Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Chương 34:
Miếng pizza thơm ngon lộ ra phô mai cực kỳ mỹ vị, Thẩm Khang Bình thành thạo giải quyết xong một miếng, ngay sau đó tự giác cầm lấy miếng thứ hai.
Hứa Thanh Thanh ăn xong quả dại hắn để lại vốn dĩ đã đói bụng, nhìn hắn ăn đến ngon lành như vậy, cầm lấy một miếng pizza tự mình ăn.
Đế pizza mỏng ăn vào rất không tồi, nguyên liệu mới mẻ, được nướng vừa phải, một ngụm cắn xuống phô mai còn có thể kéo khá dài.
Hứa Thanh Thanh cắn đứt phô mai, một bên nhai nuốt, một bên cắm ống hút vào cốc trà sữa.
Nuốt xuống miếng pizza trong miệng lại uống một ngụm trà sữa thơm ngọt sảng khoái, quả thực quá hưởng thụ.
Uống trà sữa, giải quyết xong miếng pizza trên tay, Hứa Thanh Thanh thuận tiện cắm ly trà sữa của Thẩm Khang Bình thay hắn.
Thẩm Khang Bình nhận lấy uống một ngụm, liền cong lên môi nói uống ngon.
Hai anh em một tay trà sữa một tay pizza ăn thật sự thơm ngọt, cuối cùng vẫn là sợ không ăn được gà rán Hứa Thanh Thanh thu tay lại, đem mấy miếng pizza còn lại đều để cho hắn, mở ra phần gà rán bên cạnh.
Mở hộp giấy, bên trong còn có một tầng giấy bạc, mở giấy ra mùi hương gà rán hòa cùng mùi tương ớt ngọt cùng bay ra.
Gà rán vàng ruộm được xối một tầng tương ớt ngọt, mặc kệ là mùi hương hay là về ngoài đều thập phần mê người, Hứa Thanh Thanh cầm lấy một miếng đưa vào trong miệng, hàm răng mới vừa chạm tới, liền lập tức phát ra thanh âm thanh thúy.
Miếng thịt gà cô lấy có không ít da, bọc bột chiên xong, vừa thơm vừa giòn, cùng với hương vị tương ớt ngọt, làm cô cảm thấy ăn rất ngon.
Hứa Thanh Thanh đột nhiên phát hiện, nguyên lai da gà chiên ăn ngon như vậy, thậm chí so với thịt gà còn ngon hơn một chút.
Gà rán bản thân vốn có chút ngấy, nhưng tương ớt ngọt trung hoà phần dầu mỡ này, làm cô ăn xong một miếng lập tức lại cầm lên một miếng.
Phía trước Thẩm Khang Bình ăn pizza làm cô thèm, lúc này nhìn cô ăn gà rán, Thẩm Khang Bình cũng bị thèm đến: "Em gái, anh cũng muốn ăn."
Hứa Thanh Thanh thấy hắn một tay cầm trà sữa, một tay còn thừa nửa miếng pizza, trong miệng cũng chưa nuốt xuống hết, kêu một tiếng thèm, từ hộp chọn một miếng gà rán nhỏ trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.
Thẩm Khang Bình há mồm nhai nhai, gà rán thơm giòn tươi mới ăn đến hắn thập phần thỏa mãn, chờ nuốt xuống, cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: "Em gái thật tốt!"
Lớn như vậy, còn biết làm nũng.
Hứa Thanh Thanh trong lòng nghĩ như vậy, lại không phát hiện nụ cười trên mặt mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu.
Ăn xong cơm trưa, cảm giác có chút buồn ngủ Hứa Thanh Thanh về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Khang Bình ngày thường không bắt đầu làm việc cũng không thể ngây ngốc ở nhà được nay lại ngồi được, vẫn luôn ngồi ở nhà chính, đối diện vị trí phòng của cô.
Thời gian Hứa Thanh Thanh nghỉ trưa không quá dài, chưa đến một giờ liền tỉnh lại, mở mắt ra vẫn nằm không nhúc nhích, nhìn nóc nhà hồi thần mới chậm rãi ngồi dậy.
Lại nói tiếp, thời gian thật sự là một thứ đáng sợ, rõ ràng lúc mới vừa xuyên qua cô còn có chút không thích ứng hoàn cảnh đơn sơ này, đến bây giờ, chẳng những đã quen với nơi này, ngược lại còn có chút lưu luyến, khi ở trường học cũng không ngủ thoải mái như ở nhà.
