Đạo Mộ Bút Ký

Chương 2: 50 năm sau


Chương trước Chương tiếp

Năm mươi năm sau, tòa nhà Tây Linh đường Hà Phường, Hàng Châu, suy nghĩ của tôi bị một lão già cắt đứt. Tôi khép lại bút ký của ông nội, quan sát đối phương.

“Chỗ cậu có nhận bản dập(1) không?” Gã hỏi tôi, bộ dạng cổ quái, dường như có ý đồ gì đặc biệt mới đến.

Tôi cũng không quan tâm đến việc buôn bán hiện giờ. Phần lớn giao dịch trong chợ đồ cổ đều tiến hành lén lút cả, mua bán công khai thì chỉ toàn những thứ lặt vặt, không kiếm được bao nhiêu tiền, vì vậy liền đáp lấy lệ: “Nhận, nhưng giá không cao.” Ý là, lão không có đồ tốt thì mau cút, đừng làm phiền đại gia đọc sách.

“Ha, vậy cậu có thể giới thiệu một chút về những món đồ ở đây không?” Tên kia hỏi, bộ dạng nhàn nhã như đi dạo siêu thị.

Tôi có chút sốt ruột, làm nghề này muốn khai trương phải mất ba năm, thường ngày nhàn rỗi quen rồi, ghét nhất phải hầu hạ mấy vị khách kiến thức nửa vời. Mấy thứ đồ cổ này, mỗi cái đều mang theo một câu chuyện riêng, nếu phải kể lần lượt ra thì nói cả ngày vẫn chưa hết. Nếu vị khách nào cũng tới đây bảo bọn tôi giới thiệu thì thà dẹp tiệm mà mở quán trà luôn đi cho xong.

Tôi xua tay, nói ở đây không phụ trách giới thiệu, bên cạnh còn có nhiều hàng, mời qua đó xem.

Người nọ lại lấm lét liếc nhìn tôi, vẫn không chịu đi, lại hỏi: “Vậy cho tôi hỏi thăm một chút, ở đây có bản dập của sách lụa thời Chiến quốc không? Chính là quyển mà năm mươi năm trước mấy tên thổ phu tử trộm ra ở Trường Sa, lại bị người Mỹ lừa đoạt mất?”

“Chính anh cũng nói đã bị người Mỹ đoạt mất, lấy đâu ra nữa.” Tôi vừa nghe liền nổi nóng. “Muốn tìm bản dập đương nhiên phải tìm trên thị trường, đâu ra chuyện chỉ tìm ở một cửa hàng, làm sao tìm ra nổi?”

Gã hạ giọng: “Chẳng giấu gì cậu, tôi được lão Dương giới thiệu tới đây. Lão Dương nói cậu nhất định có cách.”

Tôi vừa nghe thấy cái tên lão Dương này, trong lòng kinh ngạc. Lão Dương không phải năm ngoái vừa bị bắt sao, sao lại, chẳng lẽ khai tôi ra rồi sao? Vậy cái người trước mặt này không phải công an chứ, tôi bỗng có chút hoảng loạn, nói cũng không nên lời: “Lão… lão Dương nào chứ, tôi không quen.”

“Tôi hiểu tôi hiểu,” Gã cười ha ha, lấy ra một cái đồng hồ đeo tay từ trong ngực, “Cậu xem, lão Dương nói cậu nhìn thấy cái này sẽ hiểu.”

Chiếc đồng hồ đó là do mối tình đầu của lão Dương đưa cho lão khi còn ở Đông Bắc. Lão coi cái đồng hồ này như tính mệnh, uống say còn hay lấy nó ra vừa nhìn vừa kêu “Quyên a, Lệ a”, tôi hỏi lão con mẹ nó rốt cuộc lão muốn kêu cái gì, lão nghĩ nghĩ nửa ngày, rồi bỗng òa khóc, nói con mẹ nó ta quên rồi. Nếu lão Dương đã đưa chiếc đồng hồ cho người này, nhất định gã cũng phải có chút địa vị.

