Kỷ Diễm thật sự rất tốt, sáng nay khi Tiền Ngân Tử vừa thức dậy, anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.
Là bữa sáng từ một khách sạn cao cấp mà Tiền Ngân Tử nhớ đã từng ăn cùng Ngụy Tiêu và bạn bè anh ta trước đây. Lúc đó, cô đã khen món này ngon mà quên mất rằng Kỷ Diễm có mặt lúc ấy hay không.
Cô rất thích bữa sáng của khách sạn này, nhưng vì giá quá đắt nên chưa bao giờ ăn lại lần thứ hai. Nhờ Kỷ Diễm, hôm nay cô mới có cơ hội ăn lần nữa.
Hôm nay cô dậy sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ đi làm, Tiền Ngân Tử vừa ăn vừa mở ứng dụng tìm nhà.
Dù Kỷ Diễm rất tốt, cô vẫn không thể dựa dẫm mãi. Cô cần phải tìm chỗ ở mới.
Công việc của cô khá bận, xin nghỉ để đi xem nhà cũng khó, vì vậy cô muốn tìm nhà online. Nếu tìm được căn ưng ý, cô sẽ chuyển đi ngay.
Cô tìm thấy một căn khá hài lòng, không xa công ty lắm, có thể đi bộ đến. Dù giá hơi cao, nhưng cắn răng vẫn có thể thuê được.
Đang xem thì Kỷ Diễm không biết từ lúc nào đã đứng sau cô, nhẹ nhàng nói: “Phòng này phong thủy không tốt, dễ hao tài.”
Tiền Ngân Tử nghe thấy thì lập tức căng thẳng. Cô tin tưởng Kỷ Diễm không chút nghi ngờ.
“Anh có tiền, chắc chắn hiểu rõ phong thủy. Em tin anh!” Hao tài sao? Người trẻ bây giờ nào có ai không sợ điều đó.
Vậy là Tiền Ngân Tử gạt căn nhà này đi, chuyển sang tìm căn khác.
Cô tiếp tục lựa chọn rồi tìm thấy một căn vừa ý, giá cả lại rất hợp lý, gần công ty. Căn này chắc chắn quá hời!
Cô chuẩn bị liên hệ hỏi giá thì Kỷ Diễm lại nói: “Căn này chắc chắn đã có người ch*t. Đây là nhà hung.”
Nghe vậy, tay Tiền Ngân Tử run rẩy, điện thoại rơi xuống bàn.
Cô hoảng hốt hỏi: “Thật sao?”
Kỷ Diễm nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên, giá quá rẻ so với khu vực. Không ai thuê nổi nên chắc chắn có chuyện không lành.”
Kỷ Diễm nói gì Tiền Ngân Tử cũng tin!
Cô quyết định không tham cái lợi nhỏ, tiếp tục tìm căn khác.
Lần này, cô không dám tự quyết định mà quay sang hỏi Kỷ Diễm: “Còn căn này thì sao?”
Kỷ Diễm nhìn qua rồi lắc đầu: “Không được, khu vực này phức tạp, không an toàn cho một cô gái ở một mình.”
Cả buổi sáng, Tiền Ngân Tử đã xem qua ba căn nhà, nhưng căn nào cũng không được.
Cô nản lòng, chẳng biết nên tìm căn nào cho ổn.
Thấy cô khó chịu, Kỷ Diễm trấn an: “Không sao đâu, cứ ở lại đây thêm một thời gian, từ từ tìm cũng được.”
Cô đành đồng ý vì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhìn đồng hồ, Tiền Ngân Tử thấy sắp tới giờ phải đi làm. Kỷ Diễm muốn đưa cô đi.
Nhà anh ở trung tâm, rất tiện lợi. Ban đầu cô định đi tàu điện ngầm, nhưng Kỷ Diễm nói hôm nay anh có việc gần chỗ cô làm thành ra sẵn tiện đường đi cùng.
Thấy tiện nên Tiền Ngân Tử cũng không khách sáo, lên xe anh. Anh đưa cô đến tận cổng công ty.
Cô chào tạm biệt anh, không ngờ Kỷ Diễm lại nói: “Trước khi tan làm nhớ báo anh, chiều anh đến đón.”
Tiền Ngân Tử đáp lại nhưng trong lòng cảm thấy băn khoăn.
Cách anh chăm sóc có phần giống như đang đưa đón bạn gái đi làm.
Suy nghĩ mãi nhưng cô cũng không hỏi thêm vì Kỷ Diễm đã lái xe đi mất.
Tiền Ngân Tử vào công ty, vừa bước vào đã nghe có người gọi: “Tiền Ngân Tử.”
Giọng nói quen thuộc làm cô quay lại. Là Ngụy Tiêu.
Nhưng là một Ngụy Tiêu tiều tụy, xuống sắc.
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, anh ta sao trông tàn tạ đến vậy?
Cả đêm không ngủ, cộng thêm uống rượu, Ngụy Tiêu đã trở nên tiều tụy như thế.
Nhìn thấy cô, anh ta kích động bước tới ôm chặt cô, giọng khàn khàn xin lỗi: “Anh xin lỗi, Ngân Tử, anh đã sai rồi. Cả đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra mình sai.
Anh không nên ở bên em rồi vẫn qua lại với mấy cô gái khác. Anh biết, trước đây em đồng ý ở bên anh chỉ vì mẹ anh yêu cầu, nhưng anh không để ý điều đó.
Từ giờ, chúng ta bắt đầu lại nhé. Anh sẽ theo đuổi em lần nữa, em có thể làm bạn gái anh một lần nữa không?”
Tiền Ngân Tử ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ anh ta, khó chịu đẩy Ngụy Tiêu ra, lạnh nhạt nói: “Không. Đừng chạm vào tôi. Anh đang nói bậy bạ gì thế? Tôi đã nói rồi, tôi không thích anh, trước đây chỉ vì nể mặt gia đình anh nên tôi cố gắng chịu đựng. Ai mà biết anh lại tệ như thế, anh cũng biết bản thân mình ra sao mà.”
Ngụy Tiêu không tin. Anh ta không thể chấp nhận rằng sau hai năm bên nhau, Tiền Ngân Tử lại hoàn toàn không có chút tình cảm nào với anh.
“Hai năm qua, chắc chắn em phải có tình cảm với anh chứ? Không thể nào em không thích anh.”
Ngụy Tiêu hoảng loạn nắm lấy tay cô, giọng nghẹn ngào: “Chỉ vì anh đã làm em tổn thương khi ở bên mấy cô gái đó nên em mới đối xử với anh như vậy đúng không?
Anh biết anh sai rồi. Từ giờ anh sẽ chỉ có mình em thôi, sẽ thay đổi, chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội. Chúng ta quay lại đi, Ngân Tử, em không thể nhẫn tâm bỏ anh sau hai năm như thế được.”
Hôm qua khi biết sự thật, Ngụy Tiêu rất tức giận.
Nhưng điều khiến anh ta càng tức giận hơn là việc Tiền Ngân Tử đã rời xa anh ta.
Anh ta từng nghĩ rằng Tiền Ngân Tử không quá quan trọng với mình. Nhưng khi cô thật sự rời đi, chỉ trong một ngày, anh ta đã không chịu nổi. Anh ta không muốn chia tay, không muốn mất cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta sợ mất một người đến vậy.
Trước đây, ngay cả khi còn thích chị gái Tiền Ngân Tử, anh ta cũng không hèn mọn cầu xin như thế này, dù cô ta cũng đã từng rời khỏi anh ta.
Tự tôn và kiêu ngạo của anh ta không cho phép mình làm vậy.
Nhưng bây giờ, anh ta chẳng còn quan tâm đến tự tôn hay kiêu ngạo nữa. Điều duy nhất anh ta muốn là Tiền Ngân Tử quay lại.
Nhìn Ngụy Tiêu trước mặt, Tiền Ngân Tử cảm thấy anh ta thật xa lạ. Từ khi nào anh ta lại trở nên thế này?
Anh ta đang cầu xin cô.
Cầu xin cô đừng rời xa anh ta.
Nhưng Tiền Ngân Tử không còn tình cảm, làm sao cô có thể quay lại với anh ta được chứ?
Cô ghét bỏ đẩy anh ta ra, nghiêm giọng cảnh cáo: “Không bao giờ có chuyện đó đâu, Ngụy Tiêu. Đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát vì anh quấy rối tôi. Tôi đã nói rõ là tôi không thích anh rồi, làm sao có thể quay lại với anh được.”
Lời nói lạnh lùng của cô khiến Ngụy Tiêu nghe như tiếng lòng mình tan vỡ. Tiền Ngân Tử quay lưng bước nhanh lên lầu.
Ngụy Tiêu đứng đó, nhìn bóng cô rời đi, cảm giác đau đớn như bị xé toạc. Tối hôm đó, Ngụy Tiêu đến quán bar uống say mèm.
Anh ta không muốn về nhà, vì trong nhà đầy dấu vết của Tiền Ngân Tử, về đến chỉ càng nhớ đến cô nhiều hơn.
Anh ta không thể làm được gì ngoài việc chuốc mình thật say.
Ngày hôm đó bị Tiền Ngân Tử từ chối phũ phàng, một cậu cả như anh ta làm sao chịu nổi sự nhục nhã này.
Bị cô chia tay, rồi lại bị từ chối khi đề nghị quay lại.
Trong lúc anh ta đang uống rượu, một cô gái tiến lại gần, tay vuốt ve đùi anh ta đầy vẻ quyến rũ.
Nhưng Ngụy Tiêu thấy phụ nữ lúc này chỉ càng khiến anh ta thêm phiền. Khi cô gái đến gần hơn, anh ta tức giận quát: “Cút!”
Cô gái ngỡ ngàng khi thấy anh ta chẳng hề nhận ra mình, sắc mặt cứng đờ, ấm ức hỏi: “Ngụy Tiêu, anh không nhớ em sao?”
Nghe vậy, anh ta liếc c ảô một cái nhưng hoàn toàn không nhớ ra. Không có chút ấn tượng gì, chỉ cảm thấy phiền.
Anh ta lùi người ra xa, bỏ mặc cô gái đứng đó.
Cô gái tức giận cắn răng. Tháng trước họ còn bên nhau, nhưng chỉ một lần gặp mặt rồi bị chia tay.
Họ chưa từng qua đêm với nhau, cô ả từng nghĩ mình may mắn khi tìm được một thiếu gia nhà giàu, bất kể việc anh ta đã có bạn gái. Cô nghĩ có bạn gái cũng chẳng sao, vì anh vẫn ra ngoài tìm kiếm những cô gái khác. Chẳng phải điều đó nghĩa là anh không yêu bạn gái sao?
Nhưng hôm đó, khi họ vừa đặt phòng khách sạn, Ngụy Tiêu nghi ngờ bạn gái mình ngoại tình nên bỏ cô ta lại đó và về nhà. Sau đó, anh ta không liên lạc với cô ả nữa.
Bị bỏ rơi như vậy, cô ta làm sao có thể cam tâm, nhất là khi đã nghĩ mình nắm chắc được một “miếng mồi béo bở”.
Cô ta mở điện thoại, lướt qua album ảnh.
Hôm trước, tại một buổi tiệc, cô ta đã vô tình nhìn thấy một cảnh tượng thú vị.
Cô ta từng gặp qua bạn gái Ngụy Tiêu với một người bạn thân của anh ta, vì thế vẫn còn ấn tượng.
Cô ta nghĩ chắc chắn Ngụy Tiêu không biết bạn gái và người bạn thân nhất của mình đã qua lại với nhau sau lưng anh ta.
Cô ả đưa điện thoại cho Ngụy Tiêu xem và nói: “Ngụy Tiêu, đây có phải bạn gái anh không? Còn đây là bạn thân của anh. Hai người họ đã bí mật qua lại sau lưng anh, anh có biết không?”