Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Lần này anh sẽ không bỏ chạy. Anh không xin lỗi trực tiếp nhưng đã nhìn nhận mình cần phải sửa đổi. Và có vẻ anh thực lòng làm như thế.

Buổi tối hôm sau, Diane đứng ở cửa Phòng Areadne theo dõi em chồng cũ chơi bài faro. Dường như gã cũng không tài ba hơn người anh quá cố. Điều duy nhất có thể ngăn Anthony hoàn toàn sụp đổ cho đến lúc này là vì gã không có nguồn tiền dồi dào để phung phí.

“Đến giờ hắn đã thua bao nhiêu rồi?”

Giọng nói trầm ấm kéo dài sau lưng khiến cô rùng mình khoan khoái. Cô cứng rắn phớt lờ cảm giác đó. Oliver có thể tuyên bố anh không bỏ chạy nhưng anh đã không hỏi xem cô có muốn anh hay không. Dĩ nhiên vào thời điểm mà câu trả lời sẽ là một tiếng “Có” mạnh mẽ thì cô càng có lý do để đợi cho mọi việc ổn thỏa và cô tỉnh táo trở lại.

“Theo em biết”, cô lặng lẽ nói, “hắn đã thua xấp xỉ một ngàn tám trăm bảng.”

“Đó là lý do tại sao anh nhờ Manderlin ngồi vào bàn của hắn, Jonathan là tay chơi bài đúng luật nên Cameron sẽ không nghĩ câu lạc bộ lừa hắn hoặc cả bàn.”

“Làm sao anh biết hắn sẽ thua mãi?”

“Anh đã thấy hắn chơi rồi. Hắn không có tài cán gì cả.” Bàn tay Oliver lướt qua váy cô.

“Cái tài cá cược mà không thua hết mọi thứ phải không?”, cô hỏi, đấu tranh với thôi thúc dựa lưng vào anh.

“Cái tài biết được khi nào nên ngừng chơi.”

“Thưa phu nhân.”

Giật mình, cô quay lại nhìn thấy Juliet trong bộ đồng phục vàng đen sắc nét đang tiến lại gần. Bất cứ chuyện gì khiến cho nữ quản gia rời bỏ vị trí vào lúc bận rộn nhất trong buổi tối không thể là điều tốt được. “Có chuyện gì vậy Juliet?”

“Phu nhân Dashton đang ở bên ngoài. Bà ta và đám bạn mang theo biển hiệu và đuổi đánh bất kỳ ai đi vào câu lạc bộ.”

“Đuổi đánh ư?” Oliver lặp lại, tay anh làm động tác đưa ngang cổ một cách khoa trương. “Lạy Chúa.”

“Anh có thể không đếm xỉa đến ý kiến của Phu nhân Dashton nhưng những người ở đây thì có.” Diane bước ngang câu lạc bộ, đi ra ngoài, Oliver và Juliet bám theo sít sao. Cô đã biết mình sẽ phải đương đầu với Phu nhân Dashton và Hội Phụ Nữ Đứng Đắn của bà ta, nhưng ngay thời điểm này thì thật quá tệ.

“Anh có thể góp ý là một đàn ngựa chạy tán loạn sẽ giải tán được đám đông không?”

Diane cố nhịn cười. “Em sẽ ghi nhớ. Nhưng anh ở lại đi, Oliver. Nếu có ai bị Hội Phụ Nữ Đứng Đắn ghét hơn em thì chắc là anh đấy.”

Jenny đã chờ sẵn trong tiền sảnh. “Vài quý ông đã dừng trên lối đi và chợt nhận ra họ còn công việc ở nơi khác”, cô báo cáo. Mắt cô nhìn Oliver. “Anh không nên ra ngoài đó.”

“Tôi nghe rồi.” Anh cúi đầu. “Anh nghĩ mình sẽ đi xem ông bạn tốt Cameron chơi bài. Anh sẽ cho em lời khuyên mà có vẻ em không cần: Đừng biến họ thành kẻ địch, Diane, bằng không họ sẽ không bao giờ để yên cho em và câu lạc bộ.”

Cô rướn một bên mày. Không, cô không cần lời khuyên đó nhưng chí ít nó cũng hợp lý. “Đừng để Anthony cầm tiền rời khỏi đây, bằng không hắn sẽ không cần đến chúng ta nữa.”

Oliver toét miệng cười. “Có lý đấy. Chúc em may mắn.” Anh quay vào bên trong câu lạc bộ.

“Đồ kiêu căng”, Jenny lầm bầm.

“Ít ra anh ta đang cố tỏ ra hữu ích”, Diane ghi nhận, mỉm cười với ngài William Jensen lúc ông ta cau có đi vào tiền sảnh. “Chào ngài.”