Dụi dụi mắt, cô duỗi tay thuận tiện buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy thiếu niê chán đến chết ghé vào trên bàn.
Nói là thiếu niên, nhưng người đã 18 tuổi khuôn mặt kỳ thật đã có một chút góc cạnh, lúc này không cười, có loại cảm giác lạnh lùng khó có thể tiếp cận.
Nhưng hắn nghe được thanh âm ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, cảm giác lạnh lùng gì đó đều biến mất trong nháy mắt.
"Khó có được ngày nghỉ, sao anh không ra ngoài chơi?" Hứa Thanh Thanh đi tới, duỗi tay nắm nhéo mái tóc hình như dài hơn của hắn.
"Chờ em gái, không chơi." Người bị nghịch tóc còn thuận tiện đem đầu hướng vào trong tay cô.
Hứa Thanh Thanh thuận thế xoa nhẹ đỉnh đầu hắn nói: "Tóc hình như hơi dài, em giúp anh cắt nhé?"
Hiện tại chuyện cắt tóc với cô mà nói dễ như trở bàn tay, bất quá đại khái ban đầu lần đó giúp hắn cắt tóc, trước lạ sau quen, về sau đều là chính cô tự động thủ.
"Được." Thẩm Khang Bình rất thích cô cắt tóc cho mình, cảm thấy rất thoải mái, gật gật đầu sau đó chạy đi lấy kéo, lược, quần áo cũ lại dọn ra hai cái ghế đến trong sân.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn tự giác mà chuẩn bị mọi thứ ngồi ở trong sân, cười cười đi qua, đem quần áo cũ giũ ra vây quanh cổ hắn, trước cầm lấy lược chải sơ qua.
Tóc thiếu niên rất đen, sờ lên không mềm cũng không cứng, không giống tóc cô, lại mỏng lại mềm.
Cô dùng lược chải lên đỉnh đầu lần lượt, hơi ngứa đồng thời lại thực thoải mái, Thẩm Khang Bình hưởng thụ mà nheo mắt lại, giống một con mèo lười biếng.
Hứa Thanh Thanh chải tóc hắn mượt mà, mới cầm lấy kéo bắt đầu cắt.
Có đoạn thời gian chưa quen tay, thần sắc cô thập phần chuyên chú, mỗi lần đều là cắt từng chút một, sợ cắt trọc tóc hắn.
Tóc mái màu đen từ từ rơi xuống trán hắn, rơi vào quần áo cũ, trên mặt đất, cùng lúc đó, tóc của hắn cũng càng ngày càng ngắn, lông mày bị che khuất cũng dần dần lộ ra, khuôn mặt vốn đẹp nay thoạt nhìn càng thêm tuấn lang.
Dù sao được thẩm mỹ hiện đại hun đúc, trừ bỏ lần đầu tiên cắt có chút ngắn, có điểm loạn, vài lần về sau cô đã cắt tốt hơn nhiều.
Hứa Thanh Thanh đại khái cắt xong, đứng ở trước mặt hắn lui lại mấy bước, thấy thế nào cũng vừa lòng.
Đặc biệt là nghĩ đến lúc trước thiếu niên đen gầy được mình nuôi thành như bây giờ, trong lòng còn có loại cảm giác thành tựu nói không nên lời.
"U, Thanh Thanh đang cắt tóc sao? Cắt không tệ, có rảnh cũng cắt cho Nhị Cẩu Tử chúng ta gia nha."
Mẹ Nhị Cẩu Tử từ đi trong nhà ram chuẩn bị băt đầu làm việc, đi ngang qua sân Hứa gia nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cười nói.
Bà bất quá là thuận miệng nói như vậy, Thẩm Khang Bình ngồi trên ghế lại không nghĩ vậy: "Em gái không cắt cho người khác!"
Nếu nói ban đầu là bởi vì tình huống đặc thù của Thẩm Khang Bình người trong thôn không muốn phản ứng hắn, về sau, trái lại chính Thẩm Khang Bình không thích phản ứng người trong thôn.
Hứa Thanh Thanh không có mặt, mỗi ngày hắn hai điểm một đường, ngẫu nhiên đi ra sau núi một chút, trừ bỏ người đặc biệt như thím Lưu, ai cũng đều không muốn nói chuyện cùn.
Khó có khi thấy hắn chủ động nói chuyện cùng mình, mẹ Nhị Cẩu Tử không khỏi cười hỏi nhiều một câu: "Vì cái gì không cắt cho người khác? Thanh Thanh cắt rất đẹp nha."
"Chính là không cắt cho người khác " Thanh âm Thẩm Khang Bình đã hơi lớn tiếng.
Thấy hắn kêu lên, Hứa Thanh Thanh vỗ bả vai hắn thấp giọng trấn an: "Được rồi, thím nói giỡn, em không cắt cho người khác."
Mẹ Nhị Cẩu Tử còn vội đi làm việc, thấy mình chọc tên nhóc này tức giận, vui tươi hớn hở mà đi.
Người là đi rồi, Thẩm Khang Bình còn nhớ lời bà nói, duỗi tay bắt lấy cái tay đnag không cầm kéo của cô, ngửa đầu nhìn về phía cô: "Em gái không cần cắt tóc cho người khác."
"Được, được, được, không cắt, chỉ cắt cho một mình anh." Hứa Thanh Thanh xoa nhẹ trên đầu hắn một cái, tự nhủ thầm cô lại không phải ăn no rảnh mỡ, sao có thể đi cắt tóc cho người khác, đặc biệt là vạn nhất cắt hỏng cho người ta rồi còn không dễ thu thập.
Đem người trấn an xong, Hứa Thanh Thanh lại sửa lại mái tóc của hắn một chút, lúc này mới vừa lòng mà buông kéo.
Cắt xong tóc, thời gian còn sớm, bọn họ cũng không có việc gì, liền chuẩn bị cùng ra sau núi đi dạo.
Hoàn cảnh sau núi hiện giờ hoàn toàn bất đồng với một năm lúc Hứa Thanh Thanh vừa xuyên qua tới, còn chưa tới chân núi, nơi nơi đều là cỏ dại cùng hoa dại.
"Cho em gái!" Thẩm Khang Bình nhìn thấy ven đường có hoa, nghĩ đến con gái trong thôn không có việc gì liền thích hái chơi, thuận tay hái mấy bông cho cô.
Hứa Thanh Thanh thuận tay nhận lấy, một bên lấy ở trên tay chơi một bên đi theo hắn lên trên núi.
Bọn họ tới chỗ này nhưng thật ra không thấy được những người khác, vì thế hai anh em trực tiếp đi lên núi.
Núi rừng xanh tươi, tiếng chim kêu cùng côn trùng kêu hô ứng lẫn nhau, ngẫu nhiên còn có một trận gió thổi qua.
Trên núi cỏ cây tươi tốt, côn trùng cũng nhiều lên, Hứa Thanh Thanh cùng hắn đi tìm mấy thứ quả dại liền không muốn đi tiếp vào trong.
"Em muốn đi rửa tay." Mu bàn tay không biết đụng tới cây gì mà cảm giác ngứa, Hứa Thanh Thanh gọi hắn lại nói.
Thẩm Khang Bình lột một quả hạt dẻ dại cho cô, mang cô đi tới nguồn nước gần nhất.
Trên núi có mấy cây hạt dẻ dại, bất quá trái cây trên cơ bản đều bị trẻ con trong thôn hái hết rồi, hiện tại cũng chỉ dư lại một chút cá lọt lưới.
Hứa Thanh Thanh nhận lấy ném vào trong miệng, phát hiện hạt dẻ dại này vừa ngọt vừa giòn.
Nhai hạt dẻ dại đi vào một con suối bên trong, cô bỏ tay vào trong nước lạnh, chỉ cảm thấy phá lệ thoải mái.
Nếu không phải nhiệt độ trong núi thấp, cô sợ cảm mạo, đều hận không thể cởi giày bơi ở chỗ này.
Bất quá, mặc dù không thể đạp nước chơi, cô nhất thời cũng luyến tiếc, tay vẫn luôn nghịch nước, còn nhịn không được cố ý hắt chút nước vào Thẩm Khang Bình.
Thiếu niên bị hắt nước lên mặt chỉ cho là em gái đang chơi với mình, một bên cười một bên trốn, căn bản không có ý đánh trả.
Hứa Thanh Thanh thấy bộ dáng này của hắn, lại ngượng ngùng khi dễ người tiếp.
"Đi thôi, về nhà đi." Cô chơi đủ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe được thanh âm có gì rơi cuống, chờ cô phản ứng lại, một con gà rừng đã tiến vào trong lòng ngực cô.
Hả?
Phục hồi tinh thần lại phát hiện có gà rừng từ trên trời rơi xuống, Hứa Thanh Thanh theo bản năng ôm chặt con gà trong lòng ngực, nghe nó phát ra tiếng kêu lại có điểm sợ nó mổ mình, vì thế kêu lên: "Khang Bình......"
Thẩm Khang Bình tự nhiên không sợ gà, duỗi tay bắt lấy cánh gà rừng từ trong lòng ngực cô mới hỏi: "Em gái, gà từ đâu ra vậy?"
"Chính nó tự bay tới." Hứa Thanh Thanh nhìn nguồn nước phía sau, chỉ có thể suy đoán nó lại đây uống nước, lại không cẩn thận đụng vào chính mình.
Tự dưng nhặt được một con gà vẫn nên cao hứng, Hứa Thanh Thanh nghĩ đến thu hoạch vụ thu mệt như vậy, vừa lúc hầm bồi bổ cho hắn, vui vẻ mà kéo hắn cùng nhau xuống núi.
Về đến nhà, Hứa Thanh Thanh nhìn con gà rừng vẫn đang kêu to, có điểm khó xử.
Cuối cùng, cô nhìn về phía Thẩm Khang Bình: "Anh biết giết gà không?"
Cô nói xong, lại tự mình xua xua tay: "Thôi, vẫn là đợi lát nữa nhờ thím Lưu hỗ trợ đi."
Con gà này cuối cùng được đưa đến nhà thím Lưu, Hứa Thanh Thanh nghĩ không thể làm người ta hỗ trợ không, trực tiếp lấy lý do không biết nấu, nhờ thím Lưu hỗ trợ hầm luôn, sau đó thuận lý thành chương lưu lại một nửa cho nhà thím.
Đúng là, gà rừng thêm nấm thím Lưu thím hái từ trong núi, dùng bếp củi hầm ra hương vị thơm ngon vô cùng, Hứa Thanh Thanh uống hai chén lớn, Thẩm Khang Bình càng không cần phải nói, hắn giải quyết toàn bộ phần còn lại.
Ăn uống no nê, Thẩm Khang Bình giống cái đuôi đi theo bên người cô, chậm chạp không muốn về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cứ đến ngày nghỉ hàng tuần của Hứa Thanh Thanh hắn đều như thế này, đã thành thói quen.
"Được, ngày mai còn phải làm việc đấy, mau đi ngủ đi, lần này em được nghỉ rất nhiều ngày." Đem người trấn an về phòng, Hứa Thanh Thanh cũng trở về ngủ.
Nằm ở trên giường, cô nhìn điểm bảo vệ môi trường vừa tròn một trăm bảo, lại nhìn về phía đĩa quay tuy rằng vẫn chưa bị thay đổi, nhưng cô vẫn luôn không quay đượcn "Nước thuốc bổ não", âm thầm chờ đợi có thể quay được trước khi bị mất.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Thanh là bị tiếng chuông đánh thức thông báo bắt đầu làm việc, cô mở mắt ra vốn đang chuẩn bị ngủ nướng, chờ nghĩ đến Thẩm Khang Bình hôm nay không được nghỉ, lúc này mới nhanh bò dậy.
Chờ cô đẩy cửa ra, Thẩm Khang Bình đã sớm dậy, còn gặm cái bánh mì cô để trong nhà cho bữa sáng.
"Em gái, phải bắt đầu làm việc." Thường lui tới Thẩm Khang Bình nghe được tiếng chuông lập tức đi, lúc này đại khái là có Hứa Thanh Thanh ở nhà, hắn không khỏi câu giờ.
"Anh đi trước, đợi lát nữa em đi tìm anh." Hứa Thanh Thanh còn chưa rửa mặt ăn bữa sáng, không muốn hắn bị trễ, chỉ có thể nói vậy.
Thẩm Khang Bình nghe cô sẽ đến tìm mình, gật gật đầu, lúc này mới chịu ra cửa.
Chờ hắn đi rồi, Hứa Thanh Thanh vội rửa mặt, từ trong ngăn tủ lấy ra một phần sữa bò bánh mì ăn xong bữa sáng, khóa kỹ cửa liền đi ra ngoài ruộng tìm Thẩm Khang Bình.
Lúc cô tới, mọi người đều đã ở ngoài ruộng làm việc khí thế ngất trời.
Đang ở trong đất cắt lúa mạch Thẩm Khang Bình là người đầu tiên thấy cô, ngẩng đầu lên liền kêu: "Em gái!"
Hứa Thanh Thanh hướng hắn cười một cái, từ trên bờ ruộng đi xuống hỗ trợ hắn.
"Thanh Thanh sao lại chạy tới nơi này, lúc mạch cứa người, khó có khi được nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi đi, nơi này không cần cháu hỗ trợ."
"Đúng vậy, thôn chúng ta có một học sinh cấp ba duy nhất, về sau còn phải thi đại học làm công nhân, không cần làm việc trong đất."
Thấy cô chạy tới, đám người thím Lưu khuyên nhủ.
"Mọi người đều bận rộn như vậy, sao cháu không biết xấu hổ ở nhà, cháu có thể hỗ trợ bê lúa mạch cắt xong lên bờ." Hứa Thanh Thanh vẫn tự biết mình, xới đất cô không xới được, dùng lưỡi hái cắt lúa mạch càng không dám tùy tiện thử, bằng không cắt phải chính mình hoặc làm người bên cạnh bị thương thì đúng là thiệt lớn.
"Cái cánh tay cẳng chân gầy còm của cháu có thể ôm bao nhiêu, nghe thím nói, vẫn là về nhà đọc sách đi."
"Đúng vậy, chúng ta một chuyến là có thể ôm hết, cháu còn không biết bó, không cần thiết mệt nhọc."
Hứa Thanh Thanh muốn nói chính mình thật sự không yếu ớt như vậy, thậm chí cô ở trong lớp sức lực cũng không tính là nhỏ, mấy bạn học nữ trong lớp vật tay với cô còn thua.
Không chờ cô mở miệng, Thẩm Khang Bình đi tới đẩy cô hướng về phía bờ ruộng, trong miệng còn nói: "Không cần em gái hỗ trợ, em gái lên trên bờ chờ anh, đi nơi đó chờ." Nói, hắn chỉ về phía dưới bóng cây trên bờ ruộng.
Hứa Thanh Thanh nhìn theo tay hắn, nơi đó có tấm chiếu, có mấy đứa nhỏ tầm hai tuổi hoặc ngồi hoặc nằm bò chơi.
Hiển nhiên, đây là trong nhà không có ai trông, cho nên không thể không mang trẻ con đưa tới hai đầu bờ ruộng.
Phát hiện chính mình đã lưu lạc đến mức hưởng đãi ngộ của một đứa trẻ con, mặc dù biết đây là tấm lòng của bọn họ, khóe miệng Hứa Thanh Thanh vẫn là nhịn không được xị một chút, trong lòng không biết nói cái gì mới tốt.
"Đúng vậy, cháu ngồi kia đi, vừa lúc giúp đỡ trông bọn nhỏ." Thím Lưu nghe Thẩm Khang Bình nói, thật ra cảm thấy biện pháp này không tồi.
Hứa Thanh Thanh cũng biết, chính mình đại khái không thể giúp gì nhiều, lại nhìn mấy đứa nhỏ kia không ai trông đang bò loạn, còn tùy tiện nhét đồ vật vào trong miệng, cảm thấy rất đáng thương, vì thế gật đầu đáp ứng.
Thím Lưu còn nói bảo đại đội trưởng cho cô một, hai điểm công, Hứa Thanh Thanh kiên quyết cự tuyệt.
Thời điểm ngày mùa, đó là giành giật từng giây để gặt gấp, sợ không kịp thời gặp đợc ngày mưa làm hỏng lương thực, cho nên đại đa số cơm trưa cũng ăn ngay tại nấu bờ ruộng, mọi người thừa dịp ăn cơm thuận tiện nghỉ ngơi một chút lại phải tiếp tục làm việc.
Mấy đứa nhỏ bị người trong nhà mang về thuận tiện đi nấu cơm, Hứa Thanh Thanh cũng về nhà.
Trừ bỏ ăn tết, thì thức ăn ngày mùa là tốt nhất, bởi vì không ăn no một là sợ không có sức lực làm việc, một cái khác cũng sợ làm hỏng cơ thể.
Thiên tai qua đi, cuộc sống dần dần tốt lên, mỗi tháng cũng có thể ăn chút thức ăn mặn.
