Đấu Thần
Chương 13: Xà Tôn Giả
Một tiếng gào tức giận mà lạnh lùng vang lên. Nhược Lâm ngoảnh đầu sang một bên, không nhìn Lý Dật thêm lần nào nữa.
Lý Dật lộ ra nụ cười khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không thể bắt bẻ được, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ ngươi nghĩ thế, thế nhưng vài ngày nữa sẽ thế nào, vậy thì ta cũng không biết. Con người của ta không có bản lĩnh gì đặc biệt, thế nhưng muốn moi thông tin từ người khác, tuyệt đối không phải là việc khó khăn gì.
Nhược Lâm lần này trực tiếp nhắm mắt lại, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không thèm.
Lý Dật hơi lắc đầu, hắn tuy rằng muốn moi ra Đấu kỹ mà Nhược Lâm đã từng sử dụng, nhung mà chuyện này cũng không thể nóng vội, bậy giở mình có rất nhiều thời gian để cùng nàng thi gan.
Nghĩ đến đây, Lý Dật liền cầm tay Nhược Lâm đưa về phía sau rồi dùng dây thừng trói lại, cuối cùng thuận lợi bôi một ít thuốc trị thương lên vết thương của nàng. Hắn đưa tay vỗ vỗ lên đầu Nhược Lâm, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần lo lắng, nếu như ngươi đồng ý đem Đấu kỹ mình sử dụng dạy cho ta, như vậy có lẽ ta sẽ thả ngươi. Nếu như ngươi không muốn, vậy thì giết ngươi cũng không khó khăn gì, điều này hẳn là ngươi còn rõ ràng hơn ta.
Nhược Lâm vẫn như cũ không đáp.
Lý Dật cũng không quan tâm, ha hả cười, xoay người nhìn những binh khí nằm chồng chất trên mặt đất. Khí Huyết sát từ trên binh khí toát ra nồng nặc, khiến cho nguyên khí trong cơ thể hắn bắt đầu vận hành.
Hắn chẩn chở một lát, rồi đem những binh khí này chuyển đến cái ao mà hắn vẫn thường tu luyện. Bỗng nhiên hắn vung tay, ném những binh khí này xuống ao. Một lát sau, cỗ khí tức Huyết sát chậm rãi từ dưới nước tản mát ra xung quanh, mơ hồ đem tất cả nguyên khí trong thiên địa đều dung hòa.
Lý Dật không quản gì nữa, hắn vội nhảy lên tảng đá ở giữa ao, khoanh chân ngồi xuống, tùy ý để Thiên Ma Cửu Biến trong cơ thể vận hành theo Công pháp. Khí Huyết sát xung quanh liền cuồn cuộn hướng về phía hắn.
Không biết trải qua bao lâu, Lý Dật mới thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt, hắn có thể cảm thấy nguyên khí trong cơ thể của mình so với lúc dồi dào nhất còn hơn mấy lần. Tuy rằng chỉ mới tu luyện lần đầu, thế nhưng hiệu quả dường như so với trước kia còn mạnh hơn nhiều.
Mà chuyện tu hành trì trệ không tiến triển tựa hồ cũng theo việc nguyên khí tăng trưởng mà tiến bộ rất nhiều. Chỉ có điều dù sao Lý Dật cũng không có nhiều kinh nghiệm, cho nên lúc này hắn cũng không có cách nào kiểm chứng xem hiện tại nguyên khí của mình rốt cuộc đã đạt đến mấy tinh.
Một cổ nguyên khí nồng đặc đến cực điểm chậm rãi xuất hiện trên đầu ngón tay Lý Dật. Bắt quá nguyên khí ban đầu vốn màu đen đã mơ hồ ẩn hiện vài tia huyết khí, tuy rằng không rõ ràng lắm, thế nhưng quả thật tồn tại.
Lý Dật nhìn chằm chằm tia nguyên khí này chốc lát mới lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm:
- Thiên Ma Cửu Biến thật kỳ quái, hấp thu khí Huyết sát mặc dù có thể khiến tu vi tăng tiến, thế nhưng nguyên khí lại có vài phần tạp nham hỗn loạn hơn trước. Xem ra phương pháp này mặc dù tiến bộ nhanh, thế nhưng đối với căn cơ lại không tốt lắm. Nếu thỉnh thoảng, thì có thể dùng để tăng cường tu vi, thế nhưng nếu sử dụng lâu dài thì... E rằng sẽ ảnh hường đến thành tựu sau này cũng không chừng...
- Hừ, nhãi con không hiểu lại làm ra vẻ tinh tướng. Phương pháp tăng cường tu vi các loại đấu khí đều rắt đặc sắc, không biết tiền nhân phải mày mò bao nhiêu lâu mới có thể nghiên cứu ra. Nếu mà ảnh hưởng đến thành tựu sau này thì đã sớm bị người ta loại bỏ, nguyên khí của ngươi có huyết khí nhàn nhạt là bởi vì Công pháp tu luyện của ngươi đặc biệt mới có hiệu ứng như thế. Ngươi bây giờ còn chưa nhìn ra được điều gì, ngày sau lúc ngưng kết thành Đấu Khí Toàn, chỉ cần một trong những tia đấu khí có một tia hóa thành huyết khí, như vậy thì tu vi của ngươi liền tăng trưởng một bậc. Loại chỗ tốt như vậy chẳng lẽ ngươi lại cho rằng sẽ ảnh hường đến căn cơ sau này ư?
Ngay lúc Lý Dật còn đang thì thào tự nói thì bỗng nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên bên tai. Tiếng cười có vẻ rất già nua, thế nhưng trong tiếng cười lại hàm chứa vị đạo gì đó rất khó có thể hình dung, khiến cho thân thể không tự chủ được dâng lên từng cơn ớn lạnh.
- Người nào!
Lý Dật vừa quát một tiếng đã nhanh chóng đứng lên, ánh mắt như điện xẹt qua bốn phía xung quanh dò xét một lần, thế nhưng đã khiến hắn thất vọng rồi, xung quanh ngay cả một người cũng không có.
Thế nhung Lý Dật rất rõ ràng, vừa rồi bản thân tuyệt đối không nghe lầm, thanh âm cổ quái như vậy, khi nói chỉ xuất ra một phần âm thanh, tuyệt đối không phải người thường...
- Hà hà. ngươi không cần tìm nữa, ta đang ở bên trong ngươi.
Một trần cười nhàn nhạt vang lẻn lần thứ hai, thế nhung lần này Lý Dật nghe rất rõ, quả thực thanh âm truyền đến từ trong người hắn.
Sắc mặt Lý Dật biến đổi mấy lần, rốt cuộc đưa tay móc ra cái nhẫn trong ngực lúc trước cướp từ chỗ Nhược Lâm, nhìn nó chằm chằm hỏi:
- Là ngươi đang nói chuyện ư?
Trong giới chỉ truyền đến tiếng cười trầm thấp:
- Không sai, phản ứng nhanh như vậy, cũng không chút sợ hãi. Xem ra tiểu tử ngươi quả thật có vài phần khả năng thành tài
Lý Dật hơi nhíu mày, với tâm tính của hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin loại chuyện như vậy. Thế nhưng từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh, cũng sẽ không nhất thời đánh mất chừng mực, cũng không quản vì sao chiếc nhẫn có thể nói chuyện, trái lại nhíu mày trầm giọng quát:
- Chính vì ngươi cho nên Nhược Lâm kia mới bị người ta truy sát đúng không? Xem ra, ngươi quả nhiên không phải chiếc nhẫn bình thường
- Rất thông minh.
Tiếng cười khẽ vang lên:
- Thế nhung ta cũng không phải chỉ là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn chỉ là nơi dung thân hiện tại của ta mà thôi …
Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy chiếc nhẫn phong cách cỗ xưa từ trong lòng bàn tay Lý Dật chậm rãi lơ lửng bay lên. Một đám quang mang huyết sắc từ bên trong bắn ra rất nhanh đoàn ánh sáng đã tụ lại thành hình, biến thành một lão giả một thân mặc huyết sắc trường bào gần như trong suốt.
Khuôn mặt lào giả toát lên vẻ tang thương không thể hình dung, phảng phất như một lão già bình thường tới cực điểm. Bất quá, nhãn thần ông ta sắc bén lợi hại như chim ưng, dáng cười nhàn nhã nhưng có vài phần nghiêm nghị, ẩn tàng sát khí bên trong. Lão ta mặc dù lơ lửng giữa không trung, thế nhưng lại khiến trong lòng người khác dâng lên một cổ cảm giác kích động muốn quỳ xuống triều bái
Nhưng Lý Dật chỉ mới nhìn một màn quỷ dị này xảy ra trong chốc lát, cơ mặt liền có chút co giật, một lát sau mới mang theo một tia do dự xen lẫn kỳ quái nói:
- Linh hồn thể?
- Ha ha ha. quả nhiên là tiểu tử thú vị.
Lão giả cười to nói:
- Không ngờ Xà Tôn Giả ta ngủ say vừa tỉnh lại thì đã gặp một tên thú vị như vậy. Xem ra lần này ra ngoài cũng không tệ, so với trốn bên này tránh bên kia còn tốt hơn.
- Xà Tôn Giả?
Lý Dật cau mày, con mắt hơi khép lại, ánh mắt kỳ dị đánh giá Xà Tôn Giả một lượt, chợt nói:
- Nếu đã nhu vậy, xin hỏi lão nhân gia ngươi ra ngoài có chuyện gì? Lẽ nào trách ta đoạt chiếc nhẫn từ tay Nhược Lâm? Như vậy ta trả lại cho nàng là được.
- Nhược Lâm? Nói thế tiểu nữ oa kia là người đã trộm chiếc nhẫn kia ra sao?
Xà Tôn Giả dường như có chút nhếch miệng nói:
- Tiểu nữ oa không biết trời cao đất dày đó có thể có quan hệ gì với Bản Tôn đây? Chỉ có điều dù sao lần này nàng cũng đã đem Bản Tôn từ địa phương kia ra ngoài. Bản Tôn cũng chịu cái ân tình này của nàng. Cho nên... tiểu tử giảo hoạt kia, ngươi muốn bức nàng lấy ra bộ Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp đó thì Bản Tôn mặc kệ, thế nhưng ngươi muốn giết người diệt khẩu, như vậy thì đừng trách Bản Tôn không khách khí!
Lý Dật thẳm trợn mắt một cái, đối với lão đầu kiêu ngạo như vậy, hắn một chút hảo cảm cũng không có, về phần có sợ lão ta hay không, hắn một chút cùng không có, mà nhiều hơn là vài phần hiếu kỳ. Chỉ có điều tạm thời bỏ qua không đề cập đến, lúc này trong mắt Lý Dật chỉ còn một tia lửa nóng, gấp gấp nói:
- Đấu kỹ nàng sử dụng là Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp sao?
- Bắt quá cũng chỉ là một Chu Tước Trung cấp mà thôi, chẳng lẽ Bản Tôn có nhìn nhầm được sao?
Xà Tôn Giả thản nhiên nói:
- Được lắm.
Lý Dật gật đầu đáp:
- Nếu như vậy ta càng phải có được nó, bất quá ta sẽ không hại đến tính mạng của nàng là được.
Xà Tôn Giả khẽ gật đầu, thế nhưng ánh mắt quỷ dị lại tập trung trên người Lý Dật, trong mắt hắn giống như bốc lên một cỗ huyết sắc hỏa diễm, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Bộ Thiên Ma Cửu Biến trên người ngươi... Là kẻ nào dạy cho ngươi?
Những lời này vừa nói ra, bỗng nhiên một cổ áp lực vô hình từ đâu áp đến, tập trung lên người Lý Dật. Lý Dật chỉ cảm thấy cả người khó chịu, hô hấp trở nên nặng nề. Giờ khắc này, từ đáy lòng Lý Dật bông nhiên dàng lên một tia suy nghĩ đó là không có cách nào chống lại được lão già quỷ dị này. Phải biết rằng, Lý Dật kiếp trước xưng hùng ở thế giới ngầm, tâm trí kiên định biết bao nhiêu? Phát sinh loại tình huống này trên người hắn, hắn ngay cả chuẩn bị cùng không kịp.
- Là mẫu thân ta lưu lại.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt. Lý Dật mới chậm rãi nói:
- Mẫu thân của ngươi?
Khí thế của Xà Tòn Giả chậm rãi thu hồi. Hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, cùng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng nhẹ nhàng cười:
- Mà thôi, ngươi đã có cơ duyên tu luyện Thiên Ma Cửu Biến, thì đó cũng là vận khí của ngươi. Bản Tôn truy cứu để làm gì chứ?
Lý Dật ngẩn người, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một chuyện khó có khả năng xảy ra, hắn hơi chần chở một chút, chầm chậm nói:
- Lẽ nào... Thiên Ma Cửu Biến, và ông...
- Tiểu tử, biết được càng nhiều thì sẽ chết càng sớm. Ta nghĩ đạo lý này, ngươi không thể không biết chứ?
Xà Tôn Giả đột nhiên nở nụ cười u ám nói.
Trong lòng Lý Dật thầm cười khổ, từ trước đến nay vẫn là hắn uy hiếp người khác, có khi nào đã từng bị ăn quả đắng như vậy bây giờ chứ?
Bất quá, bản năng sát thủ nói cho hắn biết, lão già trước mắt này mặc dù chỉ là linh hồn thể, thế nhưng nếu muốn bóp chết hắn, phỏng chừng so với bóp chết một con kiến cũng giống nhau. Trên Đại Lục Đấu Thần này, cường giả nhiều vô số, Xà Tôn Giả này khẳng định cũng là một trong số những vị cường giả đó. Còn vì sao hắn chỉ còn lại một linh hồn thể, đồng thời lại ẩn giấu trong chiếc giới chỉ kia, cùng bản thân mình không có quan hệ gì.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng là người thông minh, lại tu luyện Thiên Ma Cửu Biến hiếm có, cùng xem như Bản Tôn và ngươi có duyên... Cho nên, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có hứng thú làm một cuộc giao dịch với Bản Tôn hay không?
Trong lòng Lý Dật lúc này đang suy nghĩ mông lung, âm thanh Xà Tôn Giả lần thứ hai lại vang lên.