"Trì Thành."
Nhiễm Khiết Nhất kêu một tiếng, Trì Thành mới ngước mắt nhìn cô ta, như cũ không nói lời nào.
Nhiễm Khiết Nhất không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh như vậy đưa mắt nhìn, do dự một chút nói: "Em muốn uống nước."
Trì Thành theo lời rót chén nước đưa cho cô ta, sau cũng không rời đi, mà là kéo cái ghế, trực tiếp ngồi ở giường bệnh bên cạnh.
Nhiễm Khiết Nhất sắc mặt vui mừng miêu tả sinh động một chút, Trì Thành cũng đúng lúc này mở miệng: " Nhan Nhan nhà tôi tính tình nóng nảy, nói chuyện có chút ngang, thật ra thì cô ấy cũng không có ác ý gì."
Âm sắc của anh vững vàng ngoài dự tính, trên mặt càng thêm một mảnh lạnh nhạt. Nhiễm Khiết Nhất bỗng dưng ngừng thở, nhìn chằm chằm vào anh, một hồi lâu mới cưỡng ép mình hỏi ngược lại: "Anh mới vừa rồi ở ngoài phòng bệnh đã nghe cô ấy nói với em mấy cái lời kia sao ?"
Anh cụp mí mắt xuống, coi như là cam chịu.
"Cô ấy hận em không thể chết ngay lập tức, vậy mà có thể kêu không có ác ý?" Nhiễm Khiết Nhất thanh âm bắt đầu run rẩy, ánh mắt giòn đến vừa đụng liền bể.
Trì Thành đối với lần này từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Tính khí nóng nảy của cô ấy đều do anh cưng chiều mà ra , anh nên thay cô ấy hướng em nói xin lỗi."
Trì Thành vẫn như cũ mỉm cười, nhưng Nhiễm Khiết Nhất nhìn gương mặt tươi cười của anh chậm chạp rơi vào hầm băng.
Anh từng cho là có thể sắp xếp ổn thỏa quan hệ mọi người, kết quả chỉ có thể chứng minh anh đánh giá cao mình, nếu như cần phải tổn thương nhất, vậy anh chỉ có thể ——
Trì Thành đứng lên, khom người thay Nhiễm Khiết Nhất chỉnh lại góc chăn, theo sát phía sau chăm sóc từng li từng tí, cũng là quyết định một câu: "Dưỡng bệnh cho tốt, chúng tôi về sau cũng sẽ không trở lại quấy rầy em."
Nhiễm Khiết Nhất ngơ ngác.
Cô không có nghe lầm, anh nói là"Chúng tôi" . . . . . .
"Bang" một tiếng, vỡ vụn không chỉ có cốc nước trong tay rơi xuống đất, còn có ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của cô ta.
Nhiễm Khiết Nhất khó khăn tìm về thanh âm của mình: "Anh cam kết sau này chăm sóc em . . . . . ."
Trì Thành xoa nhẹ mái tóc Nhiễm Khiết Nhất, hình ảnh trong đầu hiện ra là má phải Thì Nhan sưng đỏ, "Anh cũng đã từng cam kết qua không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cô ấy."
Anh chỉ là bình tĩnh trần thuật sự thật, không thấy nửa điểm tức giận, chỉ bình thản nói , làm Nhiễm Khiết Nhất đọc ra một câu: Anh, muốn vĩnh viễn rời xa cô.
Nhiễm Khiết Nhất phản ứng bắt lại cánh tay của anh, nhưng chỉ là bị anh đẩy tay ra.
"Ba anh thấy không phải hộ lý chỉ định lại không yên tâm, về sau đổi hộ lý cao cấp của ông chăm sóc em. Anh biết em cùng mẹ kế quan hệ không tốt, anh mang Nhiễm Nhiễm đi cùng, sẽ không đưa nó trở về Singapore, điểm này em yên tâm."
Nhiễm Khiết Nhất nhìn người đàn ông này đi tới bên cửa, bước chân của anh vẫn tao nhã, bình tĩnh như vậy, khí tích tụ ở ngực không cách nào thoát ra, cô ta bỗng nhiên phất tay đấy rơi đồ vật đặt trên tủ đầu giường: "Trì Thành làm sao anh có thể tuyệt tình như vậy?"
