Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 50:


Chương trước Chương tiếp

Editor: Thienyetkomanhme
Thời buổi này tuy rằng không được buôn bán, nhưng vẫn có thể ra chợ trao đổi hàng hóa.
Thẩm Khang Bình cũng có vận khí tốt, trước lúc trở về ở chợ nhìn thấy có người mang hoa thông tới đổi, cảm thấy có lẽ Hứa Thanh Thanh sẽ thích, vì thế đổi không ít.
Hoa thông không phải là hoa thật, mà là dùng lá thông làm thành hoa, nhưng thoạt nhìn sinh động như hoa thật.
Nghe nói hoa thông ở Thanh triều thậm chí được làm cống phẩm tiến cung, được các phi tần hậu cung rất yêu thích.
Hứa Thanh Thanh cũng nhìn một lúc mới phát hiện đây không phải là hoa thật.
Lúc cô ngắm hoa, Thẩm Khang Bình đưa một cái tay khác ra, là một chiếc nhẫn đá quý màu hồng.
"Thanh Thanh, kết hôn với anh được không?" Anh cúi đầu nhìn cô, trong giọng nói lộ ra khẩn trương.
Ngày mùa đông, thấy trên trán anh đều đầy mồ hôi, tựa hồ sợ mình không đồng ý, Hứa Thanh Thanh rốt cuộc không nỡ khó xử anh, nhận hoa, đem tay phải duỗi đến trước mặt anh.
"Thanh Thanh?" Thẩm Khang Bình nhìn tay cô, nhất thời không phản ứng lại.
"Đồ ngốc!" Hứa Thanh Thanh giận dỗi vẫn nhắc nhở, "đeo nhẫn cho em."
Thẩm Khang Bình phản ứng lại, cười lộ ra má lúm đồng tiền, nắm tay cô, đeo nhẫn cho cô xong kích động kéo cô vào trong lòng ngực.
Anh cúi đầu hôn lên sườn mặt cô, nói cho cô biết chiếc nhẫn này là ông bác đưa cho, nguyên bản là bà ngoại để lại cho mẹ anh, nên đầy là vật gia truyền mẹ anh cho cô.
"Thật đẹp." Hứa Thanh Thanh nhìn cái nhẫn đá quý trên tay, khen một câu.
Cầu hôn thành công, kế tiếp hôn sự liền thuận lý thành chương.
Kỳ nghỉ của Thẩm Khang Bình có hạn, cho nên hôn sự tự nhiên càng nhanh càng tốt.
Vì để hôn sự bọn họ thật náo nhiệt, đại đội trưởng đề nghị heo trong thôn sẽ giết sớm,
Những đồ vật cần thiết, trên cơ bản Thẩm Khang Bình đều mua về rồi, bất quá trước lúc kết hôn vẫn mang Hứa Thanh Thanh đi vào trong huyện, hai người đi tới tiệm chụp ảnh chụp được không ít ảnh, lại mua không ít đồ vật trở về.
Hôn lễ diễn ra vào ngày có thời tiết đẹp, toàn bộ thôn đều tràn đầy hơi thở vui mừng, náo nhiệt.
Nhà gái bên này, những cô gái chưa lấy chồng trong thôn cùng với nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Hứa Thanh Thanh đều ở trong phòng trang điểm với cô.
Nhà trai bên kia, trừ bỏ ông bác, còn có một ít chiến hữu của Thẩm Khang Bình chạy tới hỗ trợ.
Thời buổi này hỉ sự cũng không có quá nhiều thủ tục, có nhà thậm chí chính là người một nhà ngồi ăn một bữa cơm liền tính là kết hôn xong.
Bất quá hôn sự Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không đơn giản như vậy, chỉ riêng đám người bà Hồ, bà cô, thím Lưu chuẩn bị của hồi môn cũng khiến cho rất nhiều cô gái chưa lấy chồng hâm mộ không thôi.
Càng đừng nói sính lễ Thẩm Khang Bình chuẩn bị, tất cả những thứ cần có đều có, còn có một bộ trang sức vàng cùng đồng hồ.
"Thanh Thanh, em hôm nay quá xinh đẹp!"
Phòng tân hôn, Lưu Tuyết nhìn cô cảm thán.
Khi trở về Thẩm Khang Bình mang cho Hứa Thanh Thanh một bộ quần áo màu đỏ rực cùng một đôi giày da, đổi thành ngày thường, Hứa Thanh Thanh khẳng định sẽ ngại quá diễm lệ, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cô tự nhiên sẽ không bắt bẻ.
Làn da cô vốn trắng, mặc màu đỏ càng trắng như tuyết, tóc búi mọt nửa, trang điểm tinh xảo, tức khắc đẹp hơn ngày thường vài phần.
Hứa Thanh Thanh nhấp môi cười, mang theo chút thẹn thùng của cô dâu mới.
Xác định cô trang điểm xong rồi, các cô gái trong phòng mới đi ra ngoài.
Chờ Hứa Thanh Thanh ra tới, bên ngoài nháy mắt yên tĩnh, mọi người đều ngây người.
Người trong thôn vẫn luôn biết cô xinh đẹp, nhưng cô ngày thường cũng sẽ không cố ý chăm chút, có đôi khi còn sẽ cố ý ăn mặc đơn giản một ít, thấy nhiều sau cũng tập mãi thành quen, nhưng hôm nay cô chăm chút trang điểm, thật sự là có chút làm người ta cảm thấy kinh diễm, càng làm cho không ít thanh niên chưa kết hôn hâm mộ Thẩm Khang Bình.
Thẩm Khang Bình cũng bị cô làm kinh diễm, hành động nhanh hơn đầu óc, đi tới bên người cô gắt gao nắm tay cô.
Đại khái là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hôm nay anh thoạt nhìn cũng tuấn lãng soái khí hơn ngày thường.
Hứa Thanh Thanh nắm lại tay anh, liếc nhau một cái, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Chờ tới lúc hai người cùng tuyên thệ trước ảnh chủ tịch nước, không ít người mới hoàn hồn.
Nghi thức đơn giản rất nhanh đã kết thúc, Hứa Thanh Thanh trở lại tân phòng, Thẩm Khang Bình đi theo các tân khách chuẩn bị đi ra ngoài bắt đầu bữa tiệc.
"Thẩm đoàn trưởng thật có phúc khí!"
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta phải uống với nhau cho tận hứng!"
Chiến hữu Thẩm Khang Bình ôm lấy bờ vai anh, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ.
Trong đó có một người còn chưa có đối tượng càng nhịn không được hỏi: "Đoàn trưởng, trong nhà chị dâu còn có chị em nào không?"
Thẩm Khang Bình một tay đẩy người ra, để hắn tự tìm đi.
Ngày hôm qua, đầu bếp trong thôn cùng tự phát lại đây hỗ trợ chuẩn bị, hôm nay sáng sớm đã mang tới bếp và nồi sắt lớn.
Hôn lễ bắt đầu, đã có các loại mùi hương thức ăn thổi qua, chờ khai tịch, từng loại đồ lần lượt lên bàn.
Đồ ăn trong hôn lễ phong phú, gà vịt thịt cá đều có, thậm chí đến rượu cũng có đủ.
"Thật là không nghĩ tới, thế nhưng cuối cùng hai đứa nhỏ lại ở bên nhau."
"Theo tôi, hai đứa nó là duyên trời định."
"Lúc này, hai vợ chồng Ái Quốc thật sự có thể yên tâm rồi."
"Thời gian trôi thật thật mau, ngẫm lại lúc trước khi gặp hoạ, Thanh Thanh mới bao lớn chứ, hiện tại đã gả chồng rồi."
"Đúng vậy...... Lúc trước ai có thể nghĩ đến, cuộc sống hai đứa nhỏ có thể rực rõ đến như vậy."
Người trong thôn ngồi ăn tiệc, một bên ăn một bên nói chuyện, trong lòng nhiều ít đều có chút cảm thán.
Cảm thán thì cảm thán, trên mặt mọi người đều mang theo tươi cười, hiển nhiên vì việc hôn nhân này mà cảm thấy cao hứng.
Muốn nói hôm nay có ai không vui, trừ bỏ người Lý gia bên Thanh Hà Thượng Loan biết được Hứa Thanh Thanh kết hôn, nghĩ muốn tới hôn lễ lại bị ngăn lại, còn có Vương Duyệt Duyệt đang ngồi trong góc.
Lúc mới vừa biết Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình ở bên nhau, cô đã hâm mộ ghen ghét không thôi, thẳng đến khi Thẩm Khang Bình trở lại bộ đội, thời gian mới chậm rãi xóa tan không cam lòng trong cô.
Nhưng mà lúc này đây, Thẩm Khang Bình trở về, cùng với hôn lễ hoàng tráng, lại lần nữa làm cô ta hâm mộ ghen tị, đặc biệt là biết được Thẩm Khang Bình tìm được bác hắn, ông bác kia vừa thấy liền biết không phải người bình thường.
Nhưng cho dù trong lòng hâm mộ ghen ghét muốn chết, Vương Duyệt Duyệt cũng chỉ có thể nghẹn, bằng không lấy sự bênh vực của người trong thôn, nếu cô dám gây chuyện ở hôn lễ, cuộc sống kế tiếp của cô khẳng định không tốt.
Hôm nay đồ ăn đặc biệt phong phú, dù Vương Duyệt Duyệt ở trong thành phố, cũng không ăn qua bữa tiệc phong phú như vậy, dù tức giận cô vẫn quyết định ăn bữa cơm thật đàng hoàng.
Nhưng mà, chờ cô cầm đũa chuẩn bị ăn, phát hiện vài món trên bàn đã sớm hết.
"Oa! Thịt gà này ăn ngon thật, khoai tây bên trong cũng thơm!"
"Cá chiên không tồi, cho nhiều dầu, ăn ngon."
"Móng heo đặc biệt ngon miệng, hầm mềm, ăn ngon, ăn ngon thật!"
Vương Duyệt Duyệt nhìn thấy người ngồi cùng bàn đều gắp một chén đồ ăn ăn đến thơm ngào ngạt, một bên nuốt nước miếng một bên mắng trong lòng.
Không nghĩ tới, lúc cô mắng chửi người, mọi người ngồi cùng bàn cũng cười cô ngốc ở trong lòng, đồ ăn tốt như vậy cũng không biết đoạt, còn ngồi ngẩn người, như thế tới xương cũng không có mà gặm.
Mọi người ăn uống ngon lành, Thẩm Khang Bình bắt đầu kính rượu từng bàn.
Các trưởng bối uống rượu cùng anh, không thiếu được phải dặn dò vài câu, dặn anh kết hôn xong phải đối tốt với Hứa Thanh Thanh, không được khi dễ cô. Mấy người tầm tuổi ước chừng là hâm mộ, đều nhịn không được rót rượu cho anh.
Cũng may tửu lượng Thẩm Khang Bình không tồi, liên tiếp uống mấy bàn mặt vẫn không đỏ, khí không suyễn.
Thời buổi này không chú ý nhiều như vậy, Hứa Thanh Thanh kỳ thật cũng có thể ra ngoài ăn tiệc, bất quá cô không biết uống rượu, cũng không muốn uống rượu, hơn nữa sợ bọn họ nháo, dứt khoát ăn ở trong phòng cùng mấy người Lưu Tuyết.
Có heo nuôi trong thôn, hơn nữa có nguyên liệu nấu ăn Thẩm Khang Bình cùng ông bác chuẩn bị, Hứa Thanh Thanh cũng tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có đồ người trong thôn đưa tới, bữa hỉ yến này có thể nói là để mọi người ăn đủ.
Từ giữa trưa ăn đến buổi chiều, mới bắt đầu có người rời đi, chờ đến khi mặt trời xuống núi, bữa tiệc mới chậm rãi tan, còn lại đám người thím Lưu thu thập xong rồi mới đi.
Đại khái là không muốn quấy rầy hai vợ chồng son, ông bác mang theo người trực tiếp đi tới đại đội ở nhờ, bà Hồ dọn dẹp xong liền trở về phòng mình.
Thẩm Khang Bình tiễn đi vài người cuối cùng, đóng cửa lại, mang theo chút khẩn trương tiến vào tân phòng.
Tân phòng là phòng của Hứa Thanh Thanh, bên trong tường được sơn lại, gia cụ cũng được đổi mới hết, trên giường traie chăn đỏ rực.
Người đều rời đi, Hứa Thanh Thanh một mình ngồi ở trên giường, nghĩ đến mình thế nhưng đã kết hôn, trong lòng có loại cảm giác kỳ diệu.
Nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình cùng tay cùng chân đi vào.
Vốn đang có chút khẩn trương cô "Xì" một tiếng cười ra, tức khắc liền thả lỏng lại, trong lòng còn có điểm đáng tiếc, không có di động chụp lại bộ dáng lúc này của anh.
Người bị cười còn chưa phát hiện mình đang bị cô cười, ngược lại cười rộ theo, sau đó hỏi: "Em có đói bụng không?"
Hứa Thanh Thanh lắc đầu nói: "Em ăn rồi, anh thì sao?"
"Anh cũng ăn rồi." Thẩm Khang Bình nói xong, đi đến mép giường ngồi xuống.
Nhìn anh ngồi thẳng tắp ở mép giường, như nghe huấn binh, lại như học sinh tiểu học nghe giảng, bỗng nhiên Hứa Thanh Thanh có chút muốn trêu anh.
Cô đi ra phía sau anh, tựa trên lưng anh, đôi tay vòng đến trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh.
Thẩm Khang Bình cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, cả người cứng đờ, đồng thời hai tai cũng có chút nóng lên.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy rất thú vị, còn cố ý thổi khí vào tai anh: "Sao anh không nói gì?"
Yết hầu anh có chút khô, nuốt nước bọt hỏi lại: "Em muốn uống nước không?"
"Không cần." Hứa Thanh Thanh nói xong, còn ngại không đủ hôn một cái lên khóe môi anh.
Lần này, như rót thêm thùng dầu và ngọn lửa trong lòng Thẩm Khang Bình, nháy mắt làm cả người anh như bị thiêu cháy.
Nghĩ đến hôm nay vốn dĩ chính là ngày lành của bọn họ, hắn có thể......
Thẩm Khang Bình đột nhiên xoay người lại, đè ngã cô trên giường.
"A!"
Hứa Thanh Thanh hô nhỏ một tiếng, tay để trên ngực anh, cảm thụ được nhịp tim đập rất nhanh cùng hơi thở nóng hổi thổi lên trên mặt mình, tim cô cũng đập nhanh theo.
"Thanh Thanh......"
Hứa Thanh Thanh còn chưa kịp đáp lại, âm cuối của anh đã biến mất trong miệng cô, sau đó là một nụ hôn sâu triền miên.
Ôm hôn, áo khoác màu đỏ cùng quân trang màu xanh lục dần dần rơi xuống cuối giường.
Ngoài phòng, trời đã tối, đêm còn dài......
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng đồng hồ sinh học đã đánh thức Thẩm Khang Bình dậy, còn không có mở mắt đã cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong lòng ngực.
Nhớ lại chuyện đêm qua, hầu kết anh lăn lộn hai cái, mang theo sự gợi cảm nói không nên lời.
Cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt Thẩm Khang Bình tràn đầy ôn nhu cùng trìu mến, thò lại gần hôn lên mặt cô, nhịn không được lại hôn lên đôi môi đầy đặn.
Nghĩ đến từ nay về sau, bọn họ chân chính là người một nhà, không bao giờ tách ra, trong lòng Thẩm Khang Bình liền cực kỳ vui mừng cùng thỏa mãn.
Anh ôm sát vào người, cằm nhẹ cọ lên trán cô, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ cùng cô một lát.
Chờ Hứa Thanh Thanh tỉnh dậy, đã sắp tới 10 giờ, cô mở mắt ra liền nhìn thấy cổ ngực màu đồng.
Nghĩ đến tối hôm qua......
Mặt Hứa Thanh Thanh đỏ lên, muốn trộm ngồi dậy, lại nhìn thấy trên vai anh bị mình cào đỏ.
Cô mới vừa động đậy, Thẩm Khang Bình đã tỉnh lại, ôm lấy cô ngồi dậy, hôn lên mặt cô hỏi: "Có đói bụng không? Dậy ăn cơm sáng?"
Hứa Thanh Thanh đỏ mặt gật đầu, Thẩm Khang Bình mang quần áo cho cô, thay cô mặc từng cái một, ôm cô ngồi ở mép giường, tự mình vội vàng mặc xong quần áo, lại thu thập xong giường gối.
Nhìn anh thay khăn trải giường, mặt Hứa Thanh Thanh lại đỏ.
Thẩm Khang Bình ngày xưa đã rất đối tốt với cô, kết hôn xong, chuyện của cô cũng muốn tự tay làm lấy.
Trước kia Hứa Thanh Thanh tốt xấu còn phải giặt quần áo, quét tước phòng của mình, việc nhà cũng làm cùng bà Hồ.
Nhưng kết hôn xong, những việc này đều bị Thẩm Khang Bình làm hết, thậm chí khi không có ai, anh hận không thể tới cơm cũng bưng đút cho cô ăn.
Ngẫu nhiên Hứa Thanh Thanh cảm thấy, mình đâu gả làm vợ anh, quả thực là làm tổ tông rồi.
"Thanh Thanh, ăn hạt bí."
Hôm nay, Hứa Thanh Thanh ngồi ở nhà chính sưởi ấm đọc sách, Thẩm Khang Bình ở bên cạnh lột hạt bí, đưa đến miệng cô.
Đây là hạt bí đỏ, vườn rau sau nhà có trồng bí đỏ, lấy hết hạt ra rửa sạch sẽ, phơi khô, tích cóp đủ liền có thể xào lên làm đồ ăn vặt.
Hứa Thanh Thanh rất thích ăn hạt bí đỏ, nhưng cô không biết ăn, toàn cắn nát, dùng tay lột lại ngại phiền toái, cho nên bình thường đều lười ăn.
Có Thẩm Khang Bình lột vỏ đưa đến miệng, cô tự nhiên là vô cùng vui vẻ ăn.
Hứa Thanh Thanh nhấm nhai hạt bí thơm ngào ngạt trong miệng, nếu không phải cố kỵ có Lưu Tuyết bên cạnh, còn muốn hôn một cái lên mặt Thẩm Khang Bình khen ngợi.
Mặc dù cô không có hành động khen ngợi, Thẩm Khang Bình nhìn cô ăn cũng thấy vui vẻ, so với việc mình được ăn ngon còn sung sướng hơn.
Hắn cúi đầu tiếp tục bóc vỏ, ngón tay có khớp xương rõ ràng hoạt động rất nhanh, lột được một nắm lại đưa đến bên miệng cô.
Chờ cô ăn xong, Thẩm Khang Bình bưng chén trà lên đưa đến bên môi cô: "Uống nước."
Miệng cũng thấy hơi khát, Hứa Thanh Thanh được anh bưng nước nên uống hết luôn một cốc, liếm môi tiếp tục đọc sách.
Lưu Tuyết ngồi ở bên cạnh vô tình thấy một màn như vậy, có xúc độn muốn đập đầu vô sách, cảm thấy mình hôm nay không nên tới đây.
Lại ngồi mọt lát, cô thật sự nhịn không được, đứng dậy nói: "Chị bỗng nhiên nhớ ra còn có chút việc, chị đi về trước!"
Nói xong, không đợi Hứa Thanh Thanh phản ứng đã chạy ra khỏi Hứa gia.
"Sao nhanh như vậy đã về?" Trong khu nhà thanh niên trí thức, nữ thanh niên trí thức tên là Vương Phương nhìn cô trở về liền thuận miệng nói.
Đây là bạn cùng phòng mới của Lưu Tuyết sau khi Hạ Hồng Mai gả chồng, nghe được lời này, lập tức xua xua tay.
Nhìn đến bộ dáng "Đừng nói nữa", Vương Phương lại tò mò hơn: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy hai vợ chồng Thanh Thanh, đột nhiên cũng muốn có đối tượng." Lưu Tuyết nói.
Vương Phương cũng nhìn thấy hình thức ở chung của hai vợ chồng son này mấy lần, nói thật, xác thật làm người ta hâm mộ.
"Muốn thì tìm, cậu xem chị Hồng Mai gả chồng cũng khá tốt đó." Vương Phương nói.
"Tìm đối tượng thì dễ, nhưng tìm được một người thích hợp nào có dễ dàng như vậy......"
Lưu Tuyết ở chỗ này cảm thán, Hứa gia, cô đi rồi, Hứa Thanh Thanh ngại nhà chính không đủ ấm, cầm sách trở lại phòng, trực tiếp ngồi ở trên giường, giũ cái chăn được xếp thành miếng đậu hũ ra, đắp trên đùi tiếp tục đọc sách.
Hành động này, nếu đổi thành nhà người khác, nói không chừng sẽ bị mẹ chồng hoặc chồng thấy không vừa mắt, đổi thành Thẩm Khang Bình, lại chỉ lo cô còn lạnh hay không.
Anh dọn chậu than tiến vào gần, còn hỏi cô cần thêm chăn không.
"Không cần." Hứa Thanh Thanh nói xong, bỗng nhiên bỏ sách xuống.
Thẩm Khang Bình ngồi xuống bên cạnh, giơ tay sờ tay cô, xác định ấm mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em muốn ăn dưa Hami, anh cắt cho em được không?" Đại khái là mới vừa ăn nhiều hạt dưa, hơn nữa được sưởi ấm áp, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên có chút muốn ăn trái cây.
Đừng nói chỉ là cắt dưa, dù cô nói muốn ăn gà rừng, Thẩm Khang Bình cũng có thể lập tức lên trên núi bắt.
Thấy anh đáp ứng, Hứa Thanh Thanh trực tiếp mở ra giao diện cơm hộp đặt trái cây.
Hiện giờ, trừ bỏ bí mật cô là người xuyên không, trên cơ bản Hứa Thanh Thanh đã không còn bí mật với anh, ngay cả chuyện cô trộm trợ giúp người ở chuồng bò, theo chân bọn họ học tập cũng nói cho Thẩm Khang Bình.
Thẩm Khang Bình không nhìn thấy giao diện cơm hộp, nhưng thấy cô lướt lướt trên không trung vài cái liền biến ra một túi hoa quả, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
"Mau đi cắt đi."
Chờ Hứa Thanh Thanh gấp không chờ nổi đem trái cây nhét vào trong lòng ngực anh, Thẩm Khang Bình liền không có công phu nghĩ nhiều, lấy dao gọt hoa quả cắt vào đĩa để ở trên bàn sách.
Không tới một lát, trong phòng liền tản mát ra mùi thơm ngọt của dưa Hami, ngửi thôi cũng làm cho người ta ứa nước miếng.
Thẩm Khang Bình cắt được một đĩa, lại ngồi xuống mép giường, cũng không cần cô động tay, trực tiếp dùng tăm xỉa răng bón cho cô.
Dưa Hami trong mềm ngoài giòn, cắn một ngụm, nước dưa thanh ngọt tràn đầy miệng.
Hứa Thanh Thanh ăn hai miếng liền nói: "Dưa này ngọt thật, anh cũng nếm thử đi."
"Em ăn trước đi." Thẩm Khang Bình nói, lại bón thêm một miếng.
Thấy mọi chuyện anh đều đặt mình lên trước, trong lòng Hứa Thanh Thanh còn ngọt hơn trong miệng, há mồm cắn miếng dưa Hami, giây tiếp theo lại bỏ sách qua một bên nhào về phía anh.
Thẩm Khang Bình theo bản năng bỏ đĩa dưa sang bên cạnh, ôm lấy cô.
Hứa Thanh Thanh nhào vào trong lòng ngực anh, trực tiếp hôn lên môi anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng ngực làm anh ngây người một giây, bắt đầu đảo khách thành chủ làm sâu hơn nụ hôn mùi thơm dưa Hami.
Một nụ hôn kết thúc, Thẩm Khang Bình nhẹ vỗ người ngồi trong lòng cho cô bình phục hô hấp, nói: "Xác thật rất ngọt."
Thời gian ngọt ngào qua nhanh, hết tết liền không còn nhiều lắm.
Vợ chồng son vốn làm người ta ngọt muốn rụng răng, bởi vì sắp phải chia xa, càng một khắc đều không muốn tách ra.
Nhưng dù vậy, cái gì nên tới vẫn sẽ tới.
Lúc tiễn hắn rời đi, Hứa Thanh Thanh càng thêm không nỡ, nhưng vẫn thập đồ vật cho anh.
Buổi tối trước ngày chia xa, Thẩm Khang Bình ôm cô nằm ở trên giường, hôn cái trán của cô dặn dò: "Hiện tại ăn uống trên cơ bản cũng không thiếu, có thể không cần dùng đến bàn tay vàng em vẫn nên đừng dùng, mặt khác trợ giúp người khác là chuyện tốt, nhưng ở trong lòng anh, chỉ có em là quan trọng nhất......"
"Được, em sẽ cẩn thận, anh yên tâm." Biết anh lo lắng cái gì, Hứa Thanh Thanh đáp ứng ngay.
Thẩm Khang Bình ôm chặt cô trong lòng ngực, tiếp tục nói an bài của mình: "Sau khi trở về anh liền xin nhà, chờ anh chuẩn bị tốt, liền đón em đi tùy quân được không?"
Hai vợ chồng tự nhiên là ở bên nhau mới tốt, đối với chuyện đi tùy quân, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Thấy cô đồng ý, Thẩm Khang Bình lại vui vẻ, kích động lên, xoay người áp lên trên người cô, cúi đầu phủ lên môi cô.
Ngoài phòng là trời đông giá rét, phòng trong lại ấm áp như mùa xuân đã tới.
Kế hoạch của Thẩm Khang Bình rất khá, đáng tiếc trở lại bộ đội lại bận rộn, thẳng đến tháng tư mới đỡ bận, bố trí xong nhà được bố trí, anh lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thanh Thanh, nói hiện cô có thể tới bộ đội tùy quân.
"...... Là mọt ngôi nhà hai tầng có sân riêng, anh chỉ chuẩn bị một ít gia cụ, cái khác chờ em tới đây có thể tự chọn lựa......"
Hứa Thanh Thanh nghe trong giọng nói của anh tràn đầy chờ mong, không khỏi khẽ cắn môi dưới.
"Thanh Thanh, sao em không nói lời nào?" Thẩm Khang Bình nói gần hết, lúc này mới phát hiện cô vẫn luôn im lănhj, không khỏi thu liễm cảm xúc.
Cũng không trách anh được, thật sự là đang tân hôn lại phải chia xa, mỗi ngày Thẩm Khang Bình đều nằm mơ và suy nghĩ tới cô, hiện tại rốt cuộc có thể cho đoàn tụ, sao cố thể không kích động.
Đầu dây bên kia, Hứa Thanh Thanh sờ soạng bụng mình, nói: "Khang Bình, có khả năng tạm thời em không đi được."
Điện thoại yên lặng một giây, ngay sau đó truyền đến thanh âm lo lắng: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Em mang thai, khoảng hai tháng rồi." Hứa Thanh Thanh nhẹ vỗ về bụng mình, cho tới bây giờ còn có loại cảm giác không thể tin nổi.
Hai vợ chồng ăn tết đều ăn ngon uống tốt, tố chất thân thể vốn dĩ không tồi, hơn nữa tân hôn ngọt ngào, cô mang thai là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà, người mới vừa lên chức ba ại phản ứng rất lớn, điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống.
Người phòng thông tin thấy Thẩm đại đoàn trưởng cầm điện thoại cũng không xong, bị anh làm hoảng sợ.
Đầu bên kia, nghe được tiếng vang Hứa Thanh Thanh cũng bị hoảng sợ, "Alo" hai tiếng mới được đáp lại.
"Thanh Thanh, anh...... anh được làm ba?"
Nghe thanh âm run rẩy của anh, Hứa Thanh Thanh không biết có phải thời gian mang thai làm cảm xúc dao động lớn hay không, hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên.
Hứa Thanh Thanh tiếp tục vuốt ve bụng mình, ngữ khí ôn nhu: "Đúng vậy, anh phải làm ba, em phải làm mẹ, có phải cảm thấy rất thần kỳ hay không?"
"Thực xin lỗi......"
Qua điện thoại, Thẩm Khang Bình đỡ kích động, lại là nghĩ đến cô mang thai, mình lại không ở bên cạnh chăm sóc, ngữ khí nháy mắt hạ xuống, mang theo tràn đầy áy náy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...