Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 4: Quán bar


Chương trước Chương tiếp

Thẩm Huy lôi kéo Hạ Thiên đang không tập trung lên chiếc xe thể thao Lamborghini anh mới mua.

Các ký giả của tập đoàn Cao Triều theo dõi Thẩm Huy 24/24, vừa nhìn thấy tư liệu sống tới thì lập tức chụp lia lịa. Nghĩ tới sáng mai sẽ có người tuôn ra hình ảnh Hạ Thiên xuất hiện cùng lúc với Bạch Nhược Đồng nhập viện, Thẩm Huy quyết định để cho mọi người tùy tiện chụp ảnh.

Đối với người ngoài, loại hành vi này chính là thị uy trước mặt Nhược Đồng.

Tuy rằng Hạ Thiên đến thăm cô, nhưng cuối cùng vẫn là leo lên xe tôi… Dám cùng tôi tranh đoạt đàn ông, đi chết đi!

Không biết có một fan đê tiện nào đó, thành lập một tiêu đề trên Twitter, công tử Thẩm tuy thế mà lại là mỹ nhân mặt trắng, ai sẽ là người thích hợp đây!!!

Cũng không có gì ngạc nhiên, công Tử Thẩm cố gắng đánh bại mỹ nhân mặt trắng, đàng hoàng sánh vai cùng ‘phu nhân Hạ’. Khu bình luận náo nhiệt một cách đặc biệt.

【Bạch Nhược Đồng có thể làm gì cho Hạ Thiên? Cô ta đã dùng tài nguyên giáo sư Hạ của chúng ta bấy nhiêu lâu rồi.】

【Mua mua mua! Thẩm tổng, mua!】

【Chào mọi người, tôi họ Lam, tên đầy đủ là Lamborghini】 Hình cái đầu của người anh em này là chiếc xe mới mua bị đập nát của Thẩm Huy.

【Ông xã, muốn em đi! 】Một người đẹp to gan thổ lộ.

Người đẹp (b) trả lời (a): 【Đi chết đi! Không cho dành Hạ Thiên với tôi.】

Người đẹp (a) hào phóng nói: 【Tôi muốn công tử Thẩm.】

Người đẹp (a) nói với (b):【 Điếm thúi từ đâu tới phá hoại, cút! Không cho chia rẽ giáo sư Hạ và bà xã… 】

Trong lúc đề tài hấp dẫn về Hạ Thiên đang náo lên, trước cửa bệnh viện càng ngày càng có nhiều ký giả tòa soạn ngồi chồm hổm đợi Bạch Nhược Đồng, ϸl êϸquýϸđônϸ gây nên kẹt xe trên con đường lớn yên tĩnh. Thẩm Huy và Hạ Thiên đi phi trường đóng chồng của Thẩm Tinh, Lương Khiếu Thiên. Lương Khiếu Thiên cũng sinh ra trong gia đình luật. Gia đình họ Lương và gia đình họ Thẩm liên hiệp chặt chẽ, hoàn thiện hệ thống pháp chế, rất có mặt mũi trong giới xã hội. Tập đoàn Quang Diệu càng ngày càng lớn mạnh.

Cha của Thẩm Huy, Thẩm Hướng Nam, vượt qua thời điểm cải cách chế độ ở Thâm Quyến. Bất quá ông trời rất công bằng, sự nghiệp của Thẩm Hướng Nam càng phát triển, ông càng muốn có con nối dõi tông đường. Trước sau ly hôn ba lần cũng không thể sinh được con trai. Ngược lại, sau một lần qua đêm với người ta trong lúc đi công tác ở Bắc Kinh, ông đã có được Thẩm Huy.

Đáng lẽ tên của Thẩm Huy là Trần Huy. Anh và Hạ Thiên đều xuất thân ở cô nhi viện. Sau đó cô nhi viện bị phá bỏ và rời đi nơi khác, hai người lưu lạc đầu đường xó chợ, cùng nhau học nghề sửa xe. Mười lăm mười sáu tuổi làm việc trái phép, hai người sợ bị truy cứu trách nhiệm, không hiểu biết nhiều, nên lén lút trốn lên xe lửa, chọn nơi xa nhất để trốn tránh. Vì vậy cả hai đến được Thâm Quyến, sống qua ngày bằng cách bán máu, không ngờ bị nhà họ Thẩm tìm tới.

Thẩm Tinh lớn hơn Thẩm Huy mười ba tuổi, là một nữ cường nhân, hoàn toàn thừa kế tính tình của cha, rất cố gắng cũng như có dã tâm lớn, nhìn xa trông rộng, ý tưởng vượt trội. Cô đối với Thẩm Huy như chính mình sinh ra, nuôi như con của mình. Lâu ngày, Thẩm Huy trở nên rất thân thiết với cô.

Hạ Thiện ủ rũ ỉu xìu hỏi: “An bài thế nào rồi?”

“Chị tôi hỏi thăm. Tôi khẳng định không dám dẫn anh rể đi chơi bậy bạ. Nhưng là đàn ông đó, quản lý quá nghiêm ngặt sẽ dễ xảy ra chuyện. Tôi đã đặt trước phòng bao ở hộp đêm Hậu Hải, mọi người đều tới uống rượu. Cậu tới không?”

Hạ Thiên gật đầu một cái: “Anh Lương tới thì tôi nhất định không trốn.”

“Ừ ừ. Về chuyện hợp đồng của cậu, tôi cảm thấy nên để cho anh rể xử lý đi. Anh rể là sư phụ về phương diện hợp đồng. Cho tới bây giờ, chỉ có anh ta bịp bợm người khác thôi, chưa từng thấy qua ai dám lừa bịp anh ta. Cậu đó, chỉ vì sĩ diện! Cậu ở trong ngành này còn muốn giữ mình trong sạch kiêu ngạo, có mấy người sẽ tin! Cậu còn chưa đụng tay của Bạch Nhược Đồng thì ông chủ đã đưa ra tin đồn nhảm. Sớm hay muộn, lợi dụng lúc cậu không chú ý, tung ra một tin đồn lớn, để làm nâng đỡ người nào đó mà bọn họ đang bí mật đào tạo. Đây chính là sự thật, người anh em ạ!”

Hạ Thiên cụp mắt xuống, nói: “Không nói chuyện này nữa, tôi muốn xử lý chuyện này một cách êm đẹp.”

“Hừ!” Thẩm Huy không cam lòng quay đầu nói: “Tôi biết cậu muốn cái gì! Nhưng làm ơn, đại thiếu gia Hạ à, làm diễn viên mà sao không có bản lĩnh vậy hả? Thời đại thay đổi rồi...”

Hạ Thiên nhíu mày, không nhiều lời, cả người lười biếng dựa ra sau. Toàn thân toát ra hơi thở u buồn khó tả. Vai diễn đầu tiên khiến anh nổi tiếng là một bộ phim truyền hình dí dỏm, và cũng vì phong cách của anh rất tiên phàm.

Duy chỉ có anh rõ ràng hơn ai hết, tính cách thật sự của anh không có chút ôn hòa nào hết, ngược lại quả quyết khác thường

Tần Vũ Tinh ra khỏi bệnh viện trở về nhà. Dọc theo đường đi, cô có chút không yên lòng, nhịn không được, thỉnh thoảng nhìn xem điện thoại di động một chút.

Đinh đinh

Tin nhắn của Từ Trường Sinh.

“Vũ Tình, cơm trưa gia đình cuối tuần này anh không tham dự được. Khách sạn anh đã đặt xong. Em dẫn cha mẹ anh và chú thím đi đi nhé.”

Tần Vũ Tinh suy nghĩ một lát, trả lời lại: “Biết rồi!”

