Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 40: Cây mơ nấu rượu luận anh hùng [2]


Chương trước Chương tiếp

Hai ngày sau, ta thấy thời gian đã gần chín mùi rồi, lại bắt đầu hành động.

Tiễn bước Sùng Lang, gọi Liên Tâm vào trong phòng, nói là đã quen với thủ nghệ của nàng, một phần là thích nàng vấn tóc cho ta, hai là nàng cũng là thị nữ hiểu rõ tâm tư ta nhất, chỉ liếc sơ đã nhìn thấu, ta không phải tốn tâm tư sức lực nào.

“Tiểu thư.” Liên Tâm đã đến rồi.

“Ngươi thấy bọn họ thế nào?” Ta nói quanh co không rõ ràng, thế nhưng nàng vẫn có thể hiểu được ý tứ của ta.

“Thu Tễ, là một người rất chú tâm làm việc.”

“Tiếp tục.”

“Lý Thân khiến người ta khó đoán.” Liên Tâm hơi suuy nghĩ một chút mới đáp.

“Vậy hôm nay đi xem thử lòng trung thành của hắn như thế nào?” Ta hơi nhíu mi, nhìn nàng.

“Liên Tâm chẳng biết…”

“Mặc kệ, cứ xem là được, nếu cần, ngươi tự biết phải làm thế nào.” Ta nói xong, cầm hộp trang điểm trên bàn ném thẳng xuống đất, son phấn văng tung tóe ra xung quanh.

“To gan! Ai dám cả gan làm chuyện này ngay tại troong cung của bổn cung! Mới đến mấy ngày đã xảy ra chuyện như vậy, sau này không biết còn dám cả gan đến mức nào!” Thanh âm của ta rất lớn, một đám cung nữ nội giám nghe tiếng đổ vỡ quát tháo cũng kéo nhau vào.

Liên Tâm nghe ta nói vậy, vội vàng quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất nói: “Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận!”

“Nương nương, chẳng biết xảy ra chuyện gì khiến nương nương nổi giận.” Thu Tễ dập đầu một cái nói.

“Thu Tễ, chẳng phải ngươi quản lý Đào Chước cung này sao?” Ta không đáp, hỏi lại.

“Vâng.”

“Bổn cung tới đây, tuy mới được một khoảng thời gian ngắn, nhưng không phải là một người mù.” Lời nói của ta lộ vẻ tức giận không thôi, sau đó vỗ mạnh xuống bàn: “Thu Tễ, trâm kim loan Ngọc Phượng của bổn cung tại sao mấy ngày nay lại không tìm thấy. Ta không phải tiếc tiền, chẳng qua bổn cung không thể nuốt được cơn tức giận này, hôm nay thấy cái này tốt thì tiện tay lấy đi, phải chăng ngày mai cũng muốn đem bổn cung đi bán?”

Cung nữ nội giam, nghe thấy ta nói vậy, hoảng sợ liên tục dập đầu.

“Nương nương bớt giận. Việc này Thu Tễ nhất định sẽ truy cứu tới cùng.”

“Liên Tâm, ngươi nói cho nàng biết trâm kim loan Ngọc Phượng của bổn cung có hình dáng ra sao, được trang trí thế nào đi.” Ta quơ tay áo, rồi ngồi lại xuống ghế. Lúc này Tích Hồng bưng nước trà đến, ta khẽ nhấp từng ngụm.

“Vâng, trâm kim loan Ngọc Phượng được đặt trong chiếc hộp nhỏ bằng gỗ lê, chẳng biết sao hôm nay lại tìm không thấy, cả hộp cũng mất. Mấy ngày trước cũng không có ai đụng đến, đoán chừng chỉ có người trong cung chúng ta làm được chuyện này.” Nàng sơ lượt miêu tả.

Lúc này, Lý Thân, mở miệng lên tiếng: “Cả gan mạo phạm, xin hỏi cái hộp đó, có phải bên trên được khảm đá quý?” Liên Tâm liếc mắt nhìn ta, ta nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, nàng nói: “Phải.”

“Tiểu nhân chẳng biết, có phải nó chính là cái hộp nương nương nhờ tiểu nhân chuyển giao cho phúc công công?”

“Dĩ nhiên không phải, đưa cho phúc công công chính là gỗ táo, nào có trân quý như gỗ lê, hơn nữa bổn cung tặng phúc công công cây trâm ấy làm gì?”

“Có lẽ là cầm nhầm, cũng không nhất định, hộp gỗ kia ở trên tay tiểu nhân được trang trí hoa lê và cây cảnh, chỉ là không biết đồ vật bên trong có đúng hay không? Hay là để tiểu nhân mang tới mời nương nương xem lại.”

Ta gật đầu ngầm đồng ý, một lát sau, Lý Thân mang cái tráp kia đến.

Ta chậm rãi mở tráp ra, trên mặt nở nụ cười hài lòng, ở trong mắt người khác chính là nụ cười vui vẻ khi tìm lại được món đồ mình bị mất, mà ta lại nhìn thấy được lòng trung thanh của một người.

Trong nháy mắt mở tráp, một vài sợi tóc dài chừng hai tấc phiêu diêu rơi vào.

Những sợi tóc này là do ta cố ý dặt vào nơi người khác không nhìn thấy, sợi tóc dài chừng hai tấc cũng khó phát hiện được thế nhưng chỉ cần có người mở hộp thì sẽ dễ dàng nhận ra ngay.

Ta cầm lấy trâm kim loan Ngọc Phượng, cài lên trên tóc nói: “Là ai bỏ nhầm cay trâm này vào đây?”

Ta nhìn thoáng qua Liên Tâm, Liên Tâm vội vàng quỳ xuống đất nói: “Liên Tâm biết sai rồi, trong lúc mê muội đã cất nhầm vật này vào, là Liên Tâm sai.”

“Có tội phải phạt. Liên Tâm ngươi theo ta lâu như vậy chẳng nhẽ không biết.” Ta vừa dứt lời liền thấy Doanh Tâm quỳ xuống không ngừng dập dầu cầu xin ta: “Liên Tâm hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Xin tiểu thư nương tay phạt khẽ, tha cho nàng lần này!”

Doanh Tâm vừa quỳ xuống cầu tình thì mọi người trong phòng cũng đồng loạt quỳ xuống, cầu xin ta tha thứ cho Liên Tâm. Những lời nói như vậy, cũng làm khó ta đôi chút, cuối cùng buộc phải để Liên Tâm gánh nước bảy ngày.

Một hồi trò khôi hài đến đây là kết thúc, ta cũng không có nói giao cho A Phúc vật nào khác, đương nhiên Lý Thân cũng không hỏi gì nữa và đoàn người lần lượt giải tán.

Doanh Tâm cũng không có hỏi nhiều, Liên Tâm cũng nghe theo lời sắp đặt của ta, làm công việc gánh nước nặng nhọc. Chạng vạng, ta cho gọi Doanh Tâm vào trong phòng, nàng vốn là thiếp thân thị nữ hầm hạ bên cạnh cũng là người theo ta từ phương xa đến đây, ta đưa cho nàng một lọ thuốc làm tan máu bầm. bảo nàng buổi tối đến xoa bóp cho Liên Tâm, dẫu sao Liên Tâm đã theo hầu ta nhiều năm vẫn chưa từng phải làm công việc nặng như thế, được ăn ấm mặc êm nên da mỏng thịt mềm, ngay cả đòn roi cũng chịu đựng không nổi, huống hồ, lần này cũng vì ta mà nàng phải chịu ấm ức.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...