Đập Nồi Bán Sắt Dưỡng Vương Gia
Chương 2: Học sống qua ngày
Tiếp đó nàng lại rửa sạch chum nước, qua hai chuyến lấy nước, chum nước trong nhà đã đầy, chỉ cần vặn vòi, nước chảy ra là có thể dùng được ngay.
Nàng chưa từng hao phí thể lực đi nấu nước, nên khi nàng muốn uống một hớp nước đành phải bắt đầu học nấu nước uống.
Ngư Tiểu Nhàn bận rộn tới chân không chạm đất, An tẩu ở nhà làm nữ hồng, đột nhiên ngửi thấy mùi khói, nàng cố ngửi ngửi, sao mùi khói này càng ngày càng đậm như vậy?
Nàng chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy ở cách vách có những cuộn khói dầy đặc đang bốc lên, nàng vội bảo nhi tử Tuấn Sinh ở nhà, còn mình thì nhanh chóng sang Điền Gia.
Khi nàng chạy đến, sân nhỏ đã giăng đầy khói dầy đặc, gương mặt Ngư Tiểu Nhàn đã bị đen bẩn, tay chân luống cuống, đang chạy ra ngoài ho khan, trong tay còn cầm một cành củi khô.
" Muội tử...Rốt cuộc ngươi đang làm gì ?" Động tĩnh lớn như vậy là đang làm gì chứ?
An tẩu nào biết Ngư Tiểu Nhàn cùng thân xác này không phải là một. Nàng là một nữ nhân xấu số chuyển kiếp, đừng nói nấu nước, ngay cả việc cơ bản nhất ở cổ đại này - nổi lửa nàng cũng không biết.
" Tẩu tử, tiểu muội ngu dốt, chỉ là muốn đun nước để uống giải khát... Nhưng đối với những việc nhà này, tiểu muội một chút cũng không biết, kính xin tẩu tử dạy ta." Nhìn thấy An tẩu chạy tới, nàng hắc hắc cười, lộ ra hàm răng trắng.
Không hiểu chính là không hiểu, không nhân cơ hội này đi thỉnh giáo thì lúc nào nàng mới có thể nấu một bữa cơm để ăn? Đương nhiên không đốt sạch phòng ốc là điều kiện tiên quyết.
An tẩu không đợi nàng nói tiếp, suy nghĩ một chút cảm thấy đích xác là như vậy ( đúng như vậy), nàng biết nhà cách vách này vốn là một ngôi nhà hoang không ai ở, hơn mười ngày trước, đôi phu thê này mới chuyển vào sinh sống, nhưng chưa từng thấy khói trong bếp bốc lên, những bà tử, các thím trong thôn cũng thường bàn luận về nhà này rằng chẳng lẽ người nhà này không ăn không uống, không dính nhân gian khói lửa? Rốt cuộc có phải là người hay không?
Nghị luận thì nghị luận như vậy nhưng bởi vì người nhà này cũng không giao thiệp với người ngoài, lâu dần người ta cũng không còn hứng thú bàn luận.
Muội tử này có lẽ chỉ là hài tử mười mấy tuổi, đã nhờ nàng giúp đỡ, mà đây cũng không phải chuyện lớn gì, An tẩu vốn tính tình ngay thẳng liền đáp ứng.
" Bất quá... Một mình ngươi ở đây, bệnh của Tướng công nhà ngươi hình như cũng không nhẹ ?"
Ngư Tiểu Nhàn cả kinh, quay người chạy vào bên trong, lúc này khói dầy đặc cũng đã tản đi không ít, trên giường, Điền Thập Tứ vẫn té xỉu như cũ, nhìn bộ dáng lúc này thì hình như ngay cả mí mắt cũng không mở ra.
" Không sao, không sao... Thoạt nhìn thì không có chuyện gì..." Nhìn An tẩu tựa tiếu phi tiêu ( cười như không cười), khiến nàng rất lúng túng.
Trong nhà gặp chuyện không may, để Tướng công ở lại, chính mình lại định ra đi, nàng có lẽ là người đầu tiên.
An tẩu cũng không nói nàng một tiếng không phải, lấy khăn tay ra lau bụi bẩn trên mặt Ngư Tiểu Nhàn:" Đi rửa mặt đi, không sẽ biến thành tiểu than đá." (mặt đen như than)
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu, đi lấy nước rửa mặt sạch sẽ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lúc này khói mù đã tản đi, An tẩu kéo Ngư Tiểu Nhàn đến phòng bếp, dạy nàng dùng tro rửa sạch nồi, lại đem hết củi bị chất đầy vào lòng bếp rút ra, lại dạy cho nàng biết cần dùng cùi bắp để nhóm lửa, cần để những cành củi nhỏ vào trước cho dễ cháy rồi mới thêm những cành củi lớn khác.