Một lát sau, Từ Trường Sinh gởi đến một tin nhắn: “À, tại sao không phải là ‘Tốt’?”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, không khỏi bật cười. Đúng là Từ Trường Sinh, một Từ Trường Sinh tỉ mỉ, chú ý chi tiếc còn nhiều hơn cô. Thường ngày, anh gởi tin nhắn cho cô, theo lẽ thường, cô đều trả lời【 Tốt, ^_^( khuôn mặt cười )】.

Chính cô còn chưa để ý đến những biểu tượng cảm xúc nhỏ nhoi này, Từ Trường Sinh lại cảm giác ra được.

Tần Vũ Tinh nghe nói anh sẽ rời Bắc Kinh, cũng không muốn dây dưa , trả lời: “Tốt, ^_^."

Cô luôn luôn ngoan ngoãn, đối với bản thân thì yêu cầu nghiêm khắc. Lúc đi học thì tính tình có chút mạnh mẽ hơn, cho nên lúc đó đã không thích bạn chung lớp, Tô Tiểu Mộc. Cô không giải thích được vì sao Tô Tiểu Mộc không ưu tú, nhưng lại có thể đạt được toàn bộ sự chú ý của Mục Vũ Sâm. Sau đó, cô đã làm chuyện sai lầm. Chuyện sai lầm nhỏ này lại gây ra hiệu ứng bươm bướm (Butterfly effect) , tạo nên một kết cục không thể nào thay đổi được.

Cô không vui vẻ, hai mươi bốn tuổi rồi mà cuộc sống lại giống như người bốn mươi hai tuổi.

Cuộc sống kích thích, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sợ sẽ tổn thương người khác, cũng sợ khiến mẹ bận tâm. Cô không bao giờ khiến mẹ mình thất vọng một lần nữa.

Đột nhiên Tần Vũ Tinh cảm thấy rất mệt mỏi, tìm chỗ không người, dừng xe lại, thả ghế nằm xuống, gác tay lên trán.

Reng reng reng. Bạn thân Hạ Lộ gọi điện tới.

“Bạn tốt Hạ Lộ điện tới.

“Honey, làm gì đó!”

Tần Vũ Tinh ngồi thẳng người lại, hít một hơi nói: “Đang rảnh rỗi đây!”

“Vậy thì tốt! Hôm nay có quán bar của người bạn mới mở, được giảm giá, tới đây tụ họp đi!”

“Cậu còn gọi ai nữa?” Tần Vũ Tinh nhíu mày. Nếu là ngày xưa, cô sợ rằng mình sẽ từ chối vì phải về nhà chăm sóc cha mẹ. Nhưng hôm nay tinh thần của cô vô cùng mệt mỏi, làm gì cũng ương ương dở dở, hết sức mơ hồ.

“Không ít người. Trời ơi, cậu đừng cứng ngắc giống vậy mà, cũng phải nên đi cho biết người biết ta. Chỉ là nhảy nhót, uống chút rượu phát tiết tí thôi. Đương nhiên, cậu có thể đặc biệt uống sâm banh, hay là những thứ khác, ok?”

“Được rồi.” Tần Vũ Tinh lên tiếng trả lời.

Ngược lại, Hạ Lộ sửng sốt một lát, nói: “Lão nhân gia Vũ Tình! Cậu không có chuyện gì chứ? Sảng khoái như vậy à? Đáng lẽ tớ chả hi vọng nhiều với cậu đấy!”

“Điên quá mà…” Tần Vũ Tinh tức giận nói.

“Hì hì, mau tới đi. À, anh họ tớ cũng ở đây đó.” Anh họ mà Hạ Lộ nhắc tới là Hạ Vũ. Anh thường hay nói tên của Tần Vũ Tinh và anh có bát tự rất hợp nhau. Nếu không phải Tần Vũ Tinh đã đính hôn, anh sẽ tranh giành không do dự.

Tần Vũ Tinh không trả lời, nhún nhún vai, lái xe đến thẳng Hậu Hải. Cô chưa bao giờ say rượu, nhưng thường hay nghe người ta nói rượu mạnh say lòng người. Vào lúc này đây, cô muốn loại rượu mạnh nhất, để tống xuống sự uất ức đang chận ngang ngực, nếu không cô sẽ phải đè nén tới mức nổi điên mất thôi.

Tương lai, biết đi về đâu?

Nhưng đã là người thì sẽ có tính khí, huống chi trước kia tính khí của Tần Vũ Tinh không nhỏ, bất quá chỉ là học được cách nhẫn nại.

“Hi, Tiểu Tinh.” Hạ Vũ xáp người tới, tiếng nói truyền đến bên tai. Anh cố ý tới trước cửa đón Tần Vũ Tinh: “Đi, chúng ta có phòng riêng. Đáng lẽ muốn theo em họ đi tán gái ở sàn nhảy, nhưng có em ở đây, anh sẽ kìm chế.”

Hì hì, Tần Vũ tình nhìn động tác khoa trương của Tần Vũ Tinh, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô đưa áo khoác cho anh, lộ ra áo nỉ và quần jeans.

Ánh mắt Hạ Vũ đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Rất giản dị nghen tiểu Tinh Tinh. Cách ăn mặc của em thật là đặc sắc.”

“Hả?” Tần Vũ Tinh nhìn lại. Tuy rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng phần đông các cô gái đều mặc váy ngắn kết hợp với áo bó sát. Bộ quần áo này của cô quả thật rất giống học sinh tiểu học.

“Nói chuyện đi, anh sợ một hồi ông chủ quán bar tưởng em chưa đủ tuổi vị thành niên đó.” Hạ Vũ trêu chọc nói.

“Vũ Tinh, Vũ Tinh, lại đây mau.” Hạ Lộ kéo cô sang chào hỏi bạn bè một chút, nói: “Nè, toàn 0.5!” Cô chỉ vào tủ rượu duy nhất trong phòng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ muốn theo đuổi tớ, cho nên đặc biệt ưu đãi. Cậu muốn uống sâm banh hay nước ngọt?

“Các cậu uống gì?” Tần Vũ Tinh lên tiếng hỏi.

“Whisky, Brandy, Tequila, muốn gì có đó. Bất quá tất cả đều rất mạnh, tớ đang uống Cointreau.”

“Tớ muốn Whisky.” Tần Vũ Tinh kiên quyết nói.

Hạ Lộ há hốc mồm, giơ tay lên sờ sờ trán của cô, nói: “Cậu bị giựt kinh phong gì vậy? Đây là rượu của đàn ông, tớ không cho cậu uống.”

Tần Vũ Tinh đưa tay ngăn lại vai của cô, nói: “Tối nay là cậu gọi tớ tới. Tớ không được vui, không say không về.”

“Không có chuyện gì chứ?!” Hạ Lộ nhìn ra sự khác thường của cô, có chút không yên lòng.

Tần Vũ Tinh không để ý cô ấy, từ mình lấy chai Whisky để trên bàn, trên chai có chữ Chivasregal. Dù sao cô cũng không rành, không nói thêm lời nào hết, tự tay rót ra một ly, uống cạn.

Hạ Lộ hoàn toàn ngẩn người ra, Tần Vũ Tinh lại không nói lời nào, cạn thêm một ly.

“Hạ Vũ, anh lại đây coi chừng Vũ Tình nè! Sợ rằng cô nàng này nổi điên rồi…”

Hạ Vũ cũng có chút buồn bực, nói: “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy thế?”

Hạ Lộ suy nghĩ một chút, nói: “Cuộc sống của Vũ Tinh chỉ tập trung vào hai điểm, Chủ Nhật đi nhà thờ đánh đàn, làm việc thiện. Nếu nói có ai có thể khiến nó khó chịu, trừ Từ Trường Sinh ra thì không còn ai. Nhưng tuyệt đối Từ Trường Sinh sẽ không khiến cho Tần Vũ Tinh đau khổ….”

“Hừ, sao em lại biết?” Hạ Vũ khinh thường nói: “Bỏ đi, nếu thật sự Từ Trường Sinh và Vũ Tình chia tay thì cũng không phải chuyện lạ gì. Hai người đều rất lý trí, đánh nhau cũng không dùng lời lẽ thô tục. Hai người ở chung với nhau không cần quá mạnh mẽ.”

“Anh đừng nói bậy bạ. Bọn họ đã làm lễ đính hôn rồi.” Hạ Lộ lo lắng nói.

“Khẹt…” Tần Vũ Tinh che miệng, phát ra một tiếng quái lạ.

“Tớ đã nói cậu không thể uống!” Hạ Lộ đỡ cánh tay của Tần Vũ Tinh, nói: “Tớ đưa cậu đi toilet. Cậu tưởng rượu là nước hả? Muốn học uống cũng phải từ từ, có người mới học phải pha thêm nước hay bỏ thêm đá vào, chỉ có cậu lại chơi nguyên chất như thế.”

Tần Vũ Tinh lắc đầu nói: “Tớ không sao.”

“Không sao khỉ gió!”

“Lộ Lộ!” Lại có thêm một người bạn xông tới ôm chầm lấy Hạ Lộ. Tần Vũ Tinh thuận thế thoát khỏi sự kìm kẹp của cô nàng, một mình đi vào phòng vệ sinh. Đầu óc của cô đặc biệt tỉnh táo, ngực lại giống như bị cái gì ăn mòn, giống như lửa mạnh thiêu đốt hừng hực, cả người nóng bức.

"Tần Vũ Tinh?" Mới vừa đi vào quầy rượu, Hạ Thiên sửng sốt, dừng chân lại.

Từ sau lưng, Thẩm Huy đập lên bờ vai của anh, nói: “Đi mau đi người anh em. Mặc dù cậu được bảo vệ nghiêm ngặt như thế nào cũng sẽ bị người ta chụp được.”

"Tần Vũ Tinh!" Hạ Thiên sải bước đuổi theo. Thẩm Huy phân phó người hầu bàn mang anh rể Lương Khiếu Thiên vào phòng bao trước rồi tự mình đuổi theo Hạ Thiên.

Trong mơ hồ, Tần Vũ Tinh nghe được có ai đang gọi mình, cô lắc lắc đầu, đi vào phòng vệ sinh. Ở trong phòng vệ sinh, cô rửa mặt, soi gương. Gương mặt trong gương có lúc mờ ảo, có lúc rõ ràng… Cô… Cô ói ra ngoài.

Cô gái bên cạnh đang rửa tay, liếc nhìn cô một cách chán ghét. Tần Vũ Tinh xấu hổ vô cùng, im lặng rời khỏi toilet. Thật mất mặt!

Cô mơ hồ choáng váng xoay người, đụng vào bức tường, không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Là một người đàn ông, rất quen mặt.

Vẻ mặt Thẩm Huy kinh ngạc nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Tần… Vũ Tinh…”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Anh là…”

Thẩm Huy sửng sốt một lúc, khoác tay trái lên vai Hạ Thiên, nói thẳng: “Tôi là Thẩm Huy, bạn của Hạ Thiên.”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra một lúc, khuôn mặt bất chợt hiểu ra. Lúc cô tìm kiếm tư liệu của Hạ Thiên trên ‘Baidu’, có thấy tên của Thẩm Huy, cổ đông lớn của ảnh nghiệp Tinh Thần. Ánh mắt của Tần Vũ Tinh dừng lại trên cánh tay của anh ta đang đặt trên vai Hạ Thiên, cười ngọt ngào, thật lòng nói: “Hai người thật xứng đôi.”

. . . . . .

Sắc mặt Hạ Thiên trầm xuống, khóe môi trắng bệch.

Thẩm Huy cảm thấy cơ thể Hạ Thiên cứng đờ, một luồng khí lạnh lan tràn khắp nơi, vội vàng đứng thẳng người lại, tay phải nhét vào túi, tay trái xoa trán nói: “Chuyện này, ngàn vạn lần cô Tần đừng hiểu lầm nhé!”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà!” Tần Vũ Tinh nháy nháy mắt, cười mờ ám.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...