Đạo

Chương 42: Đoạt bảo (Hạ)


Chương trước Chương tiếp

Đạo nhân mập mạp hiểu người kia đau lòng vì vừa rồi trông thấy tinh hồn Quỷ Vương nổ tung rồi tiêu tán đi mất, nên cũng không để ý chút nào:

- Hai người chúng ta hiện giờ tạm thời nghỉ một chút để khôi phục lại tí linh lực, rồi mới tiếp tục thăm dò phía trước.

Lão bà chậm rãi gật đầu, hai người lúc vào đây bản thân không bị trọng thường mà còn hao phí rất nhiều bảo vật, lúc phút này rời đi, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao.

Hai người liền khoanh chân ngồi xuống cách xa nhau mấy thước, trên tay cả hai đều có một khối trung phẩm linh thạch, từ từ chậm rãi hấp thụ linh lực. Nơi này cũng không phải là nơi an toàn, không thích hợp sử dụng đan dược để chữa thương, cho nên hai người đồng phải sử dụng linh thạch, tạm thời khôi phục lại linh lực và đem thương thế áp chế xuống.

Sau nửa canh giờ, hai người đồng loạt mở mắt, linh lực trong cơ thể cũng đã khôi phục được bảy tám phần, miễn cưỡng có thể áp chế được thương thế, sắc mặt cũng dễ coi hơn nhiều.

- Đi thôi

Hai người liếc nhau, trên người bày ra mấy tầng linh lực bảo hộ, độn quang bay về phía trước.

- Này.. như thế nào.. Tại sao có thể có thứ này?

Với một người tâm tính lúc nào trầm ổnTiêu Thần vậy mà giờ phút này cũng không nhịn được trợn mắt há mồm, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Tiêu Thần đi xuyên qua sân, sau khi góp nhặt số linh thảo còn lại, liền chuyển hướng đi tới mấy gian phòng. Bên ngoài những căn phòng này đều không có cấm chế, thấy thế Tiêu Thần liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, sau đó liền bị những vật bên trong đó làm kinh ngạc đến ngây người.

Bên trong gian phòng có một mùi hương thơm mát giống như khuê phòng nữ tử, có vài kiện quần áo lót nữ tử vắt trên kệ, miếng vải mỏng manh mềm mại theo động tác mở cửa mà hơi dập dềnh. Dù sao Tiêu Thần cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, từ trước đến giờ luôn được phụ thân quản giáo nghiêm ngặc, nào có gặp qua trường hợp loại này, đặc biệt là có cả một cái áo yếm trên thêu một đôi chim uyên ương, lại càng hấp dẫn chú ý của Tiêu Thần.

- Khụ! Khụ!

Tiêu Thần ho khan hai tiếng, trên mặt càng cảm thấy nóng ran, ai mà ngờ giữa chốn nguy hiểm này lại xuất hiện được những vật như thế.

- Lập tức lăn bổn khỏi phòng tiểu thư, ta… ta nhất định phải giết ngươi! Giết chết ngươi!

Nữ tử thần bí vừa thẹn vừa giận hét to lên, thanh âm của nàng không biết bằng cách nào đột nhiên xuất hiện bên tai của Tiêu Phần. Nàng có cảm giác bản thân vừa bị người ta khinh bạc.

Tiêu Thần cả kinh, bất quá sau khi phát hiện thanh âm kia kia là do nàng truyền âm đến, ánh mắt nhẹ nhàng quét dọc căn phòng, sau khi xác định ở đây không có thu hoạch gì nữa mới lui ra ngoài.

Về phần nữ tử, sau khi nói một câu liền không còn động tĩnh gì. Tiêu Thần cũng không quản nàng, tiếp tục đi sang phòng khác. Từ lúc hắn loại cấm chế bảo hộ linh thảo thứ nhất, hắn biết chắc chắn sẽ bị nữ tử phát hiện, nếu đã lâu như vậy mà đối phương vẫn không có xuất hiển cản trở, nhất định là đang bị chuyện khác trì hoãn, hắn tụ nhiên muốn nắm chắc thời điểm vơ vét một phen, sau đó toàn lực nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!Bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không!

Bên trong ngọc bàn, nữ tử thần bí nghiến răng nói, trên người hoàn toàn thay đổi luôn, khí chất lạnh lùng đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vẻ xấu hổ và giận dữ.

Oanh!

Bên trong đoạn lộ, một cấm chế cuối cùng bị cự đại cương thi cậy mạnh phá hủy, trong miệng phát ra tiếng rít phẫn nộ, trên người nháy mắt toát ra thi khí nồng đậm, nháy mắt liền bước vào Truyền tống trận, thân ảnh mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

- Tìm thấy rồi!

Trên mặt lão bà hiện một chút vui mừng, liếc nhiền Đạo nhân mập mạp, hai người kiểm tra nửa ngày xác định Truyền tống trận không có bất kì nguy cơ ẩn giấu nào, liền tiến vào trong đó, lập tức quang hoa hiện lên, thân ảnh hai người nháy mắt biến mất.

