Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)
Chương 10: Cạm bẫy khắp nơi
Trịnh Sảng kinh ngạc hỏi: “Chúng chạy đi đâu vậy?” Lưu Trân ủ rủ nói: “Chắc là nóng quá nên tìm nguồn nước”. Chàng ngờ vực nói: “Không phải muội lại bỏ bột ớt xanh vào lông của chúng đó chứ?” Đến lúc này Lưu Trân mới miễn cưỡng cười khan.
Cười xong lại mếu, vì lúc hai người leo xuống cây mới phát hiện con ngựa duy nhất để cưỡi chỉ còn trơ lại bộ xương. Trịnh Sảng nói: “Nhìn kích cỡ bầy sói này, một con ngựa cộng với hai người chúng ta chắc chỉ đủ giắt răng. Tốt nhất là mau tìm cách rời khỏi đây trước khi chúng quay lại.” Lưu Trân gật gật đầu. Nhưng ngựa đã mất, đi bộ lại càng nguy hiểm hơn. Hai người phải làm sao đây?
Hai người đang loay hoay thì chợt có ánh lửa hiện lên phía xa xa. Tiếp đó chợt có tiếng lục lạc vang tới cùng giọng nói trong trẻo của một cô gái: “Sư huynh? Sư huynh có ở đó không?” Chính là giọng của Thu Hà. Trịnh Sảng hô to: “Huynh ở đây”, đoạn nắm tay Lưu Trân hướng về phía ánh lửa. Trước mặt hai người hiện ra một chiếc xe ngựa cỡ trung, trên đó treo hai chiếc đèn dầu rất sáng, rõ ràng xe được thiết kể để chạy trong đêm. Người đánh xe mặc áo đen, thân hình cao gầy, đầu đội một chiếc đấu lạp chắn gió, phía trước là hai con ngựa kéo xe thân hình vạm vỡ đang đứng thở khò khè ra chiều sung sức. Thu Hà nhảy từ trên xe xuống, tỏ vẻ vui mừng: “Làm muội sợ muốn chết! Lúc chiều muội bảo huynh chờ để muội đi thuê xe ngựa, nhưng khi quay lại không thấy hai người đâu! Muội vội đuổi theo, đến đây ngửi được mùi máu nên cứ sợ hai người gặp nạn. May quá, hay người mau mau lên xe! Khu vực này nghe nói có nhiều thú dữ lắm!”. Trịnh Sảng và Lưu Trân liếc mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác, đành phải leo lên xe. Không gian trong xe hơi có mùi ẩm mốc, nhưng xét tình hình hiện tại, như thế đã là rất tốt rồi.
Thu Hà vừa nhìn thấy hai người ngồi xuống đã ríu rít: “Trong cái rủi có cái may, chiều nay lúc đi thuê xe muội mới hay tin phụ thân đã đến được Thịnh Thành. Sư huynh, chúng ta thật có duyên. Huynh muốn đến đó, muội cũng đến đó, chẳng phải trời định chúng ta phải ở chung một chỗ sao?” Nàng ta vừa nói vừa say đắm nhìn Trịnh Sảng cười duyên, khiến Lưu Trân có chút chán chường. Hình như người đóng vai nương tử là nàng cũng đã bị bỏ qua thêm lần nữa rồi.
