Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Chương 37:
Giữa trưa, nhóm tân binh bị huấn luyện đến muốn chết không sống vốn dĩ đã sắp mệt nằm sấp, chờ đi vào nhà ăn, ngửi được mùi thịt, tức khắc như ngửi được linh đan diệu liền sống lại.
"Trời ơi! Hôm nay thế nhưng có thịt!"
Một đám tân binh tức khắc hăng hái, chạy nhanh tới lấy cơm.
Trong đám người, tốc độ Thẩm Khang Bình không hề chậm, không một hồi liền vọt tới đằng trước.
Chờ múc cơm xong, hắn ăn một miếng cơm có thịt khô, lạp xưởng cũng không nghĩ nhiều, phỏng chừng cho rằng lạp xưởng, thịt khô nào cũng đều có hương vị này.
Huấn luyện rất mệt mỏi, mọi người múc cơm xong đều giống Thẩm Khang Bình ăn từng ngụm từng ngụm, thẳng đến khi ăn được lửng dạ mới có công phu nói chuyện.
"Cơm này ngon quá!"
"Vô nghĩa, có thịt có thể không ngon sao."
"Hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì đi, thế nhưng có thịt ăn, thật là lạ."
"Có thịt ăn còn không tốt à."
"Không có nói không tốt, chính là cảm thấy có chút kỳ quái, cậu nói đúng không Thẩm Khang Bình?"
Thẩm Khang Bình nghe được tên của mình, chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái liền tiếp tục ăn cơm.
"Tên nhóc này lại không để ý tới tôi!"
Thanh niên nói chuyện cùng Thẩm Khang Bình chung ký túc xá với ắn, nói xong còn đập vai hắn một cái.
Thẩm Khang Bình chỉ ở trước mặt Hứa Thanh Thanh mới nói tương đối nhiều, ở những trước mặt người khác thì khá trầm mặc ít lời, tạm thời chưa có người phát hiện tình huống của hắn.
Mọi người một bên ăn một bên nói chuyện, có người hiếu kỳ chạy tới hỏi đầu bếp múc cơm.
Cái này lại không phải chuyện gì bí mật, đầu bếp múc cơm thuận miệng nói cho hắn: "Muốn cảm ơn liền cảm ơn tên nhóc mới tới doanh trại mấy người, thịt là em gái người ta đưa tới để thêm cơm cho mọi người."
Thẩm Khang Bình ở doanh trại tân binh khá nổi danh, ngay từ đầu bởi vì hắn sau tiến vào sau, mọi người đều cho rằng hắn là có bối cảnh, có chút chướng mắt hắn. Về sau lại bởi vì hắn thể lực tốt, các loại huấn luyện đều không làm khó được hắn, mọi người tán thành thực lực của hắn.
"Được nha Thẩm Khang Bình, nguyên lai thịt là của em gái cậu, hôm nay thật là dính ánh sáng của cậu, cảm tạ nha."
Biết nguyên nhân, không ít người còn cố ý nói cảm ơn Thẩm Khang Bình.
Thẩm Khang Bình nghe bọn họ nói, biết được mọi người ăn thịt em gái mang tới, nháy mắt thịt trong miệng liền không thơm nữa.
Hắn đối với đò ăn của Hứa Thanh Thanh từ trước đến nay đều khá hộ thực, không cao hứng cũng là bình thường.
Bất quá, quân doanh thật sự là địa phương thích hợp phát triển tình hữu nghị của đàn ông, Thẩm Khang Bình nhìn mọi người ngồi xung quanh, đặc biệt là mấy người ở cùng ký túc xá ăn đến ngon lành, cuối cùng vẫn là không nháo loạn, chỉ là trong lòng lại nghĩ lần sau gặp em gái, phải nói em gái giữ thịt lại tự ăn.
Hôm nay giữa trưa, Hứa Thanh Thanh cũng ăn cơm nấu lạp xưởng, thịt khô còn được uống canh thịt khô khoai tây, rau xanh xào đầu bếp nhà ăn làm riêng cho cô.
Cơm tập thể có hương vị của cơm tập thể, khó có cơ hội nếm thử, cô ăn rất ngon lành.
Thịt khô trước không đề cập tới, gia vị, mỡ đầy đủ, còn hơi mang một chút ngọt ngọt của lạp xưởng, ở niên đại này tuyệt đối là một loại mỹ vị.
