Một khắc lúc Nam Cung Oản đưa bàn tay dán lên cái hòm, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tập trung cao độ, bằng vào tinh thần lực cường đại của bản thân, đem tần số mà Nam Cung Oản đánh với tốc độ cao hoàn toàn ghi nhớ ở trong đầu của mình. Mặc dù có thể không hữu dụng, nhưng nhớ kỹ luôn là cơ hội.
Đánh khoảng hai mươi giây, tay của Nam Cung Oản mới một lần nữa giơ lên, màn ảnh lui trở về. Kèm theo thanh âm “Ghim, ghim” rất nhỏ, bắt đầu từ đỉnh chóp chính giữa cái hòm, chậm rãi mở ra. (Tiếng gì kỳ cục??)
Tam trưởng lão bên cạnh Nam Cung Oản liền khoát tay, một cái vòng bảo hộ hình nửa vòng tròn mang mấy người bao phủ trong nó, gồm cả chính hắn và vị Số 98 Mặc Khắc bị đào thải kia vào bên trong.
Thời điểm này, cái hòm mới hé ra một khe hở, ba người Hoắc Vũ Hạo liền hít vào một hơi, đồng thời hiểu nguyên nhân vì sao Tam trưởng lão muốn lấy vòng bảo hộ che lại.
Một cỗ khí xơ xác tiêu điều khó có thể hình dung từ một cái kim thiết, cơ hồ là lúc cái hòm mở ra liền phiêu dật bay ra ngoài.
Trong phút chốc, ngoại trừ Tam trưởng lão và Nam Cung Oản vô sự như đang ở ngoài, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Hoàng Chinh cùng Mặc Khắc sắc mặt trắng nhợt, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi mãnh liệt.
Trong đó, người cảm thụ sâu nhất là người có tinh thần lực mạnh nhất Hoắc Vũ Hạo, chính là bởi vì tinh thần lực mạnh, tinh thần hắn bị đánh vào sâu nhất.?