Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 62


Chương trước Chương tiếp

1.

Thấy cửa hàng Trần Dĩnh đã khai trương mấy ngày mà tình hình buôn bán vẫn chưa ổn lắm, Trương Hoa liền ý thức được mình cần phải ra tay giúp đỡ. Thế là anh âm thầm in rất nhiều tờ quảng cáo, một phần thuê người phát quanh khu vực cửa hàng của Trần Dĩnh, một phần anh kẹp vào các tài liệu đào tạo rồi phát cho các học viên trong lớp.

Ngoài ra, hiện giờ Trương Hoa cũng biết tận dụng những mối quan hệ, thông qua những mối quan hệ này, Trương Hoa hy vọng có thể âm thầm chiếu cố việc làm ăn của Trần Dĩnh. Trương Hoa hiện giờ coi như đã học được cách tận dụng các mối quan hệ cùng một số phương pháp quảng bá. Anh rất tự đắc, bởi chuyện làm ăn của Trần Dĩnh có tốt đẹp là nhờ vào mình. Đáng tiếc anh đâu có ngờ, sau khi có kinh tế rồi, Trần Dĩnh đã không còn là Trần Dĩnh chỉ biết phụ thuộc vào anh như trước kia.

Nhìn Trần Dĩnh nằm bên cạnh mình, Trương Hoa đột nhiên thấy lo lắng, đó là liệu Trần Dĩnh có mang con ra ngoài sống không? Bởi vì hiện giờ Trần Dĩnh đã có đủ khả năng để đưa con và người giúp việc ra ngoài thuê nhà ở rồi. Nghĩ đến đây, cuối cùng Trương Hoa cũng hiểu tại sao rõ ràng lúc đó mình rất tức giận nhưng lại không dám nổi đóa lên với Trần Dĩnh. Nhưng bên cạnh đó anh cũng không thể hiểu được tại sao mình lại lo Trần Dĩnh đem con ra ngoài ở.

Nhưng Trương Hoa cũng còn một việc chưa biết, đó là Trần Dĩnh đã biết chuyện anh âm thầm giúp đỡ cô từ lâu rồi. Trương Hoa tưởng rằng mình âm thầm làm những việc đó thì Trần Dĩnh sẽ không biết, nhưng rõ ràng anh đã quân mất rằng khách hàng có thể sẽ mang những tờ rơi quảng cáo ấy đến cửa hàng. Bởi vì trên tờ rơi có in địa chỉ cửa hàng, một số khách hàng thường lười ghi lại địa chỉ nên trực tiếp mang tờ rơi đến.

Trần Dĩnh nhìn thấy những tờ rơi mà một số khách hàng để lại cửa hàng là hiểu ra vấn đề ngay. Bản thân cô chưa từng in tờ rơi quảng cáo, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là Trương Hoa đã âm thầm làm những việc này. Nói cách khác, anh đã âm thầm giúp cô quảng cáo về cửa hàng. Cuối cùng thì Trần Dĩnh cũng hiểu tại sao việc buôn bán của cửa hàng lại đột nhiên tốt lên.

2.

Sau khi biết những chuyện này, Trần Dĩnh không nói với Trương Hoa, nhưng trong lòng vô cùng cảm động, điều này khiến cô nghĩ rằng Trương Hoa vẫn còn yêu mình. Chính vì điểm này mà thời gian gần đây, Trần Dĩnh càng ngày càng quấn quýt với Trương Hoa, tối nào cũng nghĩ cách giữ anh ngủ lại phòng mình, thậm chí còn nghĩ thuê người giúp việc về sẽ khiến cả hai có thể ngủ riêng với nhau.

Bản thân Trần Dĩnh cũng giống như Trương Hoa, thích cuộc sống và công việc ổn định, môi trường hiện nay không phải thứ mà cô thích, ngày nào cũng bận rộn, có lúc tối mịt mà cửa hàng vẫn còn đông khách nên phải đóng cửa muộn. Trong lòng cô luôn thầm mong mỗi ngày có thể đóng cửa hàng sớm để về nhà, có nhiều thời gian hơn để chơi với con.

Bây giờ người gọi điện đến đặt hàng càng lúc càng nhiều, có một số người trả tiền rồi yêu cầu gửi hàng đến địa chỉ. Trước đây còn có thể bảo Đổng Mộng Mộng ra ngoài đi giao hàng, nhưng hiện giờ cửa hàng bận rộn, Đổng Mộng Mộng ra ngoài rồi một mình Trần Dĩnh không thể xoay kịp.

Cuối cùng Trần Dĩnh quyết định sẽ thuê thêm hai cô bán hàng nữa, một mặt là để giúp mình bán hàng, mặt khác là để thuận lợi cho việc giao hàng. Do Đổng Mộng Mộng đã làm trong nghề này nhiều năm, quen biết không ít người làm trong nghề này nên chẳng mấy chốc đã tìm được người về cho Trần Dĩnh. Thế là Đổng Mộng Mộng đã trở thành quản lý của cửa hàng, Trần Dĩnh cũng rảnh rang hơn, chủ yếu chỉ phụ trách việc tính toán sổ sách và tìm nguồn hàng, lúc nào bận quá mới phải phụ bán hàng với các nhân viên.

Đổng Mộng Mộng và hai nhân viên mới đều là những cô gái trẻ tuổi. Trần Dĩnh mặc dù đã làm mẹ nhưng cũng vẫn còn trẻ. Hơn nữa hình ảnh của cả bốn người đều tương đối ấn tượng khiến cho khách hàng quen ngày càng nhiều, hơn nữa những nhân viên này còn kéo đến một số khách quen của họ trước đây.

Đáng lẽ ra việc làm ăn phát đạt phải là chuyện đáng mừng, nhưng trong lòng Trương Hoa cứ cảm thấy còn tồại một mối nguy. Trước đây chỉ cần anh về đến nhà là Trần Dĩnh đã ở nhà rồi, giờ về đến nhà mà trong nhà chỉ có chị Trương và Tỉnh Tỉnh, Trần Dĩnh vẫn còn đang ở cửa hàng.

Thỉnh thoảng Trương Hoa lại lái xe đi đón Trần Dĩnh, tuy nhiên, anh không vào ngay cửa hàng mà đứng từ xa quan sát. Trong cửa hàng thường xuyên có đàn ông ra vào, cười đùa với bọn Trần Dĩnh. Cảnh tượng này khiến cho tâm trạng Trương Hoa đột nhiên căng thẳng. Trương Hoa không rõ tại sao bản thân mình lại nhạy cảm với những cảnh tượng này đến thế. Hơn nữa hai người đã ly hôn, tại sao anh vẫn còn có tâm lý này?

Bên cạnh đó, Trần Dĩnh tuyển thêm nhân viên mà không bàn bạc với Trương Hoa cũng khiến cho anh cảm thấy bất mãn, nhưng lại không tiện nói thẳng với Trần Dĩnh. Trong con mắt anh, Trần Dĩnh hiện nay đúng là đã thay đổi, cô đã biết cách làm thế nào để phát triển kinh doanh, biết làm thế nào để mở rộng việc giao hàng tận nhà… Tất cả những chuyện này đều khiến Trương Hoa cảm thấy Trần Dĩnh hiện giờ rất xa lạ.

3.

Còn có một tâm lý đáng sợ nữa, mặc dù Trương Hoa không chịu thừa nhận nhưng thực sự nó vẫn đang tồn tại trong lòng anh. Đó là Trần Dĩnh hiện giờ rất thu hút đàn ông, liệu cô có ngoại tình lần nữa không? Mặc dù cái suy nghĩ nảy chỉ lướt qua trong đầu nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến cho Trương Hoa khó mà thoát khỏi ám ảnh này.

Không biết đây có phải một dáng ám ảnh tâm lý hay không. Có rất nhiều người luôn có những ám ảnh trong lòng, nếu không tự giải quyết được ám ảnh này thì chỉ có thể giương mắt nhìn nó càng ngày càng to ra, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đương nhiên, nếu là Trương Hoa của hai năm trước, chắc chắn sẽ không tồn tại sự ám ảnh tâm lý này. Nếu đây có thể coi là một ám ảnh tâm lý thì cái ám ảnh này do chính Trần Dĩnh tạo ra cho anh. Mặc dù hiện giờ Trần Dĩnh đã dốc hết toàn bộ tâm tư cho Trương Hoa và con, nhưng đối với Trương Hoa mà nói, Trần Dĩnh hiện giờ khiến cho người khác không yên tâm chút nào.

