Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam
Chương 52
Nhóm người Tống Cảnh Hàn tụ lại bàn bạc kế sách, Liễu Tú Nhã lúc này nhìn về phía Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nói: "“Đêm nay hai anh theo em đến một nơi, chỉ riêng ba người chúng ta thôi”.
Mọi người còn lại trong nhóm nhất thời đồng loạt bắn ánh mắt về phía Liễu Tú Nhã, Ách___ Vì sao lời này nghe ra không được tự nhiên như thế nhỉ, Ngọc Lan Hân nghía nghía Liễu Tú Nhã, lại nhìn nhìn sang Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch, ừm, không lẽ Nhã tỷ có ham mê đặc thù.....
“Ánh mắt ấy là sao” Liễu Tú Nhã nhìn về phía Ngọc Lan Hân có ý cảnh cáo hỏi, tuy không biết cái cô bé này nghĩ gì nhưng nàng lại có một cổ cảm giác muốn hung hăng đánh cho mấy cái.
“Không có, không có” Dưới cường quyền chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngọc Lan Hân nào dám biện bạch, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa từng nghĩ.
“Kêu hai người ấy theo tôi đến trung tâm phân phối kho hàng một lần, kho hàng quá nhiều, tôi cần người canh giữ để tiện phân biệt hàng hóa bên trong, chúng ta không có thời gian thanh lý từng cái” Liễu Tú Nhã nghĩ bản thân phải giải thích một chút.
Mọi người đã rõ, bất quá vấn đề mới lại tới: “Ba người đi thế nào a.” Ngọc Lan Hân lại tò mò.
Phải biết rằng buổi tối là thế giới của tang thi, nó khiến cho năng lực của tang thi gia tăng trên ba thành, mà người thức tỉnh thì yếu đi ba phần.
“Buổi tối tôi sẽ có cách” Liễu Tú Nhã bàn giao câu nói này xong, tính lấy ra bữa tối để phân phát thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì lại quay đầu nói với Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch “Đúng rồi, trong bữa ăn tối, hai người tốt nhất ăn nhiều một chút. Đêm nay tương đối hao thể lực.”
Ách____Ngọc Lan lại hắc tuyến đầy đầu, thế nào lời này của Nhã tỷ lại giống đối thoại của đôi tình nhân lén hẹn hò thế nhể, ách___không đúng nếu là hèn hò thì phải là ba người cùng đến với nhau, vậy gọi là tập thể thì phải . . . Nỗ lực vứt bỏ mấy ý nghĩ đáng khinh trong lòng, Ngọc Lan Hân quay sang nhìn nhóm người Tống đội trưởng, quả nhiên mặt điều đen rồi.
Liễu Tú Nhã cùng Lý Ngự và Lâm Hạo Trạch trước ánh mắt giết người của mọi người, thật ra chỉ có nhóm người Tống Cảnh Hàn thôi, bước về hướng mấy kho hàng, bọn họ nhờ vào bóng đêm che dấu rất nhanh đã mất hút.
Ban đêm gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng mông lung. Đi trên đường, nghe tiếng tru liên tiếp xa xa, nếu là cô gái yếu ớt bình thường thì chắc đa sởn cả tóc gáy, Liễu Tú Nhã nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện nguyên con phố thực sự là bẩn loạn không chịu nổi, còn có vô số bãi máu khô màu đỏ đen. Liễu Tú Nhã nghĩ đến đám bánh bao ở đoàn xe cảm thán nói: “Không biết lúc nào mới có thể sinh hoạt bình an, có lẽ cả cuộc đời này cũng không có đi”.
Khi nhóm bánh bao chào đời hưởng thụ an bình không được bao lâu thì lại đụng mạt thế, nàng biết nếu trẻ em lớn lên trong thời bình thì có thể vui vẻ tung tăng đến trường, về nhà lại làm nũng với ba mẹ, các con của nàng thì chưa trưởng thành đã phải cấm vũ khí chiến đấu, nàng khó khăn lắm mới có được thân tình có lẽ bây giờ còn có cả tình yêu trong đó, nàng thật hy vọng có thể bảo vệ những tình cảm này.
Bước chân Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch thoáng dừng, Lâm Hạo Trạch giọng điệu chắc chắn: “Rất nhanh, tin tưởng bọn anh, bọn anh sẽ cho em một nơi gọi là nhà.”
Liễu Tú Nhã nhìn vẻ mặt khẳng định của Lâm Hạo Trạch cùng ánh mắt đầy ôn nhu của Lý Ngự. Nàng khẽ mĩm cười dịu dàng, sự vui sướng lan tỏa khắp đôi mắt, cả khuôn mặt dưới ánh trăng như phủ thêm một tầng ánh sáng khiến nó trở nên càng thêm mềm mại. Liễu Tú Nhã nhìn hai người đang ngây ngốc nhìn nàng thì càng cười rạng rỡ hơn, sau đó khẽ ừ nhẹ một tiếng đáp lại lời của Lâm Hạo Trạch.
Cảm nhận được sự vui vẻ của Liễu Tú Nhã, Lâm Hạo Trạch cùng Lý Ngự nhìn nàng càng thêm ôn nhu, quyến luyến.
Rất nhanh ba người đã tới kho hàng của trung tâm Quách Nhạc trấn, cửa vốn được thanh lý sạch sẽ vậy mà lại tang thi lại vây đầy lại. Liễu Tú Nhã làm như không thấy đàn tang thi chặn đường, cũng chẳng giảm tốc độ trực tiếp xâm nhập.
Lý Ngự không nhiều lời mà đi theo hắn biết với đám tang thi bình thường này đối với cấp 3 như tiểu Nhã cùng bọn hắn thì không đáng nhắc tới, nhưng động tĩnh kỹ năng của bọn họ rất lớn hắn sợ kinh động người khác, phải biết rằng bọn họ là lặng lẽ đến làm việc riêng.
Thế nhưng ngoài dự đoán, Liễu Tú Nhã vậy mà không hề phát ra tiếng động xông vào từ trong đàn tang thi, rõ ràng những tang thi đó đã công kích tới Liễu Tú Nhã, thế nhưng chính là một chút chuyện cũng không có. Nhanh chóng lướt qua, lưu lại tiếng tru đầy phẫn nộ.
"Năng lực mới của em” Lý Ngự nhịn không được hỏi.
“Ừ, sau khi hấp thu năng lượng của nhện nữ vương, em tiến cấp mới có được.” Liễu Tú Nhã cũng không giấu diếm.
"Em có thể trong thời gian ngắn vô hiệu hóa mọi công kích" Liễu Tú Nhã ngẫm nghĩ lại giải thích thêm.
Nhóm người Liễu Tú Nhã rốt cục dừng bước, đứng trước một hàng kho hàng chỉnh tề
“Em sẽ điều tra xem bên trong có gì, mấy anh phụ trách canh gác cùng ghi ghép” Liễu Tú Nhã lấy ra giấy bút, giao cho Lý Ngự.
Liễu Tú Nhã bắt đầu nghiêm túc điều tra hết thảy vật tư bên trong kho hàng.
Dù phạm vi linh thức của Liễu Tú Nhã cũng khá lớn, nhưng các kho hàng lại không phải nằm liền kề nên cũng phải mất một đoạn thời gian, ánh mắt nàng khi dùng linh thức thì sẽ chậm rãi biến đỏ nên người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ, sau hơn 4 giờ, Lý Ngự đều đã nhất nhất ghi chú rõ toàn bộ vật phẩm của kho hàng. Bất quá cho dù như thế, vẫn có 6 kho hàng không có cách nào xác định là cái gì.
Những kho hàng nơi đây rất hữu dụng, chỉ gạo thôi đã có sáu kho lớn, bột mì cũng có hai kho lớn, nơi khác là các loại lương khô, thực phẩm đóng gói, phối liệu dùng ăn vân vân. Cái gì cần có cũng có, còn có rất nhiều quần áo đệm chăn, các loại thiết bị điện gia dụng vân vân. Nói cách khác, phàm là thứ trong siêu thị có thì nơi đây không thiếu bất kỳ một loại nào, hơn nữa đều là lấy kho làm đơn vị.
Liễu Tú Nhã dừng lại việc tra xét, nàng cầm lấy bản ghi chép của Lý Ngự lựa chọn ra các kho hàng có chưa lương thực, Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch chỉ thấy Liễu Tú Nhã miệng lẩm nhẩm đọc mấy từ không hiểu được.
Sau khi hoàn thành xong chú ngữ thì Liễu Tú Nhã ra hiệu quay về, Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch không hiểu ra sao nhưng cũng theo nàng quay về con đường đến. Ba người rất nhanh lách qua đám tang thi về đến nơi cả đội đang ngồi, Liễu Tú Nhã ra hiệu mọi người ngủ đi, ngày mai sẽ rõ.
Sáng hôm sau, nhóm người Liễu Tú Nhã lục đục tập hợp, dự định lại đi tuần tra kho hàng, nhưng lần này bọn họ không phải chạy không có chủ đích nữa mà là dựa theo phân phó của Liễu Tú Nhã mà chọn kho hàng, Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nghi hoặc vô cùng vì những kho hàng mà bọn họ đi hoàn toàn không chứa lương thực hay những vật dụng cần thiết mà chỉ toàn dụng cụ, gia cụ linh tinh.
Đến buổi trưa thì tất cả bốn đội cùng tập hợp lại dùng cơm trưa,Nơi tập hợp vốn yên lặng, lúc này ồn ào tiếng người. Hóa ra nhóm đội viên thu thập vật tư đã trở về, đang ở bên trong ăn cơm nói chuyện phiếm.
Nhóm người Ngọc Lan Hân cầm phần cơm của mình, tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, vừa ăn vừa hiếu kỳ nghe bọn họ đến tột cùng đang nói chuyện gì.
Giọng nói lớn nhất là một đội viên của Hà Khải Phong, trong tay hắn ta giơ bầu rượu không rời thân của mình, ngửa mặt lên trời uống một hớp lớn, khi đã nghiện liền hung hăng nện bầu rượu lên bàn cơm: “Mợ nó, trung tâm hậu cần của Quách Nhạc trấn này quá kỳ quái, vật tư thực phẩm hữu dụng ít đến đáng thương, phần lớn đều vô dụng, còn có nhiều kho rỗng như vậy. . . Ngày hôm nay thiếu chút nữa lại làm việc uổng phí, nếu không phải sau cùng vận khí tốt chút, vừa vặn thanh lý một kho thức ăn đóng hộp thì sợ rằng hôm nay chúng ta lại không có thu hoạch, bất quá nơi đó thực vật cũng chỉ còn vài thùng”
Một đội viên ngồi cùng bàn cười khổ nói: “Đúng vậy, rất kỳ quái, vốn dự đoán đây là một trung tâm hậu cần đầy kho, không ngờ tới có nhiều kho rỗng như thế. Không biết mấy ngày kế tiếp sẽ thế nào, hy vọng kho hàng tiếp theo sẽ có kinh hỉ.” Thu thập sợ nhất là điểm ấy, liều sống liều chết chém giết tang thi, kết quả lại là công dã tràng, điều này thực đả kích a.
Khi Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nghe thấy kho rỗng rất nhiều, đũa trong tay dừng một chút, nhưng rất nhanh, hai người tiếp tục vùi đầu ăn cơm của của bọn họ.
Khổng Nhất Phàm ngồi đối diện Lý Ngự lại ý cười đầy mặt, anh có chút cười trên nỗi đau của người khác nói: “Chúng ta thì còn tốt, ngày hôm nay vừa vặn Liễu tiểu thư rảnh rỗi, thanh lý cũng nhanh, bất quá đội của bọn Lưu Thiệu Long thì thảm rồi. Nghe nói cả sáng nay bọn họ đều không tìm được thứ gì hữu dụng. . .”
“Tất nhiên rồi, nếu tốc độ của chúng ta giống bọn họ, kết cục cũng không có gì khác biệt.” Võ Dũng ngồi một hàng với Khổng Nhất Phàm cảm thấy đội của mình rất đáng kiêu ngạo, nếu không phải mọi người điều có thực lực, thanh lý nhiều hơn gần gấp 2 lần so với đội của Lưu Thiệu Long, sợ rằng nhà mình cũng không thu hoạch được gì nhiều.
“Bất quá, thực sự rất kỳ quái, rỗng thế nào cũng không có khả năng rỗng nhiều kho hàng như vậy.” một đội viên thuộc đội Lưu Thiệu Long ở một bàn khác dừng đũa nói ra nghi vấn của hắn.
“Chẳng lẽ trước đó đã có người thu thập?” Một trung niên nam nhân ngồi cùng bàn với tên đội viên kia nhịn không được nói ra cái nhìn của bản thân.
Lý Ngự nghe thế thì nhịn cười, đến cả người run lên, một chiếc đũa liền rơi lên bàn.
Võ Dũng săn sóc hỏi: “Thế nào rồi, Ngự ca”
Lý Ngự hít một hơi, cắn răng nói: “Không việc gì, ban nãy chân của anh đột nhiên co rút đau đớn, nhất thời không nhịn được.”
Lời nói của nam nhân trung niên làm cho cả nhà ăn chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đang suy nghĩ có phải có loại khả năng này hay không.
Lúc này, một tên đội viên của Lưu Thiệu Long ở gần góc cười nhạo một tiếng nói: “Thế nào có thể, chẳng lẽ con tang thi cấp ba kia là bày để xem. Không ai có thể thu vật tư dưới mí mắt của nó, huống hồ không phải chỉ thu một ích.”
Lời nói của tên đó làm tất cả mọi người thập phần tán thành. Đều cho rằng trước khi chưa giết chết con tang thi cấp ba kia, thì không có cơ hội thu vật tư.
Hà Khải Phong trầm ngâm một tiếng: “Cũng không hẳn vậy, trên đời này chủng loại dị năng rất nhiều, có lẽ sẽ có loại thuật ẩn thân gì đó. . . Không thể bài trừ loại khả năng này.” Hà Khải Phong suy nghĩ lại nghĩ tới một điều, “Còn có, sau khi Liễu tiểu thư thanh lý con tang thi cấp ba kia, tuy rằng ban ngày chúng ta đi ra thanh lý góp nhặt, nhưng buổi tối thì sao. Nơi đó lại không có người nào canh, ai cũng có thể đi vào. . .”
Lời này khiến cho tất cả mọi người cười lên, Khổng Nhất Phàm châm chọc: “Hà đội trưởng, buổi tối có hiệu quả tăng phúc đối với tang thi, mà đối với người thức tỉnh chúng tôi lại có áp chế, bình thường không có người ra ngoài. . . Điều này thực sự quá nguy hiểm.”
Tiếng cười vang của mọi người khiến cho sắc mặt Hà Khải Phong có chút khó coi, nhưng hắn tuyệt không từ bỏ ý nghĩ của hắn, lãnh ngôn cãi lại: “Phú quý cầu trong hiểm, có lẽ có người dám liều một phen. Huống hồ thứ như dị năng, ai cũng không biết đến tột cùng còn có loại nào, có lẽ có một loại dị năng có thể miễn trừ loại áp chế vào buổi tối kia. Càng có khả năng là quanh thân chúng ta còn một vị siêu cấp cường giả. Hay có lẽ còn có dị năng không gian, trực tiếp thu vào mà không kinh động bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tang thi.”
Lý Ngự bị lời này làm cho cả kinh ho khan lên, vội vàng lấy một chén canh bên cạnh uống. May mắn, người xung quanh đều bị lời nói của Hà Khải Phong làm cho rung động, không chú ý tới dị thường của hắn.
Lưu Thiệu Long trực tiếp vỗ một chưởng lên bàn, bát đũa chịu không nổi lực đạo này, nhao nhao nhảy lên: “Hà đội trưởng nói rất có đạo lý, trước đây trên tiểu thuyết vẫn luôn viết có dị năng không gian. . . Có lẽ bây giờ thực đúng là có.”
Mọi người trầm mặc suy nghĩ có loại khả năng này hay không. Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch không dấu vết liếc về phía Liễu Tú Nhã, thấy cô vẫn điềm nhiên mà nhai cơm thì cảm thấy buồn cười, tiểu Nhã này có tính da mặt dày hay không, làm chuyện trộm đạo này mà mặt không hề biến sắc.
“Bất quá, gã ta làm thế nào biết kho hàng nào hữu dụng, kho hàng nào vô dụng chứ” Lưu Thiệu Long cũng từng nghĩ tới điểm ấy, nhưng vị trí kho rỗng không có quy tắc, đông nhảy một cái tây nhảy một cái, tuy rằng không biết những kho rỗng đó đến tột cùng có vật gì, nhưng để lại cơ bản đều là những thứ vô dụng. Đương nhiên bên trong cũng có kho gạo, thực phẩm nhất định cần, chẳng qua không nhiều mà thôi.
Lời nói của Lưu Thiệu Long lại làm mọi người lâm vào hoang mang, nhao nhao nghị luận: Đúng vậy, có không gian nhưng làm sao biết thứ bên trong là gì.
Đừng nói là kiểm tra từng nơi, thật sự coi con tang thi cấp ba kia là phông nền sao.
Nếu nói là sau khi giết tang thi cấp ba, buổi tối ẩn núp, vậy không rõ nội dung kho hàng thì gã ta lựa chọn thu thập như thế nào.
Chẳng lẽ là xem vận khí.
Không có khả năng, vậy không bằng thu toàn bộ còn thỏa đáng hơn, sao còn lưu lại đồ.
Không gian có hạn chế. Vậy lại quay về vấn đề ban đầu, gã ta làm thế nào biết thứ bên trong là gì để chọn lựa.
Còn có còn có, cửa kho hàng tuyệt không phải mỗi cái đều mở, có rất nhiều kho hàng còn khóa cũng rỗng. Hơn nữa khóa là sẵn có không phải sau này mới đặt lên.
Cho dù cửa mở, bên trong không có đồ, nhưng tang thi một con cũng không ít, khẳng định không ai đi vào.
Còn có a. . .
Mọi người dự đoán thế nào, giải thích thế nào cũng không thể toàn vẹn kín kẽ. Sau cùng, suy đoán dùng dị năng không gian thu thập được đề xuất ban nãy không thành lập.
Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nghe mọi người nghị luận, cúi đầu dùng sức nhịn xuống tiếng cười sắp phun ra. Kỳ thực chân tướng chỉ có một, một người có được năng lực thấu thị, lại có cả năng lực không gian có thể cách không thu vật tư, cùng với hai người canh gác cùng ghi chép. Ba người hợp tác làm ra đại án kinh thiên này.
Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch hiện giờ đã rõ dị năng không gian cực kỳ biến thái của Liễu Tú Nhã.
Dị năng không gian của Liễu Tú Nhã tuyệt không phải chỉ có năng lực dự trữ đơn thuần, tuy rằng năng lực dự trữ không gian của Liễu Tú Nhã ở trong mắt bọn họ cũng đã thuộc về cái loại siêu cấp biến thái, hiện giờ lại thêm cái loại phương thức cách không lấy vật phạm vi lớn, lượng dự trữ vô hạn đó. . . không thể không nói, tiểu Nhã nhà bọn họ quả thật không thể dùng năng lực người thường để suy xét.
Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh, Hạ Hầu Nghị cùng nhóm người Ngọc Lan Hân ngồi gần hai người Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nhất đương nhiên nhận ra biến hóa nhỏ của bọn họ, đặc biệt là sức quan sát sắc bén như đám người Tống Cảnh Hàn.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lý Ngự nhịn cười muốn nội thương liền cố giữ vững phong thái, đánh một cái ánh mắt cho bọn họ rồi liếc sang ám chỉ nhìn về phía Liễu Tú Nhã.
Mọi người lúc này mới như bừng tỉnh, nhớ ra việc buổi tối, suy xét lại sau đó cũng giống Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch điều liều mạng mà nhịn để không làm ra hành vi khác người.
Liễu Tú Nhã nghiễm nhiên một bộ lạnh nhạt như bình thường không có một tia biến hóa nghênh đón mấy ánh mắt của bọn Tống Cảnh Hàn cùng nghe mấy tiếng phân tích của nhóm người bên kia.
Nàng thật không cảm thấy bản thân làm việc có gì sai, tang thi là nàng thanh lý, nên kho hàng vốn thuộc về nàng, nàng cũng không phải toàn bộ thu hết mà chỉ lấy đúng phần của nàng nên được thôi.