Tiếng bánh xe lăn trên đường đất phát ra tiếng lộc cộc, lộc cộc buồn chán. Ngồi trong xe có hơi xóc nảy, xe chạy thâu đêm nhưng Lưu Trân vốn là người nhập mộng nên không hề buồn ngủ. Thu Hà cũng không tỏ vẻ buồn ngủ, dường như định tíu tít trò chuyện với Trịnh Sảng suốt đêm. Trịnh Sảng vốn cũng không mặn mà với vị sư muội này lắm, nhưng xét thấy nàng ta đang có ơn với mình nên cũng bình tĩnh tiếp chuyện, không hề tỏ thái độ thờ ơ như lúc ban đầu. Thu Hà chợt hỏi: “Đúng rồi, mùi máu lúc nãy muội ngửi thấy có phải là ngựa của huynh? Đã có chuyện gì xảy ra?” Trịnh Sảng đáp: “Ngựa của huynh bị sói ăn thịt, may mà bọn huynh trèo lên cây nên thoát nạn.” Thu Hà che miệng, vẻ hoảng sợ: “Trời ơi, bầy sói này nghe nói là sói thành tinh, con nào cũng to lớn, gặp con mồi là theo đuổi không buông. Muội cũng từng nghe nói có người gặp phải chúng cũng trèo lên cây trốn, nhưng chúng thay phiên nhau canh gác dưới gốc cây không thả, cuối cùng cũng bắt được ăn thịt.” Trịnh Sảng gật đầu: “Thật đáng sợ.” Thu Hà chợt hơi nhổm người về phía trước, vẻ tò mò: “Vậy huynh có dùng cách gì đặc biệt để trốn thoát? Muội chưa từng nghe nói chúng tự buông tha ai bao giờ?” Trịnh Sảng liếc Lưu Trân, nói: “Huynh dùng bột ớt làm cay mắt chúng, chúng bèn chạy đi!” Thu Hà nghe thế thì há hốc miệng trong giây lát, cuối cùng ôm bụng cười: “Trời ơi, huynh đùa vui quá! Bọn chúng là sói thành tinh đó! Đừng nói rải bột ớt, huynh có dìm chúng nó trong bột ớt thì cũng chẳng hề hấn gì đâu!”
Trịnh Sảng bối rối, Lưu Trân đành xen vào: “Là bột ớt bí truyền, do một vị thần y cho ta. Bị thứ bột này chui vào lỗ chân lông, bọn sói ấy sẽ bị cơn nóng hành hạ ba ngày ba đêm, không ăn được ngủ được.” Nói xong, nàng âm thầm nhếch môi. Dĩ nhiên thứ bột đó không phải là ớt, nhưng tác dụng thì không mảy may sai lệch. Thu Hà ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Vậy làm sao để chúng không đau đớn nữa?” Lưu Trân nhún vai: “Không có cách nào, chúng phải chịu đau ba ngày thôi. Sau đó thì sẽ tự hết.” Thu Hà gật gù: “Theo như tẩu nói, thì thứ đó không phải độc dược, cũng không có giải dược?” Thấy Lưu Trân gật đầu, nàng ta mỉm cười bí hiểm, không tiếp tục bắt chuyện nữa.
Đi được một lúc nữa, Thu Hà đang dựa đầu vào thành xe ngủ gật chợt nói: “Thúc thúc, dừng xe lại được không? Ta muốn đi vệ sinh.” Rồi xoay sang Lưu Trân: “Tẩu có muốn đi chung với muội không?” Lưu Trân chưa kịp mở miệng đã cảm thấy Trịnh Sảng nắm lấy bàn tay mình, dứt khoát nói: “Nàng ấy đi với ta!” Thu Hà bĩu môi, tủm tỉm: “Đúng là một tấc không rời mà!” Nói rồi nàng ta trèo xuống xe, bóng lưng màu hồng thẫm cũng dần chìm vào màn đêm yên tĩnh. Trịnh Sảng vẫn ngồi yên trên xe, khẽ nghiêng người thì thầm vào tai Lưu Trân: “Có sát khí xung quanh đây.” Giọng nói của chàng như tiếng gió xào xạc trong đêm thổi vào khiến tai Lưu Trân có chút ngứa ngáy. Chàng hỏi: “Muội còn bột ớt xanh chứ?” Lưu Trân sờ túi, gật gật đầu. “Tốt! Lát nữa có ai muốn tiến vào xe, muội cứ ném vào mặt hắn.” Nói rồi cầm kiếm bước ra phía bên ngoài.
Trịnh Sảng vừa đi không bao lâu, bên ngoài đã có tiếng binh khí va chạm vào nhau. Tình hình trận chiến bên ngoài hình như rất kịch liệt, khiến Lưu Trân ngồi trong xe không khỏi có chút nóng lòng. Nàng và Trịnh Sảng cùng phe, nếu như chàng chết trong mộng cảnh, nàng cũng thức dậy, chẳng phải nhiệm vụ này không hoàn thành được sao?
Trước đây Dư Ảnh cũng hay nằm mơ, mỗi giấc mơ của nàng đều có bài bản, nàng được đưa đến nhiều thế giới mộng cảnh đa dạng, được tiếp xúc với nhiều loại người, hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ khác nhau. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống ban ngày của nàng có lúc nhàm chán, buồn bã thế nào, Dư Ảnh vẫn luôn tự nhủ nàng rất may mắn vì lúc ngủ, nàng được trải qua loại cuộc sống kích thích không phải ai cũng có. Cũng nhờ vậy, nàng trưởng thành rất sớm, lại có hiểu biết rộng hơn những cô gái cùng độ tuổi rất nhiều.
Lưu Trân ngồi yên trên xe lắng nghe động tĩnh, chẳng bao lâu sau tiếng binh khí mờ nhạt dần. Dường như trận chiến đã bị đẩy đi xa, tình hình của Trịnh Sảng dường như cũng không ổn lắm. Tay trái Lưu Trân sờ sờ chiếc túi đựng bột thuốc, tay phải rút con dao bạc được giấu trong bắp chân ra. Trịnh Sảng nghĩ rằng nàng chỉ có một phương thức tự vệ nên lúc nào cũng đặt nàng vào thế bị động, nhưng chàng đã sai. Lưu Trân vừa thò đầu ra ngoài đã thấy người đánh xe áo đen lạnh lùng đứng đó, tay cầm một thanh kiếm sắc lẹm chỉ vào mặt nàng: “Cô gái, mau lên xe. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không hại ngươi.” Nàng thấy hắn không có ý định hại mình, tỏ vẻ nhu nhược hỏi: “Tướng công của ta đâu rồi?” Chỉ nghe người kia cười lạnh: “Tướng công cái gì chứ! Hai người chẳng qua là bèo nước gặp nhau, đừng đóng kịch nữa!” Lưu Trân bèn im lặng quay trở lại trong xe.
May mắn cho Lưu Trân, những món ám khí tự chế của Dư Ảnh cũng theo nàng nhập mộng. Ngồi trong xe, Lưu Trân vạch cửa sổ, dùng cơ quan trong vòng tay phóng một cây kim nhỏ về hướng kẻ đánh xe đang đứng. Chưa đầy nửa khắc sau, kẻ kia ngã phịch xuống đất. Nàng vén váy, cởi chiếc áo khác đen trên người hắn mặc vào, men theo màn đêm tiến về phía phát ra âm thanh của cuộc chiến.
Trịnh Sảng lấy một chọi bốn, trên tay trái chàng đã xuất hiện mấy vết thương không lớn không nhỏ, mồ hôi thấm ướt lưng. Bốn kẻ đấu với chàng đều là sát thủ lão luyện, đòn nào đòn ấy vừa nhanh vừa chí mạng, chàng chỉ lo tránh né thôi đã mất rất nhiều sức lực rồi. Lúc này, Trịnh Sảng nhìn nhanh về phía xe ngựa, mới phát hiện mình đã bị bốn kẻ kia dồn ra xa, nào thấy bóng dáng xe đâu? Vẫn biết đây chỉ là mộng cảnh, nhưng chàng không khỏi thấy ruột gan cồn cào khó chịu. Lưu Trân đang ở trong đó, đồng bọn của bốn tên này có làm hại nàng không? Thu Hà, lúc này gọn gàng trong trang phục sát thủ, đã nhìn thấy biểu hiện lo lắng của chàng. Binh khí của ả là một sợi xích vàng, trên đó còn treo một chiếc lục lạc lớn, thoạt nhìn như chiếc xích mèo. Ả vừa dùng xích quất về phía Trịnh Sảng vừa chế giễu: “Hẳn là lo lắng cho người đẹp rồi? Ngươi yên tâm, Trường đại nhân rất thương hương tiếc ngọc, sẽ không khiến người trong lòng ngươi đau đớn đâu!” Tên đánh xe được gọi là Trường đại nhân sao? Trịnh Sảng hươ kiếm về phía ả, gằn giọng quát: “Giỏi cho tiện nhân! Ngươi phản bội sư môn theo đường tà đạo, uổng công ta vẫn xem ngươi như sư muội của mình!” Ả vừa cười sằng sặc, đã bị kiếm của Trịnh Sảng chém vào vai, liền giận giữ hét lên: “Mau giết hắn cho ta! Cho hắn chết càng thảm càng tốt!” Trịnh Sảng tìm cách vòng trở lại xe ngựa, nhưng bị bốn tên sát thủ điên cuồng bám sát. Lòng chàng rối loạn, mấy lần suýt bị chúng rạch thêm cho mấy đường.