Bởi vì một bữa cơm nấu thịt, một số lãnh đạo đều đi chú ý tới Thẩm Khang Bình một chút, sau đó phát hiện tên nhóc này biểu hiện không tồi, trời sinh chính là hạt giống tốt tham gia quân ngũ.
Còn vấn đề tâm trí, kỳ thật không nói chuyện nhiều cũng nhìn không ra, dù sao hắn cũng nghe mệnh lệnh, năng lực biểu đạt cũng không có vấn đề gì, năng lực học tập súng ống càng nhanh, lại còn biết chữ, suy xét tổng hợp tất cả, lãnh đạo bộ đội cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy tân binh đặc thù này.
Đương nhiên, trong bộ đội người không đồng ý cũng có, nhưng không có biện pháp, Thẩm Khang Bình ở phương diện súng ống biểu hiện quá kinh diễm, huấn luyện một đoạn thời gian, tương lai khẳng định là tay súng thiện xạ, đặc biệt là tố chất thân thể hắn tốt, nếu từ bỏ, thật sự luyến tiếc, cuối cùng vẫn là thiểu số phục tùng đa số.
Hứa Thanh Thanh biết Thẩm Khang Bình có thể ở lại trong bộ đội, vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đương nhiên, cao hứng xong, sự tình đau đầu liền tới.
Nếu đã xác định Thẩm Khang Bình có thể ở lại bộ đội, như vậy Hứa Thanh Thanh hiển nhiên không có khả năng tiếp tục ở nơi này, một cái là không thích hợp, một cái khác cô cũng phải về trường học.
Nhưng mà, cô chuẩn bị từ biệt Thẩm Khang Bình, hắn lại không chịu.
"Em gái không đi!"
Dù Thẩm Khang Bình huấn luyện, một ngày cũng khó thấy mặt cô một lần, nhưng tốt xấu biết cô ở phụ cận, luôn có cơ hội gặp mặt, nghe nói cô rời đi, hắn tức khắc không chịu.
"Anh nghe lời, chờ em nghỉ lại đến thăm anh được không?" Hứa Thanh Thanh an ủi nói.
Thẩm Khang Bình túm tay áo cô lắc đầu: "Không được! Em gái không cần đi."
Hứa Thanh Thanh có chút đau đầu, tiếp tục hạ giọng khuyên hắn: "Anh ngoan, anh xem cũng không khác lúc trước lắm, chỉ là anh từ trong thôn đổi đến bộ đội mà thôi, em nghỉ vẫn sẽ đến thăm anh."
Thẩm Khang Bình nhìn cô, đại khái là phát hiện cô thật sự không chịu ở lại, nhíu lông mày sau đó nói: "Anh đi cùng em gái."
"Đừng náo loạn, anh không phải muốn làm bộ đội sao?" Hứa Thanh Thanh không nhịn được vỗ nhẹ mu bàn tay hắn một chút.
Rõ ràng phía trước cô vào cấp ba, thiếu niên đã thích ứng chia cách, không nghĩ tới lúc này lại bắt đầu dính người, Hứa Thanh Thanh thật có chút hối hận lúc hắn nằm viện chiều hắn quá mức.
"Không làm nữa, muốn ở bên cạnh em gái." Thẩm Khang Bình nói.
Nếu hắn không thích tham gia quân ngũ, Hứa Thanh Thanh khẳng định liền đồng ý, nhưng hắn rõ ràng rất thích tham gia quân ngũ, cũng thích ứng hoàn cảnh bộ đội.
Cũng chỉ hơn một tuần, thiếu niên vốn có chút trẻ con đã được mài giũa ra một chút sắc bén, cả người nhìn đều trưởng thành hơn không ít.
Hứa Thanh Thanh mang theo hắn đi học nhiều năm, thành quả cũng chưa hơn một tuần này, sao có thể để hắn từ bỏ, đặc biệt trong lòng hắn còn thích tham gia quân ngũ.
"Không phải anh nói phải bảo vệ em sao? Không tham gia bộ đội, về sau sao có thể bảo vệ em?" Biết thiếu niên có lúc sẽ rất bướng bỉnh, Hứa Thanh Thanh cố tình giả bộ đáng thương.
Quả nhiên, Thẩm Khang Bình nghe được lời này, trên mặt tức khắc lộ ra biểu tình do dự.
Hứa Thanh Thanh vội thừa thắng xông lên: "Huống chi chúng ta lại không phải không gặp mặt được, em được nghỉ sẽ tới tìm anh, vạn nhất anh được nghỉ, cũng có thể đi tìm em."
Khuyên can mãi, Hứa Thanh Thanh cuối cùng thuyết phục được hắn, thành công rời khỏi bộ đội.
Rời khỏi bộ đội, Hứa Thanh Thanh về trong thôn trước.
Người trong thôn cũng không biết Thẩm Khang Bình là đi thí huấn, lúc này nghe nói hắn tham gia quân ngũ, đều rất giật mình.
"Cái gì? Nhóc Thẩm thế nhưng tham gia quân ngũ?"
"Thanh Thanh, hắn sao có thể tham gia quân ngũ?"
"Vậy Đại Ngưu nhà tôi cũng có thể tham gia quân ngũ đi?"
Tham gia quân ngũ phải trải qua tuyển chọn, cũng không phải muốn làm là có thể làm, nghe nói Thẩm Khang Bình tham gia quân ngũ, kinh ngạc qua đi người trong thôn rất hâm mộ, hâm mộ qua đi, không khỏi nhớ tới người trong nhà.
Mặc dù ở trong mắt Hứa Thanh Thanh, Thẩm Khang Bình ngàn tốt vạn tốt, nhưng ở trong mắt người trong thôn, hắn so ra kém mấy thanh niên khác trong thôn, cho nên đều có suy nghĩ hắn đều có thể vậy anh trai, con trai tôi khẳng định cũng có thể.
Hứa Thanh Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói bọn họ, khẳng định có chút không vui, nhưng cũng không đến mức tức giận, nhưng vẫn giải thích một chút: "Anh cháu tham gia quân ngũ là bởi vì phía trước vào bệnh viện, liên trưởng Vương thấy anh ấy khôi phục nhanh, nói thân thể tốt, thích hợp tham gia quân ngũ......"
Cô dứt lời, những người khác còn không kịp nói cái gì, đại đội trưởng nói trước: "Được rồi, đây là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời của nhóc Thẩm, lấy mệnh đổi lấy, mọi người cũng đừng hâm mộ, đều tiếp tục làm việc đi."
Mọi người nghe xong Hứa Thanh Thanh nói, cũng biết tìm cô cũng vô dụng, lúc này mới thành thành thật thật tản ra.
Mọi người đi rồi, đại đội trưởng mới lộ ra một nụ cười nói: "Không tồi, hai đứa đều không tồi."
Ai có thể nghĩ đến, lúc trước cha mẹ qua đời, lại đụng phải thời kỳ khó khăn, đại đội tưởng cũng chưa giúp đỡ được nhiều, hai đứa nhỏ hiện giờ thế nhưng thành hai người có tiền đồ nhất thôn.
Hứa Thanh Thanh cùng đại đội trưởng nói chuyện phiếm vài câu, nói chút tình huống của Thẩm Khang Bình ở bộ đội liền về nhà.
Ngày mai cô mới về trường, lúc này ngây ngốc trong nhà một người, vệ sinh một chút, thu thập một chút đồ vật, bỗng nhiên có loại cảm giác cô đơn.
Từ lúc cô xuyên qua tới, trong nhà này luôn có sự tồn tại của Thẩm Khang Bình, mặc dù cô đi học trong huyện, chỉ cần về nhà tất nhiên sẽ nhìn thấy thiếu niên đợi mình, tình huống hiện tại làm cô có chút không quen.
"Không biết hắn ở bộ đội thế nào......"
Hứa Thanh Thanh về phòng nằm xuống, nhịn không được thở dài.
Chờ đến giờ cơm, cô lười nấu cơm, vì thế trực tiếp đặt cơm hộp.
Trước lúc đặt cơm liền nhớ lại hiện tại trong nhà chỉ có một mình cô ăn cơm, chỉ đặt một phần cơm cá thịt bằm, tới lúc ăn cô vẫn không ăn hết được.
Cũng không phải không thể ăn, kỳ thật cơm nhà này cũng không tệ lắm, mặn mặn chua ngọt, chỉ là lượng cơm Hứa Thanh Thanh chỉ có từng đó, cô ăn no, nhìn nửa phần cơm còn lại, lại lần nữa nhớ tới Thẩm Khang Bình, cảm thấy nếu có hắn ở đây căn bản sẽ không có chuyện thừa cơm.
Nếu ở hiện đại, cơm thừa khẳng định Hứa Thanh Thanh trực tiếp ném đi, nhưng nếm qua mùi vị đói bụng, cô tự nhiên sẽ không lãng phí nữa, đóng nắp lại giữ tới buổi tối lại ăn tiếp.
Nhưng mà, cơm để tới tối hơi cứng lại, đổ vào trong nồi thêm chút dầu, trứng gà xào nát, chiên xong, hương vị ngoài ý muốn cũng không tồi.
Ngày hôm sau, bọn họ một người ở trường học, một người ở bộ đội.
Tân binh huấn luyện rất bận rộn, hơn nữa tham gia quân ngũ vốn dĩ rất ít được nghỉ, Thẩm Khang Bình tự nhiên không có khả năng có thời gian tới tìm cô.
Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu không yên tâm hắn, trên cơ bản cứ tới cuối tuần đều sẽ đi thăm hắn, còn mang cho hắn một ít thức ăn.
Nhưng cô cũng biết, nơi đó dù sao cũng là bộ đội, đi quá thường xuyên ảnh hưởng không tốt, đối với Thẩm Khang Bình cũng không tốt, vì thế đổi thành nửa tháng đi một lần.
"Em gái cậu lại mang đồ ngon gì tới thế?"
Trong phòng ký túc xá tân binh, nhìn thấy Thẩm Khang Bình trở về, nháy mắt những người khác vây lại.
Thẩm Khang Bình "Hừ" một tiếng, không nói gì.
Hiện tại người trong ký túc xá nhiều ít có chút biết tình huống của hắn, người này trong lòng trừ bỏ huấn luyện, cũng chỉ có em gái, chỉ cần nhắc tới đến em gái, hắn đặc biệt nói nhiều hơn, lúc này không cao hứng hiển nhiên không phải nhằm vào bọn họ, mà là bởi vì em gái hắn đổi từ một tuần tới một lần biến thành nửa tháng tới một lần.
"Thấy đủ đi, tên nhóc này! Cũng không nhìn xem, trừ bỏ cậu, còn có ai có người nhà có thể tới nhiều như vậy."
"Đúng vậy, nếu là người nhà tôi có thể lại tới thăm tôi, dù một tháng một lần tôi cũng có thể cười điên."
"Còn muốn một tháng, ba tháng một lần tôi cũng vui muốn chết."
Bộ đội là một địa phương không quá công khai, nếu không phải do tình huống hai anh em đặc thù, hơn nữa Hứa Thanh Thanh tự giác, chậm rãi đổi thành nửa tháng tới một lần, lãnh đạo cũng sẽ tìm Thẩm Khang Bình nói chuyện —— đương nhiên, tuy rằng không nhất định sẽ hữu dụng.
Thấy Thẩm Khang Bình vẫn không cao hứng, trong ký túc xá lớn tuổi nhất là Lư Tiểu Vĩ vỗ bả vai hắn nói: "Được rồi, gặp em gái là chuyện vui, bộ dáng này không biết còn tưởng cậu không muốn gặp em gái đấy."
"Mới không có!" Thẩm Khang Bình lập tức phản bác.
"Không có liền vui vẻ lên, nhìn xem em gái mang tới cái gì tốt cho. Lại nói tiếp, em gái đối với cậu cũng thật tốt."
"Tôi cho rằng em gái tôi làm giày cho tôi đã tốt lắm rồi, so sánh với cậu, aiz, thật là không so được."
"Có em gái làm giày cho cũng không tồi, đáng tiếc tôi không có chị em, chỉ có hai người anh trai."
Thẩm Khang Bình nghe bọn họ khen em gái mình, lúc này mới vui vẻ một chút, mở cái bao vải em gái mang tới cho.
Biết hắn ở bộ đội ăn không lo chuyện ăn no, Hứa Thanh Thanh không đưa lương thực cho hắn, trong bao trừ bỏ cây gừng tây, tương ớt, còn có một ít khô bò, đậu phộng, bánh quy, kẹo linh tinh có thể làm đồ ăn vặt, đói bụng còn có thể lót lót bụng.
"Sao tôi lại không có em gái chứ!" Nhìn thấy Thẩm Khang Bình mở bao vảo ra, liền có mấy người đỏ mắt.
"Vậy hỏi mẹ cậu." Lão ngũ trong ký túc xá nói xong, duỗi tay cầm lấy một viên đậu phộng lột vỏ ăn, "Ừ...... đậu phộng này thật thơm!"
Thẩm Khang Bình cùng vài người ký túc xá quan hệ càng ngày càng tốt, hơn nữa mỗi lần Hứa Thanh Thanh tặng đồ đều cố ý hặn hắn nhớ chia sẻ cùng mọi người, cho nên không quá hộ thực.
Bất quá bảo hắn chia hết mọi thứ, hiển nhiên cũng không có khả năng.
Thẩm Khang Bình nắm mấy vốc đậu phộng ra, chia cho mỗi người một miếng thịt khô nhỏ, một miếng bánh quy, một viên kẹo, liền thu dọn đồ vào.
Trừ bỏ đậu phộng, thịt khô, bánh quy cùng kẹo đều là thứ tốt, mọi người cũng không cảm thấy hắn keo kiệt, đều vui vẻ ăn, một bên ăn còn một bên khen, nói đồ vật em gái hắn đưa tới đều đặc biệt ngon.
Khô bò là Hứa Thanh Thanh mua từ siêu thị xé vỏ bở vào giấy dầu, gia vị đầy đủ, hương vị tự nhiên ngon.
Người trong ký túc xá không biết mấy chuyện này chỉ cảm thấy ngon, ăn từng chút từng chút, căn bản luyến tiếc ăn hết ngay.
Thẩm Khang Bình ở bộ đội tổng thể cũng không tệ lắm, huấn luyện tuy rằng mệt, nhưng còn trong phạm vi thừa nhận của hắn, một hai phải nói nơi nào làm hắn không vui, chính là mỗi ngày huấn luyện xong hắn liền bắt đầu nhớ em gái, cố tình nơi này không thể tùy tiện ra cửa, căn bản không có biện pháp đi tìm em gái.
Bên kia, Hứa Thanh Thanh ở trường học cũng như cá gặp nước, trước lúc cô xuyên qua đúng là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, là tri thức còn không bằng giáo viên.
Xuyên qua tới, cũng không ỷ vào ưu thế không học tập hẳn hoi, cho nên ở trường học rất nhẹ nhàng, thời gian rảnh thậm chí còn gửi mấy bản thảo cho tòa soạn, kiếm được chút tiền nhuận bút.
Hứa Thanh Thanh cũng không thiếu tiền, chỉ là thông qua chuyện hợp tác với Ngô nhị không thiếu tiền, nhưng mỗi lần đi thăm Thẩm Khang Bình đều đưa nhiều đồ vật tốt, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Còn không mang đồ ăn cho hắn, Hứa Thanh Thanh thật đúng là luyến tiếc.
Thu đi đông tới, một trận tuyết nhỉ qua đi, năm mới gần tới.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng lúc ăn tết, hai anh em bọn họ có thể đoàn tụ ở nhà, chờ cô được nghỉ mới biết được, tân binh căn bản không có ngày nghỉ, thậm chí rất nhiều quân nhân đã nhiều năm mới có một lần nghỉ.
Mà đúng là có thiểu số vì đa số, quân nhân đáng yêu lại đáng kính trọng, người thường mới có thể an tâm, vô ưu lo mà sống.
Hứa Thanh Thanh đương nhiên sẽ không trách bộ đội không cho nghỉ, mà dò hỏi qua, được đối phương đồng ý, lựa chọn tới bộ đội cùng ăn tết với Thẩm Khang Bình.
Lần này cô đi chẳng những mang theo thịt heo cùng cá được chia trong thôn, còn cố ý chuẩn bị rất nhiều thịt khô, kẹo, bánh quy, đậu phộng linh tinh.
Nói đến cá trong thôn, cũng rất kịch tính, bởi vì Hứa Thanh Thanh vào mấy năm khó khắn ở trên núi thả cá hai lần, thôn dân đều cho rằng trên núi có cá, không có việc gì liền thích đi tìm, ai biết thật đúng là làm cho bọn họ phát hiện một ao cá thiên nhiên, cho nên hiện tại mỗi năm đều có cá để chia.
