ra những người ưu tú nhất, thậm chí có thể tiến cử cho triều đình nhận trách nhiệm truy bắt cao thủ giặc Oa.

Cao thủ trong các huyện đều ra sức tranh tài, nhưng kết quả lại khiếncho tất cả mọi người đều bất ngờ, người giành được chiến thắng trong cuộc thi giữa các Bộ Đầu của mười một phủ, bảy mươi tám huyện, giành được danh hiệu Định Hải lại là một cô gái.

Mà cô gái giành chiến thắng lại chính là Diệp Vũ Hà.

Mặc dù chưa rõ Diệp Vũ Hà có bản lãnh gì, cũng như không hiểu vì sao Vân Mộng công chúa lại tự tin đến vậy, nhưng Kỷ Cương cũng không kiềm được phải hít sâu một hơi, lại nhìn thấy Thu Trường Phong cúi đầu trâm ngâm không biết đang suy nghĩ đến việc gì, trong lòng lão bỗng nhiên xuất hiện một nỗi lo.Thu Trường Phong cũng là một nhân tài kiệt xuất, mấy năm hoạt động trong Cẩm Y Vệ đã trổ hết tài năng, quả thật đã giúp Kỷ Cương phá không ít vụ án lớn, rất được Kỷ Cương tán thưởng. Trong sự việc lần này, vốn dĩ Kỷ Cương đã nắm chắc tám phần thắng lợi, nhưng từ khi biết cô gái kia chính là Diệp Vũ Hà, lão tự nhiên cảm thấy có một mối lo lắng nặng nề trong lòng.

Nghĩ đến đây, Kỷ Cương xốc lại tinh thần rồi nói: "Công chúa điện hạ, thật ra nãy giờ chúng ta có nói gì đi chăng nữa cũng không quan trọng. . .Chuyện này. . . Diệp Bộ đầu. . . cuối cùng có được nhận hay không, thì phải do Thượng Sư quyết định." Lão cố tình giả bộ như không biết chi tiếtvề lai lịch của Diệp Vũ Hà, đồng thời cũng muốn làm cho Diêu Nghiễm Hiếu có cảm giác cô gái này là kẻ vô dụng.

Vân Mộng công chúa đưa tay che miệng, nàng bước đến trước mặt Diêu Nghiễm Hiếu rồi ngồi xổm xuống, kéo nhẹ ống tay áo Diêu Nghiễm Hiếu rồi bảo: "Hòa thượng đạo sĩ, ngài hãy để cho Diệp Bộ đầu giúp ngài làm việc này, có được không vậy ?"

Lúc còn bé, Vân Mộng công chúa đã không ít lần bái kiến Diêu Nghiễm Hiếu, khi đó Diêu Nghiễm Hiếu vẫn thường xuyên lui tới chỗ của Chu Lệ. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, lúc đó Vân Mộng công chúa vẫn thườngxưng hô với Diêu Nghiễm Hiếu như vậy, tuy đã rất lâu không gặp lại Diêu Nghiễm Hiếu, cảm giác có chút lạ lẫm hơn so với trước đây, nhưng lần này nàng xưng hô như vậy cũng là muốn thu hẹp khoảng cách với Diêu Nghiễm Hiếu.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diêu Nghiễm Hiếu bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, hai con ngươi xám trắng như mắt cá chết nhìn thẳng vào Vân Mộng công chúa.

Ngay lúc đó Vân Mộng công chúa chợt có cảm giác rét lạnh trong lòng, nụ cười vụt tắt. Nàng không tự chủ được phải buông ống tay áo của DiêuNghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu nhìn Vân Mộng công chúa một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Nữ hay nam cũng giống như nhau. . . đều chỉ có một cái mạng, nếu muốn tham gia, hãy nghĩ lại cho thật kỹ."

Nói xong lão lại nhắm mắt lim dim, ngụ ý trong câu nói này quả thật khiến cho người khác phải kinh hãi.

Mọi người nghe xong lời của Diêu Nghiễm Hiếu đều có chung một cảm giác, công việc lần này của Diêu Nghiễm Hiếu chẳng những hung hiểm muôn phần mà còn rất có khả năng nguy hại đến tính mạng.Tòa tháp yên ắng không một tiếng động, Vân Mộng công chúa trong lúc kinh hãi cũng bặt tiếng, do dự nhìn sang Diệp Vũ Hà. Nàng muốn ra sức vì đại ca nên đã không để ý đến quy củ, điều Bộ Đầu Diệp Vũ Hà từ tận Chiết Giang tới để làm trợ thủ. Phủ Thuận Thiên đương nhiên cũng có nhân tài, nhưng dù sao để cho Diệp Vũ Hà đi theo Vân Mộng cũng sẽ thuận tiện hơn. Tính mạng dù sao cũng là của Diệp Vũ Hà, công chúa mặc dù điêu ngoa nhưng cũng không phải hạng người không nói đạo lý, không thể cứ như vậy mà bắt ép Diệp Vũ Hà đâm đầu vào chỗ chết, bởi vậy nên không tránh khỏi phân vân do dự.

Một lúc lâu sau, Diêu Nghiễm Hiếu mới nói: "Người nào đã quyết địnhtham gia, hãy tiến lên một bước."

Sắc mặt hai người Vệ Thiết Y, Tập Lan Đình do dự, Diệp Vũ Hà trầm ngâm không nói gì, chỉ tiến lên một bước, Vân Mộng công chúa thấy vậy thì vui mừng hớn hở. Hai người Vệ Thiết Y trông thế thì hổ thẹn trong lòng, lập tức cũng tiến lên một bước.

Thu Trường Phong liếc mắt nhìn ba người, hàng mi khẽ nhíu, thế nhưng cuối cùng cũng dậm bước tiến lên.

Cả ngọn tháp yên lặng,Hành động của Diêu Nghiễm Hiếu còn kỳ lạ hơn nữa, lão chậm rãi duỗi thẳng ngón tay vào vách tường đối diện, bảo: "Có một bức tranh, các ngươi trái một phải ba lấy về đây cho ta."

Mọi người liền giật mình, thầm nghĩ nhóm người Thu Trường Phong có bốn người, vì sao lại trái một phải ba đi lấy bức tranh về? Trong lòng tất cả cảm thấy khó hiểu, cùng quay đầu nhìn về phía vách tường.

Vách tường hoàn toàn trống trơn, nào có tranh hay họa ở trên đó ?

Mọi người nhìn thấy vách tường trống trơn, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu là, "Thượng Sư già rồi, chẳng lẽ lão ta . . . không còn tỉnh táonên mới hồ đồ vậy ? Rõ ràng có bốn người, chưa nói đến cái gì mà trái một phải ba, lại còn trên tường có tranh họa gì đó, nghe qua đều mơ mơ hồ hồ."

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi tới, đảo qua gương mặt đờ đẫn của Diêu Nghiễm Hiếu. Những nếp nhăn hằn trên gương mặt giống như những vết khắc in sâu trên đá. . . . làm lộ ra nét lạnh lùng khó tả.

Vách tường thật sự không có một bức tranh nào, Diêu Nghiễm Hiếu lại sai bốn người đến lấy, vậy cuối cùng là lão có ý gì đây ?

Thu Trường Phong đảo mắt, nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của bangười Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y và Tập Lan Đình.

Diệp Vũ Hà cau mày, chăm chú nhìn vào vách tường, Vệ Thiết Y lại đang quay sang nhìn Thu Trường Phong, còn Tập Lan Đình đang cúi đầu trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Thu Trường Phong suy tư, dời mắt về phía vách tường rồi tiến lên một bước, đúng lúc này hắn lại đột nhiên nghe thấy Tập Lan Đình lẩm bẩm: "Tranh mà không phải là tranh, mang đi là còn, giống tranh mà không phải là tranh, cũng như mang đi là còn. . . "

Thu Trường Phong nghe vậy liền giật mình, phân vân trong lòng phảidừng bước chân lại.

Thì ra Thu Trường Phong đã biết rõ Diêu Nghiễm Hiếu chắc chắn không hồ đồ, tất nhiên cũng sẽ không có chuyện thần trí không tỉnh táo. Trái lại, dưới con mắt của hắn, Diêu Nghiễm Hiếu chính là người có suy nghĩ tỉnh táo nhất ở Đại Minh này. Từ lúc nhìn thấy vách tường trống trơn không có tranh họa, Thu Trường Phong đã lập tức nhận định đây là một khảo nghiệm tuyển người của Diêu Nghiễm Hiếu !

Diêu Nghiễm Hiếu đã kinh động đến phủ Đô đốc, nội các, Cẩm Y Vệ, công chúa, thậm chí là cả thiên tử, có thể thấy được lão coi trọng lần tuyểnngười này đến thế nào. Diêu Nghiễm Hiếu lim dim đôi mắt, đưa ra một yêu cầu tầm thường đơn giản, khó có thể nói không phải lão đang âm thầm quan sát những người không phù hợp với yêu cầu.

Trên vách tường hoàn toàn không có một bức tranh nào, nhưng không chừng trên đó lại có một cái hốc giấu tranh bên trong, yêu cầu lần này của Diêu Quang Hiếu chính là khảo nghiệm trình độ hiểu biết của bốn người về các loại cơ quan, máy móc. Thu Trường Phong suy đoán, nguyên nhân quan trọng khiến Diêu Nghiễm Hiếu làm như vậy chắc chắn có liên quan đến công trình kiến trúc.Thu Trường Phong vô cùng tự tin với suy đoán của mình, nhưng nghe Tập Lan Đình nói một câu như vậy cũng bị hoang mang. Câu nói của Tập Lan Đình là một loại kệ ngữ, thân là quản gia của Dương Sĩ Kỳ, đương nhiên phải tài hoa hơn người, chẳng lẽ y trông thấy vách tường không có tranh, cho rằng Diêu Nghiễm Hiếu đang nói ra thiền ngữ nên lúc này mới suy nghĩ theo hướng đấy ?

Thu Trường Phong nghĩ tới đây liền liên tưởng tới một chuyện, Diêu Nghiễm Hiếu là trụ trì hơn hai mươi năm nay, nửa đời đạo nhân, nửa đời hòa thượng, chắc chắn đã thông hiểu kinh sách. Nếu đã là vậy, việc Diêu Nghiễm Hiếu dùng thiên cơ khảo nghiệm người khác cũng nhiều khả năngxẩy ra.

Kinh Phật có nói, "Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai*." Chẳng lẽ vách tường không có tranh kia lại giống như những lời trong kinh, ẩn giấu huyền cơ chân ý bên trong ? *:Phàm cái gì có tướng đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải là tướng thì thấy Như Lai

Kỳ thật chẳng những Thu Trường Phong không chắc chắn mà những người ở đây như Kỷ Cương, Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng công chúa đều hoàntoàn không hiểu nổi yêu cầu của Diêu Nghiễm Hiếu.

Kỷ Cương thấy Thu Trường Phong bước lên thì mừng thầm trong bụng, nhưng tiếp đấy lại thấy Thu Trường Phong dừng bước, hiển nhiên là không nắm chắc làm lão cũng bị dao động tinh thần. Nhưng lão là người thâm trầm, ngoại trừ những lúc vô cùng quan trọng còn không thì gương mặt luôn âm trầm như vậy.

Thu Trường Phong do dự đứng giữa gian phòng, nhịn không được quay sang nhìn Kỷ Cương thì thấy ánh mắt lão có vẻ lơ đang liếc sang phía Dương Sĩ Kỳ, đúng lúc đó Dương Sĩ Kỳ cũng đang nhìn Tập Lan Đình màmiệng nhếch lên một nụ cười.

Thấy vậy Thu Trường Phong chuyển mắt về hướng Tập Lan Đình, nhưng Tập Lan Đình vẫn đang nhíu mày như trước, miệng nói: "Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. . . Hư không vô tướng, bao dung vạn hữu*." *: Hư không không có tướng, bao bọc vạn tướng.

Diệp Vũ Hà đột nhiên đi đến bên vách tường, Thu Trường Phong thoáng nhìn thấy, lập tức giật mình tỉnh ngộ.

Đây là một ván cờ, Tập Lan Đình đã đi một nước cờ - hay đúng hơn là Tập Lan Đình đã được Dương Sĩ Kỳ chỉ tay đánh một nước cờ.Dương Sĩ Kỳ hiển nhiên đã sớm nhìn rõ ràng thế cục lần này, bất kể là ai trong số Diệp Vũ Hà, Vệ Thiết Y hay Tập Lan Đình được Thượng Sư tán thưởng thì bọn họ đều đạt được mục đích của mình. Mục đích của Dương Sĩ Kỳ là đánh bại Thu Trường Phong, Tập Lan Đình rõ ràng cũng có liên quan đến việc này, bởi vậy nên y được Dương Sĩ Kỳ bầy cho một kế là dùng lời nói làm rối loạn tâm trí Thu Trường Phong, ý muốn làm cho Thu Trường Phong chần chừ do dự. Mà bức tranh kia đương nhiên là ở bên trong vách tường.

Thu Trường Phong hiểu ra điều này, âm thầm cười gượng gạo, biết rõ tình thế của mình bây giờ là lấy một chọi ba, vô cùng lẻ loi. Nhưng vốn dĩtính cách của hắn vô cùng kiên định nên không hề cảm thấy nhụt chí, cũng không hề chản nản. Sau đó hắn liền không để ý tới Tập Lan Đình nữa mà đi tới phía trước vách tường.

Tập Lan Đình trông thấy Thu Trường Phong đi đến bên vách tường, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về Dương Sĩ Kỳ. Khóe miệng tươi cười của Dương Sĩ Kỳ chợt cứng lại, âm thầm nhíu mày, lão phát hiện ra rằng tên thủ hạ này của Kỷ Cương xem ra cũng không đơn giản.

Vách tường của tòa tháp trơn nhẵn, rộng chừng vài trượng, mặc dù ThuTrường Phong đã kết luận bên trong tất sẽ cơ quan máy móc, nhưng làm cách nào để tìm ra được chúng thì lại là một vấn đề nan giải.

Kỷ Cương, Dương Sĩ Kỳ hồi hộp nhìn về phía Thu Trường Phong và Diệp Vũ Hà trong lòng hiểu rõ trách nhiệm tìm ra thứ cơ quan ấy sẽ nằm ở trên hai người này.

Vân Mộng công chúa căng thẳng như muốn ngừng thở, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thu Trường Phong, chỉ có cảm giác chán ghét không nói thành lời đối với người này. Lúc này nàng chỉ hận không thể tung một cước đá bay Thu Trường Phong xuống dưới chân tháp.Ánh mắt Thu Trường Phong đột nhiên lóe lên, dường như đã phát hiện ra thứ gì đó, bước về phía Diệp Vũ Hà. Vệ Thiết Y bỗng nhiên bước ra cản trước người Thu Trường Phong, lạnh giọng hỏi: "Xin hỏi cao danh quý tính của huynh đài ?"

Thu Trường Phong đành phải dừng lại, hắn không nghĩ đến việc Vệ Thiết Y lại đột nhiên đưa ra một câu hỏi ngu xuẩn đến thế vào thời điểm này.

Vừa rồi Kỷ Cương đã sớm giới thiệu tên họ của Thu Trường Phong, hắn không tin rằng Vệ Thiết Y lại không nghe thấy. Nghĩ đến đó, Thu Trường Phong liền hiểu ngay ra vấn đề, tên Vệ Thiết Y này hoàn toàn không hềngu ngốc, trái lại vô cùng thông minh.

Không phải Vệ Thiết Y muốn hỏi tên họ, mà mục đích thật sự của hắn là cản trở Thu Trường Phong tìm ra cơ quan máy móc. Hiển nhiên y cũng giống như Tập Lan Đình, đều muốn gây khó dễ cho Thu Trường Phong, trợ giúp Diệp Vũ Hà sớm tìm được cơ quan.

Ngay trong lúc ấy, bàn tay mềm mại như lá cỏ của Diệp Vũ Hà đã đặt lên một chỗ trên vách tường, năm ngón tay thon dài xoa nhẹ lên tường, dường như đang suy tư điều gì.

Thu Trường Phong chỉ có thể thở dài, vừa rồi nhờ vào ánh sáng từ bênngoài cửa sổ, hắn đã nhìn thấy một nơi trên vách tường sáng bóng khác hẳn so với chỗ khác. Hắn có thể khẳng định rằng nơi đó sáng bóng là do có người thường xuyên xoa lên, nếu không có việc thì sờ lên tường để làm gì ? Không cần phải nói cũng biết đằng sau đó chắc chắn có cơ quan.

Hắn chỉ bị cản lại trong một thời gian ngắn mà Diệp Vũ Hà đã phát hiện ra điều đó, Bộ Đầu được tuyển từ mười một phủ Định Hải quả nhiên danh bất hư truyền.

Thu Trường Phong thầm than thở trong lòng, nhưng ngược lại gương mặt lại lộ ra nét cười, nhìn vào sắc mặt như sắt của Vệ Thiết Y nói: "Tạihạ họ Thu, Thu trong chữ trời thu, Thu Trường Phong, lần này huynh đài hãy nhớ cho thật kỹ."

Sắc mặt Vệ Thiết Y lạnh như băng, nhìn thẳng vào Thu Trường Phong nói: "Ta sẽ nhớ kỹ." Y lùi lại phía sau một bước, dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xẩy ra, cũng không tiếp tục ngăn cản Thu Trường Phong nữa.

Kỳ thật không cần hắn phải cản trở, Thu Trường Phong cũng không có cách nào xử lý việc này. Mặc dù mọi người đã xác định được vị trí của cơ quan, nhưng làm thế nào để mở cơ quan trên vách tường nhẵn bóng kia vẫn là một vấn đề nan giải như trước.Mọi người nhìn vào vách tường, nhíu mày trầm tư, đột nhiên trong tháp có một vật xét qua nhanh như sấm sét, sau đó một tiếng "CHOANG. . " vang lên, Diệp Vũ Hà bỗng nhiên rút kiếm.

Mọi người cả kinh, chỉ thấy Diệp Vũ Hà xuất kiếm.

Tòa tháp tối tăm là thế, nhưng chỉ trong lúc đó đã xuất hiện sao sáng đầy trời, như hoa bay trong thiên hà. Sau một tiếng "CHOANG. . . " ấy, ánh sáng tắt đi, Diệp Vũ Hà thu kiếm.

Diệp Vũ Hà xuất kiếm, thu kiếm, chừng đó hành động chỉ xảy ra trong nháy mắt.Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, không ai ở đây từng nghĩ tới một cô gái nhỏ bé yếu ớt, lạnh lùng như vậy mà lại có thể chém ra một kiếm nhanh như sét giật ấy. Trông thấy Diệp Vũ Hà xuất kiếm, thái độ của Kỷ Cương chợt thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Vẻ tàn nhẫn ấy cũng giống như ánh sáng kia, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Nét mặt của Kỷ Cương lại trở nên lạnh lùng như trước đấy.

Tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Vũ Hà, trong lúc nhất thời đều không hiểu Diệp Vũ Hà rút kiếm ra như vậy là có mục đích gì. Chỉ có Thu Trường Phong đứng một bên nhẹ giọng nói: " Diệp Bộ đầu khắc Thái Cựcđồ thật là đẹp mặt."

Mọi người đưa mắt nhìn lại mới nhìn thấy trên vách tường trơn nhẵn kia đã xuất hiện thêm một bức Thái Cực đồ, lúc này mới hiểu được vừa rồi Diệp Vũ Hà xuất kiếm là để khắc lên vách tường cái đồ hình này.

Phần lớn những người ở đây còn chưa từng nhìn thấy thứ kiếm pháp linh động, mau lẹ như thế này, Vân Mộng công chúa vừa trông thấy đã chỉ muốn vỗ tay khen hay. Nhưng trông thấy Diêu Nghiễm Hiếu vẫn đờ đẫn ngồi bên trên, nàng ta đành phải gạt bỏ ý nghĩ này, thầm nghĩ trong lòng: "Hòa thượng đạo sĩ, cuối cùng là ông muốn tuyển người nào đây ?"Có thể người khác không hiểu vì sao Diệp Vũ Hà lại vẽ ra cái đồ án này, nhưng Thu Trường Phong thì lại biết rõ. Vừa rồi năm ngón tay của Diệp Vũ Hà xoa nhẹ lên vách tường rồi trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng là nàng đã phát hiện ra vật liệu ở chỗ đó không giống với những nơi khác trên vách tường nên mới xuất kiếm đánh dấu nơi đó.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Vũ Hà đã phát hiện ra chân tướng của cơ quan, kiếm pháp không hề đơn giản, thính giác lại nhạy bén kinh người. Thu Trường Phong nhíu mày, liếc nhìn Diệp Vũ Hà, tựa như cũng không ngờ rằng cô gái này lại có tài cán đến vậy.Sau khi thu kiếm, Diệp Vũ Hà cũng không chần chừ, tay phải duỗi ra hai ngón, nhấn lên phía trên đồ án.

Hai tiếng "boong boong" vang lên, từ bên trong đồ án trên vách tường bắn ra hai ống sắt tinh xảo dài độ một ngón tay.

Nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt mọi người, Vân Mộng công chúa thấy vậy, không kìm được nhảy cẩng lên vỗ tay không ngừng rồi đắc ý quay sang nhìn Kỷ Cương.

Kỷ Cương cười to, không quên nịnh một câu: "Dưới tay tướng giỏi không có binh hèn, công chúa điện hạ thật có bản lĩnh."Vân Mộng công chúa đắc ý, cảm thấy Kỷ Cương cũng không đáng ghét như trước nữa, nhưng vừa mới quay đầu nhìn sang phía Diệp Vũ Hà thì nụ cười đã biến mất.

Diệp Vũ Hà đứng yên, bên trong hai ống sắt tinh xảo kia không hề có một bức tranh nào.

Hiển nhiên là cơ quan bên trên kia cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Diệp Vũ Hà nhíu hàng mi thanh tú, tập trung suy nghĩ. Ngay khi phát hiện ra cơ quan trên vách tường, nàng đã nhận ra cơ quan ở bên cạnh nơi được làm bằng vật liệu lạ kia, từ đó nhanh chóng kết luận đó là mộthình Thái Cực đồ án. Nàng vốn dĩ thông minh, đoán ngay đó là điểm mấu chốt của cơ quan kia chính là hai điểm đen trắng bên trong Thái Cực đồ án.

Nàng vẽ một vòng tròn là để hỗ trợ việc xác định hai điểm đen trắng đó, quả nhiên là có cơ quan bắn ra. Sau khi hai ống sắt bắn ra bên ngoài, không hề có cái hốc nào xuất hiện như trong tưởng tượng, kế tiếp nàng sẽ phải làm gì đây ?

Đương nhiên Diệp Vũ Hà cũng hiểu rõ, nếu như không có cái hốc nào xuất hiện sau khi hai ống sắt bắn ra, vậy muốn mở chúng ra thì phải sử dụngđến hai ống sắt này. Nhưng cuối cùng phải làm thế nào để dùng được hai ống sắt này, phải xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, phải kéo ra, hay là phải đưa ống sắt vào lại chỗ cũ đây ? Diệp Vũ Hà do dự, nhíu mày trầm tư, nhìn chằm chằm vào vách tường và hai ống sắt dài độ ngón tay kia, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nếu xoay chuyển tùy tiện thì cơ quan có bị khóa lại hay không đây ?

Nhưng nếu không hành động thì chỉ có thể chờ đợi, bức tranh sẽ không xuất hiện. Điểm cốt yếu nhất là Thượng Sư cũng không hề đưa ra một lời gợi ý nào.Diệp Vũ Hà tập trung suy nghĩ, Tập Lan Đình, Dương Sĩ Kỳ cũng căng đầu suy ngẫm, nhưng đều không thể lần ra được chút manh mối nào, trong lúc mọi người vẫn đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên Thu Trường Phong nói: "Diệp Bộ đầu, nếu không ngại hãy xoay hai ống sắt kia sang bên trái một vòng, sang bên phải ba vòng xem sao !"

Mọi người cùng giật mình, đều không hiểu vì sao Thu Trường Phong lại khẳng định đó là phương pháp mở khóa ?

Diệp Vũ Hà cảm thấy như có tiếng sấm vang lên bên tai, trong óc lóe lên, nhịn không được liếc sang phía Diêu Nghiễm Hiếu. Tập Lan Đình,Dương Sĩ Kỳ cũng giật mình, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

Bọn họ cũng đã hiểu ra điểm mấu chốt đó, cùng kinh hãi trước tâm tư cẩn thận, chu đáo của Thu Trường Phong.

Vân Mộng công chúa vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm, kêu lên: "Ngươi đã không biết thì cũng đừng có nói mò. Diệp tỷ tỷ, đừng nghe lời hắn." Nếu nàng đã có thiện cảm với ai thì sẽ liền xưng em gọi chị với người đó, còn nếu như đã không ưa thì chỉ hận không thể cắn cho kẻ đó một nhát cho hả giận mà thôi.

Dương Sĩ Kỳ thở dài một tiếng rồi nói: "Công chúa điện hạ, không phảiThu Thiên Hộ nói mò đâu, đấy vốn là do Thượng Sư chỉ cho chúng ta biết phương pháp mở khóa đó thôi." Trông thấy Vân Mộng công chúa trợn tròn đôi mắt, mờ mịt khó hiểu, Dương Sĩ Kỳ mới giải thích: "Vừa rồi chẳng phải Thượng Sư đã nói mọi người trái một phải ba lấy bức tranh về hay sao ? Ý của Thượng Sư chính là muốn mở cơ quan Thái Cực này thì xoay trái một vòng, xoay phải ba vòng."

Vân Mộng công chúa rốt cục cũng hiểu ra, vội hỏi: "Ra là Thượng Sư đã sớm căn dặn, Diệp tỷ tỷ, vậy tỷ hãy dựa theo ý của Thượng Sư mà làm đi thôi."Kỷ Cương nghe thấy Dương Sĩ Kỳ, Vân Mộng công chúa cứ mở miệng ra là một tiếng Thượng Sư, hai tiếng căn dặn, sao lại không hiểu hai người đang muốn lén cướp lấy công lao của Thu Trường Phong chứ ? Nghĩ vậy lão nhịn không được mà mở miệng lên tiếng: "Ý tứ của Thượng Sư, cũng chỉ có Thu Thiên Hộ hiểu được."

Vân Mộng công chúa lạnh giọng trào phúng: "Hắn hiểu được thì có tác dụng gì cơ chứ ? Muốn hoàn thành việc này cũng không phải chỉ dựa nào mấy câu nói suông mà được." Trong lúc hai người tranh luận, Diệp Vũ Hà đã xoay chuyển cơ quan.Trái một phải ba.

Thái Cực đồ này quả nhiên có thể xoay tròn, vách tường vang lên tiếng "lách cách", tựa như đã lâu chưa được hoạt động, cánh tay Diệp Vũ Hà dừng lại, Thái Cực đồ kia chậm rãi trồi ra, để lộ ra bên trong một cái hốc tối !

Bên trong cái hốc đó quả thật có một ống tranh.

Ống tranh được buộc bằng một dải lụa đỏ. Ống tranh đã ố vàng, dải lụa đỏ quấn xung quanh trông rất đẹp mắt, mầu đỏ hồng như máu.Trong tháp nhất thời vang lên tiếng thở dài, có người thở phào nhẹ nhõm, có người lại trầm mặt căng thẳng, bầu không khí trong tháp dần trở nên nặng nề..

Kỷ Cương nhíu mày, liếc nhìn Diêu Nghiễm Hiếu, trong lòng nẩy ra một suy nghĩ. Thượng Sư chắc chắn sẽ không để cho người nào lấy được bức tranh một cách dễ dàng cả, cuộc cạnh tranh này mới chỉ bắt đầu mà thôi. Biểu hiện của Thu Trường Phong lần này cũng không kém cỏi, Vân Mộng công chúa càn quấy là vậy, nhưng đương nhiên Thượng Sư sẽ không giống như công chúa, chắc chắn sẽ hiểu rõ ai là người hữu dụng thật sự. Nghĩ đến đấy, lão ngẩng lên nhìn Diệp Vũ Hà đang đi tới chỗ bức tranh,khóe miệng lộ ra ý cười.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của lão lại trở nên lạnh lùng, đảo qua ống tranh rồi dán lên vỏ kiếm trên người Diệp Vũ Hà.

Diệp Vũ Hà không để ý tới Kỷ Cương, nàng đi đến trước người Diêu Nghiễm Hiếu, quỳ một chân xuống đất, hai tay dâng lên ống tranh nói: "Thượng Sư, đã lấy được tranh."

Nàng vừa mới cất giọng lần đầu tiên, tiếng cũng như người, vừa trong trẻo lại vừa mang theo vài phần lạnh lẽo, tựa như không hề để tâm đến vạn vật xung quanh.Diêu Nghiễm Hiếu cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thẳng vào ống tranh trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ vẫn đờ đẫn dường như đã có chút kích động, nhưng vẻ kích động ấy cũng giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chỉ thoáng qua rồi lại biến mất.

"Treo lên."

Diệp Vũ Hà liền giật mình, Vệ Thiết Y bước tới nói: "Diệp Bộ đầu đã mệt nhọc rồi, chuyện treo tranh hãy để tại hạ làm thay." Y đón lấy ống tranh kia, tháo dải lụa đỏ, cổ tay vừa rung lên đã thấy một mũi châm sắt bắn ra, đính chặt ống tranh kia lên vách đá."Soạt" một tiếng, ống tranh trải dài, lộ ra chân tướng.

Vân Mộng công chúa nhịn không được vừa vỗ tay vừa cười nói: "Quả thật có bản lĩnh, người của phủ Đô đốc thật sự không tệ."

Sắc mặt Vệ Thiết Y vẫn đanh như sắt, thờ ơ không nói, Từ Khâm nghe vậy, nét mặt hiện lên vẻ đắc ý, khiêm tốn thưa: "Công chúa quá khen."

Kỷ Cương hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Bây giờ không phải là lúc mẹ hát con khen hay." Sắc mặt Từ Khâm trầm xuống, nhưng không đợi cho lão kịp phản pháo, Kỷ Cương đã quay sang nhìn bức tranh kia, thì thào tự nói: "Thượng Sư lệnh cho treo bức tranh này lên, rốt cục là có ý gì đây?"

Vấn đề này, chẳng riêng gì Kỷ Cương mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.

Bởi vì ngay từ lúc bức tranh hiện ra, mọi người đều đã quay sang quan sát, muốn nhìn xem một bức tranh được cất giấu kín đáo như vậy, rốt cục là vẽ cái gì trên đó ?

Nhưng khi nhìn sang, thần sắc tất cả đều lộ ra vẻ hoang mang, bởi vì trong tờ tranh kia, bọn họ đều không biết vẽ thứ gì. Càng nhìn kỹ lại càng hoang mang hơn.Tranh dường như vẽ một bông hoa, hoặc cũng có thể là một con hạc.

Nói là hoa, bởi có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc rễ cây ở bên trong tranh, nói là hạc, bởi hình dạng bông hoa này lại tựa như con hạc đang co một chân mà đứng. Bóng hạc lẻ loi, thứ không biết là lá hoa hay lông hạc xung quanh kia lại tựa như một ngọn lửa đang bừng cháy, đậm một mầu đỏ tươi như máu.

Mới đầu nhìn vào, bức tranh có một sắc tranh bi hùng, tráng lệ, nhưng không biết tại sao, khi nhìn lâu hơn lại cảm thấy vật thể vừa giống hạc vừa giống lửa kia lại toát lên một cảm giác tiêu điều lạnh lẽo không nóinên lời.

Diêu Nghiễm Hiếu nhìn vào bức tranh kia, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận, chán ghét đến cùng cực. Đáng tiếc là tuy biểu cảm của lão rõ ràng như vậy, nhưng mọi người đang để tâm tới bức tranh kia nên cũng không lưu ý tới vẻ mặt Diêu Nghiễm Hiếu. Chỉ có Thu Trường Phong liếc mắt qua phía Diêu Nghiễm Hiếu. Hắn nhìn thấy sắc mặt của Thượng Sư như vậy, thầm cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Dương Sĩ Kỳ chỉ nhìn thoáng qua bức tranh rồi lại đặt ánh mắt lên người Diệp Vũ Hà.Thần thái Diệp Vũ Hà vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ mịt mờ, tuy kiếm pháp tinh diệu, nhưng hiển nhiên đối với thi họa, nàng cũng không quá am hiểu, nên không nhìn ra bức tranh vẽ cái gì.

Dương Sĩ Kỳ nhận ra điều này, trong lòng khẽ trùng xuống, đành gửi gắm hy vọng trên người Tập Lan Đình.

Dương Sĩ Kỳ tất nhiên hiểu rõ, trong lần thi thố ngầm vừa rồi, tuy Diệp Vũ Hà đã tỏa sáng, nhưng câu nói kia của Thu Trường Phong cũng cực kỳ có sức nặng. Có thể nói là hai bên ngang cơ, nếu phe Thái Tử muốn vượtlên đứng đầu ở Khánh Thọ tự, chắc chắn phải giải mã được bức tranh này. Đối với cầm kỳ thi họa, Tập Lan Đình có trình độ khá cao, nếu có thể nhìn ra lai lịch của bức tranh này thì sẽ có thể đi trước một bước.

Nhưng ở bên kia, Tập Lan Đình đang nhăn trán nhíu mày, hiển nhiên vẫn chưa tìm ra đầu mối, thấy vậy Dương Sĩ Kỳ tự cảm thấy hẫng hụt trong lòng. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Cẩm Y Vệ xưa này hoành hành ngang ngược, tuy không thiếu cao thủ, nhưng nếu có người nào tinh thông hội họa thì chỉ có thể nói là vạn người có một. Tập Lan Đình không am hiểu vấn đề này, Thu Trường Phong chắc chắn cũng như vậy. Dương Sĩ Kỳ nghĩ đến đây, lại nhìn thấy sắc mặt Kỷ Cương chảy dài như bánh đangâm nước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng đúng lúc ấy lại thoáng liếc thấy bờ môi Thu Trường Phong khẽ mấp máy, Dương Sĩ Kỳ chợt cảm thấy sợ hãi, liền quay đầu nhìn lại, khi ấy lão mới nhận ra, bên cạnh bức tranh còn có hai hàng chữ nhỏ.

Công danh sao cho đủ ? Giết người chuyển Càn Khôn !

Những con chữ kéo dài như lá trúc, bút pháp mạnh mẽ như đao, ác liệt như kiếm, hàm nghĩa của hai câu này cộng thêm ý cảnh trên bức tranh đủ khiến cho người xem phải dựng tóc gáy.

Dương Sĩ Kỳ thân là đại học sĩ trong nội các, tất nhiên phải tài hoa hơnngười, vừa thấy đã lập tức biết được đây là hai câu thơ trong bài "Quá phụng khẩu chiến tràng".

Bài thờ này vốn do Cao Khải trong Ngô Trung tứ kiệt làm ra. Khổ thơ không ngắn, toàn bài miêu tả cảnh bĩ cực của dân chúng do nạn binh đao triền miên gây ra. Dương Sĩ Kỳ nghĩ tới đây, không thể không liên tưởng đến tài năng khoáng tuyệt của Cao Khải, quả thật cũng là một đại tài tử của Đại Minh. Nhưng vì Cao Khải không thích làm quan, từ quan không làm, thái tổ Chu Nguyên Chương cho rằng đấy là hành động khinh miệt triều đình, coi thường thiên tử nên hạ lệnh chém ngang lưng, bởi vậy nên về sau khi người đời sau đề cập đến chuyện này đều giữ miệng kínbưng, thậm chí không dám nhắc tới những câu thơ này, chỉ sợ rước họa vào thân. Diêu Nghiễm Hiếu giấu một bức tranh trong tháp, trong tranh lại đề hai câu thơ của Cao Khải, rốt cục là có thâm ý gì đây ?

Dương Sĩ Kỳ thân là nội các đệ nhất học sĩ, ở bên mình thiên tử lâu ngày, tướng mạo nho nhã, tâm tư lại cẩn mật, bằng không thì sao có thế sống được đến ngày hôm nay ? Lão càng nghĩ càng thấy phức tạp, đầu óc rối rắm mà chẳng biết tại sao, dần dần trong lòng lại xuất hiện thêm một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhưng đến cuối cùng là sợ điều gì thì hắn lại không thể nói ra được.Dương Sĩ Kỳ rối loạn là thế, nhưng Kỷ Cương cũng nào có khác gì. Nhưng trái lại, bởi Kỷ Cương không biết đến lai lịch của những câu thơ này nên vẫn ra sức suy nghĩ. Thu Trường Phong đi theo lão đã ba năm, trong từng ấy thời gian, lão chưa bao giờ thấy Thu Trường Phong có kiến giải nào về thơ họa cả, còn Tập Lan Đình ở bên kia vừa nhìn qua đã biết am hiểu thi họa. Nếu nói như vậy, cục diện chẳng phải chỉ có thua mà không thể thắng được hay sao ? Nhưng nếu lần này lại để cho phe thái tử chiếm được lợi thế, vậy bản thân phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển thế cục được đây ? Còn Diệp Vũ Hà, kiếm pháp sắc sảo như thế, tại sao ta lại có cảm giác đã từng gặp đâu rồi nhỉ . . .Dương Sĩ Kỳ, Kỷ Cương mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, trái lại tạm thời bỏ qua việc ganh đua. Nhưng Vân Mộng công chúa lại không kiên nhẫn được như vậy, thấy mọi người ai ai cũng như đã bay mất hồn vía, mặc dù nàng ta cũng tự hỏi không hiểu rốt cục Thượng Sư cho treo bức tranh kia lên là có ý gì mà không ai ở đây có thể hiểu được.

Người không hiểu thì không biết sợ, bởi vậy nên Vân Mộng công chúa không câu nệ gì mà lên tiếng: "Hòa thượng đạo sĩ, ngài treo bức tranh này lên, cuối cùng là có ý gì vậy ?"

Mọi người đều đang tập trung tinh thần, bỗng dời ánh mắt về phía DiêuNghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu còn đang ngắm bức tranh kia, vẻ căm hận trong ánh mắt đã biến mất từ lúc nào, nhạt giọng nói: "Cái ta muốn hỏi chính là, bức tranh này vẽ thứ gì, tranh này là do ai vẽ ?"

Kỷ Cương thở dài, Dương Sĩ Kỳ lại thở phào một hơi. Trong mắt Dương Sĩ Kỳ, nếu như Tập Lan Đình đã không biết thì chắc chắn Thu Trường Phong cũng như vậy, chỉ cần Tập Lan Đình có thể đưa ra một vài ý kiến của mình về bức tranh này thôi thì đã nắm chắc tám phần thắng lợi rồi.

Thu Trường Phong quả nhiên bặt tiếng, không nói được lời nào, vẻ mặtquả thật có vài phần giống như đang giấu dốt.

Tập Lan Đình ho nhẹ, tiến lên một bước, nhìn lại vài lần qua bức tranh kia rồi chậm rãi nói: "Thượng Sư, thứ lỗi cho tại hạ tai mắt vụng về, nhất thời không nhận ra vị danh họa nào đã vẽ nên bức tranh này. . . Nhưng theo tại hạ thấy, bức tranh này hẳn là do truyền nhân của Hoàng phái từ thời Ngũ Đại vẽ nên.."

Trong khi nói chuyện, Tập Lan Đình vẫn lưu tâm tới vẻ mặt của Diêu Nghiễm Hiếu, thấy lão cũng không lên tiếng, chỉ gật nhẹ đầu. Thấy vậy y lập tức cảm thấy tự tin hơn hẳn. Nhưng y còn chưa kịp tiếp tục lên tiếng,một người đứng bên lại đột nhiên nói: "Nghe nói Hoàng phái còn được gọi là Hoàng Sanh họa phái, họa phái này bắt nguồn từ Hoàng Sanh của Tây Thục thời Ngũ Đại, đến tay Hoàng Cư Thái thời Tống thì phát triển rực rỡ. Năm đó Hoàng Sanh tập hợp thành công họa pháp của tiền nhân, dung hợp kỹ thuật vẽ nét nhỏ, tô màu đậm của người xưa rồi tạo thành một phong cách riêng, vang danh một thời. Hoàng Sanh chủ yếu vẽ tranh triều đình, bởi vậy tranh ông vẽ xưa nay vẫn đầy vẻ khí thế, xa hoa, được xưng là Hoàng gia phú quý. . . "

Giọng nói kia trong trẻo, lạnh lùng, mọi người nhìn lại, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.Người vừa lên tiếng chính là Diệp Vũ Hà.

Không ai ngờ tới, ngoại trừ kiếm pháp khoáng tuyệt, Diệp Vũ Hà cũng có hiểu biết về thi họa. Mọi người thầm cảm thấy kinh ngạc, không thể không quay sang ngắm kỹ bức tranh, trông thấy tranh lộ ra khí thế phú quý cũng phải âm thầm gật đầu.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt Vân Mộng công chúa, nàng ta cao giọng nói: "Ra là Diệp tỷ tỷ văn vỏ song toàn, một nhân tài như thế này, liệu có thể tìm thấy ở đâu đây ?" Nàng vừa nói dứt lời đã như có như không liếc sang phía Kỷ Cương và Thu Trường Phong.Kỷ Cương trầm mặt, Thu Trường Phong nhíu mày không nói một câu, Mạnh Hiền thấy vậy thì mừng rỡ trong lòng, nghĩ thầm, Thu Trường Phong ơi là Thu Trường Phong, tên tiểu tử nhà ngươi thường ngày vẫn hung hăng càn quấy, bây giờ thì đã gặp được đối thủ rồi. Mạnh Hiền tuy là Cẩm Y Vệ, ủng hộ cho Kỷ Cương, nhưng lần này có thể nhìn thấy Thu Trường Phong gặp khó khăn, trán nhăn mày nhíu thì lại cảm thấy hả hê trong lòng.

Tập Lan Đình nghe vậy thì mỉm cười, nói phụ họa: "Diệp Bộ đầu nói không sai, truyền nhân đời sau của Hoàng Sanh sở trường vẽ những loại kỳ hoa quái thạch, trân cầm thụy điểu, tranh vẽ phác họa tinh tế, không lộ dấumực, bởi vậy nên người đời sau có câu " Chư Hoàng họa hoa, diệu tại phu sắc*". Phần tô mầu bên trên bức họa này rất đẹp, có thể nói đã đạt đến chỗ tâm đắc của phương pháp hội họa Hoàng phái. *Chư Hoàng vẽ hoa, đẹp ở mầu sắc

Tập Lan Đình, Diệp Vũ Hà người tung kẻ hứng, nhìn vào tay nghề bút pháp mà phỏng đoán xuất xứ của tranh, có thể nói là chọn đường tắt mà đi.

Kỷ Cương nghe xong, lạnh giọng nói: "Thượng Sư hỏi ngươi bức tranh vẽ gì, là do ai vẽ, ngươi cứ vòng vo để làm cái gì ?" Lão ta có sở trường nhìnra điểm yếu của người khác, nghe qua đã biết rõ Tập Lan Đình, Diệp Vũ Hà dù nói như vậy mà đến hơn nửa là không trả lời nổi câu hỏi của Diêu Nghiễm Hiếu đưa ra rồi.

Tập Lan Đình hơi xấu hổ, thật sự y nhìn không ra tác giả của bức tranh này, cũng không rõ tranh vẽ thứ gì, do y nghĩ nếu Thu Trường Phong đã không biết câu trả lời, vậy chỉ cần hắn không thể lên tiếng thì cũng đủ để chiến thắng lần này rồi, nhưng không nghĩ tới việc Kỷ Cương đã sớm nhìn ra tâm tư của bọn họ.

Người có thể làm nên đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, Tập Lan Đình làmnhư không nghe thấy lời giễu cợt của Kỷ Cương, sắc mặt như thường nói: "Thượng Sư. . . Tại hạ cảm thấy tranh này tuy sử dụng phương pháp Hoàng phái, nhưng trong đó lại có nét cô quạnh không giống của Hoàng phái, chắc hắn là bút tích của đệ tử hoàng gia nhà Tống . . . Về phần do ai vẽ thì . . . "

Lúc này hắn không khỏi liếc về phía Diệp Vũ Hà, Diệp Vũ Hà hiểu ý, chậm rãi lắc đầu.

Thu Trường Phong vốn đang nhíu mày không lên tiếng, đột nhiên ánh mắt lóe lên, cắt ngang câu nói: "Bức tranh này chắc chắn không phải làtranh từ thời Tống !"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không hiểu vì sao Thu Trường Phong lại kết luận như vậy ?

Vân Mộng công chúa vốn đã thấy bất mãn với Thu Trường Phong từ lâu, nghe vậy thì cười lạnh nói: "Cái này gọi là trong ổ gà lại có phương hoàng bay ra, Kỷ đại nhân, ta không nghĩ rằng tên thủ hạ này còn thông minh hơn cả ông đấy."

Kỷ Cương biết rõ công chúa Vân Mộng đành hanh này chắc chắn sẽ buông lời khiêu khích nên chỉ cười khẩy trong lòng, nhạt giọng nói: "Tạihạ chỉ là một kẻ võ biền, có người am hiểu thi thơ hội họa hơn tại hạ cũng không có gì là lạ. Nhưng dường như học vấn của Thu Thiên Hộ còn uyên bác hơn so với đại học sĩ, điều này quả thật khiến cho tại hạ không sao hiểu nổi. . . "

Hắn ra chiêu Thái cực như gió thổi làm cửa đóng, một câu này chẳng những chặn đứng lời chế giễu của Vân Mộng công chúa, ngược lại còn chĩa mũi thương về hướng Dương Sĩ Kỳ.

Đương nhiên Kỷ Cương cũng không tin học thức của Thu Trường Phong có thể cao minh hơn Dương Sĩ Kỳ, nhưng ở đây không ai có thể đưa ramột đáp án chính xác, đã như vậy thì cớ gì mà không tiện thể ném đá vào mặt nước yên ả cơ chứ ?

Dù sao thì vua cũng phải thua thằng liều, Kỷ Cương nghĩ tới đây, trái lại còn cảm thấy Thu Trường Phong nói ra những lời ấy rất hợp ý mình, còn thầm hy vọng hắn có thể tiếp tiếp tục gây ngạc nhiên như vậy, phá hỏng thế cục lần này, từ đó có thể khiến cho Thượng Sư đưa ra một khảo nghiệm khác.

Dương Sĩ Kỳ nghe được lời mỉa mai của Kỷ Cương nhưng sắc mặt vẫn như thường, hỏi ngược lại: "Thu Thiên Hộ, vì sao ngươi lại khẳng định đâykhông phải là tranh từ thời Tống ?"

Mọi người quay sang nhìn Thu Trường Phong, đến Diệp Vũ Hà cũng phải nhướng làn thu thủy, lần đầu tiên đặt ánh mắt lên người Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong vẫn đang nhìn ngắm bức tranh kia, nói: "Tại hạ không hiểu biết nhiều về Hoàng phái, nhưng biết rõ Hoàng phái chủ yếu chỉ vẽ tranh triều đình, theo đuổi vinh hoa phú quá, phần lớn không có khả năng vẽ ra một bức tranh tiêu điều lạnh lẽo như thế này."

Vân Mộng công chúa lập tức nói: "Phần lớn, chứ không phải là hoàn toànkhông có khả năng !"

Thu Trường Phong gật đầu cười nói: "Tất nhiên là vậy nhưng trùng hợp là tại hạ lại biết rõ tên gọi của bông hoa trong bức tranh này. . . Bởi thế nên tại hạ không cho rằng đây là tranh do người từ thời Đại Tống vẽ ra !"

Tất cả mọi người đều lấy đó làm lạ, không ai ngờ tới chuyện Thu Trường Phong lại có thể biết chính xác bức tranh này vẽ thứ gì.

Tập Lan Đình kinh ngạc hỏi: "Thu Thiên Hộ biết rõ bông hoa này gọi là gì hay sao ?"Thu Trường Phong chậm rãi nói: "Bông hoa này. . . Gọi là Hỏa Hạc !"

Thần sắc của Diêu Nghiễm Hiếu trước giờ vẫn lạnh lùng, lão nghe vậy thì mở bừng đôi mắt, nhìn về phía Thu Trường Phong, lẩm bẩm một câu: "Hỏa Hạc. . . Tốt. . . "

Kỷ Cương vừa nghe Diêu Nghiễm Hiếu nói thế đã biết ngay lời của Thu Trường Phong nói ra không sai, tuy vẫn lão ta thắc mắc vì sao Thu Trường Phong lại biết rõ tên gọi của bông hoa này nhưng vẫn vui mừng hô: "Hỏa hạc. . . Tên rất hay. Hoa trông như hạc, hạc lại tựa giống lửa, quả thật cũng chỉ có người tài học thật sự mới có thể nói ra được tên gọicủa bông hoa này !" Đắc ý là vậy, nhưng lão ta vẫn không quên nói xỏ Dương Sĩ Kỳ một câu.

Sắc mặt Dương Sĩ Kỳ lập tức biến đổi, lão ý thức được phe Cẩm Y Vệ đang chiếm thế thượng phong.

Trong hai câu hỏi Diêu Nghiễm Hiếu đưa ra, Thu Trường Phong lại có thể biết được một câu sao ? Làm sao gã Thu Trường Phong này lại có thể nhận ra bông hoa kỳ quái này cơ chứ ?

Tập Lan Đình cau mày nói: "Thu Thiên Hộ, cho dù bông hoa này thật sự được gọi là Hỏa Hạc đi chăng nữa, vì sao ngươi lại khẳng định đây khôngphải là tranh do người thời Tống vẽ ?"

Thu Trường Phong nói: "Bởi vì hoa Hỏa Hạc này vốn là do Trịnh đại nhân của triều đình chúng ta khi đi xuống Tây Dương đã vượt biển mang về, mười năm trước Trung Thổ hoàn toàn không có bất cứ một ghi chép nào về loại hoa Hỏa Hạc này, vậy thử hỏi người nước Tống làm sao có thể vẽ được thứ hoa này đây ?"

Mọi người nghe được ba chữ "Trịnh đại nhân" đều trở nên lặng lẽ. Đến như là Kỷ Cương khi nghe đến cái tên này, nét mặt cũng lộ ra vẻ tôn kính.Trịnh đại nhân là Trịnh Hòa ! Nhiều lần đi xuống Tây Dương, chính là Trịnh Hòa vang danh thiên hạ !

Hiện giờ ở trong triều, người mà Chu Lệ có thể tin tưởng chỉ có hai cái tên, một là Diêu Nghiễm Hiếu, người còn lại không phải là chỉ huy sư của Cẩm Y Vệ - Kỷ Cương, mà là Trịnh Hòa !

Vào lúc này, Trịnh Hòa phụng lệnh Chu Lệ quay lại Tây Dương một lần nữa, đến giờ đã ngót nghét hơn một năm, mặc dù không có mặt tại Phủ Thuận Thiên, nhưng nếu nghe được cái tên này, không người nào dám có ý nghĩ bất kính ở trong đầu.Dương Sĩ Kỳ cau mày trầm tư, dường như đang suy nghĩ đến việc gì đó nên không hề lên tiếng.

Diệp Vũ Hà nhìn Thu Trường Phong, lần đầu tiên trong ánh mắt ấy lại hiện ra nét ngạc nhiên, đột nhiên nói: "Những lời đưa đẩy ấy của ngươi cũng chưa hẳn đã kín kẽ đâu, tuy nói là từ sau khi Trịnh đại nhân mang về mới có ghi chép về loài hoa Hỏa Hạc, nhưng ai có thể đảm bảo những triều đại trước không có loại hoa này đây ? Vừa rồi Tập tiên sinh cũng đã nói. . . Có nhiều người thuộc Hoàng phái vẫn vẽ những loại kỳ hoa quái thạch, trân cầm thụy điểu, nói không chừng bông hoa này cũng là do những người ấy tượng tưởng ra đấy."Nàng nói như vậy tuy có vẻ cưỡng từ đoạt lý, nhưng Kỷ Cương nghe xong cũng cảm thấy không dễ phản bác.

Vân Mộng công chúa vỗ tay cười lớn: "Không tệ, không tệ."

Tập Lan Đình đứng một bên tiếp lời: "Diệp Bộ đầu nói không sai, tại hạ kiến thức nông cạn, tuy thật sự không biết lai lịch của bông hoa này nhưng tại hạ vẫn có thể nhận ra đây này loại giấy Triêu Thiên của Quan gia từ thời Ngũ Đại Hậu Lương, chỉ riêng triều đình được sử dụng, bên trên còn có hoa văn ẩn Thiên Quan duy nhất Quan gia sở hữu."

Mọi người chăm chú nhìn kỹ, quả thật có thể nhìn thấy thấp thoáng hoavăn trên đó nên đều gật đầu đồng ý.

Tập Lan Đình phấn khởi tinh thần, lại nói: "Còn dải lụa đỏ trên ống tranh kia lại chính là lụa Điểm Giáng, đồ ngự dụng của Lý Dục thời Hậu Đường, do Thủy Tạ các Giang Nam các làm ra, thời đó giá một xích lụa là mười lượng vàng."

Dương Sĩ Kỳ cười nói: "Năm đó Lý Dục xa hoa phung phí, hại nước hại dân, hiện nay Thánh thượng cần kiệm ái quốc, nghiêm cấm những việc xa xỉ, chắc chắn không có loại lụa Điểm Giáng này."

Tập Lan Đình gật đầu nói: "Dương học sĩ nói không sai, Quan gia đã biếnmất từ lâu, mà Thủy Tạ các cũng đã tan thành mây khói, bất kể là giấy Triêu Thiên hay lụa Điểm Giáng đều là đồ vật của thời nhà Tống, thử hỏi làm sao có thể không phải được vẽ từ thời Tống đây ?"

Nhóm người Vân Mộng công chúa phấn chấn tinh thần, gật đầu liên tục.

Đến như Kỷ Cương cũng phải công nhận Tập Lan Đình kiến thức uyên thâm, nói năng rất có đạo lý nên không thể không nhíu mày.

Sắc mặt Thu Trường Phong vẫn tự nhiên như thường, thản nhiên nói: "Tập tiên sinh kiến văn quảng bác thật sự không sai, nhưng suy luận này lại có một vấn đề. Lụa Điểm Giáng và giấy Triêu Thiên chính xác là vậttừ thời Tống, nhưng nếu như hai vật này được lưu truyền tới ngày này, lại có người ở thời này vẽ nên bức tranh ấy cũng không phải là không có khả năng. Tập tiên sinh nhìn giấy, lụa, đoán niên đại tìm họa sĩ là không sai, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì đã có thể thấy rõ đây là loại mực vẽ của thời nay trên giấy xưa, thật ra vẫn có cách để phân biệt."

Diệp Vũ Hà giật mình, tuy nàng là Bộ Đầu, nhưng không ngờ Thu Trường Phong lại có suy nghĩ chu đáo, kiến thức uyên bác, lập luận chặt chẽ hợp lý, thậm chí còn hơn cả nàng

Sắc mặt Tập Lan Đình tái đi, nàng bất giác tiến lên vài bước nhìn bứctranh một lần nữa.

Không khí trong tháp trở nên lặng ngắt như tờ.

Trong lòng Dương Sĩ Kỳ đang rối như tơ vò, lão chỉ mong sao Tập Lan Đình có thể phản bác được lập luận của Thu Trường Phong

Dương Sĩ Kỳ lo lắng nhìn về phía Tập Lan Đình, mà mặt Tập Lan Đình lúc này xám như tro. Diệp Vũ Hà đứng thẫn thờ trước bức họa kia một hồi lâu, rồi mới nghiêm nghị nói: "Thu Thiên Hộ nói quả không sai, đúng là mực và giấy vẽ giấy hoàn toàn không phải đồ cùng niên đại!"Dương Sĩ Kỳ khiếp sợ, lão không ngờ rằng chỉ một tên Thiên Hộ trong Cẩm Y Vệ lại có bản lĩnh này, lão hơi nhướn mày rồi lập tức nói: "Nhãn lực của Thu Thiên Hộ đúng là có chỗ độc đáo, nhưng Thu Thiên Hộ có biết ai là người vẽ ra bức tranh này không?"

