Dễ Dàng Đến Gần

Chương 17: Mơ hồ lo lắng (2)


Chương trước Chương tiếp

Cô cho là sẽ không ngủ được, kết quả là cả đêm không nằm mơ, ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh dậy.

Quần áo ném trên thảm, lộn xộn lung tung, cầm lên ngửi ngửi, có mùi của bệnh viện. Cô ôm lấy quần áo, mới nhìn thấy một tờ giấy nhét ở phía dưới cửa: Tớ đi Hoành Điếm rồi, tiền phòng lấy nụ hôn thay thế, có tổ yến hầm cách thủy trong nồi, nhớ đến tám giờ sáng thì rút nguồn điện, ăn hết nó.

Nếu không phải là có một hàng chữ nhỏ đầy ý nghĩa như thế này, sẽ thật sự như là có người đàn ông ở lại qua đêm.

Tám giờ? Cô nhìn đồng hồ trước mắt, đã hơn một giờ chiều. Ngày hôm qua trở về muộn, Giai Hòa hoàn toàn không biết mình ngã bệnh, khẳng định còn tưởng rằng buổi sáng mình sẽ đi làm.

Cô xuống tầng, cầm quần áo ném vào túi đựng quần áo cần giặt, liếc nhìn nồi tổ yến hầm cách thủy, quả thật đã hoàn toàn hóa thành nước.

"Tiểu Chung." Cô rút nguồn điện, gọi điện thoại cho trợ lý. "Sáng hôm nay hình như quyết định đi họp sớm, sao không gọi điện thoại cho tôi?"

Vừa nói xong, lại cúi xuống múc ít gạo trắng bên trong hộc tủ ra, chuẩn bị nấu cháo ăn.

Một nồi tổ yến hầm cách thủy thành nước, tác dụng duy nhất là chỉ có thể tiếp tục nấu cháo trắng . . . . . .

Trợ lý nhỏ rất là ai oán, nói là thư ký của Tổng giám đốc Hứa nói, đã phê chuẩn cho cô nghỉ bệnh ba ngày.

Nước thật lạnh, đảo lui đảo tới từng hạt gạo trắng trong tay, lần lượt vo sạch. Trợ lý nhỏ báo cáo công việc trong tuần này, âm thanh bên kia đã gần kề vào trạng thái sụp đổ, cô lại nghĩ tới ngày hôm qua anh vội vã rời đi, đã có chút để ý.

"Sếp?" Bên kia xin chỉ thị một đống lớn vấn đề, nhưng Tiêu Dư lại không nói nửa câu, lập tức có chút thấp thỏm. "Không phải là em làm sót cái gì chứ?"

"Ừ, hình như sót một chút." Cô đáp đương nhiên, thật ra thì hoàn toàn không biết vừa mới nói cái gì. "Như vậy đi, gọi mấy người phụ trách hạng mục này đến nhà tôi, tôi mời mọi người buổi trà chiều, thuận tiện bàn bạc công việc."

Ở đầu bên kia điện thoại lập tức hưng phấn, cúp điện thoại rất nhanh.

Cô tưởng rằng chỉ có hai ba người, cuối cùng lại mang cả bộ phận PR đến trong nhà.

Bởi vì gần đến cuối năm, không ít tòa báo đều làm nhân vật chuyên đề hằng năm, chính là thời gian bộ phận PR bận nhất, vì vậy từ buổi trà chiều, biến thành đến nhà. Khi cô nhớ tới cháo trắng hầm cách thủy thì đã hoàn toàn hầm cách thủy quá chín, cuối cùng chỉ có thể tội nghiệp nhìn người khác ăn đùi gà, mình thì dùng khăn lông bao lấy chén sứ, ăn cháo gạo.

Trợ lý nhỏ rất là kinh ngạc nhìn cô ăn gì đó, cô chỉ có thể giải thích chén cháo này từ đâu tới, đi qua hai tay của hai người phụ nữ thế nào, lại biến từ tổ yến thành cháo gạo thê thảm thế nào.

Nào có thể đoán được một đám người nghe thấy ánh mắt lại sáng lên, đều nhất trí muốn ăn đồ bổ.

Tiêu Dư cắn răng mở miệng, mắng câu không biết chăm sóc cho bệnh nhân, lập tức đi vào trong phòng bếp, lấy ra mười chén nước yến.

Đang lúc lau khô tay thì điện thoại nhà chợt vang lên. Nhận điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng gió rất lớn.

"Cổ họng đã đỡ hơn chưa?" Giọng của Hứa Nam Chinh cũng có chút khàn.

Cô ừ một tiếng, hiện tại đoán chừng là hồi quang phản chiếu, thế nhưng một chút cảm giác cũng không có. Đoán chừng trải qua một buổi chiều làm việc với cường độ cao như vậy, ngày mai sẽ hoàn toàn hết khàn.

"Bây giờ anh đang tới, em có muốn cơm tối gì không? Muốn đi mua chút cháo Triều Châu hay không."

"Đừng mua." Cô mới vừa ăn một nồi giống cháo Triều Châu gì đó, chính là đang phát ngán. "Mua giúp em ba nồi hầm cách thủy... Hay là bốn đi, chính là loại nồi hầm cách thủy cắm điện, chuyên dùng để hầm cách thủy, ở chỗ em không đủ dùng."

Anh rõ ràng sợ run lên: "Muốn đi đâu mua?"

"Em nhớ rõ ở Tân Thiên Địa có." Khoảng cách không xa, vậy cũng thuận tiện.

Tiêu Dư ngắt điện thoại, cảm giác bên cạnh anh có người nào đó. Cho đến khi Hứa Nam Chinh tới, mới hiểu được thì ra là Hứa Viễn Hàng cũng đi theo, hai đấng mày râu, trong tay mỗi người mang theo bịch nước truyền, bốn nồi hầm cách thủy . . . . . . Ngược lại thật sự là làm cho mười người đang nghỉ ngơi ở giữa phòng khách sợ choáng váng.

Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên, không ngừng gọi Tổng giám đốc Hứa, ngay cả nháy mắt cũng không dám.

Vốn là Tiêu Dư rất thản nhiên, nhìn thấy anh vô cùng thuần thục cởi áo đổi giày, một bộ dạng mời mọi người tùy tiện chơi đùa, tiến vào phòng bếp, Hứa Viễn Hàng ngáp một cái, trực tiếp chỉ chỉ trên tầng: "Anh đi ngủ một giấc, em khỏe thì gọi anh, anh châm kim cho em."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô đành phải nói: "Văn kiện cần Tổng giám đốc Hứa ký tên, bây giờ mọi người sắp xếp ổn thỏa, một lát nữa sẽ ký."

Nói xong, trực tiếp chạy vào phòng bếp, kéo cửa đóng lại.

Bên ngoài thấy sếp lớn tới, vì biểu hiện bộ phận PR bận rộn, bắt đầu vô cùng có tiết tấu, có sức sống bắt đầu thảo luận vấn đề. Ngoài cửa là cả trai lẫn gái tranh chấp cũng không xong, trong cửa, Hứa Nam Chinh lại kéo tay áo sơ mi, nấu nước cho cô, đi rửa sạch những thứ mới mua trở về.

Cô chống tay ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn anh làm việc.

Ban đầu khi lắp đặt thiết bị, đặc biệt ở phòng bếp, toilet và phòng ngủ cô dùng đèn quang tỏa nhiệt, lúc này nhìn gò má của anh, mới phát hiện quyết định này có bao nhiêu sáng suốt. Ánh sáng mà cam, cũng làm cho người ấp áp một chút.

Không ngờ khi anh rửa xong, lại lấy ra một đống sợi dây điện, Tiêu Dư nhìn anh loay hoay, mới cảm thán một câu: "Em đã quên mất, nấu nhiều nồi hầm cách thủy như vậy, lại không có nhiều ổ điện."

Nói xong, liền vớt bọt yến nổi lên trên mặt ra chén, đổ thêm chút nước ấm.

"Ngày hôm qua muốn nhắn tin cho anh." Cô men theo đường viền, xé ra một cái. "Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của anh, nên không nhắn tin."

Không có tiếng động, hình ảnh phản chiếu hiện lên trước người cũng không làm mất mùi vị của nó.

Cô thật sự không kìm được, quay đầu lại liếc nhìn, một tay của Hứa Nam Chinh để ở trong túi, dựa vào bên cạnh tường đá, đợi đến khi ánh mắt chạm vào nhau, mới vuốt vuốt tóc của cô: "Sau này muốn nhắn tin thì nhắn tin, chắc chắn anh ngủ trễ hơn em."

Cô chun lỗ mũi lại, chủ động một chút sẽ chết sao?

Đến cuối cùng lừa đám tổ tông kia đi, cô mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Hứa Viễn Hàng ôm gối, ngủ ở trên giường cô, khỏi phải nói là quá tùy ý rồi. Lúc Hứa Nam Chinh xách anh ta lên, mắt anh ta vẫn còn nhắm lim dim, cho đến khi nhìn thấy nụ cười vô cùng rực rỡ của Hứa Nam Chinh, lập tức giật mình một cái, vọt vào toilet hất nước lạnh lên mặt, rất nhanh châm kim cho Tiêu Dư, cút vào phòng dành cho khách.

Cô dựa vào trên giường, lật sách một lát, thật sự nhàm chán, khi muốn nói chuyện với anh, lại bị anh trước một bước nhét giấy bút: "Nếu như không muốn ba ngày không nói được lời nào, nên dùng cái này nói chuyện với anh."

Cô há miệng, buông tha giải thích: Có phải anh bị em lây bệnh không?

Từ khi đi vào anh đã không nói chuyện lớn tiếng, khó được lúc nói mấy câu, giọng nói cũng khàn khàn.

"Đoán chừng đúng vậy." Anh tiện tay mở cửa sổ ra, tận lực dính vào bên trên cửa sổ rút ra hai điếu thuốc, lại nhanh chóng dập tắt, đi về chỗ cũ, như có điều suy nghĩ nói. "Ngày hôm qua anh cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, chưa nói với em được mấy câu, cũng không làm gì nữa, tại sao lại bị lây bệnh?"

Cô suy nghĩ một chút, tiếp tục viết: Trong phòng bếp cũng còn một chén tổ yến, bưng tới gúp em.

Anh theo lời bưng tới, không ngờ cô khuấy một lát, lại múc một muỗng ý bảo anh ăn, dùng khẩu hình miệng nói: Tổ yến nhuận phổi .

Trên tay cô còn cắm kim châm, bị băng dính màu trắng dán lên, lòng bàn tay lại đang cầm chén.

Chính là dưới tình trạng như thế, cô nghĩ tới, vẫn luôn là anh.

Nhiều năm như vậy, cô muốn anh làm lựa chọn, chính là chấp nhận hoặc là không chấp nhận.

Còn đối với anh mà nói, cũng là lựa chọn khó khăn, hoàn toàn có được, hay là hoàn toàn mất đi? Đời này anh chưa từng để cho mình lựa chọn qua cái gì, bất cứ chuyện gì chỉ dựa vào trực giác, nhưng với cô, ngay cả trực giác của mình cũng sẽ chất vấn lại. . . . . .

Hứa Nam Chinh nhìn cô, rốt cuộc ngồi quỵ xuống, để cho cô có thể nhìn thẳng vào mình, không cần ngửa đầu mệt mỏi như vậy.

Anh cầm cái tay kia, cố gắng tránh được vết kim châm: "Lạnh không?"

Trong đôi mắt kia, lặng lẽ dâng lên quá nhiều cảm xúc, xa lạ, ấm áp.

Chỉ có một động tác và hai chữ.

Cũng rơi vào nơi mềm nhất trong đáy lòng, suýt nữa làm cho cô không trả lời được.

Cô không tiếng động nói: Cũng may, ở nhà treo ngược nước biển sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thật ra thì cô đã sớm hiểu, khi ở Mã Lai, là mình từng bước một buộc anh quyết định.

Tình cảm thuở nhỏ chính là lợi thế lớn nhất, đẩy ra hoặc là tiếp nhận, anh lựa chọn vế sau, lại giống như không đếm xỉa đến. Mặc kệ thân mật nhiều thế nào, mặc kệ tin cậy thế nào, thật sự giống như một đôi người yêu thế nào, từ đầu đến cuối anh đều đặt mình bên ngoài sự việc.

Thế nhưng chỉ một buổi tối này, bên ngoài bởi vì tuyết rơi liên tục hai ngày nên ban đêm nhiệt độ đều dưới mười độ, ở trong gian phòng này, tuy tất cả trời đông giá rét cũng bị ngăn cách ở bên ngoài cửa gương, ở trước mặt cô chính là một Hứa Nam Chinh như thế.

Một Hứa Nam Chinh dưới ánh đèn, ánh mắt dịu dàng, chăm sóc cho mình.

Cái muỗng rỗng nắm ở trong lòng bàn tay, mới vừa rồi múc tổ yến đã rất nhanh rớt xuống, chỉ còn lại chút nước.

Cô có chút xấu hổ, lại vội múc một muỗng, vừa định muốn đưa lên, đã bị một bàn tay khác của anh cầm lại, làm cho cái muỗng cũng bị anh siết ở trong lòng bàn tay.

Bỗng nhiên cô khẩn trương vô cùng, cánh tay cứng ngắc, nhìn anh kéo tay của mình, tới gần khóe miệng, ăn hết toàn bộ.

Đồ bổ ngon, nhưng lại như là ăn thạch tín. Ăn rất chậm, nuốt xuống càng thêm chậm.

Cô biết từ nhỏ anh đã không ăn tổ yến, nhìn vẻ mặt anh muốn nói lại thôi, rất là buồn cười: "Có cảm giác gì?"

"Muốn vượt qua chướng ngại tâm lý nghiêm trọng." Anh hạ thấp giọng "Đơn giản mà nói, chính là không ngừng tự nói với mình, đây không phải là nước miếng của động vật, yêu cầu phải nghĩ thành thứ khác." Cô à một tiếng, chính mình cúi đầu xuống cũng ăn một miếng.

Sao mà cảm thấy lời của anh, còn có ánh mắt của anh cũng. . . . . . Kỳ lạ như vậy?

"Rất ngọt, bỏ rất nhiều đường cục?" Anh đột nhiên hỏi.

Cô ừ một tiếng, nhìn anh nhích lại gần mình, chóp mũi đã từ từ dính vào nhau. . . . . .

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng vang lớn, Tiêu Dư ngẩng đầu, thấy Hứa Viễn Hàng đang kinh hồn bạt vía nhìn bọn họ.

"Cái này, em chỉ tới kiểm tra phòng, hai người tiếp tục, tiếp tục."

Một người đột nhiên xuất hiện, lại vội vàng nhảy đi mất. Mặt cô có chút nóng, cúi đầu tiếp tục ăn, mới hỏi anh: "Anh không nghe thấy?" Thính lực và năng lực phản ứng của anh là số một, không thể nào một chút động tĩnh đó cũng không phát hiện ra? Anh ngồi vào bên giường, nhận lấy chén sứ trong tay cô, múc một muỗng đút cho cô: "Nghe thấy, nó gõ cửa lúc nãy."

Tiêu Dư trợn mắt há hốc mồm, sao mình lại không nghe thấy nhỉ?

Anh nghe thấy, thế nhưng không nói cho mình?

Hai vấn đề xuất hiện, rất nhanh lại bị một vấn đề nghiêm trọng khác ép xuống. Mới vừa rồi có thể tính là trong sạch, cảnh mà thiếu nhi có thể xem. . . . . . Tiểu tử kia chạy cái gì chứ?

Kết quả là trong đầu khuấy đảo thành trạng thái lộn xộn, thành công bị anh cho ăn cả một chén, mới lại gọi Hứa Viễn Hàng tới đây. Vừa đúng lúc anh có một cuộc điện thoại quốc tế, Hứa Viễn Hàng liếc nhìn ngoài cửa, vừa rút kim, vừa vỗ liên tục lên mu bàn tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Muốn diệt khẩu sao?"

Tiêu Dư bị anh ta làm đau, rút tay về: "Anh có chút y đức có được hay không."

"Thế giới của anh đã sớm rối loạn khi nhìn cảnh vừa nãy, y đức gì đó đã sớm báo hỏng rồi." Anh ta thở dài. "Đêm em ở Mã Lai gọi điện thoại cho anh, anh còn nảy sinh tình cảm trai gái rất mặc sức tưởng tượng đến trời sáng, nên đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật với em thật vui vẻ, không ngờ, vậy mà người thứ ba cũng ở bên cạnh. . . . . . Hai người muốn lừa gạt bao lâu?"

Cô bị tức giận đến cười lên: "Anh đừng về nhà nói lung tung, hiểu chưa?"

Hứa Viễn Hàng rất chấp nhận: "Yên tâm, biết sớm không có gì hay, ngộ nhỡ chia tay. . . . . ."

Tách một tiếng, anh ta đang mặt mày hớn hở, nửa câu sau lại thành công bị tiếng bật cái bật lửa dọa lui về phía sau, anh ta tránh nhanh, ngược lại rất là nặng nề đụng vào trên đùi Tiêu Dư, đau đến cô bật thốt lên kêu một tiếng: "Hứa Nam Chinh, anh muốn mưu sát vợ à. . . . . ."

Chữ cuối cùng rơi xuống, hoàn toàn không có tiếng động gì, xấu hổ muốn đập đầu chết cho rồi.

Hứa Viễn Hàng trợn to hai mắt, đối mặt với cô, buồn cười mà không dám cười, kìm nén đến mức không chịu được.

Người đứng ở cửa cũng rất thản nhiên, chỉ đi tới, trực tiếp xách anh ta đi ra ngoài: "Ngủ đi."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...