Trịnh Sảng chống chọi với đám sát thủ một lúc nữa, chợt cảm thấy sức lực của mình dường như đang bị rút dần đi. Chàng thầm than không ổn, cố gắng vận lực, nhưng càng đánh càng mệt mỏi. Kỳ lạ là, trong khi đường kiếm của chàng càng ngày càng chậm, bọn sát thủ cũng không mảy may chiếm ưu thế. Thậm chí, chúng dường như còn mất sức nhanh hơn chàng. Chỉ nghe Thu Hà kỳ lạ nói: “Quái lạ, sao ta cứ có cảm giác mình càng ngày càng chậm chạp? Là Trịnh Sảng ngươi hạ độc sao?” Trịnh Sảng không đáp, trong đầu nghĩ tới Lưu Trân. Phải chăng là nàng?
Lưu Trân nấp ở một bụi cây gần đó thả một loại bột phấn màu hồng theo gió, mãi chẳng thấy bọn người kia có biểu hiện kiệt sức, đành tăng thêm liều lượng gấp đôi. Trời lại giúp nàng, có cơn gió mạnh vừa hay thổi qua, thổi cho năm bóng người đồng loại ngã xuống đất. Lưu Trân vén váy chạy lại, đã thấy Trịnh Sảng nằm trên đất nhưng mắt sáng như sao, đang nhìn nàng chăm chăm. Lưu Trân ngượng ngùng bỏ viên thuốc giải vào miệng chàng, giải thích: “Vừa rồi muội thả Triệt Khí Hương, có tác dụng làm tiêu tán bớt khí trong đan điền của người tập võ, khiến toàn thân tê liệt trong mấy canh giờ. Muội thấy tình hình đánh nhau hỗn độn, không còn cách nào đành phải hạ thuốc luôn cả huynh…” Lưu Trân còn định nói thêm, nhưng Trịnh Sảng lúc này đã hồi phục được một phần, khoát tay nói: “Không phải giải thích, huynh hiểu rồi!” Trịnh Sảng không biết trong lòng Lưu Trân thật ra chỉ sợ chàng hiểu nhầm nàng, lúc rời khỏi mộng cảnh lại gây khó dễ. Lưu Trân thuận tay đỡ chàng dậy, trong lòng Trịnh Sảng như có một tia nước ấm lẳng lặng rót vào.
Lưu Trân nhìn sắc trời đang ửng sáng, lo lắng nói: “Trịnh huynh, chúng ta ở trong mộng cảnh cũng được năm canh giờ rồi. Sợ là đã ngủ quá lâu.” Trịnh Sảng cười cười nói: “Không sao, huynh đã có sắp xếp. Tiếp tục năm canh giờ nữa cũng không thành vấn đề." Lưu Trân nghe vậy cũng không nói thêm nữa, đỡ Trịnh Sảng vẫn chưa hồi phục hẳn hướng về phía xe ngựa.