Kể từ đó, Hứa Thanh Thanh cũng không sợ quá gây chú ý, giữa trưa dùng gạo trộn lẫn gạo kê nấu một nồi cơm, lại xào một đĩa trứng gà, một đĩa rau xanh, lại thêm một phần thịt xào ớt cay.
Đương nhiên, mặc dù là ngày mùa, chỗ thức ăn đặt ở trong thôn cũng vẫn là số một số hai, cô chỉ có thể đem phần lớn thịt tận lực giấu ở phía dưới bát cơm.
Hứa Thanh Thanh lại đây, đã tới giờ tan tầm, không ít người đều ngồi ở dưới bóng cây bắt đầu ăn cơm, chỉ có người chưa có cơm vẫn làm trong ruộng.
Cô thấy Thẩm Khang Bình còn làm việc, nhanh kêu: "Khang Bình, ăn cơm."
Thẩm Khang Bình nghe được giọng cô, ném xuống lúa mạch đang cắt được một nửa, xoay người liền chạy lên.
"Rửa tay một chút." Hứa Thanh Thanh mở ấm nước bảo hắn rửa tay, lúc này mới mở ra hộp cơm cho hắn.
Thẩm Khang Bình đã sớm đói bụng, nhận lấy liền ăn một miếng to.
"Thanh Thanh nấu cái gì vậy, ngửi rất thơm."
"Ở trường học ăn cơm nấu sẵn, tay nghề không sau giảm, Thanh Thanh cũng thật lợi hại."
Mọi người xung quanh ngửi mùi thơm bay ra từ hộp cơm trong tay Thẩm Khang Bình, không khỏi khen nói.
Lại nói tiếp, tay nghề Hứa Thanh Thanh chưa chắc so được với mấy người nấu cơm đã mấy chục năm trong thôn, chỉ là cô dám cho dầu cho muối, hơn nữa thịt cùng trứng gà xào lên vốn dĩ đã rất thơm mà thôi.
Hứa Thanh Thanh cười cười, lấy ra mấy cây gừng tây mời bọn họ ăn.
Cây gừng tây đóng hộp vốn thơm, nắp bình mở ra, mọi người vốn muốn cự tuyệt khách khí một câu, chiếc đũa vẫn duỗi lại đây.
Mọi người chia sẻ cây gừng tây ngon lành, kế tiếp đều chuyên tâm ăn cơm.
Thấy không ai lại chú ý tới bọn họ, Hứa Thanh Thanh mới lấy ra phần cơm của mình ăn, một bên ăn một bên còn bảo Thẩm Khang Bình ăn thịt mỡ trong chén mình ăn.
"Làm việc có mệt hay không?" Hứa Thanh Thanh ăn mau no, nhẹ giọng hỏi hắn.
Thẩm Khang Bình nhai thịt xào thơm ngào ngạt lắc đầu nói: "Không mệt."
Sau khi em gái trở về, hắn cao hứng hỏng rồi, cảm giác trên người có rất nhiều sức lực, một chút đều không mệt.
"Em cầm cái mũ rơm lại đây cho anh, buổi chiều anh nhớ đội, đừng ngây ngốc phơi nắng." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại nhỏ giọng nhắc nhở, "Nếu mệt liền nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Khang Bình gật gật đầu, thấy trứng gà trong chén em gái hết, gắp một miếng trong chén của mình cho cô.
"Tự anh ăn đi, em sắp no rồi." Hứa Thanh Thanh nói xong, gắp lại một miếng thịt xào cho hắn.
Buổi chiều, mấy đứa trẻ kia có người trông, Hứa Thanh Thanh liền không cần ngồi ở dưới bóng cây, cô để lại ấm nước, dặn Thẩm Khang Bình nhớ rõ uống nhiều nước, đến sau núi tìm bọn Tiểu Hoa giúp đỡ một chút.
Cô đi về, Thẩm Khang Bình không những không nghe lời cô mệt mỏi liền nghỉ ngơi, ngược lại làm càng ngày cành nhanh, chờ làm xong phần của mình, hắn ném xuống lưỡi hái liền chạy đi.
"Thằng bé này làm gì vậy?" Người làm việc bên cạnh nhìn đến hành vi của hắn, có chút không thể hiểu được.
"Còn phải hỏi, khẳng định là đi tìm em gái nó, đợi lát nữa thuận tiện giúp hắn cất lưỡi đi."
"Tinh lực nhóc Thẩm thật tốt, tôi còn tưởng rằng hắn ngày thường làm việc đã đủ nhanh nhẹn, không nghĩ tới còn có thể nhanh hơn."
"Đúng vậy, xác thật là làm việc khá tốt."
So với đám đàn ông bàn luận về năng lực làm việc của Thẩm Khang Bình, phụ nữ ở đây thấy hắn thế nhưng còn có thể làm việc nhanh như vậy, không khỏi nổi lên chút tâm tư.
Có câu tục ngữ"Gả hán gả hán, mặc quần áo ăn cơm", Thẩm Khang Bình tuy rằng tâm trí kém một chút, nhưng diện mạo của hắn nhiều ít có thể đền bù một ít, hơn nữa làm việc còn lưu loát như vậy, gả cho hắn ăn cơm no khẳng định là không thành vấn đề.
Mấy người phụ nữ không khỏi nghĩ đến mấy đứa con, cháu trong nhà bởi vì các loại nguyên nhân còn chưa gả đi được, có ý làm mai cho hắn.
Thẩm Khang Bình đã mười tám, ở nông thôn tuổi này kết hôn cũng không tính là sớm.
Trong thôn nhà Hổ Tử, mẹ Hổ Tử có người cháu ngoại gái, bởi vì trong nhà khó khăn, giữ cô ở nhà làm việc mấy năm, hiện giờ đã 24, hơn nữa bộ dáng lớn lên bình thường, trong nhà hiện tại muốn đem cô gả ra ngoài cũng không tìm được mối nào.
Mẹ Hổ Tử bỗng nhiên cảm thấy, Thẩm Khang Bình có lẽ là lựa chọn không tồi, tuy rằng đầu óc kém hơn người bình thường một chút, nhưng hắn biết làm việc.
Đặc biệt là nghĩ đến hiện tại hắn nghe lời Hứa Thanh Thanh như vậy, về sau khẳng định cũng nghe lời vợ, mẹ Hổ Tử càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, còn chuyện cháu ngoại gái lớn hơn hắn mấy tuổi, bà cũng không nghĩ đó là vấn đề, tuổi lớn hơn vừa lúc có thể chiếu cố hắn.
Mẹ Hổ Tử là người có tính cách nhanh nhọn, ngày hôm sau liền tìm một cơ hội nói cùng Hứa Thanh Thanh: "Thanh Thanh a, thím thay cháu tìm một chị dâu thay cháu chăm sóc anh trai được không?"
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, may mà không uống nước, nếu không khẳng định trực tiếp phun ra hết.
"Anh cháu còn nhỏ nhà, hơn nữa anh ấy cái gì cũng không hiểu......" Tiêu hóa xong lời nói, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Thanh chính là cự tuyệt.
"Cũng không nhỏ, trong thôn chúng ta rất nhiều người tấm tuổi hắn, đều có con rồi." Mẹ Hổ Tử nói xong, tiếp tục nói, "Cháu yên tâm, cô gái kia là cháu ngoại gái của thím, tính cách tốt, tuy rằng hơn anh cháu mấy tuổi, nhưng càng biết chăm sóc người khác hơn, hơn nữa con bé khẳng định sẽ không ghét bỏ nhóc Thẩm."
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, trong lòng có chút không vui: "Thím không cần ủy khuất cháu ngoại gái của mình, anh cháu rất tốt, vốn dĩ cũng không cần người khác chăm sóc."
Mẹ Hổ Tử lúc này mới phản ứng lại mình đã nói sai, đập miệng một cái sau nói: "Xem thím này, thím không có ý tứ đó, ý thím là......"
Bà muốn giải thích nhất thời lại không biết giải thích như thế nào, mà Hứa Thanh Thanh đã không muốn nghe bà nói tiếp: "Thím trở về đi, anh cháu còn nhỏ, tạm thời không suy xét loại chuyện này."
"Nếu không cháu để cho bọn họ làm quen trước." Mẹ Hổ Tử chưa từ bỏ ý định lại khuyên một câu.
Hứa Thanh Thanh trực tiếp lắc đầu.
Mẹ Hổ Tử thấy thái độ cô kiên định, không có biện pháp chỉ có thể rời đi.
Chờ bà rời đi sau, Hứa Thanh Thanh nghĩ lời bà nói, càng nghĩ càng không cao hứng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp