Đề Thi Đẫm Máu

Chương 6: Mê lực của máu


Chương trước Chương tiếp

Thái Vĩ đã hai lần đến giảng đường tìm Phương Mộc. Đây là tiết Luật tố tụng hình sự. Phương Mộc và Mạnh Phàm Triết ngồi ở dãy cuối cùng.

Mạnh Phàm Triết trông có vẻ rất thư thái, bởi cậu và Phương Mộc đã có một giao ước: nếu như điểm danh, Phương Mộc sẽ bịt nửa miệng và trả lời thay cậu. Phương Mộc cũng không phản đối việc giúp đỡ này, chỉ có điều, mỗi môn học đều phải ngồi cùng cậu ta, Phương Mộc vốn quen ngồi một mình, nên cảm thấy hơi ngượng ngạo. Hơn nữa, đây cũng không phải là cách để giải quyết tận gốc rễ vấn đề.

Khi bước đi, Phương Mộc cảm nhận được thấy sự lo lắng và ủ dột của Mạnh Phàm Triết phía sau mình. Nhưng cậu không kịp suy nghĩ nhiều về cảm giác của Mạnh Phàm Triết được, vì ánh mắt của Thái Vĩ khiến cậu cảm thấy căng thẳng.

Đi đến hành lang, Phương Mộc khẽ hỏi Thái Vĩ: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện à?”.

“Ừ, không có người chết, nhưng có một cô gái mất tích”.

“Cô gái này chắc cũng không nhiều tuổi, phải không?” Phương Mộc buột miệng nói.

Không cần trả lời, ánh mắt của Thái Vĩ đã khẳng định điều đó.

Khoảng 10 giờ đêm qua, đồn công an khu Hồng Viên đã nhận được tin báo án, một học sinh nữ lớp 7 tên Từ Kiệt đã mất tích. Trong cuộc phỏng vấn điều tra, một chủ quán thịt nướng bên lề đường cung cấp một thông tin vô cùng quan trọng: khoảng 4 giờ 40 phút, ông đã nhìn thấy một bé gái giống Từ Kiệt nói chuyện với một người đàn ông trẻ gầy gò ăn mặc lôi thôi. Cảnh sát trong đồn công an cảm thấy người đàn ông này rất giống với tên “quỷ hút máu” đang bị truy nã, bèn trực tiếp báo cho tổ chuyên án của Sở Công an thành phố.

Phương Mộc và Thái Vĩ đến nơi mà nhân chứng nói đã nhìn thấy Từ Kiệt và người đàn ông đó. Phương Mộc nhìn xung quanh, Thái Vĩ hỏi cậu: “Cậu có nghĩ là do hắn ta gây ra không?”.

Phương Mộc không trả lời, mà lại hỏi Thái Vĩ: “Anh có bản đồ khu này không?”.

Thái Vĩ nói: “Đã chuẩn bị từ lâu rồi”. Nói xong, bèn lấy một tấm bản đồ từ trong xe.

“Đã có suy nghĩ giống nhau rồi đấy.” Phương Mộc cười.

“Tin rằng cậu cũng đã nhận ra, địa điểm gây án của hung thủ rất tập trung”. Thái Vĩ lấy ngón tay chỉ vào từng điểm trên bản đồ: “Ở đây, ở đây, cả ở đây nữa, đều là trong khu vực này, gồm cả địa điểm đứa bé gái bị mất tích này nữa, cũng ngay gần đây.” Anh ngẩng đầu nhìn Phương Mộc: “Theo như tư duy của những người phá án chúng tôi, nếu như nghi phạm lựa chọn địa điểm gây án cùng một khu vực, thường sẽ cho rằng hắn ta không quen thuộc địa bàn gây án, điều này có nghĩa, rất có khả năng người ngoại tỉnh gây án. Sao cậu lại cho rằng hắn ta sống ngay gần đây?”.

“Hắn ta thì khác,” Phương Mộc lắc lắc đầu, “Hắn ta ra tay rất linh hoạt, chứng tỏ, hắn ta không cố tình chọn lựa nạn nhân, nhưng có lẽ, lần này là ngoại lệ.” Cậu ngẩng đầu nhìn Thái Vĩ: “Hắn ta đã bắt đầu chọn lựa những người trẻ hơn”.

Thái Vĩ nghĩ ngợi: “Thế cậu nghĩ, bé gái này còn sống không?”.

“Có khả năng.” Phương Mộc nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay, thầm tính: “Hung thủ có quy luật khoảng 20 ngày lại gây án một lần, nhưng lần này, cách thời gian xảy ra vụ án lần trước mới chỉ có một tuần. Hắn ta muốn “nuôi dưỡng” nguồn máu, đợi đến khi hắn ta cần, có thể dùng ngay được”.

Cho dù là buổi sáng ánh nắng rực rỡ, Thái Vĩ vẫn bị rùng mình. “Nuôi dưỡng” người đang sống, khi cần thiết, có thể giết chết giống như giết bò giết lợn, rồi uống máu.

Đây là loại người nào?

“Hãy đến bệnh viện tâm thần thôi.” Phương Mộc lên xe: “Nếu tôi đoán không sai, vậy thì chúng ta vẫn còn chút thời gian, nhất định phải tóm được hắn trước khi hắn cảm thấy cần máu.”

Hầu hết các bệnh viện trong thành phố C đều có khoa Thần kinh, nhưng bệnh viện chuyên về thần kinh thì chỉ có hai. Thái Vĩ bố trí cho cấp dưới đi đến những bệnh viện khác đồng thời đặc biệt nhấn mạnh là không được để Cục trưởng biết, còn mình và Phương Mộc đích thân đến hai bệnh viện tâm thần đó.

Phương Mộc muốn tìm kiếm năm năm trở lại đây, có người nào mắc chứng ảo tưởng đến tư vấn hoặc nhập viện chữa bệnh, đặc biệt là những người có ảo giác liên quan đến máu. Bệnh viện đầu tiên rất nhiệt tình phối hợp, đáng tiếc không thu được kết quả gì. Khi điều tra ở bệnh viện thứ hai, Thái Vĩ vừa mới nói rõ mục đích đến, Viện trưởng đã nhớ ra một người.

Anh ta tên Phùng Khải, hai năm trước, khi anh ta 26 tuổi, đã bị mắc phải bệnh trầm cảm bởi chỉ trong vòng một năm, bố và anh trai anh đã đều lần lượt qua đời. Sau khi nhập viện, Phùng Khải cũng khá hợp tác chữa trị, xem ra, bệnh trầm cảm đã có chuyển biến tích cực. Nhưng có một lần, y tá nhìn thấy anh ta khi đang đi dạo bên ngoài đã túm chặt một con chim, và hút máu nó. Tiếp đó, anh ta yêu cầu bệnh viện truyền máu, bởi anh ta cho rằng mình mắc phải bệnh thiếu máu nghiêm trọng. Kết quả xét nghiệm của bệnh viện cho thấy, lượng hồng cầu trong máu anh ta hoàn toàn bình thường. Nhưng Phùng Khải không chấp nhận sự thực này, kiên quyết cho rằng mình bị thiếu máu trầm trọng. Do đó, bệnh viện phát hiện ra anh ta còn mắc phải chứng bệnh hoang tưởng. Sau một thời gian chữa trị chứng bệnh hoang tưởng, Phùng Khải đột nhiên bỏ đi không một lời từ biệt.

Trong ấn tượng của bác sĩ và y tá bệnh viện, Phùng Khải cao 1m73, rất gầy, lôi thôi, phòng bệnh của anh ta luôn bừa bãi lộn xộn. Phùng Khải không thích giao thiệp với người khác, cũng không có ai đến thăm anh ta. Sau khi anh ta đột nhiên mất tích, bệnh viện cũng đi tìm kiếm, kết quả là phát hiện ra địa chỉ anh ta đăng ký lúc nhập viện là giả.