Sở Cuồng cẩn thận cầm trong tay một Mai Tinh Thạch cuối cùng, sau khi khảm vào trận pháp, tức khắc liền xuất hiện một quang mang màu hồng hết sức quỷ dị, nhưng ngay sau lại thấm vào trong lòng đất, rốt cuộc không xuất hiện bất cứ điểm gì dị thường. Cho dù là thần thức tu sĩ cảnh giớ Kim Đan cũng tuyệt đối không có thu hoạch.

- Trận pháp cuối cùng cũng bố trí xong, chủ nhân, thuộc hạ lập tức đến gặp người.

Sở Cuồng, trong mắt lóe tên một tia dị sắc, cười nhẹ hai tiếng, đứng lên xác định lại phương rồi rồi lập tức độn quang biến mất

- Trứng Linh Thú.

Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra chút kinh hỉ, nơi này nguy cơ trùng trùng, thực lực nữ tử thần bí lại sâu không lường được, Trứng Linh Thú này được nàng bảo quản cẩn thận như thế, hiển nhiên không giống vật bình thường.

Trước mặt Tiêu Thần, một gốc linh mộc không biết tên chưa cao ngang người, cành lá um tùm, uốn lượn xoay quanh lẫn nhau thành hình một tổ chim thật lớn. Cái tổ chim này bề ngang rộng chừng nửa thước, được bao phủ bằng các đường vân huyền ảo, chỉ cần nhìn sơ cũng biết Trứng Linh Thú này là vật bất phàm.

Tiêu Thần cẩn thận thả ra thần thức, chậm rãi quay dò xét bề ngoài quả Trứng Linh Thú, nhưng lại bị một cỗ lực kì dị chặn lại, bất quá cũng có thể cảm ứng được có một cỗ khí tức sinh mệnh hết sức mỏng manh. Tuy thần thức bị ngăn lại nhưng Tiêu Thần không có chút gì cảm thấy kinh sợ mà còn lấy làm mừng nữa, có thể ngăn cản thần thức không thua gì tu sĩ Trúc Cơ của hắn, đã vậy đây còn là Trứng Linh Thú chưa nở, Linh thú bên trong đó nhất định là một loài cực kỳ mạnh mẽ. Nếu có thể đem ấp trứng nhận chủ, ắt hẳn là sau này hắn sẽ có được một trợ thủ rất lớn.

Phải biết rằng tu sĩ trong lúc đối đầu, không chỉ là công pháp, thần thông, pháp bảo, linh thú khế ước cũng là một lực lượng không thể coi thường.

Tu chân giới có không ít đệ tử vừa ra đời liền cùng linh thú cường đại kí kết khế ước, cho nên dù là thực lực không cao, cũng có thể dưới sự trợ giúp của linh thú đánh bại người có thực lực vượt xa mình.

Tiêu Thần liếm môi suy tư, đưa tay vào trong túi trữ vật rút ra một linh khí trung phẩm. Đây là vật hắn thu hoạch được sau khi hắn diệt sát Ngô Vạn Lý, lúc này đem ra sử dụng là thích hợp nhất. Cầm trong tay, truyên vào trong một cỗ linh lực, linh khí này không cần luyện hóa lại cũng tản mát ra một hào quang chói mắt.

Thần thức tiến nhập lòng đất, xác định bộ rễ linh mộc, trên tay Tiêu Thần linh khí chợt lóe lên.

Thu!

Tiêu Thần đánh ra một đạo pháp quyết thu tất vào một túi trữ vật trống, sau đó cẩn thận cất kĩ. Tuy rằng không biết linh mộc đến cùng là vật gì, nhưng trực giác nói cho Tiêu Thần biết vật ấy cùng Trứng Linh Thú có điểm liên quan, nên lúc này lấy cả hai thứ đi.

Sau khi cất kĩ, Tiêu Thần tiếp tục tỉ mỉ tìm tòi một phen, xác định không có sót bất cứ gì mới quay người lui ra ngoài.

- Không biết cái nơi quái quỷ này là nơi nào? Trông không có điểm nào giống động phủ của Thượng cổ tu sĩ, mà lại có vẻ giống một cái nhà giam hơn.

Sắc mặt lão bà cực kì âm trầm, sau khi hai người theo sinh lộ giết ra, thông qua truyền tống trận tới nơi đây, không có phát hiện chút gì ra dáng động phủ. Bên trong đại điện trống trải, nhưng thật ra bố trí đầy các cấm chế, sát trận, thấy vậy da đầu hai người thầm run lên.

- Cẩn thận thăm dò một phen, cho dù là nơi giam giữ Thượng cổ tu sĩ, cũng phải có vài thứ bảo vật để lại, cẩn thận tìm có khi sẽ có thu hoạch không tưởng.

Đạo nhân mập mạp trong mắt lộ ra vài phần nóng bỏng, chậm rãi nói.