Mỗi ngày, An tẩu đều sang đây, từ An tẩu, Ngư Tiểu Nhàn biết nàng đang sống ở một triều đại chưa từng nghe đến trong lịch sử, là Bạch Bích hoàng triều, đất nước này là một nước lớn, thôn nàng ở thì ra gọi là thôn Liên Vân, bốn năm trước do có chiến tranh với Tây Nhung, đàn ông trong thôn đều bị mộ binh đi đánh giặc, cuộc chiến tranh này xảy ra đã mấy năm, mặc dù mấy tháng trước có người từ trấn trên truyền tin rằng chiến sự đã đến hồi cuối, Đằng vương thống lĩnh đông doanh đại quân đã đuổi người Tây Nhung ra khỏi biên giới tám trăm dặm, ít ngày nữa là có thể khải hoàn trở về.
Vậy mà, đã mấy tháng trôi qua, chiến sự vẫn ở thế giằng co, không biết có trở ngại gì, rất nhiều người nhà ở lại vẫn cũng không biết Tướng công hay hài tử của mình có còn sống trở về không?
Dù chiến tranh cách thôn nhỏ này rất xa nhưng nó vẫn khiến người ta vừa vui, vừa buồn.
Thôn này có hơn năm mươi gia đình, nhưng chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Xung quanh mười tám dặm, người ta đều đồn rằng phong thủy thôn này không tốt, người trong thôn toàn là quả phụ, liền gọi đùa thôn này là" Quả phụ thôn", dần dà mọi người cũng quên thôn này còn có một cái tên rất đẹp khác.
Tướng công An tẩu cũng ở độ tuổi bị bắt lính, bốn năm trôi qua, cha mẹ chồng An tẩu đã qua đời, năm ấy cũng là năm nàng có hài tử, bây giờ con nàng cũng đã biết đi nhưng vẫn hoàn toàn không có tin tức về tướng công của nàng, không biết hắn sống chết ra sao.
Mặc dù Ngư Tiểu Nhàn đau xót cho An tẩu nhưng cũng rất kính nể sự kiên cường của nàng, con trai duy nhất mới sinh ra đã ốm yếu, bảy tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ như năm tuổi, bởi vì là người thân duy nhất của nàng nên An tẩu cũng không để cho hắn ra cửa thường xuyên. Mỗi ngày trừ việc chiếu cố hài tử, nấu nước, kiếm củi, nấu cơm, giặt quần áo, những việc vặt này đều không thể làm khó được nàng, nàng cũng không để lãng phí chỗ đất trước nhà, rau xanh và khoai ngọt đều được nàng chăm sóc rất tốt. Vì tiểu thúc còn nhỏ, nàng lại chỉ có một mình, không thể trồng hoa mầu, nên mười mấy mẫu đất cha mẹ chồng để lại nàng đều cho Trần gia thuê trồng lúa mạch và cây cải dầu.
Ngư Tiểu Nhàn biết rõ mặc dù việc nhà nông không thể làm giàu nhưng cũng có thể nuôi sống bản thân, coi như vạn sự khởi đầu nan, nàng có tay có chân, sẽ có thể tự kiếm sống, nàng còn sợ ai sao.
Nhờ An tẩu chỉ điểm, nàng cũng học theo người ta đi đào khoai sọ và củ mã thầy, xuống sông vớt ốc, đang là tháng tư nên ở bờ sông và trên núi rau dại đều sinh trưởng tốt, nàng theo An tẩu đi hái rau dại, dương xỉ,... Hơn nữa dương xỉ non trộn hành rồi ướp muối ăn rất ngon, nếu không thì xào tỏi cũng rất tuyệt.
An tẩu coi nàng như một muội muội cái gì cũng không hiểu, không chỉ dạy nàng những cái cơ bản như hái rau dại, Mộc Lan, cây hương thung, còn dạy nàng phân biệt các loại đậu, dưa, dạy nàng dùng đậu nành làm nước tương, dùng mễ đoàn làm dấm, dùng trấu nấu cơm để tiết kiệm củi đốt.
Cứ như vậy, đã mấy ngày trôi qua.
Điền Thập Tứ ngủ trên giường ba ngày mới tỉnh.
Hắn từ từ lật người, và phải dựa vào hai bàn tay đã gầy như da bọc xương chống lên kháng giường mới có thể đem thân thể đang rét run và hai chân như đã bị mất cảm giác để có thể đứng lên.
Hắn còn cho là mình sẽ ngã xuống nhưng hắn không bị ngã.
Độc trên người hắn đã theo hô hấp xâm nhập vào cơ thể, độc được tuy chậm, nhưng do ban đầu trị liệu trễ, cộng thêm việc hắn bị rơi xuống sông, ngâm mình trong nước quá lâu, nên hàn khí trong người khiến độc tố tăng thêm. Mặc dù hắn còn ba phần nội công nên có thể vận công khử độc nhưng độc tố đã đi tới tâm mạch, gây tổn thương đến lục phủ ngũ tạng và đầu óc.
Mấy ngày này, hắn vẫn cố gắng tự khử độc, sáng sớm đều vận công, cố gắng đả thông kinh mạch trên người, thật vất vả mới có chút thành tựu thì lại mệt đến bất tỉnh, ngủ mê man không thể tỉnh. Hôm nay mặc dù hắn đã tỉnh lại nhưng lại cảm thấy cả người không có sức lực, thân thể mềm nhũn, giống như một phế nhân.
Chợt có một mùi hương chui vào mũi hắn, mùi thơm này đã lâu hắn không được ngửi thấy, đó là mùi thức ăn.
Trong nhà này làm sao có thể có loại mùi này ?
Tầm mắt của hắn chuyển tới trên bàn gỗ, nơi mùi thơm phát ra, đúng lúc đó Ngư Tiểu Nhàn vừa từ bếp đi ra, trong tay nàng còn đang bưng một đĩa thức ăn.
Ngư Tiểu Nhàn không nghĩ tới người này sẽ ngủ ba ngày liền, lúc trước, mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng luôn dò thử xem hắn còn hô hấp hay không. Nếu thấy hắn còn thở nàng mới an tâm đi ngủ. Nàng không ngờ tiện nghi lão công của nàng sẽ tỉnh lại vào lúc này.
Có thể tỉnh là chuyện tốt.
Nàng đặt món ăn lên bàn, quay lại nói với hắn:" Tướng công , ngươi tỉnh lại thật đúng lúc, ăn cơm!"
Biết hắn không thể nói, nàng cũng không chờ hắn trả lời đã đi vào phòng bếp múc nước.
Nàng không để ý đến vẻ mặt đặc sắc của Điền Thập Tứ khi nàng gọi hắn, Tướng công... Nàng thật sự nghĩ mình là thê tử của hắn sao?
Ngư Tiểu Nhàn mở nắp vung của nồi nước lớn, bởi vì dưới đáy nồi vẫn còn những thanh củi nhỏ âm ỉ cháy nên nước vẫn còn nóng, nàng dùng bầu nước múc nước vào chậu rửa mặt, lại tìm một cái khăn bông, sau đó đem chậu rửa mặt và khăn để trước mặt Điền Thập Tứ.
" Trước khi ăn cơm, ngươi rửa mặt đi." Không biết hắn đã không tắm bao nhiêu lâu, không chỉ toàn thân hôi chua, quần áo lam lũ, tóc hắn cũng đã bị bết vào từng mảng, nếu hắn đứng ở ven đường, bên cạnh đặt một cái bát vỡ, khẳng định nàng sẽ coi hắn là một tên khất cái không hơn không kém.
Bảo nàng ngồi cùng một người như vậy ăn cơm, thật sự nàng không có khẩu vị.
Thấy hắn không khom lưng được, ngay cả khí lực vặn khăn cũng không có, có lẽ so với tưởng tượng của nàng, thân thể hắn còn không tốt hơn, rốt cuộc hắn có bệnh gì vậy? Coi như bọn họ chỉ có một chút tiền trong tay thì cũng phải chia ra một phần để tìm lang trung đến xem cho hắn mới được.
Tóm lại, nếu hắn là trượng phu của nàng, thì nàng đành phải phục vụ hắn vậy.
Ngư Tiểu Nhàn đem chậu nước đặt trên kệ, vắt khô khăn, nàng dùng nước nóng nên khăn vẫn còn độ ấm, định lau mặt giúp hắn, Điền Thập Tứ ngẩn ra, năm ngón tay bất tri bất giác đã nắm thành nắm đấm, tư thế giống như chỉ cần Ngư Tiểu Nhàn có hành động gì khác lạ, hắn sẽ lập tức ra tay.
Nhưng sự ấm áp từ mặt truyền đến tứ chi, cả thân thể hắn sinh ra cảm giác ấm áp, Ngư Tiểu Nhàn vẫn lặp lại những động tác: giặt khăn, vắt khăn, rồi giúp hắn lau sạch cổ, thậm chí là cả mười ngón tay. Vì thế nàng phải đổi hai lần nước.
Toàn thân hắn trở nên thoải mái hơn hẳn, nắm đấm không khỏi lỏng ra.
Ngư Tiểu Nhàn đem nước đã bẩn đổ đi, sau đó lại đi rửa tay, trở lại phòng bếp, đem toàn bộ ba món ăn trên bàn và cháo khoai lang đến trên giường.
Nàng múc cho Điền Thập Tứ một tô cháo khoai lang, rau trộn và bánh mình đã làm, hỏi hắn:" Ngươi vẫn có thể tự ăn chứ?" Nàng đặt vào trong bát một cái thìa, rồi để trước mặt hắn.
Điền Thập Tứ nhẹ nhàng gật đầu.
Vài ngày chưa ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm của những món ăn gia đình, quả thực đói đến bụng dán vào lưng.
Không phải là Ngư Tiểu Nhàn không tin hắn mà nhìn hắn đến ngay cả tay của mình cũng không nhấc lên nổi, nên nàng rất lo sợ hắn sẽ lãng phí chỗ thức ăn này. Những thức ăn này đều do nàng khổ cực làm ra, khổ cực dùng bếp lò để nấu, như vậy chẳng phải là lãng phí công sức của nàng sao.
Nàng thật tưởng niệm bếp ga, nồi điện tử, nhưng những ngày đó đã một đi không trở lại, nàng lại vừa không có Doraemon, cũng không có cánh cửa thần.
Trải qua mấy ngày này, nàng cuối cùng cũng biết để có một bữa cơm không phải là chuyện dễ dàng, ở nơi này, núi nhiều, ruộng ít, đất đai lại khô cằn, muốn có cơm ăn, áo mặc thì mỗi người đều phải tự cố gắng.
Nàng và Điền Thập Tứ không có trưởng bối cũng không có của cải, muốn sống qua ngày, may vá và đi hái rau để bán là chuyện không thể không thành thạo, có như vậy nàng mới có thể miễn cưỡng đổi lấy hai bữa ăn no.
Đây là việc mà kiếp trước nàng hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng được.
Đời trước, gia gia cũng không nuông chiều nàng, ông luôn nói là nữ nhi thì phải biết lao động, tự mình có thể sống sung túc, bởi vậy cho nàng học rất nhiều kỹ năng, để khi không thể dựa vào ai nữa cũng có thể tự nuôi sống mình. Vì vậy, khi gia gia bị bệnh, mọi sinh hoạt hàng ngày đều do nàng hầu hạ, nàng còn theo lão đầu bếp đã theo gia gia cả đời học nấu ăn. Mặc dù không thể trở thành một đầu bếp nổi danh nhưng những món ăn gia đình đơn giản tuyệt đối không làm khó được nàng.
Cho nên để làm nên một bàn ăn như vậy, nàng chân thành cảm tạ sự chỉ dạy của An tẩu và sự khôn khéo và cơ trí của gia gia.
" Ngươi còn yếu, để ta giúp ngươi ăn."
Lòng tự ái của nam nhân này mạnh đến nỗi mặc dù nàng mới là người phải chịu thiệt nhưng vẻ mặt của hắn cũng không hề hiện lên vẻ vui mừng.
Ngư Tiểu Nhàn cầm thìa lên, " vợ chồng son" ngồi đối diện nhau, không nói lời nào, một người đút cơm, một người phụ trách há mồm, vùi đầu vào ăn. Khi Ngư Tiểu Nhàn muốn ăn miếng bánh cuối cùng trong đĩa thì Điền Thập Tứ đã ăn được ba chén cháo. Thấy thần thái trên mặt hắn lộ ra sự hài lòng, bộ dáng đã ăn no, nàng mới đem cháo còn lại trong nồi cạo sạch sẽ, miễn cưỡng được một bát, đĩa rau cùng còn một ít, chúng đều được nàng ăn sạch.
Ngư Tiểu Nhàn dọn dẹp lại chén đũa của hai người, đứng dậy đi vào bếp, rất nhanh, Điền Thập Tứ nghe thấy tiếng múc nước, rửa chén bát..
Trong lòng như có gì đó nhẹ nhàng động, hắn nghiêng đầu quan sát, trong mắt xẹt qua tia lãnh, rồi lại chuyển sang ấm áp, hắn thấy trong bếp cực kỳ ngăn nắp, chum đã đầy nước, củi cũng được xếp gọn gàng, trong thùng có gạo, trong rổ còn thức ăn, trên xà của ngôi nhà hình như đang treo một rổ trứng gà.
Xem xung quanh nhà chính một chút, bụi bặm mạng nhện trước kia đã sớm không thấy, ngay cả song cửa sổ cũng được lau sạch sẽ, cửa sổ giấy đều đã được gián lại. Thậm chí lỗ thủng trên nóc nhà cũng được tu bổ lại. Hắn đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo đi đến ngồi vào một cái ghế duy nhất trong phòng. Nhìn bóng dáng bận rộn của Ngư Tiểu Nhàn, hắn chợt ngẩn người.
Nàng thật lòng coi hắn là người nhà sao? Cô gái này có lòng muốn sống qua ngày với hắn....
Ngư Tiểu Nhàn mang trà nóng cho hắn, đang muốn đến giường ngồi thì thấy hắn đưa tay gõ vào bàn, thấy nàng quay đầu lại, hắn lấy nước trà nàng bưng tới viết chữ ở trên bàn.
" Trong nhà sao lại có nhiều đồ như thế?"
Ngư Tiểu Nhàn do dự nói:" Ngươi đừng lo lắng, không phải trộm cũng không phải cắp, là ta cầm đồ của ngươi đổi với người trong thôn. Không, phải nói là lấy vật đổi vật."
Nhưng... Nàng là nữ nhân mà, đi đến nhà người trong thôn đổi củi gạo dầu muối, không sợ người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nói nàng da mặt dày, không tuân thủ quy củ sao?
Ngư Tiểu Nhàn nhìn chân mày hắn nhíu lại, đại khái đoán được suy nghĩ của hắn. Cổ nhân luôn muốn một cô gái phải yếu đuối. Nhưng trong nhà này nghèo đến nỗi ngay cả cái chén cũng không có, thì sao có nhiều đồ để cùng các thôn dân trao đổi? Mang đi đổi có khi thôn dân còn đuổi theo trả lại đồ cho nàng ấy chứ.
Hắn có chút hiểu được đời sống sinh hoạt của người ở đây, phụ nhân ( phụ nữ có gia đình) ban ngày ngoài ra đồng, thì phải làm việc nhà, chăm sóc hài tử, phục vụ trưởng bối, rất thiếu chuyện để tiêu khiển, nên đối với một nhà mới tới như Điền Gia, họ vô cùng hứng thú. Chẳng qua, trước kia họ luôn đóng cửa, không tiếp xúc với bên ngoài nên không ai biết được lai lịch của họ.
Ngư Tiểu Nhàn tự tới cửa từng nhà chào hỏi, khách khí nói rõ trong nhà mình, phu quân bệnh nặng, mình là một nữ nhân. Điền Gia chỉ là một gia đình nghèo hai bàn tay trắng, nhưng nàng không cầu mong sự đồng tình hay bố thí từ họ, ngược lại, nàng hỏi đối phương xem trong nhà có cần loại đồ gỗ nào không, nói mình có thủ nghệ làm đồ gỗ, có thể làm đồ gỗ cho bọn họ để để đổi vật dụng hàng ngày và thức ăn.
Người trong thôn thuần phác, mượn chút dầu, muối, đường của nhau là chuyện bình thường, cũng không thiếu người mượn nhưng quên trả lại, nhưng đã ở trong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không muốn vì loại chuyện nhỏ này mà xé rách mặt, nhưng vẫn sẽ nhắc nhở người này, người nọ, về sau cũng ít lui tới với người như vậy.
Nhưng người như vậy dù sao cũng chỉ là số ít, trong thôn nam nhi đã ít, nhà ai lại không có người già và trẻ nhỏ? Ngươi giúp ta cái này, hôm sau ta lại giúp ngươi một tay, không người nào có thể chắc chắn mình sẽ không gặp khó khăn, cho nên khi thấy thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Ngư Tiểu Nhàn, nàng lại sạch sẽ thanh tú, còn ghi cam kết của mình ra giấy, cũng không giống kẻ lừa gạt, nên mọi người cũng muốn tin nàng một lần.
" Ta biết làm nghề, đúng rồi... Ngươi xem cái này sẽ hiểu."
Nàng khó có thể nói rõ ràng nên lấy hai tờ giấy từ trong tay áo ra, trên đó có ghi rõ bên A là một nhà trong thôn cần một thùng gỗ, một chậu con, nàng là bên B sẽ cung cấp những đồ đó cho bên A để đổi lấy ba cân gạo, một chảo sắt. Bên dưới là một nhà khác thiếu một cái bô, một thùng cơm, nàng đổi lấy hạt giống rau dưa, hai cân mì sợi và hai cân ngô. Kế tiếp là vô số hiệp nghị trao đổi, bên A cần hộp đựng đồ may vá, máng đựng thức ăn gia súc, một cái ghế ngồi, cái bô, cuốc gỗ, bên B đổi lấy muối, dầu, lá trà, trứng gà, hạt tiêu. . . . . . Vừa xem hắn liền hiểu ngay, nhưng nhìn đi nhìn lại, nàng không chiếm được một chút tiện nghi nào từ các thôn dân, ngược lại thua thiệt chiếm đa số.
Chẳng hạn như, ở trên trấn, muốn mua một con cái bô tối thiểu hết 30 văn tiền, nhưng hạt giống rau dưa không đáng giá bao nhiêu tiền, hai cây mì sợi không tới 16 văn, bột bắp chỉ cần mười văn tiền. . . . . . Nàng lại lấy một cái bô và thùng cơm đi đổi.
Mặc dù gỗ vốn rẻ tiền, nhưng tiền công của nàng đâu?
Nàng biết chữ nhưng không biết tính toán sao?
Nữ nhân này, căn bản không phải là người mà hắn đã biết, người hắn biết là người thấy tiền thì sáng mắt, thậm chí nữ nhân đó còn muốn hắn chết, nhưng sau khi tỉnh lại, tính tình nàng đại biến giống như hoàn toàn biến thành một người khác, loại chuyện tình huyền diệu khó giải thích như vậy, mặc dù hắn kiến thức rộng rãi, rất nhiều việc đều có thể bao dung, nhưng chuyện này vẫn khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Hơn nữa tính tình nàng thay đổi thì không nói, nhưng khả nghi nhất là việc nàng thủ nghệ nghề mộc?
Một nữ nhân vốn không biết xử lý việc nhà, hoàn toàn không có kiến thức lại trở nên như vậy. . . . . Hắn thực sự không hiểu được .
Hừ, hắn không tin nàng một tiểu nữ tử trói gà không chặt, ngay cả khi kéo một nhánh cây, nhánh cây cũng không thèm nhúc nhích, lại làm được nghề mộc vất vả của nam nhân?
Không phải nàng bày ra những chuyện này để lừa người đấy chứ? Lừa thôn dân lấy những đồ nàng cần rồi vô sỉ phủi mông biến mất?
Không, nàng không đi đâu mà vẫn êm đẹp ở tại đây. Nàng còn nấu cơm, làm thức ăn cho hắn ăn mà.
Hắn mơ hồ nhớ nàng đã cầm số bạc vụn của hắn, nàng cầm bạc vụn, nói muốn trông nom mọi việc trong nhà, bạc kia nàng dùng để làm gì rồi?
Hắn vừa nghĩ như vậy, theo bản năng, tay hắn đã kiểm tra túi tiền của mình, khối ngọc Mã phong hầu vẫn còn nguyên.
Hắn vô cùng kinh ngạc.
Ngư Tiểu Nhàn cũng không biết trong đầu hắn đang có những ý niệm gì, hắn ngủ mê man mấy ngày nay, ngoài việc thỉnh thoảng trông nom hắn nàng cũng không suy nghĩ gì khác ngoài việc làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền, nàng nghĩ vận mệnh của mình đã sớm cùng người nọ trói chung một chỗ, mình nhường hắn, chịu đói mấy phần cũng có thể chấp nhận được, phế nhân này sẽ giống như "Bạn cùng phòng" . . . . . . Dầu gì cùng ở chung một mái nhà, nàng cũng rất cảm tạ sự hiện hữu của hắn, có hắn mà thời điểm nàng đến đây không phải cô đơn một mình mà sống, bởi vậy, nàng quyết định sẽ xem ở hắn làm bạn, vậy cũng nên thay hắn suy nghĩ một chút chứ nhỉ?
Nàng và An tẩu làm bạn khắp nơi, hai người cùng đi hái rau dại, lúc nàng đi nhặt nấm và nấm mèo mới phát mới hiện phía sau nhà bọn họ đất đều có đặc tính chua, hơn nữa đây còn là một quả đồi, cây chương mộc ( Cây chương, có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương dùng để làm thuốc và trừ trùng) và cây trà mọc lên ở khắp nơi, đi vào sâu hơn, nàng phát hiện cây cối chủng loại nhiều hơn, nàng còn thấy cây sơn mọc thành từng vùng ở đó.
An tẩu nói cho nàng biết không nên đi một mình vào trong núi sâu, nghe nói ở đó có gấu và sói, cánh nam nhân cũng phải kết bạn mới dám đi vào trong, nàng là một tiểu nữ tử, một mình đi vào, không thành điểm tâm cho dã thú mới là lạ.
An tẩu tốt bụng nhắc nhở, nàng làm sao có thể không gật đầu nói phải, nhưng quả núi kia có sức hút quá lớn đối với nàng, được rồi, nàng chỉ lá trái lá phải( trước mặt thì đồng ý nhưng sau lưng lại làm khác), lén lút đi vào trong núi mấy lần. . . . . . mà thôi.
Nàng phát hiện trong núi chính là một kho báu, cây có rất nhiều chủng loại không nói, nếu kể những thứ có thể ăn, trừ nấm và nấm mèo, các loại quả dại quả mâm xôi, còn có quả dã sơn, quả nho dại, quả hồng, măng, sau cơn mưa sẽ giống như măng mùa xuân mọc lên rất nhiều.
Phía sau núi của nhà bọn họ chính là một tòa bảo khố lấy mãi không hết, dùng mãi không thiếu.
Cái gọi là kháo sơn cật sơn, kháo thủy cật thủy (lên núi để kiếm thức ăn, xuống sông để kiếm nước), làm nhiều thì quen tay, nàng nhìn đi nhìn lại, nghĩ tới nghĩ lui, làm những việc khác nàng thật sự không có kinh nghiệm, nhưng làm vật dụng từ gỗ thì khác, đó là việc nàng làm từ nhỏ tới lớn, bởi vậy nàng mới dám to gan làm đồ gỗ để trao đổi với thôn dân.
Về phần những thứ mà nàng vẫn mong muốn có thể thực hiện được, vẫn còn không biết có thể hay không nhưng bây giờ nàng còn chưa có đủ bản lãnh để đi mạo hiểm, chỉ là trong tương lai, chỉ cần nàng chịu cố gắng nhất định có cơ hội thực hiện!
"Điền Thập Tứ cảm thấy ta bị thua thiệt sao?" Mặt hắn không không có biểu tình gì làm cho người ta đoán không ra, nhưng không biết tại sao chỉ cần nhìn một cái, nàng có thể đoán ra 5, 6 phần suy nghĩ của hắn.
Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, dường như tán thành lời nói của nàng, ánh mắt của hắn còn khiến nàng liên tưởng tới ánh mắt sắc bén của một con chin ưng.
Thì ra hắn còn biết che chở người nhà mình, sợ nàng thua thiệt.
"Ông nội ta luôn nói nhận thua thiệt cũng chính là chiếm được tiện nghi, người trong thôn đồng ý với hiệp định của ta dễ dàng như vậy, ta cần gì phải tính toán chi li nhiều, thật ra thì nên sống đơn giản một chút, chờ chút nữa ta đi kéo mấy cây gỗ nhỏ về là có thể bắt tay vào chế tạo gia cụ, sau này khi bọn họ cảm thấy dùng đồ của ta tốt, về sau cần đặt mua gia cụ hay các đồ lặt vặt bằng gỗ, họ sẽ nghĩ ngay đến ta."
Nàng không chỉ biết nấu ăn, làm bánh nướng, còn có thể kiếm tiền.
"Một mình ngươi kéo gỗ về đây sao?" Hắn lại viết.
"Chỉ có mình ta, nên trước tiên chỉ có thể trước tiên tìm chút cây gỗ nhỏ và một số cây tre, cây trúc chặt về."
Nàng là nhà thiết kế gia cụ, nhưng tuyệt không chỉ cầm bút vẽ trên giấy, nàng luôn cố gắng thực nghiệm việc chế tạo gia cụ, rèn luyện nhiều nên nàng rất thuần thục các thao tác của nghề mộc.
Gia gia là người không thể ngồi yên một chỗ, chỉ cần một ngày không phải đi làm, người sẽ đi Tam Hạp tổ sư miếu để học nghề mộc từ một sư phụ nổi tiếng.
Nàng là tiểu người hầu của gia gia nên tự nhiên sẽ đi theo người. Gia gia tự tay dạy nàng kiến thức về vật liệu gỗ, cách trạm chổ, lưỡi dao chính là món đồ chơi của nàng, thường thường hai ông cháu mang mấy chai nước, mấy vật dụng cần thiết, mỗi người một cái mũ, trên đường lên núi tiện tay nhặt mấy cành cây làm gậy, sau đó vào trong núi tìm kiếm các loại cây gỗ, thường thường vừa vào núi là hai ông cháu sẽ ở lại mấy ngày, ăn ngủ đều ở bên trong núi.
Chỉ là nàng nằm mộng cũng không nghĩ ra, nàng xuyên qua tới nơi này, lại phải dựa vào nghề mộc để kiếm cơm. . . . . . Kiếp trước kiếp này, chỉ có thể nói nàng cùng đồ gỗ thật là có duyên.
"Hai ngày nữa ta sẽ cùng An tẩu đi ra ngoài, mua dao, tiện, và đục ( các vật dụng cần thiết của nghề mộc) chờ mua được vật dụng về, ta có thể bắt đầu trả nợ."
Nàng tuy không có ưu điểm gì, nhưng trước khi làm việc gì cũng suy nghĩ rất kĩ. Một khi đã quyết định việc gì nàng sẽ dũng cảm tiến tới, tám con ngựa cũng không kéo lại được, nàng tin tưởng mình sẽ từng bước, từng bước tạo ra một vùng trời của riêng mình.
Thì ra nàng vốn định dùng bạc vụn để mua dụng cụ?
Điền Thập Tứ thề là mình cũng không muốn nói nhiều nàng, nhưng bất tri bất giác, hắn càng có nhiều điều nghi vấn về nàng, lại càng muốn biết rõ về nàng, vừa hỏi một câu lại muốn hỏi tiếp, khó có thể ngừng lại.
"A, ta thiếu chút nữa đã quên mất, vì hôm nay tinh thần ngươi khá tốt, bên ngoài mặt trời lại không qua nóng, ngươi ra ngoài tắm rửa một chút đi." Nàng nói.
Điền Thập Tứ thề câu mà hắn nghe tuyệt đối không phải là câu hỏi, nàng cũng không thật lòng muốn trưng cầu ý kiến của hắn, bởi vì vừa dứt lời, nàng đã đi ra ngoài. Hắn còn chưa kịp xệ mặt xuống, thì đã thấy Ngư Tiểu Nhàn ôm một thùng nước tắm đi tới.
Cằm Điền ThậpTứ cơ hồ muốn rớt xuống.
Nàng có khí lực lớn như vậy sao?
Khó trách nàng nói nàng sẽ làm nghề mộc, nhìn nàng bê thùng nước tắm vào cho hắn, mọi thắc mắc của hắn lúc trước đều đã được giải đáp.
"Ngươi dùng tạm cái này đi, trong thôn cũng không có ai muốn làm thùng tắm lớn, nhưng sau này chúng ta sẽ tự làm một cái, cho cánh hoa, tinh dầu vào nước tắm, như vậy tắm mới thoải mái."
Cánh hoa, tinh dầu?
Cánh hoa là gì thì hắn hiểu nhưng tinh dầu là cái gì?
Một cảm giác cổ quái len lỏi vòa trong lòng hắn, nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Ngư Tiểu Nhàn đã đổ đầy nước vào trong thùng tắm rồi đẩy mạnh hắn vào thùng nước.
Ở hiện đại, Ngư Tiểu Nhàn không phải là chưa từng nhìn thấy nam nhân lộ ngực lộ chân, những tạp chí chụp chân dung cầu thủ Brazil, vóc dáng người nào không đẹp đến mức khiến người ta muốn phạm tội, trong các bộ phim ảnh thì có vô số mãnh nam vóc người khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng, nói một cách thẳng thắn thì những mãnh nam chính là muốn dựa vào vóc người, khiến nữ nhân chú ý. . . . . . Ai ai ai, không thể khinh nhờn người ta như vậy, ở hiện đại nàng là người có đời sống tinh thần bần cùng, mãnh nam chịu ra ngoài bán thịt, thân là đại diện cho phái nữ hiện đại nàng dĩ nhiên rất không khách khí mà nhận lấy rồi!
Chỉ là, hôm nay nàng nàng đã vĩnh viễn không thể thấy máy tính của nàng rồi!
Về phần người trước mắt - Điền Thập Tứ, hắn không có vóc dáng đáng mơ ước của cầu thủ, lại bởi vì bị bệnh mà da trở nên xanh trắng, cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, nên nàng có thể nhìn được cả xương sườn của hắn, nhưng có một thứ duy nhất khiến cho khuôn mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ đó là đại vật dưới quần hắn không ngờ rất hùng vĩ, nàng không cẩn thận nhìn một mắt cái liền vội vàng lấy khăn vải trong tay ném vào giúp hắn che lại chỗ trọng điểm.
Nàng dầu gì cũng là một hoàng hoa lão khuê nữ có được hay không?
Ngâm mình vào nước nóng, toàn thân cao thấp Điền Thập Tứ giống như cũng phát ra tiếng than thở thoải mái, hắn cũng không muốn nhúc nhích thân thể chút nào, mặc cho Ngư Tiểu Nhàn thay hắn đấm lưng gội đầu, phục vụ hắn tắm rửa.
Hiện giờ nếu hắn muốn so đo chuyện nam nữ thụ thụ bất thân thì thật là kiểu cách.
Nàng cho hắn ăn cơm, còn nói muốn mời Lang trung đến xem bệnh cho hắn —— mặc dù một Lang trung bình thường sẽ không giải được độc trên người hắn, nàng còn sửa sang lại nhà cửa cho ra dáng một ngôi nhà, còn giúp hắn tắm, những việc này, trừ phi thân là thê tử của hắn, ai nguyện ý làm được đến mức này?
Tim của hắn có chút lay động, mặc dù hắn đã xác định, cô nương này có gương mặt của người hắn quen biết nhưng từ trong ra ngoài nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Ngư Tiểu Nhàn tập trung tất cả tinh thần để gội đầu cho hắn nên không chú ý tới tâm tư đang xoay chuyển dữ dội của hắn, chậc chậc, nhìn nước bẩn này một chút, rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa được tắm rửa thật tốt rồi, thành thật mà nói, nàng đối với nam nhân có rất nhiều, rất nhiều tật xấu cũng có thể nhắm một con mắt mở một con mắt chấp nhận, nhưng nàng không có biện pháp chịu đựng một người không thích sạch sẽ, huống chi còn là một người toàn thân đều là mùi chua như Điền Thập Tứ. . . . . .
Nàng đổi hai lần nước, ngay cả tay chân, kẽ móng tay, móng chân Điền Thập Tứ cũng rửa sạch sẽ một lần, tắm đến khi toàn thân hắn đỏ rực giống như trứng tôm bị giội nước sôi, mới thả hắn ra.
"Đây là quần áo cũ của An đại ca chính là tướng công An tẩu để lại, ngươi thay đi." Nàng đem một bộ đồ còn khá mới màu xanh, bằng vải đay cho hắn, vai Điền Thập Tứ khá rộng, nếu so với tướng công An tẩu thì dài hơn mấy tấc, nhưng cũng may cho hắn là hắn vẫn có thể miễn cưỡng mặc vừa quần áo, nàng đưa quần áo cho hắn, rồi nhanh chóng đem nước bẩn còn trong thùng tắm đổ đi.
Điền Thập Tứ thầm than nàng thật tỉ mỉ, mọi chuyện đều chuẩn bị kĩ càng.
Dọn dẹp xong, nàng vẫn thấy Điền Thập Tứ đang chậm rì rì mặc quần áo vào, nhìn thấy tóc hắn vẫn đang nhỏ nước. . . . . . Nên nàng chỉ có thể đi lấy khăn vải, ngồi xuống mép giường, thay hắn lau tóc.
Nàng lau tóc, đầu Điền Thập Tứ cũng phải theo lực nắm của nàng mà quay trái quay phải, cho đến nàng cảm thấy tóc đã khô mới cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Không biết là sau khi tắm xong Điền Thập Tứ thấy mệt mỏi hay là khó có khi hắn được tắm thoải mái như vậy nên rất nhanh hắn lâm vào trạng thái hôn mê.
Ngư Tiểu Nhàn lại đành phải hầu hạ hắn ngủ.
Nhìn hàng lông mi của hắn, chậc, nàng nhớ trong sách có viết nam nhân có hàng mi dài, thon mảnh, là người mang vận đào hoa!
Giúp hắn đắp lại chăn, chân hắn vẫn như cũ, do quá dài nên có một đoạn lộ ra khỏi chăn, rảnh rỗi nên Ngư Tiểu Nhàn bò xuống dưới cuối gầm giường, nàng phát hiện trong giỏ trúc đặt dưới giường có một cây kéo, lại lần nữa bò từ dưới đất lên giường, nâng chân Điền Thập Tứ để lên trên đùi nàng, Ngư Tiểu Nhàn lần lượt từng cái, từng cái giúp hắn cắt móng chân.
Nàng là nữ nhân, có rất nhiều nữ nhân cũng có chút sở thích kì quái.
Nàng thích sạch sẽ căn bản không coi là tật xấu gì, chỉ là, trừ việc thích mình sạch sẽ, nàng cũng hi vọng người bên cạnh mình không nên quá bẩn, ít nhất không nên để nàng nhìn thấy họ bẩn.
Điền Thập Tứ là bệnh nhân, không thể tự chăm sóc cho bản thân nên nàng đành chăm sóc hắn cho tốt thôi.
Nhìn móng chân hắn được cắt tỉa gọn gàng, nàng thật sự rất hài lòng.
Cắt xong móng tay, móng chân cho hắn, nếu Điền Thập Tứ đã ngủ, nàng cũng không cần kiêng kỵ, rửa sạch thùng tắm lần nữa, đổ đầy nước sạch vào thùng, tự mình cũng tắm một cái rồi ngủ.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp