Trương Dương cười tủm tỉm mà nhìn cô một cái, cúi đầu ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói:
- Buổi tối nay ngủ cùng anh!
Kiều Hi Nhi cuộn tròn đôi bàn tay trắng như phấn chậm rãi đưa lên trước mặt Trương Dương mà quơ quơ:
- Anh dám dùng chiêu này để uy hiếp em hả?
- Anh đã hy sinh rất lớn mà, không được thì coi như thôi.
Những bốn mươi điểm tích phân chứ ít ỏi gì đâu, Trương Dương đương nhiên thật sự rất là đau lòng.
- Được rồi!
Kiều Hi Nhi bốc hỏa lớn, cô quay đầu hướng về phía Cao Kỳ và Hứa Đan Lộ cao giọng nói:
- Lộ Lộ, Kỳ tỷ! Đức ông chồng của hai người nói buổi tối muốn ngủ cùng…
- Gì thế, cái gì mà là muốn ngủ cùng chứ…
Trương Dương vội vàng đưa tay chặn miệng cô, không nói gì được.
- Được rồi, được rồi! Là em bắt anh nói ra đấy nhé. Nói ra rồi có như thế nào cũng đừng có trách anh nhé.
Trương Dương hắng giọng một cái, ho khan vài tiếng, chuẩn bị mở miệng.
- Ấy… đừng…
"Xem như anh lợi hại", trong lòng Kiều Hi Nhi sợ hãi một trận muốn chết, quỷ tha ma bắt mà, không biết có phải là hắn chuẩn bị lôi ra những chuyện hồi còn bé của mình hay không nữa, cô hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Xem như anh lợi hại!