Manh mối này khiến Phương Mộc và Thái Vĩ vô cùng phấn khởi. Suy nghĩ đến việc tên Phùng Khải có thể cũng chỉ là một cái tên giả, Phương Mộc đề nghị Thái Vĩ lập tức điều tra hai bố con qua đời vì căn bệnh về máu cách đây hai năm, đồng thời tìm kiếm người có tên Phùng Khải trong toàn thành phố, đặc biệt là trong khu Hồng Viên.

Hai hôm sau, kết quả điều tra cuối cùng cũng xuất hiện. Trong thành phố C, có tất cả 1244 người tên Phùng Khải, không có ai phù hợp với người cần tìm. Và hai bố con lần lượt qua đời vì bệnh về máu cách đây hai năm không có ai họ Phùng cả, nhưng lại có hai cha con họ Mã lần lượt qua đời vào năm 1998 và 1999 vì bệnh thiếu máu bất sản. Người cha tên Mã Hướng Văn, vợ mất từ lâu, năm 1998 qua đời vì bệnh thiếu máu bất sản. Mã Hướng Văn có hai người con trai. Một năm sau khi Mã Hướng Văn qua đời, con trai cả của ông tên Mã Thọ cũng qua đời vì căn bệnh thiếu máu bất sản. Con trai thứ Mã Khải thừa kế căn nhà bố anh để lại, và căn nhà này ở trong khu Hồng Viên, số 83 đường Bắc Thường Thanh. Nơi đây cách năm nơi gây án đều không quá 5 km.

“Chính là hắn ta!”

Trong phòng hộ khẩu của đồn công an khu Hồng Viên, đường Bắc Thường Thanh, Phương Mộc nói quả quyết khi nhìn thấy một bức ảnh trên màn hình vi tính.

Cho dù Mã Khải trong bức ảnh đầu tóc gọn gàng, nét mặt thanh thản, nhưng Phương Mộc vẫn nhận ra nỗi lo lắng và tuyệt vọng trong tận sâu đáy đôi mắt có vẻ đờ đẫn kia.

Lúc này, Thái Vĩ vô cùng thận trọng, anh gọi hai nhân chứng tận mắt nhìn thấy Mã Khải trong hai vụ án giết Diêu Hiểu Dương, Đồng Hủy và vụ mất tích Từ Kiệt đến đồn công an đối chứng. Nhân chứng trong vụ án Từ Kiệt mất tích không thể khẳng định Mã Khải có phải là người ông nhìn thấy hôm đó hay không. Còn nhân chứng vụ ám sát Diêu Hiểu Dương, Đồng Hủy thì khẳng định rất chắc chắn Mã Khải chính là người đã vào cửa hàng ông mua bình nước khoáng hôm đó.

“Không thể sai được, gầy hơn so với trong ảnh, nhưng chắc chắn là anh ta!”

***

20:22.

Tòa nhà cũ kỹ này ít nhất cũng phải hơn 20 tuổi. Qua điều tra, đây là khu nhà dành cho công nhân viên của xưởng chế tạo máy kéo Hồng Quang. Thái Vĩ ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng 3, rèm cửa màu xanh thẫm đã che kín cửa sổ, có thể thấp thoáng nhận ra chút ánh sáng vàng của ánh đèn từ trong phòng hắt ra.

Đội cảnh sát tham gia hành động gồm chín người, Thái Vĩ tạm chia thành ba tổ, tổ Công kích, tổ Chi viện, tổ Phong tỏa. Tổ Công kích phụ trách việc khống chế nghi phạm sau khi vào phòng, tổ Chi viện phụ trách giải cứu nạn nhân (đương nhiên nếu nạn nhân vẫn còn sống), tổ Phong tỏa phụ trách việc phong tỏa lối đi hành lang và bên ngoài cửa sổ, để đề phòng nghi phạm tẩu thoát.

Để bảo đảm thành công, buổi chiều Thái Vĩ và một cảnh sát đã hóa trang thành nhân viên công ty ga vào một hộ dưới tầng 1 để quan sát. Bố cục căn hộ này giống y như bố cục căn hộ trên tầng 3 của nhà Mã Khải, đều có hai phòng ngủ. Thái Vĩ phân tích, nạn nhân có thể sẽ bị nhốt trong căn phòng nhỏ nằm ở phía bắc. Anh yêu cầu tổ Chi viện chỉ cần tiến vào trong phòng, không cần biết nghi phạm đã bị bắt giữ hay chưa, đều phải lập tức tìm cơ hội vào được căn phòng phía bắc để giải cứu nạn nhân.

8 giờ 25 phút tối, toàn đội chuẩn bị hành động.

Thái Vĩ dẫn theo tổ Công kích và tổ Chi viện lặng lẽ đi lên tầng 3, dừng lại trước cánh cửa phía bên phải. Trên cửa không lắp mắt mèo. Đợi đến khi tổ Công kích đã mai phục ở hai bên, Thái Vĩ giơ tay lên gõ cửa.

Không ai trả lời. Nhưng Thái Vĩ chú ý thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chuyển động trong phòng, ánh sáng thoát ra ngoài qua khe cửa cũng bị che lại.

Thái Vĩ lại gõ cửa thêm mấy tiếng nữa, vẫn không ai trả lời.

Thái Vĩ nói lớn: “Nhà này không có ai, sang nhà đối diện thôi.”

Thái Vĩ quay người gõ cửa căn hộ đối diện, giọng một nữ giới vang lên:

“Ai đấy?”

Thái Vĩ lớn tiếng: “Chúng tôi là người của xưởng Dược Tam Quảng, chúng tôi vừa mới phát minh ra được một loại sản phẩm mới, gọi là Bổ huyết lạc, chuyên chữa trị tất cả các loại bệnh về suy nhược cơ thể do thiếu máu. Để đáp lại thịnh tình của đông đảo khách hàng, chúng tôi đặc biệt tổ chức hoạt động tặng một triệu lọ thuốc cho mọi người. Hôm nay chúng tôi tới nhà để tặng thuốc cho chị, không thu bất cứ khoản phí nào.”

“Thế sao, đợi một lát!” Cánh cửa mở ra, một phụ nữ trung niên thò đầu ra: “Miễn phí phải không?”

Gần như đồng thời, cánh cửa đối diện cũng bật mở.

Cảnh sát ở tổ Công kích nhanh nhẹn lao thẳng vào người vừa mở cửa, hắn không kịp trở tay, bị ngã ngửa người xuống đất.

Thái Vĩ bỏ mặc người phụ nữ trung niên đang sợ hãi đến tròn mắt kinh ngạc, vội lao vào căn phòng 302.

Hắn ta bị mấy người cảnh sát ấn chặt xuống nền nhà, một anh cảnh sát túm lấy tóc hắn, nói: “Nói mau, tên gì?”

Thái Vĩ đi qua người hắn, chỉ cần liếc nhìn một cái, đã biết hắn chính là Mã Khải. Anh không dừng lại, mà đi theo tổ Chi viện tiến thẳng đến trước cánh cửa phía bắc.

Cửa phòng đóng, một đồng nghiệp trong tổ Chi viện đạp mạnh cánh cửa, Thái Vĩ giơ khẩu súng nhằm thẳng vào trong phòng.

Trong phòng không bật đèn, thấp thoáng nhận ra một người đang nằm trên giường. Những người cảnh sát lục soát khắp phòng, còn Thái Vĩ đi đến bên giường, lấy đèn pin chiếu, một cô bé đang bị trói trên giường theo hình chữ Đại (大), hai tay và hai chân đều bị buộc chặt vào thành song ở đầu giường và cuối giường. Cô bé tóc tai rũ rượi, đôi mắt nhắm chặt, miệng bị bịt băng dính. Thái Vĩ nhận ra cô bé chính là Từ Kiệt bị mất tích.

Cô bé còn sống không?

Thái Vĩ để tay xuống phía dưới mũi cô bé, cảm nhận thấy vẫn có hơi thở, cục đá đè nặng trong tim anh như đã được đặt xuống đất.

Các đồng nghiệp xác định trong phòng không còn ai khác nữa, Thái Vĩ ra lệnh cởi trói cho cô bé đang hôn mê, đồng thời thông báo cho tổ Phong toả dưới tầng một gọi xe cấp cứu.

Xe cấp cứu dừng ở cửa tiểu khu đến ngay lập tức, nhanh chóng đưa cô bé đến bệnh viện kiểm tra.

Nghi phạm đã bị đeo còng tay, đang bò dưới đất trong phòng khách, hai cảnh sát trong tổ Chi viện đang chỉ súng vào đầu hắn.

Thái Vĩ kéo tóc hắn lên, cảm thấy tay mình nhơn nhớt rất khó chịu. Anh nhìn khuôn mặt Mã Khải, nhợt nhạt, gầy gò, quanh miệng nổi đầy mụn, mắt đầy dử mắt, mũi chắc là vừa mới bị ngã giập, đang chảy máu tươi. Cả thân người Mã Khải luôn ngọ nguậy, miệng lẩm nhẩm: “Máu…”.

“Anh tên Mã Khải?”, Thái Vĩ lớn tiếng hỏi.

Mã Khải từ từ mở mắt, nhìn Thái Vĩ, rồi lại nhắm mắt lại, miệng vẫn lẩm bẩm: “Máu… máu… Mau giúp tôi cầm máu!”.

Đột nhiên Thái Vĩ chỉ muốn lấy báng súng nện vào mặt hắn ta một cái, nhưng anh đã kiềm chế được. Anh đứng dậy, hất tay đầy kinh bỉ: “Đưa đi!”

***

Anh cảnh sát trực ban đồn công an đường Bắc Thường Thanh cứ thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn cậu thanh niên kỳ lạ này.

Suốt cả buổi tối, cậu không nói một lời, chỉ lặng lẽ hút thuốc và nhìn xa xăm, chẳng buồn động đến hộp cơm để trước mặt.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cảnh sát trực ban nhấc máy, nói mấy câu, rồi quay sang hỏi: “Cậu là Phương Mộc à?”.

Cậu thanh niên quay phắt sang, trong mắt phát ra tia nhìn như muốn nuốt chửng đối phương.

“Tìm cậu đấy!”.

Phương Mộc đứng dậy, chắc tại ngồi lâu, chân cậu tê cứng, đi có mấy bước mà bàn ghế đã bị xô đẩy vang rền.

“Alô!”.

Trong điện thoại phát ra đủ loại tạp âm, có thể nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ và tiếng còi chói tai của cảnh sát, giọng Thái Vĩ gấp gáp, nhưng rất phấn chấn: “Bắt được rồi, chính là hắn!”.

“Cô bé kia thế nào?”.

“Không sao, giờ đang trong bệnh viện, tôi vừa mới gọi điện đến, bác sĩ nói, chỉ bị suy dinh dưỡng và kinh hoàng quá thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng”.

Phương Mộc từ từ nhắm mắt lại.

Đặt điện thoại xuống, lúc này Phương Mộc mới cảm thấy đau buốt ở những chỗ vừa bị va đập vào bàn ghế.

Cậu trở về chỗ ngồi, yên lặng một lúc, cậu mở hộp cơm trước mặt.

“Xin lỗi!”.

Anh cảnh sát trực ban thấy Phương Mộc nở một nụ cười mỏi mệt nhưng lại như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.

“Anh có thể rót cho tôi một cốc nước được không?”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...