Còn những loại thức ăn khác, cô mua từ Cung Tiêu Xã một ít, lại từ siêu thị mua một ít để lẫn với nhau.
Hứa Thanh Thanh tới quân doanh, hiện tại đều đã quen cửa quen nẻo.
Cô đến nới, chạy tới nhà ăn trước, đem cá, thịt đưa cho đầu bếp.
Thịt còn dễ nói, bộ đội chuẩn bị giết một đầu heo ăn tết, nhìn đến cá, đầu bếp thật ra có chút hiếm lạ.
Hứa Thanh Thanh cũng không phải mới đưa đồ tới nhà ăn, đầu bếp không khách khí nhiều, mà cười nói: "U! Lại tự mang lương khô, cơm tối đến ăn nhiều một chút, bằng không liền thiệt."
"Không có việc gì, anh cháy ăn rất được, khẳng định có thể ăn lấy lại vốn." Hứa Thanh Thanh cũng nói giỡn theo.
Đầu bếp nghe vậy, tức khắc cười rộ lên: "Đúng vậy, tên nhóc kia xác thật ăn rất khá, mỗi lần đều là người đầu tiên tới thêm cơm."
Hứa Thanh Thanh cùng đầu bếp nói chuyện phiếm vài câu liền về khu nhà dành cho người nhà, bộ đội an bài cho cô một cái phòng đơn nhỏ, đặc biệt nhỏ, chỉ có thể kê một cái giường cùng một cái bàn.
Lúc này Thẩm Khang Bình còn đang huấn luyện, cô khẳng định không thấy được người, chỉ có thể đem đồ vật sửa sang lại một chút.
Giữa trưa, Hứa Thanh Thanh đang chuẩn bị cầm hộp cơm đi nhà ăn ăn cơm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cô mới vừa mở cửa, một bóng người liền vọt vào, trong miệng kích động mà kêu: "Em gái!"
Sang năm mới Thẩm Khang Bình đã mười chín tuổi, ở bộ đội ngây người nửa năm, cả người hắn đen hơn một ít, cũng cao hơn một ít, thoạt nhìn càng thêm tinh thần.
Hứa Thanh Thanh nhìn hắn, có chút tiếc nuối vẫn không quay được "Nước thuốc uống bổ não".
Cũng không biết nên nói cô vận khí tốt hay là không tốt, nói vận khí tốt, lâu như vậy cũng không quay được"Nước thuốc uống bổ não"; nói vận khí không tốt, ô "Nước thuốc uống bổ não" vẫn luôn không bị mất đi, mà khoảng thời gian trước cô còn quay được mục mới ra "Thuốc trắng da".
Thuốc trắng da, nghe tên đoán nghĩa làm da vừa trắng, vừa mềm, Hứa Thanh Thanh uống xong, màu da vốn trắng càng trở nên thêm trắng sáng, làn da láng mịn đến lỗ chân lông cũng không nhìn ra.
Cũng may loại thuốc này biến hóa không phải chỉ trong một ngày, mà là từng ngày chậm rãi thay đổi, cho nên mọi người nhìn thấy cô chỉ nghĩ cô lớn càng ngày càng đẹp, nhưng thật ra không nghĩ nhiều.
"Ăn cơm chưa?" Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn kích động, cười hỏi.
Thẩm Khang Bình lắc đầu: "Còn chưa."
"Em cũng không ăn, đi ăn cơm trước đi." Hứa Thanh Thanh nói.
Thẩm Khang Bình huấn luyện xong liền đói bụng, nếu không phải biết em gái tới, hiện tại hắn đã sớm ngồi ở nhà ăn, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trừ bỏ Hứa Thanh Thanh, bộ đội còn có một ít quân tẩu cũng mới tới, cho nên nhà ăn cũng không phải một mình cô là con gái.
Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Thanh tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, quân tẩu ngồi cùng bàn nhìn thấy cô bé xinh xắn như vậy, hai mắt sáng ngời, tìm cô nói chuyện.
Quân tẩu cùng quân nhân giống nhau đều là người đáng kính nể, Hứa Thanh Thanh cười cười nói chuyện cùng mọi người.
Các cô nói chuyện tới vui vẻ, Thẩm Khang Bình có một bụng lời nói muốn nói cùng em gái lại có chút không vui, cảm thấy sớm biết vậy liền không tới nhà ăn ăn cơm.
Muốn nói trên thế giới này ai hiểu Thẩm Khang Bình nhất, thì chính là Hứa Thanh Thanh, nhìn lướt qua hắn, liền biết hắn có chút buồn bực, vì thế cầm chén thịt gắp hai miếng cho hắn.
Thẩm Khang Bình còn chưa nói cái gì, mấy quân tẩu nói chuyện phiếm cùng cô liền khen: "Em đối với anh trai thật tốt, không giống hai anh em nhà chị, cứ ở cùng nhau liền như kẻ thù, không phải cãi nhau thì chính là đánh nhau."
"Lớn một chút thì sẽ tốt hơn." Hứa Thanh Thanh vừa mới nghe cô nói, nhà cô ấy có hai đứa nhỏ, lớn tám tuổi, đứa nhỏ sắp 6 tuổi, vì thế trấn an nói.
"Hy vọng vậy." Quân tẩu nói chuyện cũng đã cơm nước xong, nói cho cô phòng mình ở, bảo cô có thời gian rảnh liền tới nhà mình chơi.
Thẩm Khang Bình nhìn người nói chuyện cùn em gái rốt cuộc đã đi rồi, lúc này mới lộ ra một nụ cười: "Em gái, hôm nay anh huấn luyện......"
"Xin chào em gái."
"Em gái tới rồi à!"
"Trong miệng tên nhóc này mỗi ngày nhắc em mãi, lần này được nghỉ ở thêm vài ngày đi."
Hắn một câu còn chưa nói xong, mấy người ký túc xá lại tới, một bên chào hỏiHứa Thanh Thanh, một bên ngồi xuống.
"Là em gái của tôi, không phải em gái của mấy người!" Thẩm Khang Bình nhìn bọn họ cũng gọi em gái, cả giận nói.
Biết tính hắn, nhìn ra hắn thật sự không vui, mấy người sôi nổi sửa miệng: "Được, được, được, không gọi, không gọi."
"Là em gái cậu, là em gái của mình cậu, chúng tôi gọi là Thanh Thanh được chứ."
"Tên nhóc tối này, nhỏ mọn như vậy, không gọi thì không gọi, lại không phải chỉ có một mình cậu có em gái."
Hứa Thanh Thanh nhìn bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng vì Thẩm Khang Bình cảm thấy vui vẻ.
Cô thành khẩn nhìn về phía mấy người: "Cảm ơn các anh ngày thường chăm sóc anh trai em."
Mỗi lần cô tới thăm Thẩm Khang Bình, Thẩm Khang Bình đều sẽ nhắc tới mấy người trong ký túc xá, tuy rằng thường xuyên oán giận ai phiền toái, ai đáng ghét, nhưng Hứa Thanh Thanh vẫn từ chi tiết phát hiện, mấy người trong ký túc là đều rất chiếu cố hắn.
"Đâu có, bọn anh mới là người nên cảm ơn, nửa năm nay ăn ké không ít thứ ngon từ lão Thẩm."
"Đúng vậy, đặc biệt là khô bò cùng ớt cay, hương vị rất ngon, trước nay anh chưa ăn qua thứ ngon như vậy."
Trong ấn tượng mọi người ở ký túc xá Hứa Thanh Thanh rất tốt, hôm nay gặp mặt phát hiện là một cô bé xinh xắn như vậy, quả thực hận không thể bắt về làm em gái mình.
Đặc biệt là kia mấy người không có em gái, thật sự muốn vậy. Thật tình hâm mộ ghen ghét Thẩm Khang Bình.
"Lần này em mang theo không ít, chờ cơm nước xong anh trai em sẽ mang về chia cho mọi người." Hứa Thanh Thanh cười nói.
Trong ký túc xá gần đây cũng nhận được đồ trong nhà gửi tới, nghĩ có thể tăng lại cái gì đó, liền không cự tuyệt.
"Em gái, chúng ta đi!"
Thẩm Khang Bình phát hiện thật vất vả em gái tới, chính mình lại không có cơ hội nói chuyện cùng em gái, mới vừa cơm nước xong liền trực tiếp kéo Hứa Thanh Thanh đi.
Hứa Thanh Thanh ngượng ngùng mà nói "tạm biệt" với mọi người đang ngồi ăn, mới cùng hắn rời đi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp