Bàn tay vô thức sờ nhẹ lên khuôn mặt non mịn. Ký ức còn lại về nàng. Vân Ca không xinh đẹp như thế. Nàng cũng không còn trẻ tuổi mơn mởn như cô gái trước mắt. Nàng chỉ có đôi mắt đẹp. Đôi mắt với tia nhìn sâu thẳm, không oán không trách, không dục, không cầu. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, hắn nhìn không chớp vào đôi mắt lăn dài dòng lệ…Cơ thể nàng không thể nói là thanh tân, ma mị, giây phút tiếp nhận hắn khô khốc và miễn cưỡng. Cứ mỗi lần nhớ tới, lại cảm thấy rất đau.
Đây là muội muội của nàng. Thiếu nữ 15 tuổi xinh đẹp như hoa mới nở. Làn da trắng nõn như bạch ngọc. Lòng Từ Thiệu Huân từ lâu không còn rung động bởi nhan sắc khuynh thành mĩ lệ. Nước mắt giai nhân cũng không còn làm hắn mềm lòng. Vậy mà hôm nay An Bình khóc. Tim hắn lại đau không khác gì lúc đó. Tại sao?
Tại sao?
Rèm mi của An Bình khẽ động. Nàng đã tỉnh. Hắn vội thu tay về.
-Đây là….
-Tư phủ.
Hắn đáp nhỏ. An Bình hơi lùi lại phía sau:
-Tiểu nữ bái kiến vương gia.
Đã sắp thành phu thê nhưng vẫn xa lạ như thế. Từ Thiệu Huân đứng thẳng dậy, giọng lại trở nên thật lạnh lùng.
-Đêm qua, có người bắt nàng đi.
An Bình im lặng. Hắn nghe rõ tiếng hít thở của nàng.
Một lúc lâu sau giọng nói của nàng mới vang lên, yếu ớt:
-Cảm ơn người đã tương trợ. Bình nhi cảm tạ người.
Nữ tử bị người hãm hại, chỉ có thể ngọc nát hương tàn. An Bình hiểu rõ âm mưu của Phương thị. Bà ta cho người bắt nàng đến Túy Tiên lầu cho tên Đôn công tử. Hắn ta là loại người ngu dốt chỉ biết thỏa mãn sắc dục, đâu nghĩ tới hậu quả sau này. Nếu bị phát hiện Phương thị có thể đổ hết tội lỗi lên đầu hắn. Chắc chắn chuyện này bà ta đã sắp xếp kỹ lưỡng, ra tay trong bóng tối, Đôn công tử kia nếu đem chuyện thông đồng tố cáo có thể bị thêm tội vu khống. Người gánh chịu mọi chuyện chỉ có thể là An Bình và Đôn công tử. Hoàng gia đương nhiên sẽ không thu dụng người đã không còn trong sạch, Đôn công tử có tiếng là tham dâm háo sắc, có chết cũng đáng, chẳng ai thương.
Nàng mệt mỏi. Thực sự mệt mỏi. Những biết làm sao được. Chuyện đến nước này, không tranh không đấu, không dùng chút thủ đoạn thì cũng khó mà yên thân.
Một giọt nước mắt rơi trên khóe mắt. Nàng khóc. Từ Thiệu Huân là một nam tử. Cách khóc đó lại giống hệt người thiếu phụ năm xưa khiến hắn không khỏi đau lòng.
-Đừng khóc.
-Bình nhi may được Tứ vương gia để mắt tới…Tiếc là phận bạc, không có bản lĩnh gì. Thiếp thân chỉ mong yên ổn. Thỉnh Tứ vương gia thương xót tâu lại với hoàng thượng, cho An Bình được hủy hôn…
Được hoàng thượng ban hôn là chuyện lớn trong triều. Dù hiện chỉ là trắc phi cũng đã là vinh dự lớn. Từ Thiệu Huân là sủng đệ của Minh đế, nếu hắn không đồng ý, chiếu ban hôn cũng khó được ban ra.
Một khi được ban hôn, nàng sẽ là phi tử của hắn, là người của hắn. Người của mình cũng không bảo vệ được, Từ Thiệu Huân còn có thể xưng danh hiệu Chiến thần sao?
Hắn nhìn vẻ ủy khuất của nàng, tim như bị bóp nghẹn. Không một lời oán trách mà vẫn làm hắn có cảm giác tội lỗi vô cùng. Lỗi không thể che chở, lỗi không cho nàng cảm giác an toàn.
-Ta sẽ vào cung xin với hoàng huynh ban chiếu.
Tim An Bình giật thót nhưng sau đó bình tĩnh lại. Sao cũng được. Thoát khỏi ban hôn cũng được, yên ổn là tốt rồi.
-Ta xin hoàng huynh ban chiếu…Không ban nàng làm trắc phi. Chính thức phong phi cho nàng. Sau khi cưới nàng vào cửa, nàng sẽ là Vương phi chính thức của bổn vương.
An Bình sững sờ nhìn hắn. Trắc phi đã là một ân điển. Phong Vương phi lại khác. Vương phi của Tứ vương gia là địa vị tôn quý chỉ sau hoàng hậu và Tứ phi của hoàng thượng….Vị trí quan trọng như thế trong hoàng tộc, không phải sẽ càng tăng thêm địch ý sao?
Sủng ái mang theo ganh ghét. An Bình không mong mình chiếm được ân sủng lớn như vậy. Bờ môi mọng khẽ cong. Đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn thẳng vào Từ Thiệu Huân, giọng nhẹ như mây khói:
-Người ghét thiếp, muốn thiếp chết đến vậy sao?
Đôi mi cong cong vương lệ, tròng mắt đỏ lên, khuôn mặt thanh tú tái nhợt…Từ Thiệu Huân vô thức đưa tay chạm má nàng, ôm gương mặt xinh đẹp trọn trong lòng bàn tay.
-Sao lại nói vậy?
-Sủng ái kèm theo ganh ghét.-Dòng nước mắt lại chảy xuống má, ướt đẫm tay Từ Thiệu Huân- Thiếp thân phận mỏng. Người ban cho sủng ái lớn như vậy, lòng người sâu hiểm…Thiếp chỉ sợ chưa kịp bước vào Vương phủ đã mạng bạc hẩm hiu nơi đồng quạnh….Ngài thương xót Bình nhi, đừng lại khó thiếp. Hủy hôn hay ban thiếp cho người khác cũng được….Đừng…
-Ngốc nghếch.
Lần đầu tiên trong đời, Từ Thiệu Huân dùng từ đó để “mắng” một người con gái. Cũng là lần đầu tiên ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ thương tiếc, nâng niu với một thiếu nữ như nàng.
-Ta hứa với nàng…Nàng là người của Từ Thiệu Huân ta, từ nay không cần lo gì cả. Bằng mọi cách ta sẽ che chở cho nàng, không để nàng phải chịu khổ sở, hãm hại của ai nữa. Hãy tin ta!
-Tứ Vương gia…
Từ Thiệu Huân cũng nhận ra sự khác thường của mình. Nhưng hắn không thể nén được cảm giác đau lòng khi nhìn nàng rơi lệ. Cảm giác đau thấu tâm can và day dứt không kém gì ngày trước, sau khi cường bạo Vân Ca, nhìn nàng khóc trong lặng lẽ. Cô gái này rõ ràng không phải Vân Ca nhưng khi nàng khóc lại tạo nên sự đau lòng không kém, khiến lòng hắn từng đợt nôn nao.
-Mang Hắc cẩu về. Ta sẽ phái thêm vài thuộc hạ theo bảo hộ nàng. Từ nay, ở Đinh phủ nếu nàng mất đi một sợi tóc, ta buộc họ phải trả lại gấp đôi.
Có thể dễ dàng như vậy? An Bình bán tín bán nghi nhìn vào hắn. Nàng chỉ muốn khơi lên tự tôn trong lòng của Từ Thiệu Huân để cho hắn ra mặt đảm bảo an toàn cho mình. Không nghĩ lại làm đến vậy….Người đàn ông này và lời cam đoan của hắn hình như cũng đang làm cho cõi lòng băng giá của Vân Ca ngày một ấm hơn lên.