Đế Quân Sư Tôn

Chương 2: Ma tôn đại bại


Chương trước Chương tiếp

Editor: Tống Phương

Beta: An Lam

Bạch Lăng cùng Ma tôn chiến đấu giằng co suốt hai ngày hai đêm, so với lần trước thời gian lâu dài hơn. Chúng tiên theo dõi đều tạch lưỡi nghĩ rằng Ma tôn nhất định sẽ bại, không ngờ nàng lại có thể ngoài dự đoán mà hoá giải hiểm nguy . Bạch Lăng bị nàng đánh trúng vài chỗ nên không tránh được chút thương thế nhưng so với Ma tôn …nàng chật vật hơn rất nhiều: khuôn mặt bị linh khí khắc chế có vài vết máu, y phục lụa là rách tung hết cả may mà trong người có khôi giáo tơ vàng hộ thân , thân thế cũng không nghiêm trọng lắm nhưng nội thương thì ngược lại.

Hai người một lần nữa va chạm vào nhau ,bị một cỗ kình lực tiếp tục đẩy lui. Bấy giờ khoé miệng của Bạch Lăng tràn ra một vết máu ngọt ngọt, hắn lạnh lùng lên tiếng :

– Xem ra cũng đã đến thời điểm kết thúc!

Lúc này, trên hải đảo vang lên tiếng kiếm khí xé gió,cỗ lực khí thế phủ đầy trời. Sau lưng Bạch Lăng có một đạo đồng kiếm màu xanh thần bí bay ra , y phục hắn tung bay …Bạch Lăng khởi động hai chân liền sinh ra rất nhiều đoá sen , kiếm theo thân hắn chuyển động. Bầu trời phát sáng như tia chớp, huyễn hoá ra vô số đường kiếm cùng đoá hoa bao phủ toàn thân Bạch Lăng ở giữa, đến khi chúng tiên thấy được thanh đồng kiếm bay ra,nhất thời kinh ngạc nói:

– Hiên viên kiếm, một trong mười đại thần khí thời Thượng cổ chí thiên!

Ma tôn lúc này một tay ôm ngực, phun ra ngụm nước bọt, hừ lạnh nói:

– Ngay cả Hiên viên kiếm cũng đem ra sử dụng, thật không thể tin được chàng thật sự muốn đưa ta vào con đường chết?

Nàng một thân tà lệ khí tản ra khí thế đến bức người, vẻ tuyệt vọng:

– Chuyện đã như vậy, ta cũng đành đem toàn bộ sức lực cuối cùng để đấu với chàng, đọ sức một phen!

Đôi mắt nàng khẽ nhắm, cả người toát ra lệ tà khí ,sương khói màu đen vờn quanh xung quanh người nàng, hơi thở nàng oán hận khiến tâm thần mọi người rục rịch bất an, giống như là có ý định chờ phân phó chuẩn bị từ dưới đất chui lên. Bất ngờ hai tròng mắt nàng trợn lên mạnh mẽ chuyển thành màu hồng lấp lánh toả ra hồng quang, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vài tia máu vô cùng sợ hãi, nàng ngữa mặt lên trời gít gào âm thanh êm ái mà chói tai cũng mang theo sự ấm áp vô hình, làm cho chúng tiên đều một phen run run tâm bất động.

Bạch Lăng lập tức xuất ra một đạo bình chướng, sau lui ra mười bước…

– Tăng thêm kết giới!

Ngọc đế ra lệnh một tiếng, chúng tiên thần lập tức tạo kết ấn phủ thêm kết giới

Giữa không trung vô số tàn hồn màu đen , mây đen dầy đặc, thiên lôi cuồn cuộn cùng âm thanh của trời đất… Ma tôn như thác nước bình thường,phát ra vô số ngân bạch sắc phiêu lượn giữa không trung. Bầu trời bỗng hé ra khe hỡ màu bạc thật lớn, sau khi Ma tôn điều chỉnh hơi thở liền đem toàn bộ tà lệ khí hướng về phía Bạch Lăng, cùng lúc Hiên viên kiếm mang theo vầng sáng màu xanh bắn ra, Ma tôn phút này đã dùng hết sức lực nửa quỳ giữa không trung chờ đợi kết cục cuối cùng…

Hai cổ lực giằng co giữa không trung rồi nổ tung, theo cái khe, hoả hoa văng khắp nơi. Bất đồng người trước như thực vật, người sau như hư vật, mà thực vật không ngờ có thể lực xuyên thấu…Tà lệ khí của Ma tôn không thể khinh thường, bởi vì thiên địa sỡ hữu lượng khí tà ác cực lớn , nếu muốn công phá thật không dễ dàng.

Bạch Lăng phút này thần sắc nghiêm nghị, nhíu mày quan sát biến hoá của hai người, xa xa… Ma tôn vô lực lại thi pháp, chỉ cần linh lực nhiều hơn chút là có thể khống chế Hiên viên kiếm, nàng nhất định trong lòng hạ quyết tâm . Bạch Lăng rất nhanh hiểu được ý của nàng, bấm tay bắn ra luồng khí trắng nhanh chóng lao về phía Hiên viên kiếm.

Ma tôn thấy vậy mặt liền đổi sắc, hơi thở càng trở nên dồn dập rồi đứng lên, xem ra lần nầy bản thân nàng không thể hoàn thành tâm nguyện…

Hiên viên kiếm ra sức công phá, tản mát ra quang mang thanh sắc mãnh liệt chiếu rọi xuống tà lệ khí màu đen ,có vẻ cực kì ảm đạm, nho nhỏ giảm xóc, màu đen tụ lại chậm rãi tiêu tán.

Ngay lúc chúng tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một cỗ bàng bạc kinh thiên hiện lên khiến làm cho mọi người sợ hãi, gợn sóng cuồn cuộn lan tràn, sét đánh dồn dập vào kết giới , ai nấy đều bưng tai không kịp hộ pháp, một tiếng hét vang lên…cũng đều phun ra một ngum máu tươi.

Ma tôn đáng thương toàn thân quần áo đều bị phá rách, chỉ còn lại kim sắc khôi giáp bó sát người, máu từ trong miệng không ngừng trào ra, thân hình không ổn định được giống như một đoá hoa hồng thuỷ mặc lụi tàn từ dãy núi rơi xuống. Bạch Lăng vung cánh tay lên, ngân bạch quang bắt được nàng.

Ma tôn thống khổ vạn phần, đứt quãng nói:

– Bản tôn ta, ta…ta lại thua rồi!

Vừa nói xong máu tươi một lần nữa phun ra, cả người nàng toàn là máu đỏ tươi, thương thế cực kì nghiêm trọng,phỏng chừng cần phải tu luyện mấy trăm năm mới có thể khôi phục, chỉ sợ trăm năm sau nàng lại không thể tìm được chàng.

Bạch Lăng xoay người sang chỗ khác ho nhẹ một tiếng, máu tươi chảy xuống , một giọt rơi trên bạch sam hoá thành đoá hoa đỏ thẫm.

– Chàng, chàng muốn xử lí ta như thế nào?

Tròng mắt Ma tôn đã khôi phục màu đen, trên mặt tơ máu đỏ cũng rút đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Bạch Lăng vốn định tha nàng như những lần trước, không ngờ xa xa Ngọc đế giận dữ, hiếm khi thấy trăm vạn năm nay nàng bị thương như thế, nghĩ ra ma đầu này một ngày không trừ mối hận trong lòng khó tiêu.

– Ma đầu ngươi hôm nay bị thương như thế, tiên thần Thiên giới phần đông há có thể dễ dàng buông tha ngươi. Từ xưa đến nay thần và ma không cùng tồn tại, thần giới thiên uy nhiều lần bỏ qua cho ma tộc các ngươi,ngươi lại không cảm thấy thẹn mà ái mộ Bạch Lăng đại đế còn vài phần khiêu khích,Thiên giới há để ma đầu ngươi làm bậy!

Tiếng Ngọc đế vang vọng khắp nơi, trong giọng nói ẩn chứa giận giữ.

Ma tôn nghe xong không giận ngược lại còn cười , lạnh lùng nói:

– Khẩu khí sĩ diện của Ngọc đế đúng là bất tử mà!!! Ha ha ha…

– Ma đầu , chết đến nơi còn dám càn rỡ như thế!

Ngọc đế nghiến răng nghiến lợi:

– Bạch Lăng đại đế còn chờ gì nữa! mà không giết ma đầu này?

Nghe được mệnh lệnh của Ngọc đế, Bạch Lăng chậm rãi xoay người tiêu cự cuối cùng cũng dừng trên người Ma tôn.

Ma tôn nét mặt tươi cười như hoa, hoàn toàn quên đi cảm giác đau đớn trên người si ngốc nhìn hắn, thật là một khuôn mặt tuấn mĩ làm cho người ta phải luân hãm, lông mi dài uốn cong hạ xuống, đôi mắt trong suốt giống như ánh sương mai, sóng mũi anh tuấn, đôi môi như cánh hoa hồng đỏ mọng mềm mại, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo hơi thở lạnh lùng, dáng người cao trội thần kỳ ,hắn đứng nơi đó phiêu dật xuất trần không lời nào tả được, đúng vậy chàng là một người không ai có thể bì được chỉ có thể nhìn không dám tới gần.Nàng vươn tay phải lên muốn chạm vào khuôn mặt chàng mà vuốt ve nhu tình, cho dù một chút nàng cũng thấy thỏa mãn.

– Bạch Lăng! Ta yêu chàng mấy trăm năm nay,thật lòng ta muốn biết chàng có động tâm với ta hay không?

Tuy nàng có chút sợ hãi khi sắp nghe được đáp án của hắn ,nhưng không nhịn được nữa đành phải hỏi bởi vì mấy trăm năm nay nàng đã mê man quá nhiều về vấn đề này rồi, nay lại là lần cuối chỉ hy vọng được nghe câu trả lời từ hắn.

Bạch Lăng nhếch đôi môi, đối với vấn đề này hắn chưa bao giờ nghĩ tới cũng không biết phải suy nghĩ thế nào, chậm rãi phun ra ba chữ:

– Yêu…. Là…. Gì ?

Ma tôn ngay nháy mắt trên mặt cương lên nụ cười tươi, đôi mắt chưa có tuyệt vọng nay lại xuất hiện

– Ha ha ha…!

Nàng đau đớn mà cười lớn, máu tươi lần nữa phun ra, nàng khóc…nước mắt chậm rãi theo khoé mắt chảy xuống. Bạch Lăng quả thật là một người tuyệt tình, hắn căn bản không hiểu thế nào là yêu , căn bản không rõ nàng yêu hắn! Nguyên nói đến chính mình thì ra mọi hành vi của nàng trong mắt hắn đều giống “tiểu sửu” nhảy nhót bình thường, nàng buồn cười:

– Như thế nào là yêu, như thế nào là yêu…?

Nàng lặp lại lời nói của Bạch Lăng nhiều lần, âm thanh so với câu trước càng lớn lại càng thêm tuyệt vọng.

Ngọc đế lại hạ lệnh:

– Bạch Lăng động thủ!

Bạch Lăng không chút do dự tay tạo kết ấn, hào quang màu trắng vô cùng thuần khiết chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Nàng không nghĩ rằng mình thế này lại lập tức sắp chết trong tay hắn, trong lòng không cam lòng, nàng thương yêu hắn như thế lại đổi lấy sự đối đãi tàn nhẫn như vậy .Nói xong nghĩ lại hồn cũng kinh động, mộng bừng tỉnh, không có tình, cũng có hư có thực, có yêu có hận, mọi việc đều do tự mình hại mình. Kiếm tìm tịch mịch, sự thanh lãnh lại nhận kết cục thê thảm, bất đắc dĩ !Thiên trường địa cửu đôi khi thật tàn nhẫn, hận này kéo dài vô tuyệt…

– Chậm đã!

Trong lúc Bạch Lăng sắp đem kết ấn đánh vào trên đầu Ma tôn ,chợt vang lên âm thanh như ngọc, chúng tiên hướng mắt nhìn về một chỗ, người mới tới là Nam Hải tây vương mẫu

Hiện thấy ma tôn đã ngất, Bạch Lăng thu hồi kết ấn.

– Ngọc đế , ma đầu này không thể giết!

– Vì sao?

– Ma đầu này là Ma giới chí tôn, nếu nàng chết Ma giới chắc chắn sẽ đại loạn đến lúc đó quần ma loạn lên làm hại tới nhân dân bách tính, chỉ sợ là nước đổ khó hốt.

Tây vương mẫu sắc mặt ngưng trọng giải thích.

– Ngọc đế, vừa rồi ta cảm nhận được có lệ quỷ tà lệ khí cường đại đến từ địa ngục.

Phương Bắc Thanh Hoa đại đế cũng mang vẻ mặt ngưng trọng.

Nghe vậy, Ngọc đế suy nghĩ sâu xa : chỉ sợ ma đầu này một ngày không trừ sẽ càng thêm uy hiếp cho Thiên giới càng lớn, suy nghĩ xong liền nói:

– Tây vương mẫu, ngươi có diệu kế gì chăng?

Tây vương mẫu theo cẩm trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo:

– Đây là quên xuyên thuỷ, ăn vào sẽ quên đi mọi tình cảm. Ai….! Hết thảy nhân quả đều do một chữ Tình mà dựng lên, xét cho cùng thân phận của nàng cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ vì nàng yêu thần đế thượng cổ nhất giới nên cuộc đời mới gặp kiếp nạn này.

Tây vương mẫu nói xong lời cuối cùng, mặt hiện lên thương tiếc cùng đồng cảm.

Ngọc đế có chút lo lắng:

– Tuy nàng sẽ quên tình nhưng đối với Thiên giới về sau vẫn bất lợi, há chẳng phải thả hồ về rừng tự chuốc lấy cực khổ hay sao?

Tây vương mẫu cười lắc lắc đầu:

– Nàng hiện tại đã tiêu hao hết tà lệ khí, muốn khôi phục cũng phải tiêu tốn mấy trăm năm, cái còn lại tồn tại trong nàng chỉ là ma tính mà thôi, đem ma tính trong cơ thể nàng phong ấn, đây mới là kế sách nhất lương cử.

Thái Thượng Lão Quân cũng đồng ý gật đầu :

– Kế sách này của Tây vương mẫu có thể nói là diệu kế, lão quân nơi này có một viên Tam vị chân hoả được luyện chế hơn hai trăm năm, tên là Phản sinh đau khả năng làm cho thần trí người dùng thanh tịnh, có thể biến lớn thành trẻ con sinh trưởng lại từ đầu, nay cho ma đầu này dùng đúng là công dụng!

Ngọc đế thế này mới vừa lòng , gật gật đầu:

– Làm cho ma đầu này sinh trưởng một lần nữa quả nhiên là diệu kế, chỉ mong nàng có thể sớm ngày tu thành chính quả, sớm ngày thành tiên!

Lập tức lại nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Lăng, cười nói:

– Việc này cũng bởi vì Bạch Lăng đại đế dựng lên, ma đầu cũng vì nhìn trúng thần đế mới gặp đại kiếp nạn, giải linh còn tu hệ nhân linh. Bạch Lăng! Đưa nàng cho khanh độ thành tiên, không biết ý khanh như thế nào?

Bạch Lăng cúi đầu nhìn Ma tôn đang hấp hối, mặt không chút thay đổi gật đầu một cái.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...