Giọng nói Trì Thành bình tĩnh kỳ dị lấn át chứng cuồng loạn của cô ta, ở trong không khí vọng về, thật lâu không ngừng: "Anh hiện tại mới phát hiện ra mình thật ra thì không có năng lực bảo vệ mọi người, nếu như vậy, anh cũng chỉ có thể lựa chọn ích kỷ."
"Cạch" , cửa phòng khép lại, Nhiễm Khiết Nhất cảm thấy đó thanh âm bị phán tử hình của người đàn ông này cho mình.
Trì Thành đứng ở trên hành lang nghiêng dựa tường, tự trách lại giống như vũng lầy, cắn nuốt sạch tâm trí mình.
Trời bên ngoài bắt đầu thay đổi, bất giác mưa như trút nước, tiếng mưa như tiếng vang kéo thần trí Trì Thành trở về, anh đứng trên hành lang nhanh chóng đi xuyên qua, hướng bãi đậu xe đi đến.
Trì Thành lên xe đã là lúc cả người ẩm ướt, anh mở cần gạt nước ra, đang muốn phát động xe, bất ngờ trông thấy dừng ở cách đó không xa, xe của Thì Nhan.
Trì Thành cả người căng thẳng, lập tức gọi điện thoại cho Thì Nhan.
Cô không nhận.
Xe thể thao màu bạc lao nhanh giữa màn mưa như trút, Bùi Lục Thần không nhịn được nghiêng đầu nhìn Thì Nhan một cái, chỉ thấy người phụ nữ này nhắm hai mắt ôm dây nịt an toàn, mặc dù mặt không chút thay đổi, động tác ngủ lại như trẻ con.
Điện thoại di động của cô một mực trong túi xách kêu, cô không nhận, cũng làm như không liên quan.
Có lẽ thấy tầm mắt của hắn quấy rầy mình, Thì Nhan đột nhiên mở mắt, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: "Dừng xe."
Mới vừa trải qua đủ loại yêu cầu của cô xong, Bùi Lục Thần cũng không dám chậm trễ.
Xe mới vừa dừng hẳn, cô liền đội mưa xông ra ngoài, Bùi Lục Thần không còn kịp đưa cây dù lên nữa, cô rất nhanh chạy vào khách sạn bên đường. Bùi Lục Thần đi xuống đuổi theo, ở đại sảnh khách sạn tìm được cô.
Thì Nhan cầm thẻ mở cửa phòng vào thang máy, mắt thấy cửa thang máy sẽ phải đóng, trong khe cửa chặn vào một cái tay , cửa thang máy bị đẩy ra, Bùi Lục Thần bên ngoài nghiêng mình đi vào, động tác làm liền một mạch, Thì Nhan không còn kịp đá hắn ra ngoài, thang máy đã bắt đầu vững vàng đi lên.
Hắn vẫn đi theo phía sau mình, Thì Nhan vào phòng, tay hắn chống lại trên cửa, nghiên cứu.
"Có phiền hay không?"
Người phụ nữ này sắc mặt biến đổi khá nhanh, mới vừa rồi vẫn còn ở trước mặt hắn khóc, giờ phút này dáng vẻ chống cự hắn ở ngoài cửa cần bao bướng bỉnh thì có bấy nhiêu bướng bỉnh.
"Tôi đều ướt thành ra như vậy rồi, cô lại không thể cho tôi mượn chiếc khăn lông dùng một chút?" Bùi Lục Thần nhăn trán ủ ê.
"Vô lại." Thì Nhan mắng.
"Máu lạnh." Bùi Lục Thần đáp trả.
Cô bất đắc dĩ cho hắn vào cửa, ném chiếc khăn lông cho hắn, hắn ngồi ở cuối giường, tiếp được khăn lông cũng không lau tóc: "Tại sao không trở về nhà?"
"Chuyện không liên quan đến ngươi."
"Cùng anh ta cãi nhau?"
". . . . . ."
"Coi như người lớn có lỗi, nhưng đứa bé là vô tội."
"Ngươi mà nói thêm một chữ nữa thì cút cho ta."
Thì Nhan cầm túi đập hắn, đồ rớt ra, điện thoại di động của cô rơi vào trên đầu gối Bùi Lục Thần. Điện thoại rơi xuống, chưa kịp cầm, đúng lúc lại có một cuộc điện thoại gọi đến, Bùi Lục Thần ngước mắt nhìn cô, đè xuống nút trả lời.
"A lô?"
Hắn vừa mới nói một chữ liền bị Thì Nhan giựt lại điện thoại di động.
Thì Nhan lúc này định tháo pin điện thoại ra.
Thấy hắn mở miệng như muốn nói chuyện, Thì Nhan quay đầu bước đi, một giây kế tiếp lại bị lời của hắn giữ lại——
" Thời điểm mẹ sinh ra tôi vì khó sinh mà chết. Tôi nghe cha nói, lúc ấy hắn nghĩ bảo vệ mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại kiên trì muốn bảo vệ đứa nhỏ, nên tôi mới có thể ra đời."
Thì Nhan nhất thời trố mắt, Bùi Lục Thần đi tới phía sau cô, cô cũng không có phát giác.
Bùi Lục Thần xoay vai cô lại, đối mặt với cô, nghiêm nghị mà nói: "Nếu như con của cô lớn lên sau này ưu tú giống như tôi, cô bây giờ không cho nó cơ hội ra đời, về sau tuyệt đối sẽ hối hận."
Thời khắc nghiêm chỉnh như thế hắn cũng không quên khoe khoang một phen, Thì Nhan đẩy tay của hắn ra, ngồi bên cạnh kệ TV, nhíu mày.
Có mấy lời, như nhẹn ở cổ họng, Thì Nhan phát giác tâm tình tự làm khổ như trút ra, lại mơ hồ sảng khoái, "Tôi không muốn đứa bé ra đời lại có gia đình không hoàn chỉnh."
"Không phải đoạn thời gian trước vẫn còn ở trước mặt tôi ngọt ngào, không phải anh ta thì không thể? Như thế nào mà hiện tại huyên náo không thể không ly hôn? Chồng của cô rốt cuộc phạm vào cái lỗi gì, không đáng tha thứ như vậy?"
Bùi Lục Thần tự giác lời nói cũng không nặng, thấy cô đột nhiên khẽ phát run mới phát giác không ổn, đáng tiếc đã nói rồi, nước đổ khó hốt.
Người này rũ mí mắt xuống, không lên tiếng.
Có đáng giá tha thứ hay không?
Lời của Bùi Lục Thần chiếm cứ ở trong đầu Thì Nhan, quanh quẩn không đi.
Bùi Lục Thần muốn lên tiếng an ủi, mở miệng lại cảm giác không ổn. Xa cách, bình tĩnh như cô, cũng có thời điểm tâm hoảng ý loạn như vậy, Bùi Lục Thần trong lòng có chút cảm thông, càng nhiều hơn là chưa bao giờ có thương xót, hắn đang ghen tỵ với người đàn ông có thể biến cô thành như vậy.
Bùi Lục Thần cho cô danh thiếp, "Có chuyện gọi điện thoại cho tôi, tôi có bằng tư vấn tâm lý, vẫn còn chưa có hết hạn."
Thì Nhan không có phản ứng. Ở trước mặt cô, hắn rời đi, luôn là lặng yên không một tiếng động.
******
Trì Thành điện thoại cầm lên lại để xuống, nắm điện thoại trong tay, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, cuối cùng không gọi lại nữa.
Âm thanh "A lô" kia , rõ ràng là Bùi Lục Thần.
Bùi Lục Thần. . . . . .
Trì Thành mãnh liệt thắng xe, vốn là xe đang chạy tới hướng nhà trọ Tịch Thịnh, bây giờ lại quay đầu đi.
Anh gọi điện thoại cho Hạ tài xế , mới biết Nhiễm Nhiễm còn ở phi trường không đi.
Trì Thành chạy tới phi trường thì chuyến bay thật ra đã đến từ lâu, anh đã muộn gần hai giờ, đứa bé không thấy anh đến, không chịu dịch bước, Trì Thiệu Nhân dụ dỗ thế nào đều vô dụng.
Vừa thấy được Trì Thành, Nhiễm Nhiễm liền giang hai cánh tay muốn anh ôm. Đứa bé rất nhẹ, mềm mại ôm vào trong ngực như bông hoa đường, ngay cả vị ngọt hơi thở cũng giống.
Trì Thành trên người chỉ mang theo điện thoại di động cá nhân, mã số chỉ có Thì Nhan biết, Trì Thiệu Nhân trước đó liên lạc không được, giờ phút này nhìn thấy Trì Thành, sắc mặt không tốt: "Không phải nói không rãnh tới đón cơ sao?"
Ngại vì đứa bé ở đây, Trì Thiệu Nhân không có nhiều lời, ngược lại đi dỗ đứa bé: "Buổi tối đến chỗ ông được không?"
Nhiễm Nhiễm mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, ôm chặt cổ Trì Thành, đầu chôn xuống. Trì Thiệu Nhân cảm giác đứa nhỏ này nhìn hết sức hợp mắt, va chạm với đứa bé này cũng không giận.
"Vậy. . . . . . đến ở nhà chú Trì?"
"Rất bất tiện." Trì Thành cự tuyệt.
Trì Thiệu Nhân nghe vậy, giọng nói có phần run sợ, "Là do cô Thì Nhan đó?"
Trì Thành không có đáp, ôm đứa bé muốn đi lên xe Trì Thiệu Nhân. Nhiễm Nhiễm thân thể nhỏ bé còn chưa có ngồi vững vàng, nhìn về phía Trì Thành nói: "Cô đó đã nói muốn dạy con chơi trò chơi."
Trì Thành sửng sốt, cười: "Vậy sao?"
"Con cùng cô đó đã nói rồi mà, chính là ở bệnh viện lần trước."
Nghe được lời này sắc mặt Trì Thiệu Nhân trầm xuống, khóe miệng Trì Thành ngược lại nhẹ treo , "Chờ con gặp mẹ con xong, nói bác Hạ lái xe đưa con tới có được hay không?"
"Chú Trì không cùng con đi gặp mẹ con sao?"
Trì Thành lấy mỉm cười thay thế ngôn ngữ, siết chặt mặt đứa bé, thay nó đóng cửa xe.
Mưa như trút nước, không có dấu hiệu giảm bớt chút nào, Trì Thành lái xe ở trong mưa đi xuyên, cơ hồ bị lạc.
Ích kỷ đến nỗi chỉ muốn mến yêu một người, hóa ra, anh cũng không phải người duy nhất. Sự thật này, anh cơ hồ không cách nào chịu đựng.
******
Thì Nhan vẫn ở trong khách sạn đến đêm 30.
Điều hòa tâm tình thích hợp có rất nhiều, say sưa đánh một trận quyền, hay là thu nạp thức ăn ngon nhồi vào dạ dày bản thân, nhưng tình trạng cô như bây giờ , chỉ có thể tận lực kiềm chế.
Tịch Thịnh trở về Vô Tích, lễ mừng năm mới tu sửa tình cảm cha con, Thì Nhan là người mang hận, bố dượng họ Tịch đánh thắng cô mấy lần, cô nhất nhất nhớ, hạ quyết tâm, dứt khoát tạm thời cùng Tịch Thịnh không liên lạc.
Pháo hoa đêm 30, thật là đẹp, Thì Nhan ngồi ở cuối giường, cách cửa sổ sát đất lặng lẽ thưởng thức. Mở ti vi đổi mấy đài, đều là tiết mục cuối năm, định không nhìn.
Hoang vu, giờ phút này cô thầm nghĩ đến từ này.
Thì Nhan mấy ngày qua lần đầu tiên mở điện thoại di động, vô số điện thoại cùng tin nhắn chen chúc mà vào, cô không nhìn hết thảy, biên soạn một cái tin nhắn: Năm mới vui vẻ.
Đơn giản bốn chữ, nhưng không biết muốn gửi cho người nào.
Vất điện thoại di động đi tắm, vạch ra sương mù trên gương, người trong gương, da trắng nõn, đường cong lả lướt, có chút hơi gầy, bụng hết sức bằng phẳng.
Ai có thể nhìn ra cô đang mang thai một đứa bé?
Mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa, phục vụ được phép đưa tới y phục giặt khô , cô bao lấy khăn trùm đầu đi ra cửa, đứng ở ngoài cửa cũng là, Bùi Lục Thần.
Bùi Lục Thần tựa hồ so với cô còn kinh ngạc hơn: "Cô thật dự định vẫn ở nơi này."
Thì Nhan chỉ mở hé cửa, không cho hắn đi vào: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi mới từ Bắc Kinh trở lại, muốn nhìn một chút có phải hay không còn chưa có về nhà. Không phải là tôi nói , cô cũng không phải là cô gái mười mấy tuổi, làm sao lại mê rời nhà ra đi hoang như vậy?"
"Tôi rất ổn, anh đi đi." Thì Nhan nói xong muốn đóng cửa.
Bùi Lục Thần lập tức chắn lại cửa: "Nhìn tôi đặc biệt mạo hiểm thoát việc bị ông ngoại đập bể đầu bay trở về thăm cô, mở cửa ra, được không?"
Thì Nhan đang do dự , hắn đột nhiên trên tay một hồi cậy mạnh, bất ngờ đẩy cửa ra. Thì Nhan thiếu chút nữa đụng vào trên tường, bị hắn chặn ngang giữ eo mới đứng vững.
"Cẩn thận chút." Bùi Lục Thần còn nói lớn hơn.
Bùi Lục Thần dẫn theo hai bao đồ lớn , thức ăn, rượu, pháo hoa. . . . . . Giống nhau không ít.
"Anhtới nơi đây phá à."
"Đồ ngốc, tôi làm những đồ chơi này còn không phải là vì trêu chọc cô vui vẻ?" Bùi Lục Thần hai tay giơ lên, hết sức vô tội, "Lòng tốt lại bị coi là xấu xa."
Thì Nhan không tâm tình cùng hắn tranh cãi, hắn cũng ngay sau đó đang nghiêm sắc mặt: "Đứa bé vẫn còn chứ?"
Dự đoán người phụ nữ này không có trả lời, Bùi Lục Thần cũng không giận, khuôn mặt tươi cười lại gần: "Tôi đây mấy ngày cẩn thận nghĩ qua, phá bỏ đứa bé cũng được, cô cưới tôi, cùng tôi, chúng ta cả đời trải qua thế giới hai người."
Thì Nhan sợ thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, cợt nhã như vậy, cô ngược lại cảm thấy dễ ứng phó.
"Thu lại ảo tưởng đi, ngày mai tôi sẽ về nhà."
Thấy cô rốt cuộc cười, Bùi Lục Thần trong bụng buông lỏng, hắn xoa xoa mặt, thì ra là lúc như đưa đám mình còn phải miễn cưỡng cười, như thế mệt mỏi sợ.
"Hòa thuận ?"
"Anh ta tha thứ cho tôi một lần, tôi hiện tại cũng hào phóng một lần, coi như vì đứa bé của tôi."
Cô một thân áo tắm thuần trắng, vẻ mặt coi như không màng danh lợi, Bùi Lục Thần phát hiện mình không cách nào nhìn thẳng, cúi đầu sửa sang lại pháo hoa: "Đi, tìm chỗ ngồi để bắn pháo hoa ăn mừng."
Hắn như cuộn phim nói xong hết sức hào phóng, Thì Nhan bị hắn ảnh hưởng, nội tâm lo lắng rốt cuộc thả lỏng, mây mù bay đi còn lại trời sáng.
Trì Thành, em chỉ hào phóng lần này, còn lần nữa. . . . . .
Thì Nhan sáng sớm ngày thứ hai về nhà, năm mới một cái đầu tiên nhìn thấy người quen dĩ nhiên lại là Trì Thiệu Nhân. Cô lúc ấy để Taxi dừng ở dưới lầu nhà trọ , còn chưa xuống xe, liền nhìn đến từ sau đầu vượt qua mà lên một chiếc Benz dừng ở phía trước không xa chỗ đỗ xe, Trì Thiệu Nhân xuống xe nhanh hơn cô một bước.
Cái thần sắc vội vàng kia rơi vào trong mắt Thì Nhan, không có kích thích nửa điểm gợn sóng.
Oan gia ngõ hẹp, Thì Nhan không muốn cùng ông ta chạm mặt, xin người tài xế quay đầu, trở về nhà mình.
Cái chìa khóa mới vừa chen vào vào ổ khóa, cửa lại từ bên trong bỗng nhiên kéo ra.
Tịch Thịnh vừa thấy cô, trên mặt vẻ mặt mấy độ biến ảo, mới vừa có điều buông lỏng lại lần nữa căng thẳng, xốc lên cánh tay của cô liền hỏi: "Cái người này vài ngày đã chạy đi đâu, Trì Thành như người điên một dạng tìm chị khắp nơi!"
"Em trước. . . . . ."
"Anh ấy đã xảy ra chuyện chị có biết hay không?"