Đào Hôn Tám Trăm Năm

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Mùi đàn hương thượng đẳng phiêu tán trong toà phủ đệ lộng lẫy, lấy lông lạc đà trắng làm vật trang trí trong thính đường (phòng khách), những cây nến mạ vàng không dưới trăm cân đặt trên mấy cái bàn nạm ngọc, ánh lên một phòng huy hoàng.

Khách khứa đông đúc cùng chủ nhân phủ đều ngồi xếp bằng như nhau, chiếc bàn con trước mỗi người được che kín, trong xếp đầy những món ăn ngon, quý và lạ, các nhạc sĩ bên cạnh đang kéo đàn đầu ngựa[1] của nước ngoài, làn điệu sung sướng nhẹ nhàng, thật thích hợp để nâng cốc vui vẻ, thoải mái cười nói.

Cố tình Thác Bạt Tư Công ngồi trên ghế chủ vị vẫn để lộ ra khí thế giá lạnh, khiến cho mọi người ngay cả nâng lên nửa điểm âm lượng cũng không dám.

Thác Bạt Tư Công có mắt sâu mũi cao hình dáng vừa nhìn liền biết người nước khác, nhưng đường nét khắc sâu của hắn cùng thân cao và hai vai to lớn so với nam nhân bình thường thì cao hơn nửa cái đầu, cũng là nguyên nhân khiến người khác nhìn thấy mà sợ.

Thác Bạt Tư Công khiến cho người sợ, là khí thế không giận mà uy trên vầng trán của hắn, là khí xơ xác tiêu điểu cả một thân nhàn rỗi của hắn; càng đừng nói đến con ngươi đen lạnh như băng tuyết ngàn năm kia, chỉ cần nhìn một cái, liền đủ để khiến cho da đầu tê dại.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết kia không chỉ là một đôi mắt tuyệt đối lạnh lùng, mọi người đều cảm thấy bên trong đó là một con dã thú, sẽ ở lúc nam nhân này phẫn nộ, lao tới cắn chết người dám can đảm ngăn cản hắn!

Thác Bạt Tư Công nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của tất cả đám đông đối với hắn, nhưng hắn vẫn hờ hững nhìn về phía trước, một gương mặt lạnh lùng nghe Từ Bạch - người tổ chức bữa tiệc đêm nay, ở trước mặt hắn tự biên tự diễn thủ đoạn làm ăn của mình.

Hiệu thuốc đông y của Từ Bạch chỉ còn là một cái xác không, đành phải mang theo một đám vũ kỹ đến có ý đồ dụ dỗ hắn, muốn nắm lấy quyền chọn mua Đại Hoàng ở Trung Nguyên, chút xiếc này, ngay cả trẻ con ba tuổi đều có thể nhìn thấu.

Tống cùng Tây Hạ chinh chiến liên tục, có thương nhân đến biên giới sao? Còn không phải là người phụ tá trong kinh thành thay hắn, mua nhà lớn, liền mong chờ có thể từ trên người hắn kiếm chút lợi ích.

“Có người nào là không biết Thác Bạt công tử tuổi trẻ tài cao, chẳng những là thương nhân thuốc thứ nhất Tây Hạ, còn khai quật vài quặng muối khiến cho những chỗ làm quán ăn đổ xô vào...” Từ Bạch bắt đầu ca tụng công đức của hắn, nói thao thao bất tuyệt.

Thác Bạt tư công vẫn không nói gì, chỉ là cầm lấy chung rượu, chậm rãi nhấp một ngụm, mùi vị bánh ngọt nhàn nhạt vẫn còn lưu ở trong miệng.

Bánh bao trắng giống như vậy hắn đã ăn qua một lần — mười năm trước, đêm mẹ hắn mất, tiểu cô nương cứng rắn đút bánh bao trắng vào trong miệng hắn, đó là điểm tâm ngon nhất hắn từng ăn, mới vừa rồi đáng ra nên ngăn vị cô nương kia lại...

Thác Bạt tư công đối với Từ Bạch thái độ hờ hững, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hiện lên cũng là đôi mắt to vừa rồi của cô nương kia.

Trong đôi mắt của cô nương kia loé ra ánh sáng giống với tiểu cô nương năm đó, sự quan tâm như vậy đúng là thứ hắn cần gấp khi nôn ra máu quá nhiều, vì thế hắn không tự chủ được mà ra tay cướp lấy.

Môi của nàng thật mềm mại, hơi thở của nàng cũng thật ấm áp, nếu hắn có thể hấp thu năng lượng của nàng nhiều hơn một ít, như vậy sự rối loạn trong cơ thể hắn cũng sẽ thoải mái hơn...

Suy nghĩ của Thác Bạt Tư Công trở lại tình cảnh lúc ấy, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng, ánh mắt cô nương kia đối với hắn rõ ràng chính là trừng mắt nhìn yêu ma quỷ quái, hắn cũng vì vậy mới giật mình, nhìn đến hành động mình làm quá đáng như thế nào.

Cô nương kia là thật tâm muốn giúp hắn.

Nhưng, lòng tốt từ trước đến nay đều không có kết cục tốt!

Nguyên nhân đêm nay mình tránh ở trong đình đá nôn ra máu, không phải cũng bởi vì hảo tâm sao?

Hắn mới vừa ra tay cứu một đứa nhỏ nhảy vào giữa đường, bị ngựa chạy nhanh đâm cho chỉ còn một hơi thở. Đơn giản là một gia đình ba đời ba mươi mấy miệng ăn duy chỉ có đứa bé kia là một mạch đơn truyền (thừa kế duy nhất), những người đó ôm đứa bé khóc đến là kinh thiên động địa, trước khi hắn kịp suy nghĩ ngăn cản mình cứu đứa bé, hắn đã giả bộ là đại phu ra tay cứu đứa nhỏ.

Đứa nhỏ bình yên vô sự, nhưng hắn —

Kết cục cứu người chính là trốn đến đình đá cách đó không xa nôn ra một bát máu.

Bởi vì hắn không phải thần y, cứu người chính là tiêu hao nhân tính trong cơ thể. Khi ra tay trong tai nạn vừa rồi, hắn đã bẻ gãy nguyên khí của mình rồi đưa tới trên thân người khác, mà nay phần nhân tính còn thừa trong cơ thể hắn đã không nhiều lắm.

Mặt Thác Bạt Tư Công không thay đổi, tay nắm túi hương hắn đặt dưới vạt áo, trong đầu nghĩ đến đều là việc ác không tan hết đêm nay.

Nếu không phải bởi vì cứu hài tử kia, hắn cũng sẽ không gặp cô nương đưa bánh bao trắng...

Lòng Thác Bạt Tư Công khi nghĩ đến cô nương kia thì nhẹ nhàng mà run rẩy.

“Thác Bạt công tử, nghê thường vũ đêm nay là do các cô nương ở vũ phường tỉ mỉ chuẩn bị, nếu trong chốc lát ngài nhìn trúng cô nương nào, liền cho nàng đi theo bên cạnh để hầu hạ khi người trở lại Tây Hạ.” Từ Bạch giả bộ thân thiện nói.

Thác Bạt Tư Công lạnh lùng nhìn hắn một cái. "Ta làm gì mà phải mang một cái gánh nặng tù đây trở về?”

Từ Bạch lau mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay vào áo dài một chút. Thác Bạt công tử này một thân to lớn, nói chuyện thì mặt không chút thay đổi, bộ dáng kỳ quái thật là dọa người.

“Nói không phải nói như vậy. Cái gọi là anh hùng có mỹ nhân làm bạn, Thác Bạt công tử anh hùng xuất thiếu niên, tự nhiên nên có một tri kỷ ở bên người giải buồn, có lẽ vũ kỹ tối nay sẽ có người hữu duyên với ngươi!” Từ Bạch cười cười nói xong, sợ bị cự tuyệt, vội vàng hướng trái phải dặn dò: “Còn không mau bảo nhóm vũ kỹ lên sân khấu biểu diễn!”

Tiếng nhạc của mấy tên nhạc sĩ liền chuyển, tấu lên làn điệu nhẹ nhàng.

Chín vũ kỹ mặc xiêm y đỏ tươi, khuỷu tay khoác lụa trắng, dáng người thướt tha từ cửa nối đuôi nhau vào.

Tất cả vũ kỹ đều thoa son, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, ngoại trừ vũ kỹ vóc dáng nhỏ xinh ở cuối —

Nàng trang điểm còn trắng hơn người chết, màu môi lại bôi thành đỏ tươi miệng to như chậu máu, ngay cả lông mi đều vẽ thập phần thô đậm, vừa thấy chỉ khiến người cảm thấy tục không chịu được.

Ánh mắt của Thác Bạt Tư Công cũng giống mọi người, đều dừng lại trên người nữ tử cuối cùng kia.

Nhưng đôi mắt hắn vừa híp, ánh mắt lại không dời đi.

Từ Bạch thấy Thác Bạt Tư Công định thần rồi, vội vàng ra hiệu cho nhạc sĩ, nhạc sĩ đánh trống mạnh lên, nhóm vũ kỹ tùy theo đó ở trước đài xếp thành một hàng.

Tống Ẩn Nhi trang điểm mặt thật đậm, nhìn giày thêu đỏ dưới chân mình, chỉ mong sao không có sai lầm.

Bước múa nàng đã nhớ kỹ, cũng có múa qua vài lần với Lý Ngọc Nương; nhưng dù sao nàng cũng chưa từng ở trước mặt nhiều người như vậy mà biểu diễn, nhưng nàng lại không thể để cho vũ kỹ vừa mới hại Lý Ngọc Nương được lên sân khấu, nàng phải kiên trì múa cho đến hết khúc.

Tiếng tỳ bà của nhạc sĩ giương lên, Tống Ẩn Nhi không dám phân tâm nữa, đi theo mọi người hạ eo, xoay người, tung dải băng, đi theo mọi người động trái xoay phải, đem mình làm bông tuyết bay múa đầy trời, trở thành nữ thần Phi Thiên trong Đôn Hoàng...

Tống Ẩn Nhi múa hưng trí dạt dào, khóe môi tự nhiên giơ lên một chút tươi cười tự đắc.

Thác Bạt tư công nhìn ý cười bên môi nàng, con ngươi đen lạnh lùng không khỏi nháy mắt nhiều hơn nữa.

Khúc múa vừa xong, đám người đứng ngoài xem trầm trồ khen ngợi.

Nhóm vũ kỹ khom người hành lễ, tiện đà ngồi trên gót chân thượng đẳng đợi khách quý khen thưởng. Áo đỏ với lụa trắng lộ ra trước người, giống như đóa hoa nở rộ, ăn khớp với gương mặt xinh đẹp của nhóm vũ kỹ — trừ bỏ Tống Ẩn Nhi cúi đầu.

Tống Ẩn Nhi quỳ gối tại chỗ, sau khi múa xong chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Ngày hôm nay trời chưa sáng, nàng đã dậy vo gạo nấu cơm, mài lúa mạch làm điểm tâm, vừa ngồi xuống liền thấy mỏi mệt.

Nàng mím chặt đôi môi, cưỡng chế ngáp một cái.

Thác Bạt Tư Công gọi tùy tùng Tống Luân của hắn, thấp giọng nói mấy câu.

Trên mặt có vài vết sẹo, bộ dáng Tống Luân khiến cho người ta sợ hãi, Tống Luân lấy một thỏi vàng đặt trong mâm, đưa tới trong tay mỗi vũ kỹ. "Đây là công tử khen thưởng các vị cô nương.”

Một thỏi vàng này cơ hồ có thể đem đi chuộc thân, nhóm vũ kỹ người người mặt mày hớn hở, cúi đầu tạ ơn không thôi.

Tống Ẩn Nhi cũng làm bộ vuốt cằm hai cái, trong lòng thì mong mỏi nhanh chóng để cho các nàng đi về nghỉ ngơi!

Từ Bạch vừa thấy ánh mắt của Thác Bạt Tư Công vẫn dừng ở trên người vũ kỹ, vội vàng tiến lên hỏi: “Công tử có thấy ai vừa lòng không?”

Thác Bạt Tư Công gật đầu, khuôn mặt kiên cường lại chưa biểu lộ ra cảm xúc gì.

“Xin hỏi là vị cô nương nào?” Từ Bạch mừng rỡ hỏi.

Thác Bạt Tư Công vươn tay chỉ về phía trước.

Tống Ẩn Nhi vung ống tay áo lên, nhịn xuống ngáp một cái, đột nhiên thấy bốn phía trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Nàng mãnh liệt ngẩng đầu, lại phát hiện vị nam tử áo đen ngồi ở chiếc ghế chủ vị trên đài, đang vươn tay chỉ vào chính mình.

Nàng định thần vừa nhìn thấy mặt, sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc.

Gặp quỷ, là nam nhân đêm nay nàng gặp được ở trong đình! Gặp quỷ, nguyên lai hắn là người không phải quỷ a!

Tống Ẩn Nhi trừng mắt với nam nhân cao lớn, hai tròng mắt sắc bén, khuôn mặt cứng ngắc tựa như cây búa khắc thành, toàn thân không có một phần ôn nhu.

Nàng đứng dậy chỉ vào hắn, lớn tiếng hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Làm càn! Thác Bạt công tử sao có thể để ngươi chỉ vào.” Cánh tay Từ Bạch đánh vào tay nàng, cố đè đầu nàng xuống, bắt buộc nàng quỳ.

“Làm càn, đánh người là ngươi, làm sao bảo ta cúi đầu?” Bàn tay Tống Ẩn Nhi vung lên, nhe răng trợn mắt nhìn người nọ một cái.

Thác Bạt Tư Công nhìn hai mắt tràn ngập tức giận của nàng, trong tròng mắt đen hiện lên một tia hứng thú, chỉ có chính hắn mới biết muốn khiến cho hắn hứng thú là chuyện khó khăn như thế nào.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, mọi người trong đại sảnh cũng vội vàng đứng dậy theo, chỉ có "Nàng” vẫn đang cau mày, vẻ mặt bất tuân nhìn hắn.

Bên môi Thác Bạt Tư Công hiện lên một chút ý cười cực nhạt, hắn quay đầu nhìn về phía Từ Bạch, mệnh lệnh nói: “Đem nàng đưa vào trong phòng ta.”

Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi, lưu lại một nhóm người không hiểu xì xào bàn tán, còn có Tống Ẩn Nhi cầm váy muốn chạy trốn, nhưng lại bị hộ vệ Vũ phường khống chế.

Sau đó, cho dù Tống Ẩn Nhi la rách cổ họng, cố gắng giải thích nàng chỉ là thay thế Lý Ngọc Nương lên sân khấu, nhưng vẫn bị bắt vào phòng, cả người từ đầu đến chân triệt để rửa mặt chải đầu, bôi hương dầu mè như mùi người chết, thay quần áo tơ trắng, bắt đưa lên một cái kiệu mềm,bị hai gã nam tử khiêng lên mang đến trong phòng khách quý.

“Thả ta xuống, các ngươi cũng biết lão nương không phải người trong vũ phường!” Tống Ẩn Nhi bởi vì y phục rộng, đành phải dùng hai tay ôm chặt chính mình.

“Ngươi tự nguyện thay Ngọc nương lên sân khấu, nên chuẩn bị tâm lý.” Chủ nhân Vũ phường đi ở bên cạnh không khách khí nói, hắn thu hai đĩnh vàng của Từ Bạch, cô nương nào cũng đều có thể đưa lên.

“Các ngươi đây là cưỡng bức dân nữ.” Bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ẩn Nhi bởi vì tức giận mà đỏ bừng. Nhưng, trước mắt nàng còn chưa có cơ hội chạy thoát nào, vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Cô nương, ngươi thay thế Ngọc nương lên sân khấu, trong lòng nên nắm chắc, được coi trọng thì phải hầu hạ, đó cũng không phải là chuyện mới mẻ.” Ông chủ Vũ phường nhấc tay bảo kiệu phu buông cỗ kiệu, khuôn mặt như mặt ngựa cười lạnh một cái. "Nếu ngươi không đi hầu hạ vị đại gia kia cũng được. bệnh của Ngọc Nương, chúng ta cũng không trị, nếu nàng có thể qua được, là tính nàng mạng lớn; muốn nàng cũng có thể đi, năng động thì ta liền trực tiếp đem nàng đưa vào trong kỹ viện.”

“Ngọc nương là vũ kỹ, không phải cô nương kỹ viện!” Tống Ẩn Nhi tức giận trừng mắt với hắn, nếu ánh mắt có thể gây tổn thương cho người, đã sớm đem ông chủ Vũ phường chặt thành mười tám khúc.

“Nếu Ngọc Nương bị bán tới nơi này, chính là tùy chúng ta xử trí, mà nay toàn bộ vận mệnh của nàng do ngươi quyết định.” Ông chủ Vũ phường ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Tống Ẩn Nhi trừng mắt hắn, thật sự rất muốn đá người này một cước.

Hắn không có vợ sao? Không sợ chính mình có lúc suy bại đến bị người khác mua bán sao? Mà Ngọc Nương cùng nàng thân là nữ tử vì sao phải chịu đãi ngộ bị người mua bán này? Việc bất công bất nghĩa ở thế gian làm sao có thể nhiều như vậy?

“Thả ta xuống!” Tống Ẩn Nhi thanh thúy hét lớn một tiếng. "Tên kia ở nơi nào? Lão nương tự mình đi tới!” Nàng cũng không tin không có người nói đạo lý.

“Cô nương quả nhiên là người thông minh, mời bên này.” Trên mặt ông chủ Vũ phường mang ý cười dẫn đường. "Cô nương cũng không cần lo lắng nhiều lắm, trừ phi vị Thác Bạt công tử kia thật sự thích ngươi, nếu không sẽ không vất vả mệt mỏi mang nữ nhân trở lại Tây Hạ. Nếu Thác Bạt công tử thật sự quyết định mang ngươi đồng hành, nhà hắn nghiệp lớn, ngươi đi cũng là hưởng phúc...”

“Hắn họ Thác Bạt?” Tống Ẩn Nhi từ trong hàm răng bật ra lời nói.

“Đúng vậy! Thác Bạt công tử này làm ăn tốt...”

“Ngươi câm miệng cho ta! Người Tây Hạ toàn bộ không phải thứ tốt, họ ‘Thác Bạt’ tệ nhất, luôn muốn lấy ngân lượng đè chết người! Ngươi thay bọn họ nói cái gì!” Tống Ẩn Nhi không khách khí nói, vươn tay lau đi mồ hôi lấm tấm toát ra trên trán.

Kỳ quái, rõ ràng nàng không có làm chuyện gì, sao thân mình luôn luôn nóng lên đổ mồ hôi đây?

Ông chủ Vũ phường ngắm hai má màu đỏ của nàng một cái, mắt nhỏ hẹp, trong mắt híp hiện lên một trận giảo hoạt. Đi đến trước một cánh cửa đen, hắn ở bên ngoài lớn tiếng nói: “Thác Bạt công tử, đã đưa cô nương đến cho ngài đây.”

“Để cho nàng đi vào, tất cả những người khác đều lui ra.” Trong cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Ông chủ Vũ phường và nhóm kiệu phu thối lui đến vài bước ở ngoài.

Tống Ẩn Nhi hít một hơi thật sâu, một cước đá văng cửa lớn.

Ông chủ Vũ phường thở hốc vì kinh ngạc, sau khi Tống Ẩn Nhi quay đầu trừng hắn một cái, lại thô lỗ đạp cửa lần nữa.

Tống Ẩn Nhi ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, ánh đèn chói mắt bên trong khiến nàng bị thu hút —

Nam nhân họ "Thác Bạt” kia, đang dùng một đôi mắt lạnh như băng, yên lặng nhìn nàng chàm chằm.

Nàng thẳng lưng, nhịn xuống cảm giác muốn chạy trốn.

Bất quá chỉ là ánh mắt thâm thúy một chút, bất quá chỉ là hình dáng kiên cường một chút, bất quá chỉ là dáng người cao lớn dị thường, tóm lại vẫn là một con người, nàng có cái gì phải sợ!

Tống Ẩn Nhi ngẩng cằm dưới lên, giả bộ không chỗ nào sợ hãi nhìn lại hắn.

Thác Bạt Tư Công ngồi trên giường dài, mắt lạnh nhìn nữ tử đã xoá bỏ lớp trang điểm đậm, bộ dáng thanh lệ, nhưng một đôi con ngươi lại long lanh có thần, không chịu khuất phục dưới người khác.

“Trong phủ của ta nếu có loại người hầu xảo quyệt như ngươi, sớm đã bị mang ra đánh.” Thác Bạt Tư Công nói.

“May mắn lão nương không phải sanh ở nhà ngươi.” Tống Ẩn Nhi cố ý nói cứng chống đỡ.

Thác Bạt Tư Công hờ hững nhìn nàng, muốn từ trên mặt nàng tìm được vẻ sợ hãi như lúc ở trong đình đá vừa rồi.

Thấy hắn không có tiến thêm một bước quát trách móc, nàng không chịu nổi liền tiến lên trước mấy bước, cao giọng nói: “Ta cảnh cáo trước, ta không phải cô nương trong Vũ phường, hôm nay chỉ là đại nhân ra trận, lên lầm thuyền giặc, lưu lạc tới trong phòng ngươi, nếu ngươi là chính nhân quân tử, nên thả ta trở về.”

Mặt Thác Bạt Tư Công mặt không thay đổi nhìn nàng, uống một ngụm trà đậm, thấy nàng khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, hắn miễn cưỡng giương lông mày lên, hỏi: “Nếu ta không thả?”

“Ngày mai ta liền đi cáo quan, nói ngươi ức hiếp phụ nữ đàng hoàng.” Hai tay Tống Ẩn Nhi chống eo, khiến mình nâng cao cường thế.

Thác Bạt Tư Công rất ít khi gặp nữ tử ở trước mặt hắn nói chuyện còn có thể đứng thẳng như thế, tinh thần lại rung lên. Hắn ở trong đình đá đã buông tha nàng một lần, hiện tại ông trời lại đem nàng đưa đến bên người, hắn sao có thể lại thả nàng rời đi.

Hắn muốn nàng! Muốn sinh khí bồng bột trong mắt nàng, muốn thủ nghệ tốt của nàng, cũng muốn phần tinh thần có thể không chỗ nào e ngại đứng ở bên cạnh hắn của nàng.

“Uy, không nói là muốn thả ta đi sao?” Tống Ẩn Nhi hỏi.

“Ông trời cho ngươi một gương mặt yểu điểu, cũng cố tình phối cho ngươi một cá tính mạnh mẽ. Vì sao không biết dùng ưu thế của nữ tử? Nếu ngươi nước mắt lã chã, bộ dáng thống khổ kể ra cảnh ngộ, ta cũng có thể suy nghĩ thả ngươi ra.” Thác Bạt Tư Công trầm tiếng nói.

Hắn là nói thật? Tống Ẩn Nhi đánh giá gương mặt nghiêm nghị khiến cho người ta sợ hãi của hắn, nhìn không ra nửa điểm ý vui đùa.

Vì thế nàng bĩu môi một cái, hít sâu một hơi, tiện đà cố gắng mặt nhăn mũi nhíu híp mắt, liều mình muốn bày ra một chút nước mắt.

“Lão nương khóc không được.” Hai vai nàng vừa sụt, nhụt chí nói.

Khoé môi Thác Bạt Tư Công bất giác hiện ra một chút ý cười, mà hắn thậm chí nghĩ không ra lần trước mỉm cười là lúc nào.

“Cười cái gì cười...” Tống Ẩn Nhi nói thầm một tiếng, không tự chủ lấy tay quạt quạt hai má nóng lên. "Ngươi liền trực tiếp nói cho ta biết, còn có phương pháp gì có thể cho ta thoát thân! Nếu không, mấy ngày nữa, nhà của ta tìm tới tận cửa rồi kiện ngươi huỷ trong sạch của ta, tất cả mọi người đều gặp phiền toái...”

“Mới vừa rồi ta ở trong đình ăn trúng bánh bao trắng, là ngươi làm?” Thác Bạt Tư Công ngắt lời của nàng, từ giường dài đứng dậy, hướng nàng đi đến.

Dáng người cao lớn của hắn giống như mang ánh sáng, khiến cho Tống Ẩn Nhi không tự chủ lui về phía sau từng bước, cả người đều dán tại trên ván cửa.

“Đúng.” Nàng gãi gãi da thịt cổ hơi hơi nóng lên.

“Mười năm trước ta ăn qua loại bánh bao trắng này một lần.”

“Nha, ngươi thích, ta lại làm tiếp một ít cho ngươi.” Tống Ẩn Nhi nháy mắt mấy cái, đoán không ra dụng ý của hắn khi nói những lời này.

“Ngày đó, đúng là lúc cha mẹ ta mất.” Thác Bạt Tư Công nhìn nàng, lại giống như ngóng nhìn người trong trí nhớ.

Tống Ẩn Nhi nghe ra hoài niệm trong thanh âm của hắn, kháng cự đối với hắn buông lỏng một ít.

“Ngươi quyết định xem vì cái bánh bao trắng đó, tha ta một mạng?” Nàng kéo cổ áo của mình, cảm thấy có cỗ sốt nóng không hiểu.

Thác Bạt Tư Công đi đến trước mặt nàng, hai tay nháy mắt đặt ở trên ván cửa hai bên mặt nàng.

“Không.” Hắn nói.

Tống Ẩn Nhi thở hốc vì kinh ngạc, toàn bộ phía sau lưng đều dán lên tấm ván gỗ.

“Hiện tại ta muốn cùng ngươi.” Tay Thác Bạt Tư Công giống như con ngươi đen chứa đựng ánh lửa thẳng bức đến trước mắt nàng, bàn tay nắm lấy cái cổ tinh tế của nàng.

Khuôn mặt Tống Ẩn Nhi nháy mắt trở nên nóng hồng, thân thể lại bởi vì hắn đụng chạm mà hiện lên một trận xôn xao.

Tay nàng chỉ nắm chặt thành quyền, cắn môi nhịn xuống ý niệm muốn ôm thân mình của hắn — tay hắn thật lạnh, thật thoải mái...

Gặp quỷ! Nàng bây giờ là làm sao vậy? Cũng không phải dâm phụ có nhu cầu với nam nhân, tại sao phải muốn dán vào hắn cọ xát một phen?

Thác Bạt Tư Công nhìn khuôn mặt đỏ sẫm của nàng, thân hình cao lớn tiến tới gần nàng, thân thể hai người nhất thời chặt chẽ kề nhau không có khe hở.

“Ngươi tránh ra!” Tống Ẩn Nhi vươn hai tay dùng sức đẩy hắn, thở gấp nói: “Ngươi, ngươi... Nếu ngươi dám xằng bậy, ta la đến ngay cả nóc nhà cũng mở.”

“Ngươi cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao?” Thác Bạt Tư Công cúi đầu ngửi hương khí khác thường ở cần cổ nàng, nhận thấy được ánh mắt quyến rũ dị thường của nàng cùng bộ dáng không tự chủ được bám vào hắn, đôi mắt sắc bén của hắn híp lại.

“Bọn họ cho ngươi ăn cái gì?” Hắn nắm lấy cằm của nàng nhấc lên trên.

“Không có.” Tay nàng bắt lấy dây buộc bên hông, bắt buộc chính mình không xé nó xuống.

“Trên người ngươi lau cái gì?”

“Không biết... Bọn họ bôi một loại dầu vừng trên người của ta, mùi thối người chết!”

Thác Bạt Tư Công cầm cánh tay của nàng, vén ống tay áo của nàng lên, một loại hương trái cây quá chín xông vào mũi hắn.

“Bên trong dầu vừng ngươi bôi trộn lẫn một loại hoa cái màu đỏ vàng có trong sa mạc có thể khiến cho người hưng phấn, trong thanh lâu thường xuyên lấy phấn hoa này để đối phó các cô nương không chịu đi vào khuôn khổ; sau khi các cô nương dùng thuốc này, liền khát vọng giao hoan với người, nếu không làm độc hoa cái trong cơ thể sẽ không thể giải trừ.” Hắn nói.

Tống Ẩn Nhi nghe vậy, phía sau lưng không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ta lấy đao chặt toàn bộ bọn họ làm thành bánh bao.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, hai chân lại hoàn toàn không nghe sai sử chỉ muốn chơi xấu hắn bên cạnh.

Thác Bạt Tư Công nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của nàng và bộ dáng mâu thuẫn dựa vào bên cạnh người hắn, hắn đầu tiên là nhướng rồi hạ mày, tiện đà ngửa đầu cao giọng phá lên cười.

“Ha ha ha ha...” Nghe thấy tiếng cười của chính hắn thì hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, lại tiếp tục cười nhìn nàng. "Chờ ngươi trước sống quá đêm nay, lại đi chặt người đi!”

Tống Ẩn Nhi nghe tiếng cười hùng hậu kia, nhìn ánh sáng trên vầng trán của hắn, nàng mê muội nhấc tay muốn chạm vào hắn.

“Giở trò quỷ gì!” Nàng hét lớn một tiếng, dọa chính mình nhảy dựng, sau đó rất nhanh đem tay vắt chéo sau lưng.

“Rất khó chịu sao?” Ngón tay dài của Thác Bạt Tư Công vung qua khuôn mặt của nàng.

“Làm trò mèo khóc chuột giả từ bi, còn không phải là ngươi làm hại!” Nàng trừng trừng quan sát, đẩy tay của hắn ra.

“Ta rất thích giải trừ sự đau đớn của ngươi.” Thác Bạt Tư Công cúi thấp người, khóa lại con ngươi đen đơn thuần của nàng, một cỗ sóng nhiệt lăn lộn trong cơ thể của hắn.

Hắn đã bao nhiêu lâu chưa từng đụng tới nữ tử khiến cho hắn động tâm, mà không phải đơn thuần chỉ có thể dấy lên dục vọng thân thể?

Hắn cũng không phủ nhận dục vọng của mình mãnh liệt hơn so với người thường, có thể cùng nữ tử gi¬ao hoan suốt đêm không nghỉ. Nhưng mà, từ khi hắn phát hiện hoan ái sẽ làm ma tính trong cơ thể hắn thừa cơ thoát ra, đoạt lấy năng lượng của đối phương, hắn liền không dễ dàng cùng nữ tử gi¬ao hoan.

“Ngươi tránh ra! Ngươi dựa vào gần một chút ta càng đau đớn.” Tống Ẩn Nhi hung hăng đá hắn một cước, hai tay dùng sức đẩy bả vai hắn.

“Đây không phải là đau, đó là khát vọng trong thân thể ngươi.” Thác Bạt Tư Công dùng môi lướt qua nàng, nàng kinh hãi, ngón tay đột nhiên nhanh nắm vạt áo của hắn.

“Lão nương nghe không hiểu, tóm lại ngươi tránh ra là được rồi.” Nàng đụng tới môi của hắn nói, ở phần môi của hắn mà thở gấp.

“Ta tránh ra sẽ không có người cứu nàng, ngươi phải cùng nam nhân ái ân mới có thể giải trừ đau đớn như vậy.” Hắn ôm vòng eo của nàng dùng sức hướng trên người hắn dựa vào một chút.

“Ta... Đi tắm thân thể sẽ không chuyện!” Tống Ẩn Nhi cắn môi nhịn xuống một tiếng rên rỉ, lại hoàn toàn giấu không được xuân ý dạt dào trên mặt.

“Dược tính sớm thấm vào da thịt, ngươi còn muốn mạnh miệng?” Thác Bạt Tư Công lại hôn môi nàng.

Tống Ẩn Nhi thở hốc vì kinh ngạc, khi môi của hắn cùng lưỡi mạnh mẽ thăm dò vào phần môi của nàng thì tất cả giãy dụa đều đình trệ. Hắn ở trong cơ thể nàng nổi lên một ngọn lửa khác, khiến hai đầu gối nàng mềm yếu, kìm lòng không được ôm cổ của hắn, đáp lại sự làm càn vỗ về chơi đùa của hắn.

Nàng muốn càng nhiều!

“Ngươi... Lấy sợi dây thừng trói ta lại, lưu ta một mình ở trong này.” Hai tay nàng nắm thành quyền, dùng phần lý trí cuối cùng nói.

“Nếu có người tiến vào, vừa vặn có được tiện nghi.”

“Vậy ngươi ở bên trong phòng, đừng nhìn ta.” Nàng muốn khom thân thể xuống ôm lấy chính mình đang đau đớn, nhưng hắn không cho nàng lùi bước.

“Ta làm gì lại đi tra tấn chính mình?” Thác Bạt Tư Công nâng mông của nàng hướng gần chỗ nóng rực của hắn. "Ta rất hứng thú với ngươi.”

“A...” Tống Ẩn Nhi trừng to mắt, cảm giác cùng hắn đụng chạm kích thích từng trận nóng bức, khiến nàng nhịn không được khom thân người. Nàng níu vạt áo của hắn, ra lệnh nói: “Ngươi không thể giậu đổ bìm leo, chiếm tiện nghi của ta.”

“Ngươi tùy tiện thay mặt người khác lên sân khấu múa, nên biết sẽ có phiền toái, đây là cho ngươi một bài học.” Tay Thát Bạt Tư Công chế trụ sau cổ của nàng, ở trên cổ của nàng lẩm bẩm. "Ta sẽ để ngươi qua ngày lành.”

Tống Ẩn Nhi cảm giác môi của hắn trợt xuống môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt dừng ở cần cổ của nàng, xương quai xanh, ở trên da thịt của nàng vung lên một luồng sóng khoái ý.

“Ngươi muốn thế nào mới nguyện ý buông tha ta?” Nàng cắn cánh tay nói.

Trả lời của Thác Bạt Tư Công là ngồi xuống ôm lấy nàng, bước đi về phía giường dài đã xông hương hoa.

“Ngươi... Tên hỗn đản này, trứng thối, chiếm tiện nghi người khác, dã man, người Tây Hạ giết người không chớp mắt...” Nàng đá chân, vùng vẫy muốn xuống.

“Ngươi nói nhiều lắm.”

Môi Tống Ẩn Nhi lạ bị hôn lần nữa, bàn tay của hắn đã đồng thời thăm dò vào vạt áo của nàng.

Nàng cố gắng muốn chống cự dục vọng trong cơ thể, mà khi đầu ngón tay của hắn qua lại xoa nắn ở trước ngực nàng khiến nàng có khoái cảm chưa bao giờ có, nàng cái gì cũng bất chấp rồi, chỉ muốn đem thân mình gần sát bàn tay của hắn, chỉ muốn yêu cầu càng nhiều.

Thác Bạt Tư Công nhìn da thịt trắng mịn này, nữ tử đôi mắt long lanh mờ mịt, thấy nàng ý loạn tình mê, nhưng cũng thấy ông trời gi¬ao chiến (ý nói trời ko tốt) với nàng cùng cố chấp của nàng.

Một cỗ tình cảm thương tiếc đột nhiên sinh ra, mà hắn chưa bao giờ biết khi dục vọng kích thích thì hắn lại còn có thể khống chế ma tính xâm lược chỉ muốn phóng túng trong cơ thể.

Quả nhiên, nàng đối với hắn là có vài phần đặc biệt. Hoặc, là vì nàng có một đôi mắt long lanh rất giống tiểu cô nương đã cứu hắn năm đó!

Thác Bạt Tư Công nhẹ tay, rút đi tất cả xiêm y của nàng, dùng môi của hắn bao trùm lấy da thịt cần sủng ái của nàng, dùng đầu ngón tay của hắn cho nàng mật ý (ý ngọt) cùng kích thích nàng cần có, thẳng đến lúc nàng xụi lơ dưới môi của hắn, thẳng đến khi nàng ở dưới đầu ngón tay hắn bởi vì được đến quá nhiều khoái ý mà khóc lên tiếng.

Thẳng cho đến lúc nàng ôm cả cổ của hắn, hai chân cuốn lấy cái hông của hắn, cắn cần cổ hắn, mùi hương trong túi hương thoát ra lành lạnh, yêu cầu của hắn là giữ lấy càng nhiều.

Cho đến khi hắn rốt cuộc không thể áp chế dục vọng, một cái động thân giữ lấy tấm thân xử nữ của nàng, hắn dùng hết các loại tư thái giữ lấy tiểu nữ tử cũng chỉ muốn giữ lấy cho hắn này, cho đến lúc nàng bởi vì mỏi mệt kiệt sức mà vô lực ngã vào trong lồng ngực của hắn, thẳng đến khi gà gáy, trận mây mưa tình xuân dạt dào này, mới lén lút ngừng chiến...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Đàn đầu ngựa:


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...