Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 18: Đất bằng nổi sóng [4]


Chương trước Chương tiếp

Rửa mặt chải đầu xong xuôi, ta thay bộ quần áo mặc ở nhà.Ta thích mặc quần áo này không giống với những bộ y phục diễm lệ mỗi khi ra ngoài, cũng không câu nệ chính trang. Rất tự tại, chẳng qua là một chiếc trường sam thật dài, bởi vì ta thuở nhỏ sợ lạnh, mà trường sam khá lớn cho nên ta mặc lên chiếc áo lam ngắn tay, tuy không đẹp đẽ và rực rỡ, có điều rất thoải mái. Hiện tại đã gần đến mùa hè, chiếc áo lam tuy rằng có chút rộng, nhưng lại tương đối mát mẻ. Chỉ cần mặc thêm một cái quần dài là ổn rồi, màu gì cũng được, đơn giản lại tùy tiện. “Tiểu thư, lão gia cho gọi tiểu thư đến dùng bữa ở Loạn Hoa đường”.

“Tiểu thư, chúng ta đi qua đó thôi.”

“Được.” Mái tóc dài được quấn bằng lụa, độ dài vừa phải. Ta rất thích mái tóc của mình, mỗi khi ngắm nhìn không khỏi mơ màng, trước đây nghĩ về tiên sinh, cũng có nghĩ đến nhiều chuyện khác nữa, và cả “Cùng trăng đối bóng triền miên, Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng”(*), đôi khi lại tự nhẩm rằng: “Nguyện có được tâm một người, bạch đầu giao lão không phân ly”. Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ vẫn vẫn là điều không thể, người ta sẽ lấy chẳng phải thảo phu bình thường mà là vua một nước, là một quân vương có hậu cung ba ngàn mỹ nữ, một nam nhân không có trái tim cho bất kỳ ai.

(*) Thiện nữ u hồn

仟禧年结千年缘,

百年身伴百年眠.

天生才子佳人配,

只羡鸳鸯不羡仙

十里平湖霜满天

寸寸青丝愁华年

对月形单望相互

只羡鸳鸯不羡仙

Phiên âm

Thiên hi niên kết thiên niên duyến,

Bách niên thân bạn bách niên miên.

Thiên sanh tài tử giai nhân phối,

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Thập lý bình hồ sương mãn thiên

Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên

Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ

Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên

Dịch nghĩa

Ngàn năm phúc phận kết duyên nghìn năm

Trăm năm bầu bạn trăm năm chăn gối

Trời sinh tài tử giai nhân tác hợp

Chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên

Sương rơi cả trời Bình Hồ khắp mười dặm

Từng tấc sầu của tuổi hoa niên cứ giăng mắc

Người cô đơn cùng bóng trăng lẻ loi nhìn nhau

Chỉ muốn làm uyên ương chứ không muốn làm thần tiên.

Dịch thơ

Duyên ngàn năm kết tơ hồng

Trăm năm đầu bạc vẫn nồng ái ân

Trời sinh tài tử giai nhân

Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.

Loạn Hoa đường rất gần Hiệt Phương Trai nơi ta ở, nó ngự ngay trong vườn hoa, đi qua vài ô cửa là đến. Loạn Hoa đường nằm ở ngay trung tâm hoa viên cho nên được gọi là Loạn Hoa đường, lại gần hồ, khi trăm hoa đua nở, bất luận là đến đây dùng bữa hay uống trà, hóng gió đều mang lại cảm giác “lạc vào rừng hoa”.

Vừa bước lên bậc cấp đã nhìn thấy cô cô, cha mẹ, anh chị dâu đều có mặt đông đủ. Dĩa rau trộn và đậu rang bày trên bàn đá, còn có nước ép trái cây, còn có dưa hấu…

“Nhiễm Nhi đến muộn, xin cô cô, cha, nương và các ca ca tẩu tẩu trách tội.” Ta khẽ khom người, cúi đầu nói.

“Ừ. Ngồi xuống đi.” Phụ thân nói.

Ta ngồi bên cạnh tam ca, không ai lên tiếng. ta biết tất cả mọi người muốn hỏi tại sao ta lại quyết định như vậy. Bầu không khí nặng nề trôi đi, dường như ai nấy đều nín thở, lặng lẽ cắn hạt dưa hoặc là ăn chút rau trộn.

“Nhiễm Nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?” Cuối cùng nương đánh vỡ trầm lặng, cất tiếng hỏi.

“Con… Cứ để con đi hòa thân đi.” Thanh âm của ta rất nhẹ nhưng vẫn vang vọng khắp phòng, giống như hòn đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, dấy lên từng đợt sóng lăn tăn.

“Vì sao!” Cô cô không thể hiểu được, hỏi.

“Cho dù Nhiễm Nhi được gã cho ai cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chi bằng gã đi hòa thân, vừa có thể đổi được hòa bình cho xã tắc, tạo phúc cho dân chúng.”

“Nhưng con đến nơi đó không ai thân thích, không người cậy nhờ?” Cô cô cực lực khuyên bảo,hy vọng ta sẽ thay đổi chủ ý. Lúc này mẫu thân và hai tẩu tẩu đã rơi nước mắt.

“Không sao đâu, cô cô. Cô cô cũng biết, người ta đã nói nếu con gã sang đó sẽ được phong làm phi. Sẽ không có bao nhiêu người có thể ức hiếp được con.”

“Nhưng…”

Ta cố nén dòng nước mắt đang chực trào ra, cố giượng lên một nụ cười, thế nhưng… Nhưng không biết rằng nụ cười đó còn đắng hơn cả nước mắt. “Ý tốt của cô cô, Nhiễm Nhi hiểu, Nhiễm Nhi biết cô cô đau lòng cho Nhiễm Nhi, không nỡ để Nhiễm Nhi chịu khổ, thế nhưng, nếu chuyện hòa thân lần này bị cự tuyệt sẽ dấy lên chiến tranh, An Linh ca là thái tử, một khi chiến tranh nổ ra, khó tránh khỏi liên can, biết đâu ngay sau đó sẽ có người nghiến răng nghiến lợi mắng Nhiễm Nhi. Nhiễm Nhi không muốn liên lụy cô cô và cả An Linh ca, càng không muốn muôn dân Thần Quốc phải chịu cảnh khổ sở. Cứ xem như đây là việc cuối cùng Nhiễm Nhi có thể làm cho đất nước.”

Cô cô cũng rơi lệ.

Phụ thân nãy giờ vẫn trầm mặc cũng lên tiếng: “Nếu ý con đã quyết như vậy, mọi người cũng không ngăn cản nữa. Con tự chăm sóc lấy bản thân nhé.” Phụ thân ngẩng đầu nhìn ta, ta phát hiện vành mắt cha ửng đỏ, một thoáng, bỗng nhiên cảm giác được cha đã già rồi. Thiệu tể tướng cao cao tại thượng oai phong một cõi thế nhưng lúc này đây ánh mắt bất lực khiến ta nhìn thấy mà giật mình. Vốn cho là cha không gì không làm được, là dưới một người trên vạn người, giữ vị trí cao cao tại thượng ở trong chốn quan trường hỗn loạn. Thế nhưng lúc này, lại bất đắc dĩ, khó có thể mà đối kháng, vẻ yếu đuối lộ ra hoàn toàn, vẫn được xưng là ‘Thiết diện tể tướng’, cư nhiên cũng có những chuyện khiến cho cha phải lực bất tòng tâm! Nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng tràn ra, ta khóc.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...