Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

9.1

Có ai đó lắc vai làm tôi phải ngồi dậy. Tôi đã thiếp đi mà vẫn còn áp mặt lên bàn. Một miếng vải trắng được gấp lại đặt lên bên má còn lành lặn của tôi. Má còn lại, bên đã lãnh roi của Thread rộp lên đau đớn.

Với cả thế giới Gale chẳng là gì, nhưng những ngón tay anh ấy đang đan lấy tay tôi. Tôi ngửi thấy mùi bánh mì mới nướng và thử cử động cổ dù còn đang tê cứng thì nhận ra Peeta đang nhìn tôi với vẻ mặt buồn rầu. Tôi lập tức có cảm giác rằng cậu ấy đã quan sát tôi được một lúc rồi.

“Lên giường mà ngủ, Katniss. Tớ sẽ trông chừng anh ấy,” Cậu ấy nói.

“Peeta. Điều mà tớ nói ngày hôm qua, về việc chạy trốn…” Tôi mở lời.

“Tớ biết rồi,” Cậu ấy đáp. “Không có gì cần giải thích cả.”

Tôi nhìn thấy ổ bánh mì trên bàn tính dưới ánh nắng nhàn nhạt của một buổi sáng đầy tuyết rơi. Cả ánh mắt buồn của Peeta nữa. Cậu ấy có ngủ được chút nào không. Chắc không thể đủ cho một giấc dài. Tôi nghĩ đến sự đồng tình của cậu ấy với mình ngày hôm qua, việc cậu ấy bước lên đến cạnh tôi để bảo vệ Gale, cả mong muốn để mặc số mệnh của mình cho tôi trong khi bản thân tôi thì hầu như chưa từng làm gì để đền đáp lại cậu ấy. Bất kể tôi làm gì đều làm tổn thương một ai đó. “Peeta.”

“Chỉ cần đi ngủ thôi, được không?” cậu ấy đáp.

Tôi dò dẫm bước lên bậc thang, ngang qua những tấm màn che và ngủ ngay lập tức. Có những khi, Clove, cô gái đến từ quận 2, bước vào những giấc mơ của tôi. Cô ấy đuổi theo, níu tôi ngã xuống đất và rút ra một con dao rạch mặt tôi. Nó găm thật sâu vào má, tạo thành một vết rạch dài. Rồi Clove bắt đầu biến đổi, khuôn mặt cô ấy dài ra thành một cái mõm, lớp lông đen mọc lên từ da, móng tay hóa đâm ra thành những cái vuốt dài, nhưng đôi mắt thì vẫn không thay đổi. Cô ấy mang hình dạng của một con chó lai, sinh vật giống sói của Capitol đã mang đến nỗi kinh hoàng cho chúng tôi vào đêm cuối cùng tại đấu trường. Cô ấy quay đầu lại, hú một tràng dài để thu hút những con sói gần đó. Rồi Clove bắt đầu liếm chỗ máu chảy ra từ vết thương của tôi, mỗi vết liếm lại mang đến một cơn đau đớn cắt dọc khuôn mặt. Tôi khóc nghẹn ngào và giật mình tỉnh dậy, cả thân người run lẩy bẩy và đổ đầy mồ hôi. Tôi đặt tay lên chỗ má bị thương, tự nhủ với chính mình rằng không phải Clove mà là Thread đã làm tôi bị thương. Tôi ước gì Peeta ở đây để có thể ôm lấy tôi, cho tới khi tôi chợt nhận ra rằng mình đã không thể hy vọng điều đó được nữa. Tôi đã chọn Gale và cuộc nổi loạn, tương lai cùng với Peeta chỉ là kịch bản của Capitol, không phải của tôi.

Vết sưng tấy quanh mắt tôi đã dịu bớt và có thể mở mắt ra một tí. Tôi đẩy chiếc gối ôm sang một bên và nhận ra cơn mưa tuyết đã mạnh lên thành một trận bão khủng khiếp. Không có gì ngoài một màu trắng xóa và những cơn gió đang gào thét nghe thật giống như của tiếng sói vậy.

Tôi hoan nghênh cơn bão, cùng với những trận gió lốc và chỗ tuyết đang đóng cục trở nên sâu hoắm. Thế này có lẽ là đã đủ để khiến những con sói thực sự, còn được biết tới như những tên lính canh, tránh xa khỏi cánh cửa nhà tôi. Tôi sẽ có một ít ngày để suy tính tiếp. Để phác họa ra một kế hoạch. Cùng với Gale, Peeta và ông Haymitch. Cơn bão tuyết này đúng là một món quà trời ban.

Dù vậy nhưng trước khi tôi bị đánh gục để đối mặt với cuộc đời mới này, tôi cần có ít thời gian để tìm hiểu xem nó sẽ có ý nghĩa gì. Chưa đầy một ngày trước, tôi đã sẵn sàng để dấn thân vào nơi hoang dã với những người mà tôi yêu thương giữa mùa đông, với rất nhiều khả năng là Capitol truy đuổi chúng tôi một nữa. Tốt nhất là liều mạng một lần. Nhưng giờ thì tôi bị vướng vào một cái gì đó còn hơn cả nguy hiểm. Chống lại Capitol chắc chắn sẽ dấn đến một cuộc trả đũa nhanh chóng. Tôi phải chấp nhận một điều rằng bất cứ giây phút nào tôi cũng có thể bị bắt lại. Rồi sẽ lại có một tiếng gõ cửa, như tiếng gõ tối hôm qua, một toán quân canh giữ lôi tôi đi. Và sẽ có một cuộc tra tấn. Rồi tùng xẻo. Một viên đạn xuyên qua sọ tôi trước quảng trường thị trấn, giá mà tôi đủ may mắn để chạy đi một cách nhanh chóng. Capitol có vô vàn cách khác nhau để sát hại người khác. Tôi tưởng tượng ra những thứ này và tôi thấy thật kinh hoàng, nhưng hãy đối mặt với nó thôi: vì đằng nào chúng chẳng ở đằng sao não tôi. Tôi đã từng là vật tế ở đấu trường. Bị đe dọa bởi ngài tổng thống. Bị quất một roi vào mặt. Tôi thực ra đã là một mục tiêu trước đó rồi.

Giờ chỉ là tới phần khó khăn hơn thôi. Tôi phải đối mặt với thực tế rằng gia đình tôi và bạn bè tôi sẽ phải chụi chung số phận này. Còn Prim. Tôi chỉ cần nghĩ tới Prim thì tất cả quyết tâm của tôi đều tan biến hết. Công việc của tôi là bảo vệ cô bé. Tôi kéo chăn qua đầu, và hơi thở dồn dập đến nỗi tôi sử dụng hết toàn bộ số oxi và vẫn bắt đầu ngẹt thở. Tôi không thể để Capitol tổn thương Prim. Sau đó sẽ cho tôi một cú giáng. Bọn họ đã từng làm vậy rồi. Họ đã giết cha của chúng tôi trong những hầm mỏ lụp xụp. Họ đã im lặng khi cô bé gần như đói đến chết. Họ chọn em như là một vật tế, sau đó thì bắt Prim phải nhìn thấy chị gái chiến đấu cho đến chết tại Đấu trường. Prim đã bị thương tổn hơn nhiều so với tôi khi ở tuổi 12. Thậm chí vẻ yếu ớt của Prim còn được so sánh với cuộc đời của Rue.

9.2

Tôi xô chiếc chăn ra và hít lấy không khí lạnh buốt len qua khe cửa sổ.

Prim… Rồi Rue… Các em có phải là lí do thực sự để tôi chiến đấu hay không? Bởi vì những gì tôi đã làm cho hai em đều thật sai lầm, thế nên nếu lấy cớ biện hộ, thì những tội ác như vậy là do không còn sự lựa chọn nào khác? Vì không ai có quyền đối xử với Prim và Rue như cách các em đã bị đối xử, đúng không?

Phải rồi. Đó là điều đáng phải ghi nhớ khi mà nỗi sợ hãi đang đe dọa làm tôi trở nên kiệt sức. Những gì tôi sắp làm, tất cả những gì mà bất kể ai trong chúng đều buộc phải chịu đựng, tất cả là vì họ thôi. Đã quá muộn để giúp đỡ Rue, nhưng có lẽ không quá muộn cho năm khuôn mặt đó nhìn vào tôi từ quảng trường của quận 11. Không quá muộn đối với Rory, Vick hay Posy. Không quá muộn với Prim. Gale đã đúng. Nếu mọi người có được lòng can đảm, đây có thể là một cơ hội. Anh ấy cũng đã đúng khi mà tôi khởi động nó, tôi có thể làm được nhiều điều. Mặc dù tôi không có ý niệm chính xác về những thứ cần phải làm. Nhưng quyết định không bỏ trốn là một bước đầu tiên mang tính cốt yếu.

Tôi đi tắm, và sáng nay đầu óc tôi không nghĩ tới được danh sách những thứ cần thiết cho ngày bão táp, nhưng tôi cố gắng tìm ra cách mà họ tổ chức cuộc nổi dậy ở Quận 8. Có rất nhiều những hành động rõ ràng là chống lại Capitol. Có phải nó đã từng được lên kế hoạch, hay có một thứ gì đó bùng nổ từ lâu do sự lòng căm thù và sự oán giận? Làm thế nào mà chúng tôi có thể thực hiện nó ở đây? Những con người ở quận 12 sẽ tham gia vào hay là khóa trái cánh cửa nhà họ lại? Mà ngày hôm qua cả quảng trường đã vắng sạch bóng người rất nhanh chóng sau trận đòn roi với Gale.

Nhưng đó không phải là tất cả chúng tôi đều cảm thấy bất lực và không có ý niệm về việc sẽ làm gì phải không? Chúng tôi cần ai đó chỉ đạo và cam đoan rằng điều đó là có thể xảy ra. Và tôi không nghĩ mình sẽ là người đó. Tôi có lẽ chỉ là chất xúc tác cho cuộc nổi dậy, nhưng một người lãnh đạo nên là một ai đó mang tố chất quyết đoán trong khi tôi rõ ràng là một kẻ thiết chính kiến. Ai đó với lòng can đảm không lùi bước, và tôi lại vẫn cố gắng hết sức để tìm ra sự gan dạ ở chính mình. Ai đó với những lời nói rõ ràng và mang tính thuyết phục hơn một đứa dễ dàng bị líu lưỡi như tôi.

Những lời nói. Tôi nghĩ đến những lời nói và rồi nghĩ đến Peeta. Về cái cách mà mọi người dõi theo những lời cậu ấy nói. Cậu ấy có thể khiến một đám đông hành động, tôi cá là như vậy, nếu cậu ấy lựa chọn làm thế. Cậu ấy sẽ tìm được nhiều thứ để trình bày. Nhưng tôi chắc chắn là những ý niệm không bao giờ bật ra trong đầu cậu ấy. Ở dưới lầu, tôi thấy mẹ tôi và Prim đang chăm sóc cho Gale, anh đã dịu bớt đi rồi. Thuốc hẳn đã ngấm, chỉ cần quan sát khuôn mặt anh là biết. Tôi khích lệ chính mình khi đang có một sự mâu thuẫn khác trong lòng nhưng tôi cố giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh.

“Mẹ không thể cho anh ấy một mũi tiêm Morphine nữa sao?”

“Mẹ sẽ làm vậy, nếu thấy cần. Chúng ta nên thử với nước tuyết tan trước đã,” mẹ tôi nói. Bà ấy đã gỡ những miếng băng gạc ra. Bạn có thể cảm nhận được sức nóng đang tỏa ra từ lưng của Gale. Bà đặt một miếng vải sạch lên phần thịt đang sưng tấy sau lưng anh và rồi gật đầu với Prim.

Prim bước ra, con bé đang khuấy một thứ gì đó như là một bát lớn tuyết, nhưng nó nhuốm chút màu xanh lá nhạt và tỏa ra một mùi ngọt ngọt. Đó là nước tuyết đã tan đó. Bà cẩn thận múc nó bằng muôi lên trên miếng vải. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo khi chỗ da bị giày vò của Gale chạm phải hỗn hợp ấy. Đôi mắt anh run run mở ra, lúng túng rồi anh thốt ra âm thanh như đã bớt đau.

“Thật may là chúng ta có tuyết,” mẹ tôi nói.

Tôi nghĩ tới việc sẽ thế nào để hồi phục từ một trận roi khi mà đang ở giữa mùa hè, với cái nóng khủng khiếp và những giọt nước ấm rỉ ra từ vòi nước.

“Thế mẹ đã làm thế nào khi ở trong những tháng hè?” Tôi hỏi

Một cái nhăn mày hiện ra khi mẹ tôi cau mày lại “Mẹ cố đuổi bọn ruồi đi thôi.”

Dạ dày tôi sẽ đảo lộn khi phải suy nghĩ. Bà ấy bọc chiếc khăn tay với hỗn hợp tuyết cho tôi áp nó trên vết hằn roi ở má. Thật nhanh, vết thương đã dịu đi. Đó là bởi cái lạnh buốt của tuyết, đúng rồi, còn bởi tất cả những thứ được trộn cùng với thảo dược mà mẹ thêm vào cũng tạo ra cảm giác tê cứng.

“Ồ, tuyệt thật. Sao mẹ không đặt cái này lên vết thương của anh ấy tối qua?”

“ Mẹ cần vết thương kín miệng trước đã,” bà nói.

Tôi không biết chính xác nó có nghĩa là gì, nhưng khi mà nó có tác dụng thì tôi là ai mà lại đặt câu hỏi với bà chứ?

Mẹ tôi biết điều bà đang làm, vì đó là mẹ tôi. Tôi thấy nhói lên một cảm giác tội lỗi về ngày hôm qua, những điều thật kinh khủng mà tôi đã hét lên với bà khi Peeta cùng ông Haymitch kéo tôi ra khỏi khu bếp.

“Con xin lỗi vì đã hét lên với mẹ ngày hôm qua.”

“Mẹ đã từng nghe nhiều thứ tệ hơn,” bà đáp “Con cũng từng trông thấy những người khác như thế nào khi ai đó mà họ yêu thương lại đang gặp đau khổ.”

Ai đó mà họ yêu thương. Những lời nói làm lưỡi tôi tê đi như thể nó được gói trọn trong một lớp tuyết nào đó. Tất nhiên là tôi yêu Gale. Nhưng ý bà ấy đó là thứ yêu thương theo nghĩa nào? Ý tôi là gì khi tôi nói tôi yêu Gale? Tôi cũng không biết nữa. Tôi thực sự đã hôn anh ấy vào hôm qua, trong khoảng khắc khi mà cảm xúc của tôi đang lên cao trào. Nhưng tôi chắc rằng anh ấy không hề nhớ tới nó. Có không nhỉ? Tôi hi vọng là không. Nếu anh ấy nhớ, mọi thứ càng trở nên rắc rối và tôi thực sự không thể nghĩ tới một cái hôn khi mà tôi đang có hẳn một cuộc chiến đấu. Tôi hơi lắc đầu để xua tan sự tê cóng đó đi “Peeta đâu ạ?” tôi hỏi.

“Cậu ấy đã về nhà khi chúng ta nghe thấy con đang náo loạn. Vì không muốn rời khỏi ngôi nhà không được màng đến suốt cơn bão.” mẹ tôi nói.

“Cậu ấy có quay về an toàn không mẹ?” Tôi hỏi. Trong một trận bão tuyết, bạn có thể bị lạc giữa những khoảng sân bên ngoài và đi lang thang trong vô định.

“Sao con không gọi điện và kiểm tra xem.”

Tôi đi vào một căn phòng, nơi mà tôi đã khá lãng quên kể từ cuộc gặp mặt với Tổng thống Snow, và quay số điện thoại của Peeta. Sau vài tiếng chuông cậu ấy nhấc máy.

“Này. Tớ chỉ muốn chắc là cậu đã về nhà,” tôi nói.

“ Katniss, tớ chỉ sống cách nhà cậu 3 căn thôi.”

“Tớ biết, nhưng với thời tiết như vầy…”

“Ồ tớ ổn. Cảm ơn vì đã hỏi thăm,” Rồi một khoảng dài im lặng “Gale thế nào rồi?”

“Ổn cả. Mẹ tớ và Prim giờ đã đắp cho anh ấy một lớp tuyết.”

“Còn mặt của cậu ?” Cậu ấy hỏi.

“Tớ cũng lấy một ít rồi,” Tôi nói “Hôm nay cậu có nhìn thấy Haymitch không?”

“Tớ vừa qua kiểm tra ông ấy rồi. Say như chết. Nhưng tớ đã nhóm lò sưởi cho ông và để lại một ít bánh mì,” Cậu ấy đáp.

“Tớ muốn nói chuyện với – với cả hai người,” Tôi không dám nói thêm gì nữa, vì một giọt nước đã nhỏ xuống trên ống nghe điện thoại.

“Có thể cậu phải đợi cho đến khi thời tiết ổn định trở lại,” Cậu ấy nói “Dù sao thì không có gì nhiều xảy ra trước đó đâu.”

“Không. Không có gì cả,” Tôi đồng ý.

9.3

Mất tới hai ngày để cơn bão có thể đi qua, để lại cho chúng tôi những ụ tuyết cao quá đầu. Đúng một ngày trước khi con đường mòn được dọn sạch từ Làng Chiến thắng tới quảng trường. Trong suốt thời gian đó tôi giúp mẹ chăm sóc Gale, đặt lớp tuyết lên má, cố gắng nhớ lại mọi thứ tôi có thể nhớ về cuộc nổi dậy ở Quận 8, trong trường hợp nó có thể giúp chúng tôi gì đó. Vết sưng tấy trên mặt tôi đã lặng đi, để lại một vết thương hơi ngứa vì đang lành lại và một bên mắt bị thâm đen. Nhưng lần đầu tiên tôi nắm được cơ hội, tôi gọi cho Peeta để hỏi cậu ấy xem có muốn đi xuống thị trấn với tôi không.

Chúng tôi đánh thức Haymitch và rủ ông đi cùng. Ông ấy có than phiền nhưng không nhiều như mọi khi.

Tất cả chúng tôi đều biết rằng mình cần có một cuộc thảo luận về những gì đã diễn ra và nó không thể ở bất kì một nơi nào nguy hiểm như ở những ngôi nhà của chúng tôi ở Làng chiếc thắng. Thực tế, chúng tôi đợi cho tới khi ngôi làng đã ở tít phía sau để có thể nói chuyện được. Tôi dành thời gian để nghiên cứu xem bức tường bằng tuyết cao 10 feet dựng lên ở hai bên của con đường mòn hẹp đã được làm sạch, xem nó có đổ ụp lên người chúng tôi không. Cuối cùng Haymitch phá tan sự im lặng.

“Chúng ta đang đâm đầu vào một điều hết sức mông lung có phải không?” Ông ấy hỏi tôi.

“ Không,” Tôi nói. “Không còn nữa,”

“Cháu đã trải qua những sai lầm trong kế hoạch đó phải không cháu yêu? Ông ấy hỏi. “Có ý tưởng gì mới không?”

“Cháu muốn khơi dậy một cuộc nổi loạn,” Tôi nói.

Haymitch chỉ cười thật lớn. Đó thậm chí còn không phải là cái cười xấu xa gì, nó còn mang cả vẻ lo âu. Nó cho thấy rằng ông thậm chí còn không thật sự tiếp nhận lời tôi nói “Chà, ta muốn một thức uống nào đó. Dù vậy thì cháu đã cho ta biết làm thế nào để cống hiến vì cháu rồi.”

“Thế kế hoạch của ông là gì?” tôi hỏi lại.

“Kế hoạch của ta chỉ là đảm bảo mọi thứ vẫn hoàn hảo trong lễ cưới của cháu thôi,” Haymitch nói. “Ông đã gọi điện và thu xếp cho những bức ảnh chụp không được quá chi tiết,”

“Ông thậm chí còn không có một chiếc điện thoại,” tôi đáp.

“Bà Effie có một cái điện thoại cố định,” Ông nói. “Cháu có biết là bà ấy đã hỏi rằng ta có muốn để lộ bí mật của cháu không? Và ta đã bảo với bà ấy là càng sớm càng tốt ấy chứ.”

“Ông Haymitch,” Tôi có thể nghe thấy vẻ cầu xin thốt ra từ giọng của tôi.

“Katniss,” ông bắt chước giọng tôi. “Sẽ chẳng hiệu quả gì đâu.”

Chúng tôi im bặt khi một toán đàn ông với những chiếc xẻng đi ngang qua, hướng đến Làng chiến thắng.

Có lẽ họ có thể làm gì đó với những bức tường cao 10 feet kia. Lúc họ vượt ra khỏi tầm nghe thấy của chúng tôi, quảng trường đã quá gần rồi. Chúng tôi bước vào quảng trường và tất cả đều đồng thời dừng lại.

Không có nhiều thứ xảy ra trong suốt trận bão tuyết lắm. Đó là điều mà Peeta và tôi phải công nhận. Nhưng chúng tôi không thể sai lầm hơn nữa. Quảng trường đã bị thay đổi. Một tấm biểu ngữ với con dấu của Panem treo trên nóc nhà của Tòa nhà Tối cao. Những kẻ canh giữ, trong bộ đồng phục trắng cổ xưa, đang hành quân trên những hòn đá cuội đã được quét tước sạch sẽ. Dọc trên mái nhà, rất nhiều trong số họ đang bận rộn bên hàng dãy những khẩu súng máy. Thứ làm tôi mất can đảm nhất là một hàng những công trình mới khác – một chiếc cột để cho việc quất roi đầy trịnh trọng, vài hàng rào bằng cọc, và một cái giá treo cổ - được dựng lên ngay giữa quảng trường.

“Thread là một kẻ làm việc nhanh nhạy,” Haymitch nói. Ở một vài tuyến đường cách xa khỏi quảng trường, tôi nhìn thấy một ngọn lửa hừng hực cháy. Không ai trong chúng tôi lên tiếng. Đó chỉ có thể là khu chợ đang bốc khói lên. Tôi nghĩ tới Greasy Sae, Ripper và tất cả những người bạn của tôi đang sinh sống ở đó.

“Ông Haymitch, ông không nghĩ là mọi người vẫn còn ở trong…” tôi không thể nói nốt câu.

Này, họ thông minh hơn thế đấy. Cháu cũng thấy thế thôi nếu đi xung quanh lâu hơn chút nữa.”

“Chà, còn ta hẳn nên đi xem còn bao nhiêu rượu đang lên men mà chỗ mấy ông thầy thuốc để thừa lại.”

Ông ấy lê bước ngang qua quảng trường và tôi nhìn Peeta “Ông ấy muốn làm gì vậy?” Rồi tôi nhận ra câu trả lời “Chúng ta không thể để ông ấy uống nó. Ông ấy sẽ tự giết chính mình, hay ít nhất là sẽ bị mù hẳn. Tớ có vài chai rượu trắng để ở nhà.”

“Tớ cũng có. Có lẽ nó sẽ giữ ông ấy lại cho tới khi Ripper tìm cách quay lại với công việc của mình,” Peeta nói. “Tớ cần đi kiểm tra gia đình tớ xem thế nào.”

“Còn tớ phải đi xem bà Hazelle”, giờ thì tôi đã thấy lo lắng. Tôi nghĩ là bà đang ở trên ngưỡng cửa nhà lúc tuyết đã được dọn đi. Nhưng không có dấu hiệu gì của bà ấy cả.

“Tớ cũng đi. Hãy ghé qua tiệm bánh mỳ trên đường về nhà tớ.” Peeta nói.

“Cảm ơn.” Tôi đột nhiên thấy sợ hãi với những gì tôi vừa hiểu ra.

Các con đường hầu như đã vắng bóng người, điều đó thật không bình thường vào thời điểm này trong ngày khi mà mọi người thì đang ở các khu mỏ và trẻ con thì đến trường. Nhưng họ lại không có mặt ở đây. Tôi trông thấy những khuôn mặt đang hé nhìn chúng tôi trên ngưỡng cửa, qua vết nứt trên cánh cửa chớp. Một cuộc nổi loạn, tôi nghĩ thế. Tôi thật ngu dốt làm sao. Có một sai lầm vốn có trong kế hoạch đó mà cả tôi và Gale không thể nhận ra được. Một cuộc nổi dậy yêu cầu cần phá luật lệ, phá ngang cái chính quyền hiện tại. Chúng tôi làm những thứ mà cả cuộc đời chúng tôi, gia đình chúng tôi đã từng làm. Săn trộm, trao đổi hàng ở chợ đen, chế nhạo Capitol ở trong rừng. Nhưng đối với hầu hết mọi người ở quận 12, một chuyến đi để mua thứ gì đó ở Khu chợ là quá nguy hiểm. Và tôi đã từng mong họ tập hợp lại nơi quảng trường cùng với những viên gạch và đèn đuốc ư? Thậm chí ánh nhìn của Peeta và tôi cũng đủ để khiến mọi người kéo những đứa trẻ nhà họ xa khỏi cửa sổ và đóng mành cửa thật chặt.

Chúng tôi tìm thấy Hazelle tại nhà bà, đang chăm sóc cho Posy còn rất yếu ớt. Tôi nhận ra những nốt sởi.

“Ta không thể bỏ nó lại được,” Bà nói. “Ta biết là Gale đang ở trong vòng tay của những người có lẽ là giỏi nhất.”

“Tất nhiên rồi ạ.” Tôi đáp. “Anh ấy còn khá hơn thế nhiều. Mẹ cháu nói anh ấy sẽ quay lại hầm mỏ trong hai tuần tới.”

“Dù sao thì có lẽ không thể lộ mặt cho đến lúc đó.” Hazelle nói. “Tin tức đã bị chúng giữ kín cho đến khi có thông báo thêm.” Bà liếc mắt đầy lo lắng tới chiếc bồn rửa tay trống trơn.

“Cô sẽ không buôn bán nữa ư?” Tôi hỏi.

“Không hẳn là như vậy,” Hazelle đáp. “Nhưng giờ thì ai cũng cảm thấy sợ khi thuê ta làm việc rồi.”

“Có lẽ đó là do có tuyết rơi.” Peeta thêm vào.

“Không đâu. Rory đã đi xung quanh vào sáng nay. Bên ngoài chưa được dọn tí gì.”

Rory vòng cánh tay của cậu quanh bà Hazelle.

“Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi.”

Tôi lấy ra một ít tiền từ túi áo và đặt nó lên bàn “Mẹ cháu sẽ gửi thứ gì đó cho Posy”

Khi chúng tôi ra ngoài trời, tôi quay lại với Peeta.

“Cậu cứ trở vào đi. Tớ muốn đi bộ đến Hob.”

“Tớ sẽ đi cùng cậu.” Cậu ấy nói.

“Không. Tớ đã kéo cậu vào đủ rắc rối rồi,” Tôi nói với cậu ấy. “Và hãy tránh việc đi bộ tới Khu Hob đi… việc đó có làm mọi thứ ổn hơn với tớ không?” Cậu ấy mỉm cười và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi cùng nhau vòng qua những con phố ở Khu Mỏ cho đến khi tới một tòa nhà đang bốc cháy. Họ thậm chí còn không bận tâm tới việc để lại lính canh quanh khu nhà. Họ biết rằng không ai sẽ cố gắng để cứu chữa nó.

Hơi nóng từ những ngọn lửa làm tan chỗ tuyết xung quanh và một dòng nước nhỏ màu đen chạy qua giầy tôi. “Đó là bụi than, từ ngày xưa.” tôi nói. Chúng luôn có trong các khe nứt và các kẽ hở, và chúng len xuống những chiếc ván sàn. Thật ngạc nhiên là trước đây chỗ này không bị nổ tung lên. “Tớ muốn đi xem Greasy Sae”

“Không phải là hôm nay, Katniss. Tớ không nghĩ là chúng ta đang giúp đỡ ai đó bằng cách tạt vào thăm họ đâu.”

Chúng tôi quay trở lại phía quảng trường. Tôi mua một vài chiếc bánh quy từ chỗ bố của Peeta trong khi chúng tôi trao đổi cuộc nói chuyện nhỏ về vấn đề thời tiết. Không ai đề cập tới những dụng cụ tra tấn ác ý ngay trên sân khi nhìn từ phía cánh cửa trước. Thứ cuối cùng mà tôi chú ý tới khi chúng tôi rời khỏi quảng trường là tôi đã không nhận một trong những khuôn mặt của người lính canh.

9.4

Ngày ngày qua đi, mọi thứ ngày càng trở nên tệ hơn. Hầm mỏ bị đóng cửa trong hai tuần và trong thời gian đó một nửa quận 12 đang chết đói.

Rất nhiều trẻ em nhận việc khoan đá tảng, nhưng thường chúng không được nhận tí tiền nào cả. Sự thiếu thốn thức ăn bắt đầu xuất hiện và thậm chí với những người mất sạch tiền chỗ cửa hàng cũng trở nên trắng tay. Khi hầm mỏ được mở cửa trở lại, tiền lương bị cắt giảm, số giờ làm việc kéo dài hơn, những người thợ mỏ bị gửi đến những nơi làm việc nguy hiểm. Chỗ thức ăn đang chờ được phân phát cho Ngày chia phần bị làm hỏng và mục bởi bọn gặm nhấm. Hệ thống máy móc ở quảng trường liên tục hoạt động khi những kẻ bị lôi vào để trừng phạt quá đông mà không nghĩ tới việc chúng tôi hề không cho rằng bọn họ đẫ phạm pháp.

Gale trở về nhà mà không có cuộc thảo luận nào về cuộc nổi dậy giữa chúng tôi. Nhưng tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ rằng mọi thứ mà anh ấy chứng kiến sẽ chỉ làm tăng ý chí quyết tâm đấu tranh trở lại. Sự khổ cực tại hầm mỏ, những con người bị tra tấn nơi quảng trường, vẻ đói khát trên khuôn mặt của các thành viên trong gia đình anh. Rory đã đăng kí đi khoan đá, việc mà Gale còn không thể nào nói rõ được, nhưng điều đó vẫn không đủ ăn với khả năng bị bắt giam và giá thức ăn thì tăng liên tục.

Chỉ có một thứ có vẻ lạc quan là, tôi đã nhờ được ông Haymitch thuê Hazelle làm quản gia, kết quả là sẽ có thêm một ít tiền cho bà ấy và tăng thêm chất lượng cuộc sống cho ông Haymitch. Thật kì lạ khi bước vào nhà ông ấy trong tình trạng thoáng mát và sạch sẽ, thức ăn còn được hâm nóng trong lò nữa. Ông ấy chắc không để ý lắm vì ông còn có hẳn một cuộc chiến hoàn toàn khác.

Peeta và tôi đã cố hạn chế số rượu trắng mà chúng tôi có, nhưng nó gần như sắp cạn kiệt, và vào lần cuối tôi nhìn thấy Ripper là bà ấy đang ở trong nhà kho.

Tôi cảm thấy mình trông như một kẻ bị xã hội bỏ rơi khi bước dọc theo những con phố. Mọi người giờ đây đều lảng tránh tôi.

Thế mà nhà tôi lại chẳng bao giờ thiếu khách khứa hết. Đồ tiếp tế liên tục cho những người bị ốm và bị thương được để trong bếp trước khi mẹ tôi, người mà đã từ lâu ngừng chịu trách nhiệm phục vụ mọi người tiếp tục công việc. Dù vậy, nhà kho để thuốc ngày càng cạn kiệt, đến mức bà sớm sẽ phải điều trị bệnh nhân bằng tuyết. Tất nhiên gỗ cây thì bị cấm. Chắc chắn là vậy. Không nghi ngờ gì cả. Thậm chí bây giờ Gale còn không thắc mắc gì về điều này nữa. Nhưng vài một buổi sáng tôi đã hỏi. Đó không phải là vì ngôi nhà đã chật ních những người ốm, đang hấp hối, với lưng sau rỉ máu, những đứa trẻ mặt hốc hác, những đôi ủng hành quân, hay vẻ đau đớn ở khắp nơi khiến tôi lảng ra chỗ khác. Mà bởi vì sự ghé thăm của chiếc hộp đựng trang phục cưới vào một buổi tối với một lời dặn từ bà Effie nói rằng tổng thống Snow đã đích thân chọn những thứ này.

Đám cưới. Ông ta thực sự đã lên kế hoạch để thông qua nó sao? Điều gì sẽ thành công với lối suy nghĩ bị bóp méo của ông ta chứ? Đó có phải vì lợi ích của những người khác ở Capitol không? Một lễ cưới đã được báo trước, một lễ cưới sẽ bị thất bại. Rồi ông ta sẽ giết chúng tôi sao? Và để lại một bài học cho các quận? Tôi không biết nữa. Tôi không thể cảm nhận về nó. Tôi lật đi lật lại và xoay người trên giường cho tôi khi tôi không thể chịu được việc đó nữa. Tôi phải thoát ra khỏi đây. Ít nhất là trong vài giờ nữa.

Tay tôi lục tung tủ đề đồ cho tới khi tôi tìm thấy bộ dụng cụ tránh đông mà Cinna làm cho tôi để dùng giải trí trong Cuộc diễu hành Chiến thắng. Một đôi ủng không thấm nước, một bộ đồ đi tuyết mà trùm lấy tôi từ đầu tới chân, đôi găng tay giữ ấm. Tôi yêu mến bộ dụng cụ săn bắn cũ của tôi, những cuộc hành trình mà tôi định đi hôm nay thì thích hợp hơn với bộ đồ công nghệ cao này. Tôi nhón chân xuống lầu, nhét đầy thức ăn vào túi dụng cụ, lẻn ra khỏi nhà. Đi dọc theo lề đường và những ngõ ở phía sau, tôi hướng tới chỗ lỏng lẻo nhất của hàng rào nơi gần nhà tên hung bạo Rooba. Vì có nhiều công nhân đi qua đường này tới khu mỏ nên trên trên nền tuyết in khá nhiều dấu chân. Dấu chân của tôi sẽ không bị chú ý. Với tất cả sự cảnh giác, Thread đã có chút chú ý tới hàng rào, có lẽ là cảm thấy thời tiết quá khắc nghiệt và những con thú hoang dã là quá đủ để giữ mọi người an toàn ở bên trong. Dù thế, khi tôi ở dưới các mắt xích, tôi phủi đi các dấu vết cho tới khi những tàng cây che đây chúng hộ tôi.

Bình minh vừa ló dạng khi tôi tìm lại được bộ cung tên và bắt đầu tạo ra một con đường xuyên qua những ụ tuyết nổi trong khu rừng. Vì vài lí do nào đó, tôi quyết tâm tới được chỗ chiếc hồ.

Có lẽ phải nói lời tạm biệt với nơi này, với người bố của tôi với những khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng tôi đã dành ở nơi đây, vì tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Có thể chỉ là vậy và rồi tôi có thể hoàn toàn lấy lại hơi thở.

Một phần nào đó trong tôi không thực sự quan tâm xem liệu họ có bắt được tôi không, liệu tôi có thể nhìn thấy nó một lần nữa không. Chuyến đi mất gấp đôi thời gian hơn bình thường. Bộ quần áo của Cinna giữ nhiệt rất tốt, và tôi bắt đầu đổ mồ hôi dưới chiếc áo đi tuyết trong khi mặt thì tê cứng vì lạnh. Ánh sáng mặt trời khi vào đông tràn lên tuyết như đang chơi đùa với tầm mắt của tôi, còn tôi đã quá kiệt sức và nén lại những suy nghĩ vô vọng của chính mình đến nỗi tôi không để ý tới những tín hiệu. Có một luồng khói mỏng bốc lên từ ống khói, vết lõm cửa bước chân mới, mùi bốc hơi của thông lá kim. Tôi thực sự chỉ cách vài khoảng nữa là tới cánh cửa của ngôi nhà làm bằng xi măng khi thu tầm mắt cho ngắn lại.

Và đó không phải bởi khói hay dấu chân hay mùi hương gì cả. Đó là bởi có tiếng động không thể nhầm lẫn được của một loại vũ khí sau lưng tôi.

Phản ứng tự nhiên thứ hai. Theo bản năng. Tôi quay người lại, rút ra mũi tên ở sau lưng, dù tôi biết một cuộc xung đột không phải là thứ tôi thích thú. Tôi nhìn thấy bộ đồng phục trắng của tên lính canh, cái cằm nhọn hoắt, tròng mắt đen màu nâu nhạt nơi mà mũi tên của tôi sẽ nhắm tới. Nhưng thứ vũ khí đó lại rơi xuống đất và có một người phụ nữ không mặc áo giáp đang lấy thứ gì đó ra khỏi người tôi bằng bàn tay đeo găng.

“Dừng lại đi!” cô ấy khóc lên.

Tôi hơi lung lay, không thể ngờ sự biến chuyển lại dẫn đến hậu quả này. Có lẽ họ được lệnh mang tôi sống sót trở về thế nên họ tra tấn tôi bằng cách đổ tội cho từng người mà tôi quen biết. Ồ, chúc may mắn với suy nghĩ đó, tôi nhủ. Những ngón tay đã rã rời nhưng quyết định thả mũi tên ra khi nhìn thấy một vật trên chiếc găng. Đó là một mẩu lát bánh mì trắng nhỏ, phẳng, hình tròn. To hơn một chiếc bánh quy. Nó màu xám và sũng nước ở quanh viền bánh. Nhưng có một hình đánh dấu rõ ràng ở chính giữa nó.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...