Kỷ Cương cũng biết Dương Sĩ Kỳ đang cố tình làm khó dễ, nếu nói bức tranh Hỏa Hạc này là người thời nay vẽ, vậy thì ắt hẳn phải là ai đó mô phỏng theo Hoàng phái vẽ ra, hơn nữa sợ rằng ngoại trừ Diêu Nghiễm Hiếu ra không ai biết được nguồn gốc xuất sứ của bức vẽ này . Kỷ Cương liếc xéo Dương Sĩ Kỳ một cái rồi cười gằn bảo: "Dương Học sĩ thân là Tả Xuân phường Đại học sĩ, tài cao tám chín đấu chẳng đủ so, chẳng lẽ còncần phải hỏi Thu Thiên Hộ hay sao?"

Dương Sĩ Kỳ mỉm cười nói: "Việc học không phân biệt trước sau, đạt giả vi sư (người biết trước thì có thể làm thầy), ta thực sự muốn nghe cao kiến của Thu Thiên Hộ ."

Ánh mắt mọi người tập trung cả lên người Thu Trường Phong, trong đó có đủ mọi sắc thái như hy vọng, chán ghét mà cũng có cả căm hận và mỉa mai...

Thu Trường Phong vẫn cứ bình tĩnh như thường, chỉ thản nhiên nói: "Bức họa này có kế thừa họa pháp của Hoàng phái, nhưng bản thân nó lại đitheo phong cách khác. Ty Chức chưa từng nghe nói ở Đại Minh ta có người nào có tạo nghệ sâu sắc về họa pháp của Hoàng phái đến như vậy. . ."

Vân Mộng Công Chúa bèn hỏi ngược lại: "Vậy có nghĩa là ngươi không biết phải không? "

Thu Trường Phong cười nói: "Cũng không hẳn là như vậy, bên trong bức vẽ này còn cung cấp vài manh mối có thể giúp chúng ta truy tìm."

Mọi người vừa không phục vừa cảm thấy khó hiểu, thế nhưng bọn họ chẳng thể nhìn ra trong bức vẽ có ẩn chứa huyền cơ gì . Tập Lan Đìnhchắp tay làm lễ nói: "Thỉnh Thu Thiên Hộ chỉ rõ."

Thu Trường Phong nói: "Không dám. Thứ nhất là khung cảnh tiết trời trong bức tranh này, tuy bao la hùng vĩ nhưng lại lại ẩn chứa đầy cuồng nộ, chứng tỏ người vẽ có hùng tâm tráng chí cực lớn . . ." Hắn hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp "Cũng có thể nói đó là dã tâm, người vẽ rất tài hoa nhưng trong lòng lại có cảm giác phẫn nộ không can tâm."

Tập Lan Đình chậm rãi gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Thu Trường Phong lại nói: "Hỏa Hạc là một giống hoa chỉ có thể thấy ở trong cung, còn trong nhân gian căn bản không ai biết đến nó. Từ đó cóthể suy ra người vẽ bức tranh này chắc hẳn là người có mối quan hệ với trong cung... "

Sắc mặt Kỷ Cương và Dương Sĩ Kỳ liền biến đổi, trở nên hơi khó coi.

Vân Mộng Công Chúa cũng ở trong cung nhưng thường ngày chỉ đi thăm thú ngoài cung nên làm sao để ý được trong cung có những loại hoa gì chứ, nghe thấy vậy nàng liền nói: "Ngươi nói nhảm nhiều quá đấy, rốt cuộc ngươi có biết bức tranh này do ai vẽ không?"

Thu Trường Phong không hề đáp lời, lại tiếp tục nói: "Bên trên bức vẽ này có đề hai câu 'Công danh rốt cục ai thành? Sát nhân khắp cả, tunghoành càn khôn!', hai câu này vốn là do tài tử Cao Khải của Đại Minh sáng tác, tuy rằng người vẽ tranh chỉ trích hai câu này trong cả bài từ ra, nhưng cũng đủ để cho thấy người này có khí phách rất lớn, có hoài bão vô bờ bến, đồng thời cũng thể hiện tính cách bất chấp tất cả..."

Kỷ Cương quát: "Thu Thiên Hộ, không được nói bậy!" Thu Trường Phong lập tức ngừng nói, lui về phía sau một bước rồi thận trọng nói: "Tại hạ chỉ bàn luận về bức vẽ này, nếu có chỗ nào không đúng kính xin các vị đại nhân bỏ quá cho."

Đột nhiên Diêu Nghiễm Hiếu mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Thu TrườngPhong, nói từng chữ một : "Vậy ai là người vẽ bức tranh kia?"

Khi mọi người nhìn thấy sắc mặt Diêu Nghiễm Hiếu, không biết vì sao, ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Trong thời khắc này, cái vị luôn yên tĩnh tọa thiền kia dường như biến thành một ma đầu điên cuồng hiếu sát...

Khi Thượng Sư đã lên tiếng hỏi thì cho dù là Kỷ Cương cũng không dám lên tiếng ngắt lời, nhưng Thu Trường Phong vẫn hơi do dự, chỉ thi lễ nói: "Ty Chức không dám nói..."

Diêu Nghiễm Hiếu thản nhiên nói: "Ngươi cứ nói ra, không ai bắt tộingươi cả ."

Thu Trường Phong có được lời cam đoan này, trong hai tròng mắt hiện lên vẻ phấn chấn, chậm rãi nói: "Ty Chức biết Thượng Sư là người tinh thông thư họa, cho dù có biết họa pháp của Hoàng phái cũng không có gì là lạ. Ty Chức cũng biết Thượng Sư và Trịnh đại nhân có quan hệ sư đồ . Khi Trịnh đại nhân quy y cửa phật cũng đã từng được Thượng Sư thụ giới và ban cho pháp danh Phúc Thiện . . . bởi vậy cũng có khả năng là hoa Hỏa Hạc đã bị Thượng Sư nhìn thấy. . ."

Câu nói của hắn làm mọi người trợn tròn hai mắt, ai nấy cũng đều bấtgiác nhìn sang phía Diêu Nghiễm Hiếu.

Thu Trường Phong hít nhẹ một hơi, rồi trầm giọng nói tiếp: "Tính cách người vẽ bức tranh này có chút giống với tính cách Thượng Sư mười mấy năm trước, từ rất nhiều manh mối tổng hợp lại, Ty Chức cả gan suy đoán, bức họa này chính là tác phẩm của Thượng Sư!"

Một câu nói của hắn khiến tất cả mọi người ngồi ở bốn phía đều sợ hãi .

Tâm tình mọi người xung quanh tuy khác nhau nhưng lúc này trong nội tâm tất cả đều cảm thấy bàng hoàng không biết lời nói của Thu Trường Phong là đúng hay sai.Mạnh Hiền nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy đại hỷ, nghĩ thầm, Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, tuy ngươi là người thông minh nhưng việc này lại không hề cao minh chút nào. Ngươi mới vừa mới nói người vẽ bức tranh này là loại người bất chấp thủ đoạn, trong lòng mang theo ý không cam tâm chẳng phải là nói Diêu Nghiễm Hiếu hay sao? Đúng là Diêu Nghiễm Hiếu đã giết vô số người, vì thế lão ta có giết thêm một người là ngươi nữa thì nghiệp cũng chẳng nặng hơn bao nhiêu !

Diêu Nghiễm Hiếu nhìn chăm chăm vàoThu Trường Phong, trên khuôn mặt luôn cứng đờ đột nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị.Cái nụ cười đó giống như có chút chán ghét và ác độc, lại vừa giống như vẻ trào phúng trêu đùa hí lộng. . .

Một nụ cười ki, tuyệt không phải là biểu lộ xứng đáng với một cao nhân đắc đạo !

Sắc mặt Kỷ Cương trở lên nghiêm trọng hẳn, khi nhìn thấy biểu lộ của Diêu Nghiễm Hiếu, lão ta lập tức tiến lên phía trước nói: "Thượng Sư, Thu Thiên Hộ hắn. . ."

Diêu Nghiễm Hiếu chỉ cười, trong nụ cười mang theo thâm ý khó tả, lão chỉ khoát khoát tay cắt đứt lời Kỷ Cương rồi nói: "Hắn. . . Rất tốt, hắn lưu lại còn các ngươi lui ra đi."




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...