Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa
Chương 11
Hai chân tôi tự động lùi lại và tôi trốn vào trong lùm cây. Tôi che miệng bằng đôi găng tay để xua tan đi làn hơi trắng phả ra dưới không khí lạnh giá. Thứ hoocmon adrenaline dâng lên, xóa sạch mọi mối quan tâm về ngày hôm nay khỏi tâm trí tôi vì tôi đang tập trung vào mối nguy hiểm ngay trước mặt. Chuyện gì đã xảy ra? Gã Thread đã dựng nên cái hàng rào này như là một kiểu đề phòng an ninh phụ? Hay ông ta bằng cách nào đó đã biết được việc tôi trốn thoát khỏi cạm bẫy của ông ta hôm nay? Ông ta nhất định làm tôi mắc cạn ngoài quận 12 cho đến khi ông ta có thể tóm cổ và bắt giữ tôi? Và lôi tôi đến quảng trường, khóa vào hàng rào, quất roi hay treo cổ?
Phải bình tĩnh, tôi ra lệnh cho chính mình. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị kẹt ở ngoài một quận nào đó với một hàng rào dẫn điện. Nó đã xảy ra vài lần những năm qua, nhưng Gale luôn luôn đi cùng tôi. Hai chúng tôi sẽ chọn một cái cây nào đó thích hợp để trèo lên cho tới khi nguồn điện cuối cùng cũng được ngắt. Nếu tôi về muộn, Prim thường có thói quen đi tới chỗ bãi cỏ để kiểm tra xem hàng rào có nạp điện không, thay mẹ tôi lo lắng cho tôi.
Nhưng hôm nay những người trong gia đình không bao giờ tưởng tượng được chỉ có mình tôi ở trong rừng. Thế mà tôi thì đang từng bước lừa dối họ. Nếu tôi không có mặt, họ sẽ lo lắng cho tôi. Một phần nào đó trong tôi cũng lo lắng vì tôi không chắc chỉ là trùng hợp khi dòng điện lại được kích hoạt vào ngày mà tôi quay trở lại khu rừng.
Tôi nghĩ không ai nhìn thấy tôi đã luồn dưới hàng rào, nhưng ai mà biết được điều gì. Luôn có những cặp mắt được thuê dõi theo tôi. Từng có ai đó đã báo cáo việc Gale hôn tôi rất lẹ sau đó đấy thôi. Tuy nhiên nó đã được công khai trước khi tôi kịp cẩn trọng với hành vi của mình. Có thể đã có camera giám sát? Tôi đã từng băn khoăn về điều này trước kia. Đây có phải là cách Tổng thống Snow biết về nụ hôn không? Thật không minh bạch nếu tôi chết đi mà mặt tôi thì bọc trong lớp khăn quàng. Vì danh sách những điều tình nghi liên quan đến khu rừng có vẻ là quá ít ỏi.
Đôi mắt tôi nhìn chăm chú dọc theo những hàng cây, qua hàng rào chắn, tới trong chỗ bãi cỏ. Tất cả những gì tôi thấy được là tuyết ẩm ướt làm chỗ này sáng sủa hơn và cả ánh đèn từ những ô cửa sổ ở ven Seam. Không có tên lính canh nào lọt vào tầm nhìn cả, không có dấu hiệu cho thấy tôi đang bị săn đuổi. Dù gã Thread có biết tôi rời quận hôm nay hay không, tôi nhận ra mục đích hành động của tôi phải là trước sau như một: quay lại vào trong hàng rào mà không bị nhìn thấy và giả vờ như tôi chưa bao giờ ra ngoài cả.
Bất kì sự tiếp xúc vào đám dây xích và mớ dây điện gai được bảo vệ ở trên cùng có nghĩa là bị giật điện ngay tức khắc. Tôi không nghĩ tôi có thể đào bới gì dưới hàng rào mà không có nguy cơ bị phát hiện, và dù sao thì mặt đất cũng đóng băng quá cứng. Thế là chỉ chừa lại duy nhất một lựa chọn. Bằng cách nào đó tôi sẽ phải trèo qua.
Tôi bắt đầu đi men theo hàng cây, tìm kiếm một cái cây với một nhánh cây đủ cao và dài đúng với yêu cầu của tôi. Sau gần một dặm, tôi tới gần được một cây gỗ thích có vẻ phù hợp. Dù vậy nhưng thân cây quá to và trơn để trèo lên và những cành cây thì quá thấp. Tôi trèo lên cây bên cạnh và trèo bấp bênh sang chỗ cây thích, suýt thì không bám được vào chỗ vỏ cây trơn trượt. Nhưng tôi cố ghì chặt và chầm chậm từng bước tới chỗ cành cây to ngay phía trên chỗ dây điện gai.
Khi tôi nhìn xuống, tôi đã nhớ tại sao Gale và tôi luôn luôn đợi trong rừng hơn là cố xử trí với chiếc hàng rào. Đủ cao để tránh bị chiên cháy khét có nghĩa là bạn phải cao ít nhất 20 feet trong không trung. Tôi đoán cành cây của tôi phải đến 25 feet. Đó là độ cao nguy hiểm, thậm chí với người đã có nhiều năm leo trèo trên cây. Nhưng tôi có lựa chọn nào chứ? Tôi có thể tìm một cành cây khác nhưng giờ trời đã gần tối. Tuyết rơi sẽ che khuất hết ánh trăng. Ít nhất ở đây tôi thấy rằng tôi có được lớp tuyết đệm cho cú đáp đất. Dù tôi có thể tìm chỗ khác, tôi không biết chắc, nhưng ai mà biết được tôi định nhảy vào chỗ nào chứ? Tôi quàng cái túi dụng cụ rỗng qua cổ và từ từ hạ thấp mình xuống cho tới khi tôi tự bám bằng tay được.
Trong phút chốc tôi tập trung hết sự can đảm lại. Rồi thả những ngón tay ra.
Tôi có cảm giác bị rơi xuống rồi đáp đất với một cú xóc nảy ngay trên lưng. Một giây sau, những bộ phận sau cũng rơi phịch trên mặt đất. Tôi nằm trên tuyết, cố gắng đánh giá vết thương. Không cần đứng dậy, tôi có thể cảm nhận vết thương ở gót chân trái và phần xương cụt. Mối nghi ngờ duy nhất là bị thương nặng đến mức nào. Hi vọng là chỉ bị thâm tím, nhưng khi tôi dồn cơ thể lên đôi chân, tôi ngờ rằng tôi đã bị dập chỗ nào đó. Dù thế nhưng có thể đi bộ, nên tôi gắng di chuyển, cố che giấu dáng đi tập tễnh hết mức có thể.
Mẹ tôi và Prim không thể biết được việc tôi đã ở trong rừng. Tôi cần phải tạo ra một vài chứng cớ vắng mặt, dù có yếu ớt tới mức nào. Vài cửa hàng trong quảng trường vẫn mở, nên tôi vào trong một cửa hàng mua tấm vải trắng để băng bó. Trong một cửa hàng khác tôi mua một gói kẹo cho Prim. Tôi cho một chiếc vào trong miệng, cảm nhận bạc hà tan trên lưỡi, và nhận ra đó là thứ đầu tiên tôi ăn ngày hôm nay. Tôi đã định nấu một bữa ở chỗ hồ. Nhưng khi tôi nhìn thấy hoàn cảnh của cô Twill và Bonnie, có vẻ là không đúng lắm dù chỉ thêm một miệng ăn ở chỗ họ.
11.2
Khi tôi về đến nhà, gót chân trái sẽ không thể chịu được thêm sức nặng nào nữa. Tôi quyết định nói với mẹ tôi rằng tôi đã cố sửa chỗ rò trên mái nhà cũ và bị trượt ngã. Hay vì chỗ thức ăn bị quên tôi đã không nhớ rõ phải đưa chúng đến nhà ai. Tôi lê người về phía cánh cửa, sẵn sàng gục xuống trước lò sưởi. Nhưng thay vì thế tôi lại gặp một cú sốc.
Hai người canh giữ, một đàn ông và một phụ nữ, đang đứng trên ngưỡng cửa phòng bếp nhà chúng tôi. Người phụ nữ còn giữ lại vẻ điềm tĩnh, nhưng tôi bắt gặp ánh mắt lóe lên vì ngạc nhiên trên khuôn mặt người đàn ông. Tôi bị bất ngờ. Họ biết việc tôi đã vào trong rừng và giờ đáng nhẽ nên giăng bẫy ở đó.
“Xin chào” tôi nói không trôi chảy cho lắm.
Mẹ tôi xuất hiện sau lưng họ, nhưng vẫn giữ khoảng cách “Nó đây rồi, vừa kịp tới bữa tối”, bà nói có phần rạng rỡ. Nhưng tôi đã quá muộn để ăn tối.
Tôi cân nhắc việc bỏ giày ra như tôi thường làm nhưng do dự về việc tôi có thể làm việc đó mà không làm lộ vết thương không. Thay vì thế tôi chỉ lật mũ trùm đầu ra và giũ tuyết khỏi mái tóc.
Tôi có thể giúp cho các bạn phần nào không?” tôi hỏi những người canh giữ.
“Chỉ huy quân đội Thread gửi chúng tôi một lời nhắn cho cô” người phụ nữ lên tiếng.
“ Họ đã đợi con cả giờ đồng hồ” mẹ tôi thêm vào.
Họ đợi tôi không quay trở về được thì có. Để xác nhận việc tôi đã bị giật điện bởi cái hàng rào được bẫy trong rừng rồi họ có thể bắt giam gia đình tôi để tra khảo.
“Chắc hẳn là một lời nhắn quan trọng” tôi nói.
“Chúng tôi có thể hỏi việc cô đã ở đâu không, thưa cô Everdeen?” người phụ nữ hỏi.
“Sẽ dễ hơn nếu hỏi tôi đã không ở đâu đấy” tôi nói với vẻ cáu tiết. Tôi đi ngang vào trong bếp, cố bắt bản thân sử dụng đôi chân một cách bình thường mặc dù mỗi bước đi đang đau đớn. Tôi đi giữa hai người lính canh và đi đến bên chiếc bàn. Tôi ném chiếc túi xuống và quay về phía Prim đang đứng bất động gần lò sưởi. Haymitch và Peeta cũng ở đó, đang ngồi trên hai cái ghế xích đu, chơi một ván cờ vua. Họ tình cờ tới đây hay được mời bởi những người lính canh? Dù thế nào, tôi vẫn vui vì nhìn thấy họ.
“Thế cháu đã không ở đâu?” Ông Haymitch nói với giọng buồn chán.
“Chà. Cháu đã không nói chuyện được với người bán dê về việc nhận nuôi con dê đang mang thai của Prim vì ai đó đã cho cháu thông tin hoàn toàn không chính xác về việc ông ta sống ở đâu” tôi nói với Prim dứt khoát.
“Không. Em không nói thế” Prim nói “Em đã nói với chị chính xác rồi”.
“Em nói là ông ta sống bên cánh cổng phía tây nhà mình” tôi nói.
“Cánh cổng phía đông” Prim sửa lại lời tôi.
“Em rõ ràng là nói phía tây, vì khi chị nói gần đống phế thải có phải không? Và em đã nói là vâng ạ” tôi đáp.
“Đống phế thải ở cạnh cánh cổng phía đông” Prim vẫn kiên nhẫn.
“Không. Em nói thế khi nào?” Tôi hỏi gặng “Tối qua” ông Haymitch lặp lại.
“Nó chắc chắn là ở phía đông” Peeta thêm vào. Cậu ấy ngó ông Haymitch và họ cười rộ lên. Tôi nhìn chằm chằm vào Peeta và cậu ta cố tỏ vẻ hối lỗi. “Tớ xin lỗi nhưng đó là những gì tớ đã nói. Cậu chẳng bao giờ lắng nghe khi người khác nói chuyện với cậu cả”
“Ta cược là hôm nay mọi người đã nói với cháu rằng ông ta không sống ở đó nữa và cháu lại không nghe gì hết” ông Haymitch nói.
Ông Haymitch và Peeta khoác lác còn Prim thì tự cho phép mình cười mỉm.
“Tốt thôi. Ai đó khác có thể giải quyết việc làm cho con dê ngu ngốc có mang” tôi nói, điều đó còn làm cho họ cười to hơn. Và tôi nghĩ, đây là lí do tại sao họ lại làm quá lên.
Không gì thoát được khỏi họ cả.
Tôi nhìn những người canh giữ. Người đàn ông đang mỉm cười còn người phụ nữ thì hoài nghi.
“Có gì trong chiếc túi vậy?” cô ta hỏi đột ngột.
Tôi biết cô ta đang mong chờ một món dụng cụ hay vài loài thực vật mọc trong rừng. Thứ gì đó hiển nhiên buộc tội được tôi. Tôi đổ những thứ bên trong lên mặt bàn “Cô tự nhìn đi”.
“ Ồ tốt đấy” mẹ tôi nói, kiểm tra tấm vải “ Chúng ta đang hết vải băng bó”.
Peeta tới chỗ chiếc bàn và bóc túi kẹo ra “Ồ vị bạc hà” cậu ấy nói, bật một viên vào miệng.
“Chúng là của tớ mà” tôi giật lại gói kẹo. Nhưng cậu ấy tung nó cho ông Haymitch đã nhét một nắm kẹo vào miệng trước khi chuyền cái túi cho Prim đang cười rúc rít “Không ai trong hai người đáng ăn kẹo cả” tôi nói.
“Gì cơ, vì chúng tớ đã đúng ư?” Peeta vòng tay quanh tôi. Tôi thốt ra tiếng rên khẽ do đau đớn khi phần xương cụt trở nên khó chịu. Tôi cố biến nó thành âm thanh tức giận, nhưng tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt cậu ấy biết tôi đang bị thương “Thôi được. Prim nói phía tây. Tớ thì rõ ràng nghe thấy là phía đông. Và cả hai chúng ta đều là những kẻ ngốc. Thế thì sao?”
“Tốt hơn rồi đấy” tôi nói và chấp nhận nụ hôn của cậu ta. Rồi tôi nhìn những người lính canh như thể tôi vừa chợt nhớ ra là họ đang ở đó.
“Các cô có một lời nhắn cho tôi?”.
“Từ chỉ huy đội quân Thread” người phụ nữ nói “Ông ấy muốn cô biết rằng hàng rào bao quanh quận mười hai giờ đây sẽ có điện 24 giờ trên ngày”.
“Ra nó không thế à?” tôi hỏi, hơi ngây thơ quá.
“Ông ấy nghĩ cô có thể muốn truyền tin này tới người bác của cô” người phụ nữ nói “Cảm ơn cô. Tôi sẽ nói với ông ấy. Tôi chắc rằng giờ thì tất cả chúng ta sẽ ngủ ngon hơn một chút vì hệ thống bảo vệ đã được sửa lại chỗ sai sót” Tôi biết là tôi có vẻ thúc giục nhưng lời bình luận tạo cho tôi cảm giác như hài lòng.
Quai hàm người phụ nữ đanh lại. Không có phần nào trong chuyện này giống như kế hoạch nhưng cô ta không có yêu cầu gì thêm nữa.
Cô ta trao cho tôi cái gật đầu cộc lốc và rời đi còn người đàn ông theo sau chân cô ta.
11.3
Khi mẹ tôi khóa cửa lại sau lưng họ, tôi ngồi sụp xuống cạnh chiếc bàn.
“Chuyện gì thế?” Peeta nói, ôm tôi thật chặt
“Ồ tớ bị dập chân trái. Phần gót. Và cái xương cụt của tớ cũng không may mắn lắm”
Cậu ấy giúp tôi qua một trong những chiếc ghế đu và tôi và tôi hạ người lên cái gối bông.
Mẹ tôi tháo bỏ đôi giầy “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Con bị trượt chân và ngã” tôi nói. Bốn cặp mắt nhìn tôi vẻ không tin “Lên chỗ băng nào đó” Nhưng tất cả chúng tôi đều biết căn nhà hẳn bị lắp máy nghe lén và thật không an toàn khi nói chuyện thoải mái. Không phải ở đây. Không phải bây giờ.
Cởi phăng đôi tất, những ngón tay của mẹ tôi dò chỗ xương ở gót chân trái và rụt lại vì đau đớn “Có thể có phần gãy” bà nói. Mẹ tôi kiểm tra bên chân kia “Bên này có vẻ ổn” Bà đánh giá rằng xương cụt của tôi đã bị thâm tím nặng.
Prim nhanh chóng lấy cho tôi áo ngủ và áo choàng. Khi tôi thay áo, mẹ tôi đã làm một túi tuyết cho gót chân trái và đỡ nó lên một cái gối. Tôi ăn ba bát thịt hầm và một nửa ổ bánh mì trong khi những người khác ăn tại bàn. Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nghĩ về cô Twill và Bonnie, hi vọng là tuyết ẩm ướt và nặng hạt sẽ xóa sạch dấu chân tôi.
Prim đi tới và ngồi trên sàn nhà cạnh chỗ tôi, dựa đầu vào đầu gối tôi. Chúng tôi chìm trong vị bạc hà khi tôi vén mái tóc quăn mềm của em ra sau tai.
“Trường học thế nào?” tôi hỏi.
“Ổn cả. Chúng em học về những mặt hàng làm từ than”cô bé nói. Chúng tôi nhìn vào bếp lửa một lúc.
“Chị sẽ đi thử váy cưới chứ?”
“Không phải hôm nay. Có thể là ngày mai” tôi đáp.
“Có thể đợi cho đến khi em về tới nhà không?” cô bé nói.
“Chắc rồi” nếu họ không bắt giam tôi trước.
Mẹ tôi đưa tôi một cốc trà chanh với một thìa si rô thuốc ngủ, rồi mi mắt tôi bắt đầu rũ xuống ngay lập tức. Bà băng bó cái chân bị thương và Peeta tình nguyện đưa tôi đi ngủ. Tôi bắt đầu dựa vào vai cậu ấy nhưng tôi đi quá lảo đảo nên cậu ấy nhấc tôi lên và bế tôi lên lầu. Cậu ấy đặt tôi vào trong và nói chúc ngủ ngon nhưng tôi bắt lấy cánh tay Peeta và giữ cậu ấy ở đó. Một tác dụng khác của thuốc ngủ dạng siro là nó làm cho mọi người bớt kiềm chế, giống như rượu trắng và tôi biết tôi phải ngăn chặn cái lưỡi của mình. Thật ra tôi muốn cậu ấy trèo lên với tôi, ở đó khi những cơn ác mộng đánh úp đến vào tối nay. Vì một lí do nào đó tôi không thể quá nghi lễ nhưng tôi biết tôi không được phép đòi hỏi điều đó.
“Đừng đi vội. Cho tới khi tớ đi ngủ đã” tôi nói.
Peeta ngồi ở một bên giường, sưởi ấm bàn tay tôi trong cả hai bàn tay cậu ấy.
“Tớ suýt nghĩ rằng hôm nay cậu đã đổi ý. Khi mà cậu muộn giờ ăn tối”
Tôi mơ hồ không rõ nhưng có thể đoán được ý cậu ấy là gì. Với chuyện chiếc hàng rào được dựng lên và tôi về nhà muộn với những tên lính canh đang đợi sẵn, cậu ấy đã nghĩ rằng tôi đã chạy trốn, cùng với Gale.
“Không, tớ đã nói với cậu rồi mà” tôi đáp. Tôi nâng bàn tay cậu ấy lên và áp má tôi vào sau nó, xộc vào mũi mùi hương quế nhàn nhạt và thì là từ những chiếc bánh mì mà chắc hẳn hôm nay cậu ấy đã nướng. Tôi muốn kể cho cậu ấy nghe về cô Twill và Bonnie và cuộc nổi dậy ở quận 8, cả hình ảnh tưởng tượng về quận 13, nhưng điều đó không an toàn và tôi có thể cảm thấy mình đang trượt xuống nên tôi chỉ nói thêm một câu nữa “Ở lại với tớ”.
Khi cơn buồn ngủ hạ gục tôi, tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm đáp lại một từ, nhưng tôi không nghe thấy rõ.
11.4
Mẹ tôi để tôi ngủ tới tận trưa, sau đó đánh thức tôi để kiểm tra chỗ gót chân. Tôi được yêu cầu nghỉ ngơi trên giường một tuần và không phản đối gì vì tôi thấy. Không chỉ chỗ gót chân và phần xương cụt đâu.
Toàn bộ cơ thể tôi đau đớn và kiệt sức. Nên tôi để mẹ xem bệnh cho tôi, đút ăn cho tôi phần ăn sáng và đắp một cái chăn khác quanh tôi. Sau đó tôi chỉ việc nằm đấy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lên bầu trời mùa đông, suy nghĩ xem tất cả chuyện này rút cục là thế quái nào. Tôi nghĩ rất nhiều về Bonnie và cô Twill, đống váy cưới dưới lầu, và liệu ông Thread có biết được làm thế nào mà tôi có thể quay lại và bắt giữ tôi. Thật nực cười vì dù sao ông ta có thể hoàn toàn bắt giam tôi, dựa trên những tội lỗi trong quá khứ, nhưng có lẽ ông ta sẽ phải có điều gì đó thực sự không thể chối bỏ được để làm được việc ấy, còn giờ thì tôi là kẻ chiến thắng.
Và tôi thắc mắc có phải tổng thống Snow đang cấu kết với lão Thread không. Tôi không chắc ông ta có thừa nhận ông Cray già nua còn sống không, nhưng giờ thì tôi thành chỗ để bàn luận cho khắp cả nước, có phải ông ta đang chỉ dẫn cho lão Thread phải làm gì không? Hay Thread tự mình hành động? Dù ở mức độ nào, tôi chắc rằng cả hai lão ta đều đồng ý giữ tôi lại trong quận với cái hàng rào đó. Mặc dù tôi có thể tìm ra cách nào đó để trốn thoát, có lẽ là vắt một cái dây thừng lên cành cây thích đó và trèo ra ngoài – thì giờ cũng không có cách nào trốn thoát với gia đình và bạn bè tôi. Dầu sao tôi đã bảo với Gale là tôi sẽ ở lại và chiến đấu rồi.
Vài ngày tiếp theo, tôi nhảy dựng lên mỗi khi có tiếng gõ cửa dù không có tên lính nào tới bắt tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu thư giãn. Tôi thêm chắc chắn khi Peete tình cờ nói với tôi nguồn điện bị ngắt ở phần bị đứt ra chỗ cắm dây xích xuống đất. Lão Thread chắc hẳn đã tin rằng bằng cách nào đó tôi chui xuống được cái hàng rào, thậm chí với cả dòng điện chết người chạy trong nó. Đó là một dịp may với toàn quận vì những tên canh giữ sẽ bận rộn với việc làm gì đó bên cạnh việc ngược đãi người khác.
Peeta ghé qua hàng ngày để mang cho tôi những chiếc bánh bơ nhân nho và bắt đầu giúp tôi đọc cuốn sách gia phả của dòng họ. Đó là thứ đã cũ rồi, làm từ giấy da và da thuộc. Một vài người nghiên cứu cỏ thuốc phía bên họ ngoại đã bắt đầu công việc đó nhiều năm trước. Cuốn sách được viết từ trang này qua trang khác với những hình vẽ bằng mực các loại thảo mộc cùng với đoạn mô tả công dụng y học của chúng. Việc bố tôi thêm vào một tiết đoạn những cây thảo mộc ăn được chính là một quyển sách hướng dẫn đã giữ mạng sống cho chúng tôi sau khi ông qua đời. Trong một thời gian dài, tôi đã muốn ghi lại những kinh nghiệm của chính mình vào cuốn sách. Những thứ tôi học được từ kinh nghiệm hay từ anh Gale, rồi những thông tin tôi nhặt nhạnh được khi đang huấn luyện cho trường đấu. Nhưng tôi không làm thế vì tôi không phải là họa sĩ và điều cốt yếu là các hình vẽ được phác họa hết sức cho tiết. Đó là phần mà Peeta được cử làm. Một vài loài cây thì cậu ấy biết rồi, những cây khác thì chúng tôi phơi khô vật mẫu, còn những cây còn lại tôi phải miêu tả. Cậu ấy phác thảo trên giấy nháp cho tới khi tôi thấy hài lòng, rồi tôi mới cho cậu ấy vẽ vào sách. Sau đó, tôi cẩn thận ghi nhớ tất cả những gì tôi biết về các loài thực vật. Đó quả là một công việc nhàn nhã và hấp dẫn giúp tôi thoát khỏi việc nghĩ tới những rắc rối. Tôi thích nhìn đôi tay cậu ấy khi hoạt động, khi vẽ bông hoa nở rộ trên trang giấy trắng bằng các nét mực, thêm các nét màu vào quyển sách chỉ có màu đen và ố vàng của chúng tôi trước đó. Khuông mặt cậu ấy trông thật đặc biệt khi đang tập trung. Biểu lộ thường thấy của Peeta được thay thế bằng một vẻ gì đó sôi nổi hơn và gạt bỏ đi những giả thiết cho rằng toàn bộ thể giới được khóa lại sâu trong con người cậu. Tôi đã thấy giây phút này trước đây: trong cuộc đấu, hay khi cậu ấy phát biểu với đám đông, hay lúc mà cậu ấy xô họng súng của tên lính canh xa khỏi người tôi lúc ở quận 11. Tôi không biết cái gì đã tạo nên điều đó. Tôi cũng trở nên lưu luyến đôi lông mi của cậu ấy, thứ mà thông thường bạn không để ý lắm vì chúng rất vàng. Nhưng nếu gần đến gần hơn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng từ ô cửa sổ, chúng có màu vàng sáng và dài tới nỗi tôi không nhận thấy làm thế nào mà chúng tránh được việc rối tung vào nhau khi cậu ấy nháy mắt! Có một buổi chiều Peeta bỗng dừng việc đánh bóng một bông hoa và ngước lên quá đột ngột khiến tôi giật mình như thể bị bắt gặp đang theo dõi cậu ấy, có thể vì cách tôi làm thế thật lạ lùng. Nhưng câụ ấy chỉ nói “Cậu biết không, tớ nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta làm một thứ gì đó thật bình thường cũng nhau”.
“Ừ” tôi đồng tình. Toàn bộ mối quan hệ giữa chúng tôi đã bị làm hỏng bởi Đấu trường. Tính chất bình thường không bao giờ là một phần trong nó cả. “Tốt hơn là thay đổi chỗ đã”.
Và mỗi chiều cậu ấy bế tôi xuống lầu để thay đổi cảnh vật xung quanh và tôi làm mọi người tức tối bằng cách bật tivi lên. Thường thì chúng tôi chỉ xem ti vi khi được cho phép, vì sự tuyên truyền và phô trương quyền lực của Capitol - bao gồm cả những clip từ những năm 74 về đấu trường sinh tử – thật là ghê tởm. Nhưng giờ tôi đang tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt hơn. Là con chim nhại mà Bonnie và cô Twill đã đặt tất cả hi vọng vào. Tôi biết đâu có thể là một hành động ngu ngốc nhưng nếu nó là vậy, tôi muốn loại trừ nó. Và xóa bỏ đi cái ý nghĩ về một quận 13 đang giàu có.
Hình ảnh tôi nhìn thấy đầu tiên trong hàng loạt tin tức là nhắc đến những ngày đen tối. Tôi nhìn thấy đống tàn phế của tòa nhà tối cao quận 13 và chỉ kịp bắt gặp cánh con chim nhại màu đen trắng phía dưới cùng khi nó bay ngang qua góc trên cùng bên tay phải. Điều đó thực sự chẳng chứng mình điều gì cả. Đó chỉ là một cảnh phim đi cùng với một câu chuyện cũ thôi.
Tuy nhiên, vài ngày sau đó, một thứ khác đã lôi kéo sự chú ý của tôi. Người phát thanh chính đang đọc một mẩu tin về sự thiếu hụt than chì làm ảnh hưởng đến việc sản xuất ở quận 3.
Họ cắt cảnh tới đoạn một cảnh quay trực tiếp một phóng viên nữ, trong trang phục bảo hộ, đang đứng trước đống đổ nát của tòa nhà tối cao quận 13. Qua tấm che mặt, cô ta báo cáo về việc thật không may một cuộc thăm dò về quận 13 hôm nay đã xác định rằng những hầm mỏ quận 13 vẫn còn rất độc hại để có thể tới gần. Thế là hết bản tin. Nhưng ngay trước khi họ dừng lại để chuyển sang bản tin chính, tôi nhìn thấy một hình ảnh chớp qua không thể nhầm lẫn được của đôi cánh con chim nhại.
Người phóng viên đơn giản là được ghép vào một cảnh quay cũ kĩ. Cô ấy hoàn toàn không ở quận 13. Điều đó đặt ra một câu hỏi, điều đó có nghĩa là gì?