Nhưng tôi nhìn sao cũng chỉ thấy gương mặt người này có vẻ gì đó xấu xa, không giống loại người đứng đắn, nhưng người do lão Dương giới thiệu, tôi cũng nên nể mặt một chút. Huống chi người ta đã tìm đến cửa, nếu nói cũng không để gã nói hết, không chừng sẽ gây thù chuốc oán.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên nói thẳng thì hơn, liền khoát tay: “Anh này, vậy coi như anh là bạn của lão Dương, tìm tôi có chuyện gì?”

Gã nhe răng cười, lộ ra một cái răng vàng to tướng. “Tôi có một anh bạn mang một ít đồ từ Sơn Tây về, muốn nhờ cậu xem hộ, liệu có phải là đồ thật không.”

Tôi vừa nghe qua, đại khái cũng hiểu một chút. Cái tên điểu nhân (chết tiệt) này không phải là trộm mộ sao, chắc là tha ra được đồ gì tốt tốt mà chưa thấy bao giờ, muốn tìm người định giá. Con mẹ nó đúng là trong rừng loại chim nào cũng có, tên này lại còn dám xông vào cửa hàng đồ cổ chính quy.

Bất quá dạng người này giống nhau ở điểm không cần mạng sống, không đắc tội vẫn hơn. Tôi cố gắng nở nụ cười chuẩn mực của nghề kinh doanh, nói với gã: “Nghe giọng anh đặc sệt chất Bắc Kinh, Bắc Kinh rộng lớn, anh lại lặn lội đến tận phía nam tìm tôi cố vấn, thật đề cao tôi quá rồi. Bắc Kinh có bao nhiêu người giỏi, chỉ sợ anh có ý khác thôi!”

Gã cười ha ha: “Ai cũng nói người phương nam khôn khéo, quả không sai chút nào. Tuổi cậu nhìn cũng không cao, vậy mà đã nhìn người rất chuẩn. Nói thật, lần này tôi đến, đúng là không phải tìm cậu, tôi muốn gặp lão thái gia (ông nội) nhà cậu có được không?”

Trong lòng tôi bỗng chấn động mạnh, sắc mặt cũng biến đổi. Chuyện về ông nội tôi rất kì lạ, người biết ông rất ít, giờ có người tới hỏi thì quá nửa là chuyện không hay, liền lạnh lùng hỏi gã: “Anh tìm ông nội tôi làm gì?”

Tên răng vàng kia nhìn sắc mặt tôi thoáng cái trở nên khó coi, cũng hoảng sợ, vội vã phân trần: “Không có ý gì, không có ý gì, tôi chỉ là một người ham mê đồ cổ bình thường, chỉ muốn biết lão thái gia nhà cậu năm đó sau khi lấy được quyển sách lụa thời Chiến quốc trên đỉnh Phiêu Tử Lĩnh Trường Sa, có lưu lại một hai bản dập không? Chúng tôi muốn mua một quyển, xem có giống quyển trên tay chúng tôi không?”

Gã còn chưa nói xong, tôi đã quay qua tên trợ lý đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh quát to: “Vương Minh, tiễn khách!”

Gã răng vàng vội vàng: “Đừng nóng nha, sao mới nói một chút đã vội đuổi người chứ?”

Tôi nói anh tới muộn quá rồi, lão gia tử nhà tôi năm ngoái vừa mất, nếu anh muốn tìm người, quay về tìm một cái cây mà treo cổ, may ra còn gặp được! Vừa nói vừa đẩy gã ra ngoài, đuổi đến tận ngoài cửa.

Gã răng vàng mặt dày mày dạn, ôm chặt lấy cây cột ngoài cửa, sống chết không chịu đi, kêu to: “Đừng nóng đừng nóng, để tôi nói thêm một câu, một câu nữa thôi!”

Tôi túm nửa ngày vẫn không kéo nổi gã, cũng chẳng còn cách nào khác, mắng: “Có chuyện gì thì nói mau, đừng cản trở việc buôn bán của tôi!”

“Tên nhóc nhà ngươi, nói thế nào cũng không lọt tai được.” Gã cười tà. “Lão gia tử mất rồi cũng không sao, tôi cũng không bảo nhất định phải gặp mà. Dù gì cậu cũng nên nhìn thứ tôi mang đến chứ, nể mặt lão Dương một chút không được sao?”

Tôi nhìn gã một cái, gã thuộc dạng ngoài cười nhưng trong không cười, cố tình bày ra cái bộ dạng vô lại bám dai như đỉa này, quả nhiên đã thu hút được một đoàn du khách bên ngoài tới vây kín xung quanh. Nếu tiếp tục ầm ĩ, chắc chắn tôi sẽ có tên trong báo ngày mai, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Vậy cũng được, anh vào trong đi, chúng ta từ từ xem xét, đừng có ở đây làm trò khỉ nữa. Nhưng tôi cũng cảnh báo trước, có nhìn ra kết quả gì không, tôi cũng không dám chắc.”

“Đã biết đã biết, tôi cũng là người trong nghề, quy tắc này tôi hiểu mà!”

Kỳ thực sách lụa Chiến quốc có tất cả hơn 20 quyển, không quyển nào giống quyển nào. Quyển ông nội tôi trộm được chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó, năm đó quả thực có một bản dập còn lưu giữ đến tận bây giờ, là bảo bối được đặt dưới đáy hòm trong số gia tài của nhà tôi, người ngoài dù có tiền cũng không mua được. Câu chuyện tôi bịa ra rất liền mạch, gã này tuyệt đối không thể phát hiện ra.

Mấy người chúng tôi trở vào nhà, tôi bảo Vương Minh rót cho gã chết dẫm này một chén trà, để gã lấy đồ ra. Gã răng vàng có chút ngượng ngùng móc ra từ trong ngực một cuộn giấy trắng đưa tôi. Tôi vừa nhìn liền nổi giận, chết tiệt, không ngờ lại là một tập giấy photo.

“Cái đó à, bảo bối làm sao có thể đem đi khắp nơi được, lỡ run tay một cái vỡ mất thì sao.” Gã nói, còn giả vờ hạ giọng ra vẻ thần bí: “Nếu tôi không phòng bị kĩ càng, thứ này đã sớm bị bán ra nước ngoài rồi. Việc tôi làm cũng coi như là vì nhân dân phục vụ, đúng không?”

Tôi cười ha ha. “Nhìn bộ dáng anh chẳng qua chỉ là một tên trộm mộ, tôi thấy anh không dám ra tay thì có. Đây là quốc bảo, anh có nghĩ cũng không dám làm!”

Bị tôi vạch trần lời này, gương mặt gã lại tái đi, nhưng gã có chuyện cầu tôi, vẫn phải nhịn, nói: “Cũng không thể nói như vậy, mỗi nghề có một quy tắc riêng, nhớ năm đó lão gia tử nhà cậu làm thổ phu tử ở Trường Sa, cũng nức tiếng xa gần…”

Tôi giơ một ngón tay dí vào mũi gã, nói: ”Chuyện của anh tốt nhất đừng dài quá, nếu còn nhắc đến ông tôi lần nữa, thứ này anh cầm về từ từ mà xem!”

“Được được, tôi không nói, cậu mau mau xem cho tôi, tôi cũng có thể biến nhanh một chút.”

Tôi mở trang đầu, vừa nhìn hàng chữ bên trong đã nhận ra đây là một bản sách lụa Chiến quốc được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, nhưng không phải là phần ông tôi đã trộm được. Nhưng nhìn kĩ hơn, lại phát hiện ra nó hơi khác chính phẩm một chút. Nếu đã đồng ý xem giúp người ta thì cũng không thể xem qua loa cho xong, kẻo sau đó bọn họ lại chạy tới tìm tôi gây phiền phức, liền lấy kính lúp ra soi đồ, kiểm tra tỉ mỉ.

Nhìn khoảng một nén hương, tôi mới đưa ra được kết luận, lắc đầu với gã răng vàng đang nhìn tôi đầy mong đợi, nói:“Tuy theo các đường chỉ giấy trên bản photo có thể nhìn ra niên đại cũng khá lâu, nhưng chắc là đồ dỏm vài triều sau đó thôi, nói cách khác là đổ cổ giả lỗi thời. Đây là một trường hợp rất khó hiểu, bản photo này của anh lại quá xấu, tôi cũng không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỉ có thể đoán là thời Hán gì đó, nói sao đây, anh nói nó là giả, cũng không phải giả, nói là thật, cũng không phải thật, chính là một vật như vậy.”

“Vậy có phải là phần ông nội cậu trộm được không?”

“Nói thật với anh, phần ông tôi trộm được ông còn chưa kịp xem qua đã bị người Mỹ lừa lấy mất, chuyện này tôi thực sự không trả lời anh được.” Tôi tỏ vẻ vô cùng thành khẩn thở dài, nghĩ thầm, nếu gã biết trong tay tôi có bản dập, nhất định sẽ truyền ra ngoài, rồi lại thêm nhiều người nữa tới tìm thì chết dở, không bằng phỉnh gã một chút, để gã biến đi nơi khác cho khuất mắt.

Gã răng vàng chăm chú nhìn tôi, có vẻ tin thật, thở dài: ”Thật xui xẻo, xem ra không tìm được người Mỹ kia thì thật sự không còn hi vọng gì rồi.”

“Sao, các anh có vẻ rất để ý đến quyển này?” Tôi hỏi, cảm thấy chuyện này quá kì quái, sách cổ được cất giấu muốn có đều phải xem duyên phận thế nào, muốn tìm đủ trọn bộ sách cổ thời Chiến quốc hơn 20 quyển ấy à, thật sự quá tham lam.

“Người anh em, không lừa cậu, tôi thực sự không phải trộm mộ. Cậu xem thân thể tôi toàn xương, làm sao mà chịu nổi công việc ấy chứ. Nhưng bạn tôi thì đúng là dân trong nghề, tôi cũng không biết hắn là đầu dây buôn bán gì, nói chung, người ta có cái lý của người ta, tôi cũng không hỏi nhiều.” Gã cười ha hả, lắc đầu lại than thở vài cái: “Thôi được rồi, nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng hết hi vọng. Không làm phiền cậu em nữa, tôi đi trước.”

Nói xong gã đứng dậy, cúi chào tôi một cái, sau đó bước đi không thèm quay đầu lại. Tôi thấy gã thất vọng tràn trề, trong lòng cũng có chút không đành, có điều làm nghề này phải cẩn thận tuyệt đối. Chuyện của gã chẳng thấm vào đâu, tôi không giúp được thì cùng lắm gã tốn thêm ít thời gian thôi, tôi nghĩ một chút cũng nguôi ngoai.

Bỗng tôi phát hiện ra gã quên mang tập giấy photo kia đi, có thể là vì đã chịu cú sốc quá lớn. Tôi tiện tay cầm nó lên xem qua nội dung, chẳng ngờ lại phát hiện ra một hình vẽ khá thú vị. Đó là một gương mặt người giống hệt hồ ly với đôi mắt không tròng, cảm giác rất chân thực, cứ như nổi lên trên tờ giấy, khiến tôi không khỏi hít vài ngụm khí lạnh. Vừa rồi tôi chỉ để ý đến chuyện phán đoán niên đại của nó, không xem kĩ nội dung, hiện giờ xem ra đây cũng là một trân phẩm cực kỳ hiếm gặp. Chờ lão Dương ra tù, dùng bản photo này tạo một bản dập giả cũng vui.

Tôi dùng máy ảnh kĩ thuật số vội vã chụp lại, rồi đưa tập giấy cho Vương Minh ở bên ngoài, bảo nếu gã răng vàng kia trở lại liền trả cho gã, miễn cho gã nói tôi cố tình chiếm lợi.

Ông nội tôi là thổ phu tử ở Trường Sa, chính là kẻ trộm mộ. Ông hành nghề này cũng không phải chuyện lạ, mà theo cách nói bây giờ chính là cha truyền con nối. Năm cụ tổ tôi tròn mười ba tuổi, vùng Hoa Trung gặp nạn hạn hán, thời ấy, vừa có hạn hán liền xảy ra nạn đói, dù bạn có tiền cũng không mua được đồ ăn. Khắp Trường Sa chẳng có gì cả, chỉ có cổ mộ là nhiều, vì vậy dựa vào núi non chỉ ăn được ba bữa, dựa vào mộ còn khá hơn, toàn bộ thôn dân đều thành trộm mộ. Năm đó không biết có bao nhiêu người chết đói, chỉ có thôn họ chẳng có ai chết, đều dùng đồ đào được mà đổi lương thực với người nước ngoài.

Sau một thời gian dài, nó đã biến thành văn hóa tích lũy nhiều đời. Đến thế hệ ông nội tôi, đã thành luật lệ, chia ra thành môn phái. Trong lịch sử, trộm mộ phân ra làm hai phái Nam Bắc, dựa vào thói quen của thổ phu tử mà chia, nếu là thuộc Nam phái, chủ yếu thường dựa vào đất tìm cổ mộ. Trước thời Dân quốc thì dùng dùi dò xét, sau thời Dân quốc thì dùng xẻng Lạc Dương, cắm xuống một nhát là có thể kết luận triều đại gần hay xa, hiện giờ có rất nhiều tiểu thuyết động một tí là miêu tả đến xẻng Lạc Dương, nhưng kì thực Bắc phái không dùng nó. Bọn họ thiên về tính vị trí lăng mộ, phán đoán chuẩn xác kết cấu, cũng chính là cái người ta gọi là tầm long điểm huyệt. (2)

Nam Bắc phái là hai đại phái do văn nhân mặc sĩ chia ra, vốn không liên quan đến chuyện trên giang hồ. Sau nhiều lần loạn thế, cũng có nhiều người nửa chừng đổi nghề, dần dần đưa mấy từ này đến chỗ chúng tôi. Ông nội tôi trước đây chưa từng phân định rõ ràng, sau khi đám đồ đệ hỏi tới, mới nhận ra cách làm của mình đại khái thuộc về Nam phái. Hai phái kể từ khi được xác lập vẫn không ngừng phân tranh, Nam phái nói Bắc phái không thành thật, lòng đầy mưu mô, trộm một ngôi mộ còn bày ra nhiều trò như vậy, vào cầm đồ đi thì thôi, còn muốn đi một bước vái lạy một cái, quan liêu. Quy củ của Nam phái không nhiều, mà cũng không kiêng kị người đã chết, Bắc phái liền mắng Nam phái là chó tạp chủng, làm hỏng văn vật, đã đào là không gì không sụp, ngay cả người chết cũng dùng kiếm tiền. Nam phái lại mắng Bắc phái là ngụy quân tử, rõ ràng chỉ là tên trộm mộ mà còn ra vẻ. Sau đó người trong hai phái mỗi khi đụng mặt đều ầm ĩ đòi sống mái với nhau, bên Tương Tây còn xảy ra chuyện tranh giành thi thể, cuối cùng hai phái đành lấy sông Trường Giang làm ranh giới, Bắc phái gọi là đổ đấu (3), Nam phái gọi là đào cát hoặc đào đất. Xẻng Lạc Dương phát minh ra sau khi phân chia, người Bắc phái căn bản không thèm sử dụng.

Rồi tới giải phóng, giới hạn của Nam Bắc phái cũng không còn rõ ràng như vậy nữa. Ông tôi nói mình là Nam phái, nhưng một đám anh em của ông cũng có không ít người Bắc phái, đám con trai con gái họ lại càng lộn xộn hơn, những quy củ này cũng không ai nhắc tới nữa.

Ông tôi vốn không biết chữ, khi quân giải phóng mở bao nhiêu lớp xóa mù chữ, ông vẫn chỉ biết đào cát, học một từ còn khiến ông vật lộn muốn chết. Cũng may ông có chút văn hóa, có thể viết lại một phần những chuyện mình từng trải qua. Thằng Ba ở đỉnh Phiêu Tử Lĩnh Trường Sa năm ấy, chính là ông nội tôi. Những chuyện này đều do ông ghi lại từng chữ từng chữ trên quyển bút ký cũ kĩ của mình. Bà nội tôi là người làm công tác văn hóa, vốn là một tiểu thư khuê các, nhưng lại bị những chuyện này của ông hấp dẫn. Cuối cùng, ông tôi tới Hàng Châu ở rể, an gia tại đây.

Quyển bút ký đó trở thành bảo bối gia truyền của nhà tôi. Mũi của ông sau chuyện đó đã không còn tinh nhạy nữa, về sau ông huấn luyện một con chó chuyên ngửi đất, nên được người ta đặt hiệu “Cẩu vương”. Đây là chuyện có thật, giờ những người trước đây từng làm thổ phu tử ở Trường Sa đều biết đến cái tên này.

Về phần ông tôi sau đó làm sao sống được, ông bác, cụ và cụ kị của tôi cuối cùng thế nào, ông mãi vẫn không chịu nói ra. Trong kí ức thời thơ ấu, tôi chưa từng gặp một ông bác chỉ có một mắt, còn cụt một tay, không chừng thật sự là lành ít dữ nhiều. Nhắc tới chuyện này, ông chỉ thở dài, nói: ”Đó không phải là chuyện con nít nên nghe.” Bất luận chúng tôi có hỏi thế nào, làm nũng thế nào, ông chũng không chịu tiết lộ nửa chữ. Cuối cùng khi chúng tôi dần dần lớn lên, cũng từ từ mất đi lòng hiếu kì thời thơ ấu.

==============

Lúc chạng vạng đóng cửa hàng hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn, mở ra xem, là tin chú Ba gửi.

Chú Ba tôi là người duy nhất trong nhà đến đời này còn làm việc trộm mộ. Nghe nói trước kia chú từng hoàn lương một thời gian, sau đó tính cách lại không hợp với lãnh đạo, liền tự mình mở tiệm buôn bán đồ cổ. Bình thường chú Ba hay khoác lác chú xuất đạo sớm hơn bất cứ ai, mới sáu tuổi đã tự làm một mình, mười tuổi đã nổi danh khắp tám phái, quả thực có thể gọi là trời sinh đạo mộ tặc.

Có điều tên đạo mộ tặc này hiện giờ đã cải tà quy chính mặc kệ sự đời rồi. Theo mấy tên thủ hạ của chú nói, mấy năm trước chú thỉnh thoảng còn tự mình xuống mộ chọn đồ linh tinh, nhưng vài năm gần đây nhàn hạ đâm ra quyết tâm đổi nghề, xem ra tuổi tác lớn rồi, không chịu cũng không được.

Tôi mở tin nhắn của chú Ba ra, cứ nghĩ chú muốn gọi tôi đi ăn, không ngờ chỉ có độc một câu: “9 giờ kê nhãn hoàng sa.”

Đây là tiếng lóng trên đường dây của chúng tôi, ý là có hàng mới tới, gọi qua xem. Quan hệ của chú Ba ở Mang Sơn rất tốt, có không ít đồ đệ, có thể là một trong số đó lại vừa đào được ngôi mộ nào đó, đưa đồ đến Hàng Châu rồi. Tôi đang suy nghĩ xem có nên đi không, lại nhận được thêm tin khác: “Có Long Tích Bối, đến mau.”

Gần đây tình hình kinh tế eo hẹp, thấy thứ tốt mà không mua được, chẳng thà đừng xem. Nhưng chú vừa nói có Long Tích Bối, mắt tôi lại sáng lên. Long Tích Bối này vốn ám chỉ bảo bối. Tiêu chuẩn của chú Ba vô cùng cao, nếu ngay cả chú cũng nghĩ là đồ tốt, e rằng thực sự là tuyệt thế kỳ trân, cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ thì sẽ không có lần hai.

Tôi lập tức hạ quyết tâm, đóng xong cửa hàng, lái xe tải nhỏ đến thẳng chỗ chú Ba. Chỗ chú có hàng mới là thể nào cũng đã đông như trảy hội, nếu đến muộn một chút, không chừng chẳng còn thứ gì. Trong lúc sốt ruột, bất giác lại ấn ga nhiều hơn vài cái, kết quả bị một tên cảnh sát giao thông ở ngã tư cản lại, lằng nhằng nửa ngày, một tiếng sau xe mới đến được nhà chú. Tôi vừa xuống xe, đã nghe chú gọi từ trên lầu xuống:“Thằng nhóc thối tha kia, bảo mày nhanh lên, con mẹ nó mày còn dây dưa tận nửa ngày, giờ mới tới để làm cái rắm gì!”

Trong lòng tôi vốn đã chán nản, vừa nghe chú nói, liền biết đồ chắc chắn đã được bán rồi, đáp lại một tiếng:“Không phải chứ chú Ba, đồ tốt cũng phải dành cháu với chứ, chú bán cũng nhanh quá đấy.”

“Con mẹ nó mày còn biết là đồ tốt, đã thế còn không nhanh chân lên, người đầu tiên ông báo tin cho là mày đó!”

Tôi ai một tiếng, cũng không buồn giải thích nữa. Lúc này một thanh niên còn khá trẻ bước ra từ cửa chính nhà chú, trên lưng đeo một cái hộp gỗ thật dài, bên ngoài dùng vải cuốn kín mít, chỉ lộ ra một cái đỉnh. Tôi biết đó là hộp kiếm, dùng để đặt bảo đao bảo kiếm gì đó. Chỉ riêng cái hộp này cũng đáng giá rồi, nếu bên trọng còn có kiếm, nhất định là giá trên trời.

Tôi đoán đó chính là Long Tích Bối, đưa tay chỉ chỉ món đồ trên lưng thanh niên kia. Chú Ba gật gật đầu, có vẻ bất đắc dĩ.

Tôi mất hứng, tính đường quay về thì chú Ba lại bảo tôi chờ một chút, nói trên lầu còn có nhiều người đang xem đồ trong bảo khố của chú, muốn tôi giúp đếm tiền. Tôi nghĩ tối nay mình cũng không có việc gì, liền theo lên góp vui.

Làm xong mọi chuyện, lại uống thêm nửa chén rượu ngũ lương, vừa cùng chú uống, vừa kể lại chuyện gã răng vàng tới chỗ tôi dò hỏi hôm nay. Tôi chỉ định kể cho vui, không ngờ chú vừa nghe, liền hừ một tiếng:“Răng vàng tới từ Bắc Kinh, hừ hừ, đây thực sự là nhảy cầu tự sát mà không phải chết vì sông — là đụng vào cầu mà chết a.”

Tôi nghe thế, đoán chừng chú Ba cũng biết họ, liền hỏi là chuyện gì. Chú Ba đáp dạo này chú nghe nói mới xuất hiện một đám trộm rất hung hăng ngạo mạn, có một tên Bắc Kinh răng vàng chuyên phụ trách thủ tiêu hàng cho bọn chúng. Gần đây hình như chúng đào được một bảo huyệt ở Sơn Tây, xem ra cũng vớ được không ít bảo bối.

Tôi thoáng nghĩ quyển sách lụa đó có thể trộm được từ ngôi mộ ở Sơn Tây, mới lôi máy ảnh kĩ thuật số có cái dấu kia ra cho chú xem. Mặt chú Ba vốn đỏ bừng, có lẽ đã gần say, nhưng vừa nhìn quyển sách kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Sao thế?” Tôi hỏi, “Thứ này có gì kì quặc sao?”

Chú nhíu mày, nói. “Bảo thằng nhóc mi bình thường theo ta học hỏi nhiều vào, mi không thèm nghe. Thứ này người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra, nó là một bản đồ.”

—————————————————-

(1) Bản dập: Đại loại nó là bản sao bằng giấy của những văn tự, họa tiết trên chất liệu cứng như đá, kim loại, chủ yếu phục vụ cho mục đích nghiên cứu (không phải bản khắc gỗ để in lên giấy đâu)

(2) Tầm long điểm huyệt: một thuật ngữ trong phong thủy. Tầm long = xem địa thế núi, điểm huyệt = chọn vị trí mộ.

(3) Đổ đấu: tiếng lóng chỉ việc trộm mộ của Bắc phái. Thuật ngữ này xuất phát từ tiểu thuyết “Ma thổi đèn”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...