Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Chương 44:
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Lần bệnh này của bà Hồ đứt quãng, mãi cho đến khi qua năm mới thời tiết ấm áp lên mới khỏi hoàn toàn.
"Thanh Thanh, bà đã không có việc gì, cháu thu thập một chút, đi thăm anh trai đi." Bà Hồ đối với chuyện mình sinh bệnh liên lụy cô phải ở nhà rất áy náy, mới vừa khôi phục, liền thúc giục cô đi bộ đội.
Bà lúc này mới vừa khỏe, Hứa Thanh Thanh cũng không vội mấy ngày, bởi vậy lắc đầu nói: "Cũng không có mấy ngày, hay là bà chê cháu phiền?"
Lần này là từ cảm mạo dẫn tới bệnh nặng, bà Hồ cho rằng chính mình khả năng chịu không nổi, thậm chí bắt đầu dặn dò hậu sự với Hứa Thanh Thanh, Hứa Thanh Thanh lại là một bên an ủi bà, một bên cẩn thận chiếu cố, lúc này bà mới khôi phục khỏe mạnh.
Trải qua trận bệnh này, tình cảm giữa hai người càng thêm thân thiết, bà Hồ trực tiếp nhận cô là cháu gái, hộp gỗ phía trước tạm đặt ở chỗ cô cũng coi như quà sửa miệng cho cô.
Hứa Thanh Thanh cũng tới lúc bà mở miệng, mới mở ra hộp gỗ, hộp gỗ trừ bỏ ngọc cá đỏ, còn có không ít châu báu trang sức, vừa thấy liền biết rất đáng giá.
Đồ quý như vậy, cô không thể tùy tiện nhận, nhưng bà Hồ kiên trì cho cô, Hứa Thanh Thanh chỉ có thể tiếp tục giữ hộ bà.
"Bà sao có thể chê cháu phiền." Mặc dù biết cô nói giỡn, bà Hồ vẫn nhịn không được ôm cô nói.
Bà Hồ vốn dĩ rất thích cô, lúc này càng coi cô như cháu gái ruột.
Kiếp trước Hứa Thanh Thanh thân duyên nông cạn, rất hưởng thụ, trân trọng tình cảm của bà, giơ tay ôm vỗ vỗ lưng bà nói: "Vậy mấy ngày lại nói."
"Được, đều tùy cháu."
Hứa Thanh Thanh nói là vài ngày sau, nhưng thực tế chuẩn bị đi, đã kết thúc gieo trồng vụ xuân.
Sở dĩ sẽ kéo dài tới lúc này, là bởi vì cô vốn muốn viết thư nói với Thẩm Khang Bình trước một tiếng, miễn cho đột nhiên đi qua làm hắn trở tay không kịp.
Nhưng thư gửi đi, chậm chạp không có hồi âm, làm cô không khỏi có chút đứng ngồi yên, cuối cùng vẫn quyết định nhanh đi một chuyến tới bộ đội.
Cô đi tìm đại đội trưởng xin thư giới thiệu khi, đại đội trưởng cảm thấy hai anh em lâu như vậy không gặp, đi thăm cũng tốt, nhưng nghĩ cô đi một mìn, không khỏi có chút không yên tâm.
"Bảo anh Kiến Nghiệp đi cùng, bằng không một mình cháu, chú thật sự không yên tâm." Đại đội trưởng một bên viết thư giới thiệu một bên nói.
Kiến Nghiệp trong miệng không phải người khác, đúng là cháu ngoại trai đại đội trưởng, cũng chính là con thứ hai của thím Lưu.
Lúc này không giống hiện đại, chẳng sợ không biết đường, có di động chỉ dẫn sẽ không lạc, Hứa Thanh Thanh một mình đi quân khu Đông Nam, sợ thì không sợ, nhưng nhiều ít vẫn có chút khẩn trương, rốt cuộc mặc kệ ở niên đại nào, con gái ra cửa một mình vẫn có nguy hiểm nhất định.
Có người đi cùng tự nhiên là tốt, bất quá......
"Có thể chậm trễ thời gian của anh Kiến Nghiệp hay không ạ."
"Giờ trong ruộng cũng không có viễ gì, không chậm trễ cái gì, cho hắn đi ra ngoài trông thấy việc đời cũng tốt." Đại đội trưởng nói.