Trần Dĩnh vào trong xe, nhìn thấy Trương Hoa dường như có tâm sự gì liền hỏi: “Anh sao thế? Hôm nay không vui à?”

Trương Hoa nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi thôi!”

“Sau này anh không cần đến đón em đâu, công việc của anh cũng mệt mỏi lắm rồi, về nhà thì nghỉ ngơi sớm đi, em đi xe buýt về cũng được rồi!

“Trong cửa hàng đã có đến ba nhân viên rồi, em cũng có thể về nhà nghỉ sớm mà!”

Trần Dĩnh cười: “Em cũng muốn về sớm chơi với con, dạo này không biết có phải là vì cuối năm hay không mà việc buôn bán khá khẩm lắm, cứ muốn về mà không thể về được!”

“Sớm biết vất vả thế này anh đã không cho em mở cửa hàng rồi!”

“Để một mình anh đi làm nuôi hai mẹ con em mệt biết mấy, như bây giờ em cũng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, ít nhất có thể kiếm thêm chút tiền cho con, như thế sau này khỏi cần lo cuộc sống tương lai của con!”

Đáng lí ra những câu này của Trần Dĩnh nghe rất ngọt ngào tình cảm vợ chồng, nhưng Trương Hoa lại cứ cảm thấy Trần Dĩnh hiện nay cố gắng kiếm tiền là để một ngày nào đó rời xa anh mà không phải lo lắng cuộc sống hai mẹ con sau này.

4.

Trong khi chưa nắm chắc về Trần Dĩnh, thái độ của Trương Hoa đối với Cổ Vân Vân cũng có sự thay đổi. Trương Hoa không nói cho Cổ Vân Vân biết chuyện anh đưa mẹ con Trần Dĩnh về ở cùng. Cổ Vân Vân không giống như lúc trước, chỉ cần trong thành phố có lớp đào tạo nào là chạy đến nghe giảng. Nhưng nếu trong thành phố có lớp đào tạo, lần nào tan lớp ra ngoài Trương Hoa cũng nhìn thấy Cổ Vân Vân.

Thỉnh thoảng Trương Hoa nói với Cổ Vân Vân buổi tối anh còn phải tiếp khách, thỉnh thoảng cũng đi ăn riêng với cô. Mặc dù Trương Hoa không thừa nhận bản thân mình giả tạo, nhưng xét về thái độ đối với Cổ Vân Vân, Trương Hoa không thể không thừa nhận mình đang giả tạo. Cổ Vân Vân là con gái của Cổ Triết Đông, nếu có quan hệ thân thiết với cô ta quả thực sẽ có lợi rất nhiều cho con đường thăng tiến của Trương Hoa.

Trương Hoa biết, khi tiếp xúc với những nhân viên quản lý cấp cao hoặc các cán bộ doanh nghiệp, anh công khai thân phận là giáo viên đào tạo nhưng thực sự hữu ích hơn cả là cái danh con rể tương lai của Cổ Triết Đông. Chính nhờ cái danh phận ấy mà anh cảm thấy những người này càng chiếu cố cho anh hơn.

Cổ Vân Vân đáng nhẽ ra có thể nhận thức được những điều này, đáng tiếc là người đang say sưa trong tình yêu thường dễ bị bịt mắt. Vì vậy Cổ Vân Vân luôn cho rằng đó là thực lực thật sự của Trương Hoa, cũng luôn tự hào về khả năng của anh.

Cô sưu tập tất cả các sách báo có viết tên Trương Hoa để trong phòng, mặc dù chẳng bao giờ xem nhưng cứ cảm thấy nhìn thấy chúng là như nhìn thấy Trương Hoa. Trương Hoa thường nói với cô, những sách ấy không phải của anh viết, là cả một đội ngũ viết, nhưng Cổ Vân Vân nói: “Tôi tin cậu có thể viết ra những thứ này, chỉ có điều cậu không có thời gian mà thôi!”

Trước đây Trương Hoa luôn nghĩ Trần Dĩnh cần phải có sự bảo vệ, che chở của mình mới có thể sống tiếp, hay nói cách khác, trong tình cảm anh dành cho Trần Dĩnh còn có chút thương hại, sợ rằng Trần Dĩnh rời khỏi mình rồi sẽ không thể sống tốt.

Hiện giờ Trương Hoa vẫn không yên tâm về Trần Dĩnh, nhưng sự không yên tâm trước đây là do cô không được sống sung sướng, giờ anh không yên tâm là vì lo cô có thể rời xa mình bất cứ lúc nào, có thể sống một cách độc lập. Ngoài những chuyện này ra, Trương Hoa còn lo lắng liệu Trần Dĩnh có lại lần nữa ngoại tình với một gã đàn ông khác?

5.

Có một mẫu người trong công việc thường thích chọn một việc khó để đối mặt, nhưng trong tình cảm, khi đối mặt với vấn đề khó lại chọn đi đường vòng. Trương Hoa rõ ràng là mẫu người này. Trong công việc anh không bao giờ chịu khuất phục, nhưng trong tình cảm thường thích xử lí mọi chuyện một cách tiêu cực. Trong con mắt của anh, lựa chọn thứ tình cảm đơn giản mãi mãi là chính xác.

Vì vậy lần đầu tiên Trương Hoa bắt đầu cân nhắc đến mối quan hệ của mình và Cổ Vân Vân. Trong mắt anh, ít nhất Cổ Vân Vân cũng si tình với mình, giả sử lấy Cổ Vân Vân, cô ấy chắc chắn sẽ không đi làm tiếp, sẽ là một phụ nữ ngoan ngoãn ở nhà. Đương nhiên, còn một điểm hết sức quan trọng nữa, lúc quan hệ với anh, Cổ Vân Vân thực sự là gái trinh. Nhưng thân phận của Cổ Vân Vân không thể không khiến Trương Hoa phải dè dặt. Cái thân phận này vừa có lợi mà cũng vừa có hại, nó có thể giúp anh đạt được thành công trong sự nghiệp, cũng có thể hủy hoại sự nghiệp của anh.

Trương Hoa đang lái xe đưa Cổ Vân Vân về nhà thì Cổ Vân Vân đột nhiên nói: “Tôi phát hiện dạo này cậu đi chung với tôi nhiều hơn!” Trương Hoa nói: “Ai bảo cậu suốt ngày vứt xe ở nhà, tôi đành phải đưa cậu về nhà chứ sao!”

Cổ Vân Vân nói: “Dù thế nào tôi cũng cảm thấy rất vui, đặc biệt tối nay cậu còn chủ động mời tôi ăn cơm!”

nói: “Chẳng còn cách nào khác, hôm nay dạy xong tôi thấy đói mềm người, lại không muốn đi dự tiệc”. Cổ Vân Vân đột nhiên sát lại gần Trương Hoa: “Hay là tối nay tôi không về nhà có được không?”

Trương Hoa trừng mắt: “Đừng đùa, tôi đang lái xe đấy!”

Lúc đưa Cổ Vân Vân đến dưới lầu, Cổ Vân Vân vẫn còn luôn miệng nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không đến nhà cậu, còn sớm thế này, cho tôi đến nhà cậu ngồi một lát có được không?”

Cổ Vân Vân còn dùng dằng mãi mới chịu xuống xe về nhà.

Trên đường về nhà, Trương Hoa cũng bắt đầu thấy lo lắng, anh biết Cổ Vân Vân mà đến nhà anh là sẽ biết anh đang sống chung với hai mẹ con Trần Dĩnh. Ngộ nhỡ một hôm nào đó Cổ Vân Vân đột nhiên tự ý chạy đến nhà mình thì sao?

Trần Dĩnh nằm trên giường, đột nhiên nói: “Dạo này có phải anh có tâm sự gì không?”

“Làm gì có tâm sự gì?”

“Em thấy hình như anh có chuyện gì đó giấu trong lòng”.

Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn cô: “Tại sao em lại nghĩ thế?”

“Trực giác của phụ nữ”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...