Lão bà nghe vậy sửng sốt, lập tức nghĩ đến ở phía Bắc Hoa châu Tu chân giới cũng từng xuất hiện những tin đồn này, trong mắt cũng dần dần hiện ra một chút nồng nhiệt.

Tin đồn là ba tháng trước, có vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng liên thủ xâm nhập vào một nơi mà bọn chúng cho rằng là động phủ ngày xưa của Thượng cổ tu sĩ, sau một trận cửu tử nhất sinh, cuối cùng chỉ còn sống sót một người duy nhất, nhưng không thể tưởng tưởng tượng được nơi này rốt cục không phải là một cái động phủ gì cả mà là nơi phóng ấn một đại ma đầu hung danh hiển ách từ thời Thượng cổ - Ma Đạo Chi Nhân. Tuy rằng không ai rõ chuyến đi đấy đã có chuyện gì xảy ra nhưng tên tu sĩ còn sống sót kia không những đột nhiên chuyển sang Tu ma mà một thân tu vi tăng vọt đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, trong tay có pháp bảo Vạn hồn phiên, có thể một mình đấu với một lão quái Nguyên Anh mà không bị rơi xuống hạ phong, tin tức này một đoạn thời gian oanh động khắp Bắc Hoa châu Tu chân giới.

Nói như vậy, nơi này cũng có khả năng như thế… hai người đưa mắt nhìn nhau, biểu tình lập tức trở nên kiên định.

Hai người trong đại điện, do dự một chút rồi bày ra mấy tầng linh lực hộ thân. Đạo nhân mập mạp vẻ mặt hơi ngưng trọng, vỗ trán liền xuất hiện một cái pháp bảo hình cái bát, tản mát ra một tầng kim quang nhàn nhạt, bao bọc hoàn toàn thân thể hắn.

- Phật tông pháp bảo!

Ánh mắt lão bà ngưng lại, lộ ra vài phần kiêng kị, lùi lại phía sau hai bước, trên người toát ra một tầng ô quang, ô quang này không biết là vật gì, nhưng Đạo nhân mập mạp vừa thấy cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hai người đều mang bộ dáng đề phòng, thân hình chậm rãi tạo nên một khoảng cách, rồi mới chậm rãi tiến vào trong.

Cửu ngọ tỏa âm trận!

Sâm la liệt hồn trận !

Sất trá diệt thân trận!

Đạo nhân mập mạp cùng lão bà mới chỉ đi về phía trước hơn mười bước, liền trông nhất một loạt trận pháp trước mặt, cũng may không có cái nào khởi động, sắc mặt càng tái nhợt, trong những trận pháp này, đừng nói là am hiểu, đến cả hình dạng và tên gọi cả hai người cũng là lần đầu biết đến, nhưng nhìn theo độ phức tạp, có thể thấy một khi phát động, uy lực của nó chắc chắn cực kì khủng bố.

- Đây rốt cục là đâu, tại sao lại phải bố nhiều trận pháp lợi hại như thế này, nếu không cẩn thận dẫn động, sợ là Kim Đan tu sĩ như chúng ta cũng có nguy cơ ngã xuống

Hai người hết sức cẩn thận, thần thức không dám vượt qua bên ngoài cơ thể, tránh để nãy sinh điều gì bất trắc.

- Hô! Không tốt, đạo hữu nhanh đến giúp ta!

Lão bà cước bộ dừng lại, một trận linh lực mờ mịt truyền ra, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, kinh hô, thân ảnh biến mất giữa đại điện.

Đạo nhân mập mạp vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý bước lên tương trợ, ngược lại còn nhanh chóng bước lui về sau mấy bước, trên mặt đầy vẻ sợ hãi. Lão bà kia, thần thông so với hắn chỉ hơn chứ không kém, tu vi còn là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, vậy mà một chút phản kháng cũng không có liền bị cấm chế thôn phệ, hiển nhiên làm cho hắn âm thầm sợ hãi.

Lão bà bị cấm chế nuốt vào, Đạo nhân mập mạp càng cẩn thận, gặp cấm chế liền chú ý phá giải, không dám có chút kinh thường.

- Ân, vật này là vật gi ?

Vừa mới phá giải một sát trận ẩn tàng, Đạo nhân mập mạp không kịp lau mồ hôi trán, liền bị một vật đột nhiên rơi xuống phía sau cấm chế hấp dẫn.

- Ngọc giản!

Đạo nhân mập mạp ánh mắt ngưng trọng, lưỡng lự một chút, vươn tay nhặt lấy đặt lên trán, một lát sau đột nhiên hai mắt bộc phát ra một trận vui sướng.

- Đan phòng.

Tiêu Thần ánh mắt lộ vẻ chờ mong, nữ tử thần bí này một thân tu vi sâu không lường được, lại lịch lại càng thần bí. Ngay cả linh dược vạn năm cũng có thể nuôi trồng, nói vậy trong đan phòng này tất nhiên sẽ có thu hoạch.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...