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, không khách khí nữa: "Cảm ơn đại đội trưởng, vậy phiền toái anh Kiến Nghiệp vậy."
"Khách khí cái gì." Đại đội trưởng xua xua tay, đem thư giới thiệu cho cô.
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Hứa Thanh Thanh liền chuẩn bị xuất phát đi bộ đội.
Đương nhiên, trước lúc đi cô còn cố ý đưa không ít lương thực tới chuồng bò, tránh lúc cô không ở đây cho bọn phải chịu đói.
Buổi sáng cô đi, rất nhiều người trong thôn đều chạy tới tiễn cô, thím Lưu dặn dò con trai chăm sóc cô cẩn thận mãi.
Tạm biệt người trong thôn, Hứa Thanh Thanh cùng Lưu Kiến Nghiệp ngồi xe bò đại đội đi vào trấn trên, lại chuyển ô tô đến ga tàu hỏa của huyện.
Một đường lại đây thẳng đến khi đi lên xe lửa, Hứa Thanh Thanh mới thật sâu cảm nhận được chỗ tốt của có người đồng hành, đồ vật có người cầm không nói, cũng không cần sợ bị người xô đẩy.
Ga tàu hỏa người rất nhiều, lúc lên xe rất dễ bị xô đẩy, thẳng đến khi vào thùng xe mới đỡ hơn một chút.
"Anh Kiến Nghiệp nơi này." Tuy rằng là xe lửa sơn màu xanh, nhưng tốt xấu cũng là xe lửa, Hứa Thanh Thanh đi lên au liền nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của bọn, gọi Lưu Kiến Nghiệp lại đây ngồi.
Lưu Kiến Nghiệp là lần đầu ngồi xe lửa, đi lên vốn đang có chút vô thố, nghe được giọng cô lập tức đi qua.
Hai người ngồi xong, thùng xe vẫn còn cãi cọ ồn ào, thẳng đến khi xe lửa bắt đầu chạy, mọi người mới trên cơ bản ngồi xong, có công phu đánh giá khắp nơi.
"Ui da, cô bé lớn lên xinh quá, đây là chuẩn bị đi đâu vậy?" Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Hứa Thanh Thanh nhìn đến thấy cô, nhịn không được khen một câu.
Ra bên ngoài, Hứa Thanh Thanh đã tận lực ăn mặc mộc mạc, nhưng dù vậy, gương mặt vẫn gây chú ý như cũ.
Hứa Thanh Thanh không thích nói chuyện phiếm cùng người xa lạ, trả lời có lệ một câu, nói với Lưu Kiến Nghiệp mình hơi say xe, liền nằm sấp nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu Kiến Nghiệp ra cửa bị bị đại đội trưởng dặn dò trên xe lửa nhộn nhạo, quan tâm cô hai câu, liền bắt đầu nhìn chằm chằm hành lý của bọn họ.
Xe lửa rất náo nhiệt, người ngồi mặt đối mặt cũng mặc kệ có quen hay không, không bao lâu liền bắt đầu nói chuyện.
Tối hôm qua Hứa Thanh Thanh ngủ rất sớm, tự nhiên ngủ không được, cô nhắm mắt lại nghe người chung quanh nói chuyện phiếm, trong lòng lại nhớ Thẩm Khang Bình.
"Thanh Thanh, giữa trưa, ăn một chút gì đi." Lưu Kiến Nghiệp nhìn người chung quanh đều bắt đầu ăn cái gì đó, quay đầu nói vời người đang ghé vào trên bàn.
Hứa Thanh Thanh nghe hắn nói liền ngồi dậy, lại không muốn ăn uống gì.
Lúc này xe lửa quá xóc nảy, hơn nữa mùi trong xe cũng có chút khó ngửi.
Bất quá đã giữa trưa, cơm vẫn phải ăn, cô lấy ra hộp cơm trong túi đeo trên người, mở ra đưa cho Lưu Kiến Nghiệp.
Hộp cơm là bánh trứng chiên bà Hồ làm cho cô, bên trong có một chút cải bẹ thái nhỏ, lúc này sẽ có một chút độ ấm, tản mát ra mùi thơm trứng gà.
"Em ăn đi, anh mang theo bánh mẹ làm." Lưu Kiến Nghiệp móc ra một khối bánh nói.
Hứa Thanh Thanh nói: "Cùng nhau ăn đi, em ăn không hết nhiều như vậy."
Cô nói xong, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp một nửa bánh trứng đặt ở trong tay hắn, sau đó tự mình gắp một miếng từ từ ăn.
Bánh trứng có cải bẹ, ăn vào tương đối ngon miệng, Hứa Thanh Thanh từ từ ăn, cũng ăn được chút.
Xe lửa kỳ thật có cơm, nhưng bán tương đối đắt, người bình thường đều sẽ không mua, trên cơ bản đều ăn đồ mang theo.
Trên cơ bản mọ người đều mang theo lương khô, có trứng cũng là trứng luộc, hương vị tự nhiên so ra kém hơn bánh trứng mê người.
Người chung quanh nghe mùi, đều nhịn không được nhìn nhiều chút.
Bất quá Lưu Kiến Nghiệp lớn lên cao lớn, mặt lại đen, thoạt nhìn không dễ chọc, mọi người nhìn cũng không dám đánh chủ ý gì.
Ăn xong cơm trưa, Hứa Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh rồi lại tiếp tục bắt đầu nghỉ ngơi.
Xe lửa sơn màu xanh ầm ầm ầm tiến về về phía trước, mãi cho đến hai giờ chiều mới tới nơi.
Tốc độ này so với Hứa Thanh Thanh dự đoán còn chậm hơn một chút, bất quá cuối cùng cũng tới rồi, cô xuống xe vẫn rất vui vẻ.
Hiện giờ giao thông tự nhiên kém hơn hiện đại, ra ga tàu hỏa, hai người hỏi thăm một chút, cuối cùng chỉ có thể đi bộ.
Cũng may, bọn họ mới ở trên đường đi chưa đến nửa giờ, liền ngẫu nhiên gặp được một chiếc xe mua sắm của bộ đội.
Nhìn thấy bọn họ đi về hướng quân doanh, tài xế dừng lại hỏi một tiếng, biết được bọn họ là người thân đi thăm bộ đội, mang theo bọn họ đoạn đường.
Đến cửa, tài xế để hai người xuống, họ phải đăng ký mới có thể đi vào.
Vốn dĩ biểu tình của binh lính canh cửa rất nghiêm túc, chờ biết được Hứa Thanh Thanh là người thân của ai, biểu tình hơi thay đổi một chút, cuối cùng bảo cô chờ một lát một chút, chính mình đi vào bên trong gọi người.
Hứa Thanh Thanh nhìn vậy, trong lòng mạc danh có chút bất an.
Không chờ cô nghĩ kỹ, binh lính mang theo một người có tác phong lãnh đạo tới.
Người kia mặt chữ điền, thoạt nhìn rất uy nghiêm vừa thấy Hứa Thanh Thanh, lập tức liền lộ ra một nụ cười: "Là em gái tiểu Thẩm đúng không? Mau tiến vào, ăn cơm chưa? Chưa thì đi nhà ăn ăn một bữa cơm trước."
"Cảm ơn ngài, cháu đã ăn." Hứa Thanh Thanh đi theo phía sau đi vào.
"Vậy lại ăn một chút."
Hứa Thanh Thanh kiên trì nói không đói bụng, vị lãnh đạo kia mới không mang cô đi ăn cơm, mà dẫn tới khu nghỉ ngơi.
Trên đường, Hứa Thanh Thanh biết được vị lãnh đạo này là chính ủy đoàn hai, họ Dương, đồng thời cô cũng giới thiệu Lưu Kiến Nghiệp một chút.
Tới nơi nghỉ ngơi, trước sau có chút bất an Hứa Thanh Thanh lúc này mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Anh cháu đâu? Còn huấn luyện sao?"
Dương chính ủy trầm mặc một chút, biết người đã tới, lại giấu cũng không thích hợp, lúc này mới ăn ngay nói thật.
Hứa Thanh Thanh biết được Thẩm Khang Bình đi theo đại bộ đội ra chiến trường, mặc dù Dương chính ủy bổ sung nói chưa chắc thật sự đánh nhau, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Tuy rằng nói chính ủy chính là làm công tác tư tưởng, nhưng nhìn cô bé xinh xắn như biến thành khuôn mặt trắng bêhcj, hốc mắt cũng có chút đỏ, Dương chính ủy nhất thời cũng nói không nên lời, chỉ có thể chiếu lệ thường trấn an hai câu, sau đó bảo cô an tâm ở lại.
Chờ Dương chính ủy rời, Lưu Kiến Nghiệp muốn an ủi cô, cố tình ăn nói vụng về không biết nói gì, chỉ có thể ngây ngốc ngồi cùng cô.
"Em không có việc gì, anh Kiến Nghiệp về phòng của mình nghỉ ngơi đi thôi." Hứa Thanh Thanh biết, nếu Thẩm Khang Bình lựa chọn tham gia quân ngũ, tất nhiên sẽ có một ngày như vậy, rốt cuộc hiện tại tổ quốc còn không tính là an ổn.
Rốt cuộc không phải anh em ruột, cô mở miệng, Lưu Kiến Nghiệp ở lại cũng không tốt, đứng dậy đi qua phòng khác.
Chờ hắn rời đi, Hứa Thanh Thanh đem cửa đóng lại, mở ra giao diện cơm hộp bắt đầu mua thuốc.
Thuốc cần đơn không mua được, cô cũng chỉ có thể mua một ít thuốc cầm máu, thuốc hạ sốt, đến lúc đó đặt ở trong đồ vật chuẩn bị cho hắn, nhờ người đưa cho hắn.
Dương chính ủy vốn dĩ nghĩ cô khó khi tới một chuyến, chuẩn bị giữ cô ở lâu mấy ngày.
Nhưng Hứa Thanh Thanh cảm thấy, nếu Thẩm Khang Bình không ở bộ đội, thật sự không cần thiết ở chỗ này lâu, đỡ phải thêm phiền toái cho người ta.
Cô nhờ dương chính ủy hỗ trợ đem đồ vật đưa đến trên tay Thẩm Khang Bình, ngày hôm sau liền một lần nữa cùng Lưu Kiến Nghiệp rời đi.
Dương chính ủy tự mình đưa cô lên xe, làm kính lễ.
Hứa Thanh Thanh vốn đã ngồi xuống nhìn thấy, đứng dậy đáp lễ, tâm tình vốn dĩ đã bình phục xuống, lại lần nữa sóng gió nổi lên, nhìn Dương chính ủy một thân quân trang cùng quân doanh sau lưng hắn, hốc mắt lại có chút nóng lên.
Thôn Dương Thụ.
Các thôn thấy bọn họ trở về nhanh như vậy đều có chút kinh ngạc, chờ biết được Thẩm Khang Bình lên chiến trường, nhất thời đều trầm mặc, không biết an ủi cô như thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Tuyết đi ra, ôm cô một cáo.
"Em không có việc gì." Hứa Thanh Thanh vỗ vỗ tay cô, nhẹ nhàng đem người đẩy ra.
"Thanh Thanh yên tâm, nhóc Thẩm khẳng định không có việc gì."
"Tên nhóc kia lúc trước gặp được lợn rừng đều không có việc gì, có thể thấy được là người có hậu phúc."
Mọi người bình tĩnh lại, sôi nổi an ủi cô.
Hứa Thanh Thanh cũng không muốn để mọi người vì mình lo lắng, đi theo đáp vài câu.
"Được rồi, trước để Thanh Thanh về nhà nghỉ ngơi đi, ngồi một ngày xe cũng mệt mỏi." Mọi người mồm năm miệng mười an ủi, đại đội trưởng mở miệng nói.
Mọi người an tĩnh lại, bà Hồ nắm tay Hứa Thanh Thanh về nhà.
Biết cô thích sạch sẽ, bà Hồ đun một nồi nước ấm cho cô tắm rửa.
Chờ cô tắm xong, bà Hồ cũng chưa nói gì khác, mà vỗ vỗ lưng cô, bảo cô về phòng ngủ một giấc trước.
Hai ngày này Hứa Thanh Thanh xác thật không thể ngủ ngon, đại khái là về đến nhà, cô nằm trên giường ngay từ đầu còn không muốn ngủ, không bao lâu liền nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Thanh không giống như lúc trước không để ý đến chuyện bên ngoài, mà bắt đầu quan tâm tới thế cục hiện giờ.
Cùng lúc đó, giữa tháng sáu, trong thôn lại có ba thanh niên trí thức mới, chuồng bò thêm hai người.
So với thanh niên trí thức phía trước, ba người mới thật sự quá mức mảnh mai, đặc biệt là cô gái tên Vương Duyệt Duyệt, làm việc đúng là học một trăm lần đều học không được.
Không biết làm kỳ thật cũng không có gì, rốt cuộc không ai sinh hạ đã biết làm việc, nhóm thanh niên trí thức cũ cũng không biết, hiện tại làm cũng được ra dáng ra hình.
Làm người trong thôn bất mãn chính là, Vương Duyệt Duyệt không biết làm việc chậm, cô còn không chịu học hẳn hoi, ngược lại làm thanh niên trong thôn làm việc thay cô.
"Cái cô Vương Duyệt Duyệt thật đáng giận, lớn lên còn không đẹp bằng em đâu, cố tình coi chính mình như tiên nữ, mỗi ngày đều lạnh mặt...... Lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì tự làm việc đi...... Làm thanh danh thanh niên trí thức ở trong thôn hỏng bét!" Lưu Tuyết thật sự có chút chịu không nổi, nhịn không được tới tìm Hứa Thanh Thanh oán giận.
Hứa Thanh Thanh đi tới khu nhà thanh niên trí thức đã gặp qua Vương Duyệt Duyệt, lại nói tiếp người không tính là xấu, chính là EQ quá thấp.
"Đừng quan tâm chị ta là được, vì chị ta mà bực mình thì không đáng." Cô nói xong, thuận tay đưa con thỏ đan bằng cỏ qua.
Lưu Tuyết nhận con thỏ, trong lòng hơi hòa hoãn một chút: "Cũng không phải tức giận, chính là cảm thấy vốn dĩ nhóm thanh niên trí thức với người trong thôn ở chung khá tốt, cô ta vừa tới, làm nhiều bà nhiều cô trong thôn có ý kiến với nhóm thanh niên tri thức."
"Vậy chị nói với chị ta, đàn ông trong thôn chỉ làm việc giúp nhà vợ mình, hỏi chị ta có phải muốn gả tới thôn luôn hay không, nói cách khác, tốt nhất đừng để người ta hỗ trợ, nếu không bị người ép cưới muốn khóc cũng không kịp." Hứa Thanh Thanh lại nắm một cây cỏ đuôi chó, thuận miệng nói.
Ép cưới tự nhiên là thuận miệng nói, rốt cuộc có đại đội trưởng ở đây thôn bọn họ còn không có người dám làm loạn như vậy, bất quá lại nói tiếp, Vương Duyệt Duyệt rõ ràng chướng mắt thanh niên trong thôn, lại nhờ bọn họ hỗ trợ làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ gâu ra chuyện.
"Được, trở về chị liền nói." Lưu Tuyết gật gật đầu, ngay sau đó nhìn chung quanh một vòng, hạ giọng, "Hồng Mai hình như có đối tượng, em biết không?"
Hứa Thanh Thanh thật đúng là không biết, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Là ai? Lý Dũng hay Vương Cường?"
"Đều không phải, nếu là trong khu nhà chị khẳng định sẽ phát hiện, cảm giác hình như trong thôn." Lưu Tuyết suy đoán nói.
Nghe được là trong thôn, Hứa Thanh Thanh hơi nhíu một chút.
Cũng không phải cô xem thường người trong thôn, chỉ là cô biết, sớm hay muộn thi đại học sẽ khôi phục, sớm muộn gì nhóm thanh niên trí thức cũng phải về thành phố, cho nên không tránh được có chút lo lắng.
"Em cảm thấy, chúng ta còn có thể trở về thành phố không? Chị sắp hai mươi, Hồng Mai so với chị lớn hơn hai tuổi, đã hơn hai mươi, nếu không thể quay về, đúng là không thể trì hoãn lâu." Lưu Tuyết nói, nhịn không được thở dài một tiếng.
Hứa Thanh Thanh an ủi nói: "Hẳn là có thể, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi."
Hôm nay không phải phiên Lưu Tuyết nấu cơm, cho nên mới thừa dịp tan tầm lại đây tìm cô, lại cùng cô hàn huyên một hồi, thấy sắc trời không còn sớm, Lưu Tuyết cầm con thỏ trở về khu nhà thanh niên trí thức viện.
Ăn xong cơm chiều, nam nữ thanh niên trí thức về phòng mình.
Vốn dĩ trong phòng chỉ có Hạ Hồng Mai cùng Lưu Tuyết hai người ở rất thoải mái, lần này hai nữ thanh niên trí thức tới, trong phòng tức khắc liền trở nên chen chúc, đại khái cũng có một phần nguyên nhân là Lưu Tuyết khó chịu Vương Duyệt Duyệt.
Lúc ăn cơm có cả nam thanh niên trí thức, Lưu Tuyết còn cho Vương Duyệt Duyệt chút mặt mũi, chờ trở về phòng, cô trực tiếp thuật lại lời Hứa Thanh Thanh.
Vương Duyệt Duyệt nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch, ngoài miệng lại nói: "Tôi lại không gọi bọn hắn làm, là bọn họ một hai muốn hỗ trợ."
Lưu Tuyết ở trong lòng "Ha" một tiếng lại nói: "Dù sao tôi cũng đã nói với cậu, có nghe hay không là chuyện của cậu."
Nếu nói nhóm thanh niên trí thức cũ đã thích ứng với hoàn cảnh trong thôn, nếu không thể quay về cũng không bài xích chuyện cắm rễ ở chỗ này như vậy, nhưng đối với thanh niên trí thức mới tới, bọn họ rất bức thiết muốn trở về thành phố.
Cho nên Vương Duyệt Duyệt sao có thể gả cho một anh nông dân chân đất, cô nghĩ lại lời Lưu Tuyết nói, trong lòng đã quyết định, ngày mai không cho những người đó hỗ trợ nữa.
Đối với Hứa Thanh Thanh trước sau đều nhớ Thẩm Khang Bình trên chiến trường, sự tình phát sinh trong thôn cô một chút cũng chưa để ở trong lòng, mỗi ngày trừ bỏ dạy học cho bọn nhỏ, chính là nhớ kỹ đưa đồ ăn cho người chuồng bò.
Hai người mới tới chuồng bò, một người họ Hồ, một người họ Ngô, lúc vừa đến miễn bàn có bao nhiêu thảm, đặc biệt là người họ Hồ, trên người đều là vết thương, còn bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà phát sốt.
Hai người vốn dĩ đều cho rằng bọn họ sống không nổi, trong mắt thậm chí đã không còn sinh khí, chỉ là dựa vào sự không cam lòng ở đáy lòng mới không tắt thở.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, cái chuồng bò rách nát này, không những không phải nơi táng thân của bọn họ, ngược lại cho bọn họ cuộc sống mới.
Trên người vết thương được băng bó, sốt cũng có thuốc uống, thậm chí còn có thể ăn cơm no.
Đối với hai người đã chịu đủ loại tra tấn, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Thân thể khôi phục không sai biệt lắm sau, lão Hồ thậm chí còn có tâm tình nói giỡn cùng mọi người trong chuồng bò: "Sớm biết rằng nhận mệnh sẽ bị ném đến nơi đây hưởng phúc, phía trước tôi tội gì phải chịu đựng chứ."
"Đúng vậy, sớm biết vậy bọn họ nói cái gì tôi đều nhận, sớm đến nơi này sớm được hưởng phúc." Lão Ngô cũng nói theo.
"Thôi đi, vạn nhất đem mấy người tới chỗ khác thì sao? Ông cho rằng chỗ nào cũng có người tốt như Thanh Thanh của chúng ta!" Lão Trình tức giận nói.
"Đúng rồi, tôi thấy dạ này tâm tình của cô bé không tốt? Mấy người biết có chuyện gì không?" Lão Hồ nhớ tới hỏi.
Lão Trình nói: "Anh con bé tham gia quân ngũ, đang ở trên chiến trường."
"Trách không được, bất quá chuyện này lo lắng cũng vô dụng."
Lão Hồ đối với Hứa Thanh Thanh thực cảm kích, rốt cuộc mệnh là do cô cứu, nghe cô lo lắng cho anh trai, cùng vài người khác thương lượng một chút, định không có việc gì thì dạy học cho Hứa Thanh Thanh, cho cô sinh hoạt phong phú một chút, không đến mức có nhiều thời gian đắm chìm trong lo lắng như vậy.
Ở đây trừ bỏ lão Trình, trình độ văn hóa đều rất cao, kể cả dạy sinh viên cũng không có vấn đề gì, càng đừng nói Hứa Thanh Thanh là một học sinh cấp ba.
Hứa Thanh Thanh nghe nói bọn họ muốn dạy mình học, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc có giáo viên cấp độ này, khả ngộ bất khả cầu.
Cùng ở dưới một mái hiên, cô đi tới chuồng bò nhiều, bà Hồ tự nhiên không có khả không phát giác.
Nhưng chính thành phần của bà cũng không tính là tốt, tự nhiên sẽ không xem thường người chuồng bò.
Chỉ mịt mờ nhắc nhở một chút, để Hứa Thanh Thanh cẩn thận hơn
Bà biết, Hứa Thanh Thanh không cần lại trốn trốn tránh tránh, làm việc cũng càng thuận tay hơn.
Tháng tám, Hứa Thanh Thanh rốt cuộc nhận được thư bình an của Thẩm Khang Bình, cô cuối cùng có thể buông lỏng một ít.
Kế tiếp, mọi người đều có thể cảm nhận được Hứa Thanh Thanh cao hứng, bất quá biết là Thẩm Khang Bình gửi thư về, mọi người cũng đều vui vẻ thay cô.
"Thật tốt quá, cuối cùng em cũng có thể yên tâm." Trong khu nhà thanh niên trí thức, Lưu Tuyết ôm cô nói.
Hứa Thanh Thanh cười gật gật đầu.
Đám người Hạ Hồng Mai bên cnahj cũng cao hứng, ngươi một câu ta một câu nói chuyện cùng cô.
Một mình Vương Duyệt Duyệt ngồi ở một bên nhìn nhóm thanh niên trí thức quan hệ với một cô bé trong thôn còn tốt hơn với mình, trong lòng thực hụt hẫng. truyen bac chien
Còn không phải là có người an trai tham gia quân ngũ, có gì đặc biệt hơn người.
Cô trong lòng nghĩ, "Hừ" một tiếng, dậm chân vào phòng.
Động tĩnh của cô không nhỏ, người ngồi ở trong viện tự nhiên đều nghe được.
Lưu Tuyết trợn trắng mắt nói: "Đừng quan tâm cô ta, người này chính là có tật xấu."
Tâm tình Hứa Thanh Thanh tốt, tự nhiên sẽ không để ý.
Cô xách một con cá tới đây, lúc giặt quần áo cùng bà Hồ ở bờ sông, đánh bậy đánh bạ bắt được, tổng cộng có hai con, một con để bà mang về nhà, một con khác liền nghĩ đến nhóm thanh niên trí thức điều kiện không tốt, cho nên đưa lại đây.
Cô tặng đồ lại đây, thanh niên trí thức tự nhiên sẽ không để cô đói bụng trở về, Lưu Tuyết túm tay cô giữ lại ăn bữa cơm.
Trên thực tế, mỗi lần Hứa Thanh Thanh ở khu nhà thanh niên trí thức ăn cơm đều là ăn không đủ no, không phải nhóm thanh niên trí thức keo kiệt, mà cô biết lương thực của bọn họ không nhiều, cho nên không ăn nhiều lắm.
Dù sao cô có bàn tay vàng, cũng không sợ phiền toái, về nhà lại đặt cơm hộp ăn thêm sau.
Tâm tình tốt ăn uống cũng tốt, cô đặt một phần lẩu đơn, bên trong có thịt bò cuốn, tôm, rau xà lách, măng, bò viên, cá.......
Cô có thể ăn cay, bất quá buổi tối cũng không thích hợp ăn quá cay, cuối cùng chỉ đặt nước lẩu cay vừa.
Chỉ ngửi mùi lẩu bò cũng đã thấy thơm, ăn và càng thơm cay ngon miệng.
Cơm hộp khẳng định kém ăn lẩu ở hiện đạu, nhưng được cái không cần chờ đợi, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm.
Hứa Thanh Thanh ăn một miếng thịt bò tươi mới, lại ăn một miếng rau xà lách giòn giòn, ăn một miếng tôm tươi, một miếng măng giòn nộn, căn bản không dừng lại được.
Ăn uống no đủ, Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường ngủ ngay, trong mộng còn nhìn thấy Thẩm Khang Bình đã cao hơn không ít.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp