Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 13: Hiệp nghị


Chương trước Chương tiếp

Giữa trưa tháng tư, ấm áp.

Ánh mặt trời hoà thuận vui vẻ dựa theo đường lớn đường nhỏ trong sân trường, đầu tư nhàn nhạt nhàn nhạt quang ảnh. Truyền thanh phía trong bật Kevin Kern 《 hạnh phúc Lam Thiên 》, không linh âm phù tan rã ở ánh mặt trời khoảng cách, dọn dẹp sau giữa trưa thoáng xao động bụi bậm. Ngẩng đầu, chợt có chim bồ câu trắng bay qua.

Theo ánh sáng loang lổ dưới tàng cây, Lăng Nhuế như cũ đi ở trên đường đi truy nguyên lâu, không khỏi nghĩ tới luật nhân quả.

Lần cuối cùng đổi hết thuốc từ bệnh viện lúc đi ra, Lăng Nhuế rốt cuộc không nhịn được cùng Tiêu Hạo ngả bài.

"Nói đi, ngài rốt cuộc muốn thế nào?" Lăng Nhuế chống nạnh, vẻ mặt miệng lấp cả vú em.

"Em chuẩn bị trả tôi thế nào?"

Tiêu Hạo sắc mặt nhẹ nhõm, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, cúi đầu nhấn xuống chìa khóa cảm ứng xe trong tay, cửa xe khóa "Chi" mở ra, Tiêu Hạo vòng qua Lăng Nhuế đi thẳng tới mở cửa xe, ngồi xuống.

Lăng Nhuế đứng lại bất động, trong lòng suy nghĩ, hôm nay nhất định phải có một kết thúc, nếu không không chừng ngày nào đó mình lại thật sự bị nuốt! Vừa nghĩ tới cái giấc mộng quỷ dị phải giống như thật, Lăng Nhuế đứng run lên, loàng loạn không ngừng!

"Lên xe!"

"Không nói rõ ràng tôi không lên." Lăng Nhuế ngẩng đầu lên, trong lòng suy nghĩ cùng lắm thì hy sinh tại chỗ, lại hoàn toàn không có ý thức được giọng nói của mình cực giống đứa trẻ, xen lẫn nhàn nhạt làm nũng.

Tiêu Hạo đạm mỉm cười, chỉ nghiêng đầu định thần nhìn Lăng Nhuế, "Tôi đếm tới ba, một, hai. . . . . ."

Đạp một cước chân ga, Tiêu Hạo liền mang cả người và xe đi xa ra khỏi nhà để xe bệnh viện.

Lăng Nhuế thoáng chốc trợn tròn mắt, như vậy liền đi? Anh ta không phải nên thừa dịp cháy nhà hôi của, rao giá trên trời sao? Cúi đầu, đi từ từ chậm rãi từ nhà để xe lên mặt đất, Lăng Nhuế trong lòng luân chuyển trăm hồi! Ai ngờ đi ra cửa bệnh viện không bao lâu, trong tầm mắt lại nhìn thấy chiếc xe Audi quen thuộc kia.

Đến gần xe, Tiêu Hạo quay cửa kính xe xuống, nhàn nhạt nói bốn chữ, "Lên xe, nói chuyện."

Giọng nói xa cách lành lạnh từ trên cao truyền xuống.

Dọc theo đường đi, Lăng Nhuế thấp thỏm chờ Tiêu Hạo mở miệng, ai ngờ anh ta chính là không nói gì.

Nghe nói, sau khi mèo bắt được chuột thì sẽ ko 1 ngụm giải quyết, mà là thích từ từ trêu chọc, cho đến chán mới vừa nuốt vào bụng . . . . . . Nhìn phong cảnh ngoài cửa xe đi ngược cấp tốc, Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy mình thật ra thì vẫn rất đồng tình con chuột, dưới mắt không biết có phải duyên cớ đồng bệnh tương lân hay ko, loại cảm giác đó càng ngày càng phát ra mãnh liệt!

Sau khi xe lái vào tầng hầm gara truy nguyên lâu, Tiêu Hạo đưa tới một tấm thẻ, Lăng Nhuế quay đầu nhìn lại, run run rẩy rẩy liền hỏi, "Ngài bắt tôi phải bồi thường bao nhiêu?"

Tiêu Hạo bật cười một tiếng, "Bồi thường tiền? Em cho là tôi muốn em phải bồi thường tiền?"

Lăng Nhuế gật đầu, nét mặt một bộ nhận tội, cuối cùng liền cực kỳ thành khẩn bồi thêm một câu, "Quá nhiều tôi không thường nổi."

"Lương tôi 1200/giờ, ngày đó tốn sáu giờ khám chân, sau đó ở nhà nghỉ ngơi ba ngày." Tiêu Hạo nói xong gió nhẹ nước chảy, hoàn toàn nhẹ nhàng như là đàm luận thời tiết.

Lăng Nhuế nhíu mày, mười giây sau đưa tay lên bịt miệng, tiếng kêu rên nhỏ từ ngón tay tràn ra, "Năm vạn lẻ bốn trăm, ngàu là ăn cướp đi, dứt khoát bán tôi thôi!"

Sau đó, cô hoàn toàn ỉu xìu . . . . . .

Ba giây sau, Tiêu Hạo lại đưa tới một trang giấy, Lăng Nhuế nhận lấy, nhìn trong tay giấy trắng mực đen, lần nữa bối rối!

Đây chính là một cái bẫy thiết kế tỉ mỉ có dự tính, anh ta đem cô vào tình cảnh chật vật như thế, để cho cô chủ động mở miệng nói sự kiện kia, sau đó anh ta công phu sư tử ngoạm!

"Ký đi!"

Thời điểm Tiêu Hạo đưa bút đến đây, Lăng Nhuế rất giống muốn thuận thế cắn anh ta một cái, nhưng lại chỉ có thể dừng lại trong suy nghĩ, tay vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy bút. Sau khi vung lên liền ký, Lăng Nhuế cảm giác mình lại bị bán như thế rồi, nhưng là, đây cũng chính là kết cục nhanh nhất; hơn nữa, hẳn là anh ta cũng sẽ không lấy chính mình trả thù tiếp chứ?

"Hệ thống gác cổng của viện nghiên cứu các ngài, mỗi lần đi vào tôi không có biện pháp, nếu không, đổi lại lại phương thức đi?" Lăng Nhuế thừa nhận mình rất là hối hận, vô cùng hối hận, nếu không đồng ý mình cũng sẽ không quay lại truy nguyên lâu.

"Thẻ không phải cho em rồi sao?" Tiêu Hạo giương mắt, ánh mắt lưu luyến, giọng nói lại có điểm xa lạ.

Lăng Nhuế lúc này mới phát hiện ra, trong tay mình quả thật cầm thẻ làm việc của Tiêu BOSS, đột nhiên nháy mắt, mới vừa rồi mình lại đấy là chi phiếu? Thiên hạ hẳn ko có ai ngu ngốc như minh đi!

"Ngài đưa tôi ngày ngày cầm thẻ công tác của ngài thì làm sao ngài ra vào?" Một giây kế tiếp, Lăng Nhuế không dám tưởng tượng, nếu là chuyện này lan truyền ra ngoài, mình thân phận là bạn gái Tiêu BOSS sợ là nếu bị đồn lên chiến tranh thật.

"Nếu không, tôi ngày ngày chờ em ở cửa?" Tiêu Hạo cúi đầu, hơi thở nóng rực phun trên mặt Lăng Nhuế, giọng điệu trầm thấp mập mờ.

Lăng Nhuế hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, vội vàng phất tay, "Không cần, không cần, tôi tự cà thẻ đi vào."

Nếu như giờ lương 1200 như lời nói, phân lương là 20 nguyên, một lần mở cửa tối thiểu tốn hao hai phút, sau đó một học kỳ xuống. . . . . . Lăng Nhuế dùng sức lay đầu, cô cũng không muốn thời gian còn lại lúc đại học trôi qua đều ở phòng thí nghiệm truy nguyên lâu, còn là chức vụ công nhân làm vệ sinh.

Theo thường lệ cà thẻ vào cửa, Lăng Nhuế đeo cặp sách nhanh chóng thoáng qua từng phòng nghiên cứu khoa học. Tại sao phòng làm việc của Tiêu BOSS ở tận cùng bên trong vậy, nếu như ở bên ngoài một chút, tối thiểu mình có thể ít chịu mấy đạo ánh mắt tò mò, toàn bộ một tuần, lòng hiếu kỳ của mọi người chỉ có tăng không giảm? Chẳng lẽ mọi người làm nghiên cứu không có hoạt động giải trí khác sao?

Mỉm cười chào hỏi xong cùng mấy giáo viên trẻ tuổi "Trùng hợp" ra cửa, Lăng Nhuế rốt cuộc đi vào phòng làm việc của Tiêu BOSS, thở dài một hơi, Lăng Nhuế phát hiện Tiêu Hạo chưa có ở đây. Để cặp sách xuống, Lăng Nhuế như thường ngày quét đất phía trước, lau xong cái bàn sau liền trở lại trên bàn đọc sách "Của mình". Cái bàn giống như là mới đưa, ít nhất thời điểm lần đầu tiên Lăng Nhuế tới phòng làm việc này còn không có bàn đọc sách như vậy.

Đối với Lăng Nhuế mà nói ngây ngốc ngồi trong phòng làm việc Tiêu Hạo vẫn còn vô cùng thoải mái, ít nhất nơi này bàn ghế nếu so với trong phòng học thoải mái, quan trọng nhất là nơi này tuyệt đối an tĩnh. Giờ phút này đối vơi cô mà nói, học tập thi nghiên cứu tới quan trọng hơn rồi. Thời điểm lắng xuống ngẫm nghĩ, Lăng Nhuế cảm giác mình hình như càng ngày càng chào đón cai trừng phạt này của Tiêu BOSS . . . . . . Này cũng chính là mèo mù đụng vào chuột chết, chó ngáp phải ruồi sao!

Thời điểm điện thoại di động kêu, Lăng Nhuế đang làm đề xác suất, không để ý chút nào tiếng kêu chấn động đó.

Cái thói quen điện thoại di động kêu vài lần này cũng là ngày gần đây mới dưỡng thành . Ngày nào đó Lăng Nhuế đang Tiêu BOSS pha trà trở lại, mới vừa vào cửa nhìn thấy anh ta mặt đen lại đi ra ngoài. Vào cửa, Lăng Nhuế phát hiện điện thoại của mình đang trên mặt bàn kêu ầm ĩ vui sướng, tiếng chuông ca khúc tựa như có lẽ đã hát đến gần cuối . . . . . .

Những ngày chung đụng này, Lăng Nhuế phát hiện mọi người không có việc gì bình thường cũng không tới phòng làm việc của Tiêu BOSS, dù là có chuyện báo cáo cũng sẽ ở mấy điểm thời gian cố định, nghe nói Tiêu BOSS cực kỳ không thích lúc thời điểm suy nghĩ vấn đề bị người quấy nhiễu . . . . . .

Sau khi làm xong hai tờ đề mục, Lăng Nhuế đứng dậy rót nước, lúc này mới chú ý tới điện thoại di động "Tư —— tư ——" chấn động.

Thấy trong phòng làm việc không ai, Lăng Nhuế nhấn phím nghe.

"Làm gì giờ mới nghe điện thoại, còn có tin của một mình cậu thôi, nhanh một chút lên mạng Q!" Lăng Nhuế bị hét không giải thích được, còn chưa có phân biệt ra đối phương là người nào, điện thoại liền cúp.

Thời điểm khép lại di động, điện thoại di động biểu hiện có tám cuộc điện thoại chưa nhận.

Liên tục do dự giãy giụa, Lăng Nhuế ngồi vào chỗ ngồi Tiêu BOSS, đụng vào con chuột, máy vi tính từ trạng thái chờ khôi phục màn hình, Lăng Nhuế vui vẻ, cư nhiên không có đặt mật mã, cô lại dùng được! Lưu loát lên Q, kế tiếp bảng, sau đó điền . . . . . Cả quá trình, lòng Lăng Nhuế rầm rầm rầm trực nhảy, Tiêu BOSS ngài ngàn vạn lần không được trở về bây giờ a, làm ơn a . . . . . .

Gửi đi hết bảng, Lăng Nhuế cảm giác mình thật lâu chưa từng gặp phải kinh hiểm kích thích như vậy, ngộ nhỡ mình mới vừa rồi bị bắt gặp thấy đang sử dụng máy vi tính của anh ta, anh ta sẽ không cho mình là ở trộm cắp cơ mật gì đấy chứ?

Sẽ!

Sau khi phốc cười hai tiếng, Lăng Nhuế tiếp tục làm bài.

Hơn bốn giờ chiều, Tiêu BOSS trở lại. Nghĩ tới lúc nãy vị trí con chuột mình cũng không có làm lệch vị trí, Lăng Nhuế vẫn vùi đầu làm bài như cũ, tràn đầy tự tin. Kề đến thời gian "Tan việc", cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.

"Chờ một chút."

Chẳng lẽ bị phát hiện rồi? Lăng Nhuế âm thầm suy nghĩ, sẽ không nha! Dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại, cô phát hiện Tiêu Hạo tay cầm con chuột cười đến vô cùng có ý tứ.

"Một hồi theo tôi đi ăn cơm tối." Không giống ra lệnh, không giống trưng cầu, lời nói rất tự nhiên, tự nhiên đến Lăng Nhuế cả người không được tự nhiên.

"Cái này, hình như không có trong hiệp nghị?" Lăng Nhuế nhạy bén hỏi ngược lại.

"Dùng cơm tối đổi được nửa năm kỳ hạn, như thế nào?"

Nhận lấy trang phục Tiêu Hạo đưa tới, Lăng Nhuế lại hối hận, cái giá nửa năm này kỳ hạn lại là bán nhan sắc! Chưa kịp nói không, Lăng Nhuế ở ánh mắt sắc bén của Tiêu Hạo liền vào phòng nhỏ sát vách gian thay quần áo.

Lúc đi ra, Lăng Nhuế nhìn thấy Tiêu Hạo cũng đổi lại tây trang Armani, màu xám tro ở giữa dư âm trời chiều hô biến ảo ra vô cùng ý vị. Không thể không thừa nhận người trước mắt là trời sanh vóc người, lần này mặc không chút nào thận trọng, không điệu bộ, ngược lại tản mát ra sức hút nào đó tùy ý . . . . . .

Thưởng thức đồ vật đẹp dĩ nhiên là ham mê của toàn nhân loại, cho nên, Lăng Nhuế cũng không có chú ý tới cứ nhìn thẳng, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Y phục không tệ!" Tiêu Hạo sửa lại vạt áo trước một chút, không dấu vết đánh giá, Lăng Nhuế liền chỉ coi anh ta là đang nói tây trang của mình.

Nghiêng ánh mắt, tầm mắt lần nữa tập trung ở trên người Lăng Nhuế, Tiêu Hạo rất hài lòng con mắt nhìn của mình.

Váy màu vàng sáng dài đến gối rất vừa người, thiết kế cổ V xinh xắn vừa vặn có thể rõ ràng xương quai xanh tinh xảo hấp dẫn, cắt xén đem lấy đường cong của cô phác hoạ lung linh không thể nghi ngờ, bắp chân trắng nõn đều đặn ở mặt trời lặn nhu quang trung cũng có vẻ cực kỳ đẹp mắt. Giấu sau T-Shirt, quần jean thì ra là cũng thanh nhã huyễn lệ như vậy! Tiêu Hạo không nhịn được giơ giơ lên khóe miệng, quan sát của anh cho tới bây giờ chắc là sẽ không sai!

"Đi thôi, sắp không còn kịp rồi!"

Tay đưa về phía Lăng Nhuế ra bộ thân sĩ thì Tiêu Hạo thấy được đáy mắt cô hiện đầy hốt hoảng, lúc này rút về không miễn cưỡng, khóe miệng của anh lại bởi vì cô trong lúc lơ đãng ngượng ngùng mà tràn đầy nụ cười.

Trò chơi này, càng ngày càng thú vị!

Nếu nói cơm tối thật ra tiệc đứng ở 1 khách sạn năm sao, người ở bên trong Lăng Nhuế dĩ nhiên là một người cũng không biết. Cầm đĩa tùy ý chọn trái cây ướp lạnh, Lăng Nhuế xoay người dự định đi lấy bò-bít-tết, nơi xa, Tiêu Hạo bưng ly rượu cùng mấy người ngoại quốc trò chuyện rất vui vẻ.

Đây chính là thế giới của thiên tài a! Lăng Nhuế cảm khái xong, đúng lúc người hầu bàn cười đem thịt bò bít tết đưa ra, Lăng Nhuế lễ phép tính đưa ra cái mâm, ai ngờ sau một khắc một thành hai!

Lăng Nhuế quay đầu lại ——

"Làm sao em ở nơi này?"

". . . . . . Du lão sư."

Lăng Nhuế sững sờ, "Em . . . . . ."

Thời điểm buổi sáng môn lập trình, Lăng Nhuế mới bị vị này Du lão đầu trước mắt chất vấn qua, "Ngươi là Gà hay là hạc?" Nguyên nhân là Lăng Nhuế quân nhân đào ngũ, thời điểm trả lời vấn đề chậm nửa nhịp.

Du lão đầu có một lý luận kỳ quái, hàng năm giắt khóe miệng giáo dục học sinh, "Ngươi suy nghĩ ngươi chính là hạc, ngươi không suy nghĩ ngươi chính là Gà, muốn hơn người, sẽ phải có hạc đứng trong bầy gà . . . . . ." Sau một phen tận tình khuyên bảo, cuối cùng tổng không quên thêm hỏi một câu, "Ngươi là Gà hay là hạc?" Từ lâu rồi, toàn bộ mọi người trong mắt Du lão đầu đều trở thành gia cầm, tương đối là thời điểm đang học sinh trung học ngài ấy cũng liền càng phát ra "Hạc Lập" rồi.

"Đây là liên hoan IEEE hội cùng hội viên vinh dự, sao em lại tới đây?" Du lão đầu híp mắt, cũng không đi đón thịt bò bít tết, nhãn thần lão tràn đầy chất vấn.

Lăng Nhuế vừa nghe, ngu hơn rồi.

IEEE—— hiệp hội điện khí cùng điện tử nước Mĩ, một trong các tổ chức chuyên ngành kỹ thuật lớn nhất trên thế giới, chọn liên hoan ở chỗ này?

"Em sẽ không là hội viên chứ?" Du lão đầu hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Nhuế, một hồi lâu bổ sung, "Tôi nhớ được hội viên cao cấp cũng không có nhận được lời mời, chẳng lẽ em là. . . . . . nhầm lẫn đi vào sao?"

Giọng nói lái chậm chậm không tốt.

Lăng Nhuế nghĩ thầm, hội viên cũng không phải là dễ dàng được mời như vậy, Lão sư, ngài quá coi trọng tôi!

Cúi đầu, Lăng Nhuế 囧 cực kỳ!

"Là tôi mang bạn gái tới." Thời điểm âm thanh thanh lãng rực rỡ của Tiêu Hạo vang lên, Lăng Nhuế tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng vội vàng tới gần.

"Tôi mang cô ấy tới đây va chạm xã hội, sao khéo thế này, liền gặp phải Du lão sư, mới vừa rồi hoàng viện sĩ Chinese Academy of Sciences (CAS) mới đang khen ngài. . . . . ."

Chợt giữa, Lăng Nhuế cảm thấy, lời nói này của Tiêu Hạo quá có chuẩn mực, từ xưa ra tay không đánh người mặt tươi cười, huống chi trước mắt vị này vẫn là đem mình bưng lấy mặt tươi cười như thế. Sau đó, Du lão đầu giọng điệu quay ngược tới 180° đột nhiên thay đổi, thân thiện lễ độ, "Đó là viện sĩ người ta nâng cao chúng ta, ngày đó luận văn thật ra thì không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, cái đó lý luận thật ra thì cũng liền . . . . . ."

Lăng Nhuế không rõ ràng lắm Du lão đầu nói là lần phát biểu luận văn nào, nhưng là Tiêu Hạo cũng đang gật đầu kính khen, một bộ dạng vô cùng khâm phục. Nhìn Du lão đầu đi xa, Lăng Nhuế không nhịn được hỏi, "Du lão sư phát biểu luận văn gì, lợi hại như vậy?"

"A, thật ra thì, tôi cũng không biết, liền trong lúc vô tình nghiêng mắt liền nghĩ ra đề tài mà thôi."

Cứ như vậy cũng được? Lăng Nhuế bị chấn động.

Bữa ăn tối tiến hành được một nửa, lục tục đã có người tới cho giới thiệu đối tượng cho Tiêu Hạo, lời nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Lăng Nhuế thức thời, từ bữa ăn đứng dậy muốn đi, ai ngờ, Tiêu Hạo đột nhiên đang cùng đối phương nói chuyện dừng lại giữa chừng, ngược lại bộ dạng cưng chiều hỏi, "Muốn ăn cái gì nữa hả? Nói cho anh biết, anh đi lấy, em ở ngồi bên trong đây là tốt rồi."

Giọng nói kia, này giọng, quả thật săn sóc đến làm người ta đạt đến cảnh giới im lặng. Lăng Nhuế đỏ mặt liếc nhìn cô gái đối diện, người nọ cũng là gương mặt phức tạp cùng lúng túng, "Chúng ta liền hàn huyên một chút vấn đề học thuật chuyên ngành, tôi không có ý kiến gì đâu!"

Lăng Nhuế vừa định làm ơn đối phương nhanh chóng đưa ra ý tưởng, chỉ nghe thấy âm thanh Tiêu Hạo truyền đến, "Các em tán gẫu cái gì rồi, vui vẻ như vậy?"

Nữ sĩ đối diện khách khí cười cười, sau đó mọi người tán gẫu không có mấy câu, cô ta liền từ chối nói chợt nhớ tới có chuyện phải làm, đứng dậy liền đi.

Chuyện lặp lại hai ba lần, Lăng Nhuế hiểu ——

Tiêu BOSS lấy chính mình làm bia đỡ đạn thoát xem mắt của hắn, không trách được trước đó chịu hy sinh thời gian nửa năm hiệp nghị, thì ra là âm mưu được thiết kế tỉ mỉ!

Lần này, trong sạch coi như là hoàn toàn không còn rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...