Trên mặt ba người còn lại đều lộ vẻ ước ao đố kỵ.
Đại hán họ Hoàng sửng sốt một chút, bộp một tiếng, hướng về phía truyền tống trận quỳ xuống, lập tức dập đầu ba cái, trong miệng liên tục nói:
- Đa tạ Lâm lão tổ ban ân. Đa tạ Lâm lão tổ ban ân!
Trên thực tế, người tặng đan dược không phải Lâm Khiếu Đường mà là Triển Thanh Nhu. Lâm Khiếu Đường bế quan trước đó hầu như đã dùng hết toàn bộ số đan dược tĩnh lũy trong người. Chỉ còn lại một ít tài liệu linh thảo mà thôi.
Triển Thanh Nhu tặng đan dược tự nhiên là nhìn nét mặt của Lâm Khiếu Đường, trong mắt hắn có ý này, Triển Thanh Nhu tâm lĩnh liền lấy ra một viên sư linh đan phóng đi.
Thân là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tiềm Long Viện, trong người Triển Thanh Nhu hiển nhiên không thể thiếu được chút ít đan dược, huống hồ sư linh đan đối với tu luyện giả địa vương giai cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Đối với hành động của Triên Thanh Nhu, Lâm Khiếu Đường tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, đối với nữ tử thông minh hiểu ý người khác như vậy có chút ngoài dự liệu, thực sự có vài chỗ tương tự Uyển nhi, thảo nào hai người có thể trở thành tỷ muội tốt của nhau.
Bên ngoài cổ truyền tống trận, hơn ba mươi vị linh hồn trận sư đều đang chăm chú duy trì cổ truyền tống trận vận chuyển, tám người trông coi an toàn, để tránh có người quấy rầy.
Chín ngày trước lục tục có người từ trong truyền tống trận đi gia, hơn nữa tần suất lại cực cao, hầu như là một người nói tiếp một người, có những lúc đồng thời vài người xuất hiện.
Nhưng điều này là do thời gian khác biệt giữa đại lục Phong Ma và đại lục Kỳ Đông tạo thành, thực tế ở bên trong trận tiến triển phi thường thong thả, có đôi khi vài canh giờ cũng không có người tiến hành truyền tống.