“Mụ quỷ cái kia ném trứng vào tôi”, ông ta gầm gừ.

“Tôi sẽ lo liệu, thưa ngài.”

“Chắc chắn phải thế.”

Thật là thô lỗ. Ông ta vừa tiến thêm một bước để bị đá ra khỏi câu lạc bộ. Cô sẽ lo chuyện đó sau. “Jenny, cô có thể kín đáo lẩn vào đám đông không?”

“Dĩ nhiên. Cho tôi một phút.” Genevieve đi về phía lối vào khu vực dành cho người hầu ở bên hông ngôi nhà.

“Xin hỏi”, Juliet nói, “phu nhân sẽ làm gì?”

“Dùng họ để giúp câu lạc bộ.”

Diane đếm hết một phút, cho Jenny thêm vài giây rồi kéo cửa trước và bước ra ngoài.

Hai tá phu nhân hiên ngang đi qua đi lại trên phần đường cho xe vào nhà. Vài người trong số họ cầm bảng gỗ có khẩu hiệu. Dưới ánh đèn mờ mờ thì đọc được chúng là cả một kỳ công nhưng cô vẫn xoay xở được. Câu cô thích nhất là: “Một nhà thổ thì nói thế nào cũng vẫn là một nhà thổ”, sau đó là “Chỗ của phụ nữ là ở nhà của chính cô ta.” Bọn họ không nhận ra mà cũng không bận tâm rằng nơi này đích thực là nhà cô. Và nó cũng là nhà của tất cả các cô gái làm cho cô. Họ là gia đình mới hết sức bất thường của cô.

“Phu nhân Dashton”, cô gọi.

Nữ tử tước, dẫn đầu một tràng “Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ” nhắm về phía các cỗ xe đi ngang qua, quay lại nhìn cô. “Phu nhân Cameron”, bà ta nói với giọng quan tâm. “Tôi ngạc nhiên khi thấy cô đủ can đảm để chường mặt ra.”

“Dường như chúng ta có bất đồng”, Diane đáp và tiếp tục tiến lại gần.

“Dĩ nhiên là thế. Cô mời chồng chúng tôi đến nơi này để lấy tiền của họ và để phụ nữ quyến rũ họ.”

Đám đông nho nhỏ xì xào chế giễu.

“Chà, tôi có thể nói với bà chúng tôi lấy rất ít nếu so với số mà họ đã thua vào tay nhau, hoặc là không ai trong số họ được chạm vào nhân viên của tôi nhưng rõ ràng bà không muốn nghe. Vậy nên tôi có một đề nghị cho bà.”

“Cô nói gì tôi cũng không muốn nghe.”

“Vào một buổi chiều Chủ nhật hàng tháng, tôi sẽ mở Tantalus cho các bà. Tiền thu được trong thời gian đó sẽ được quyên từ thiện tùy ý các bà. Hoặc bà có thể dùng căn nhà này để tổ chức bữa trưa hoặc các sự kiện từ thiện khác vào ngày đó. Trừ phi các bà chỉ nói suông ở đây và không thực sự muốn làm chuyện có ích.”

“Sao cô dám?”

“Tôi đang che chở một số quý cô được giáo dục tốt nhưng ngẫu nhiên lại không có cuộc sống may mắn như tôi và các bà. Đó là lý do tại sao tôi dám làm.”

“Cô chỉ giỏi nói. Tôi rất nghi ngờ.”

Diane rút ngắn khoảng cách giữa cô và nữ tử tước rồi hạ giọng. “Tôi sẽ không ngoảnh mặt trước một cơ hội làm việc tốt, thưa phu nhân. Đặc biệt là khi lựa chọn thay thế là đứng trong bóng tối hò hét người khác và không đạt được gì cả.” Cô ngước lên trời. “Và khi mưa sắp trút xuống.”

“Các buổi phản đối của chúng tôi sẽ không kết thúc trong tối nay.”

“Và nếu bà thành công thì Tantalus sẽ đóng cửa, rồi tất cả các quý ông đây sẽ cược tiền vào nơi khác và bị quyến rũ bởi mọi cô gái xinh đẹp đi ngang qua. Còn các bà sẽ không có một sự kiện từ thiện hàng tháng.”

“Cô nghĩ sẽ mua chuộc được tôi ư?”

Diane cúi đầu. “Tôi nghĩ để tiếp tục kinh doanh và bảo vệ nhân viên của mình thì tôi sẵn sàng giao câu lạc bộ và một phần thu nhập để bà sử dụng. Không phải mua chuộc mà là thỏa thuận vì lợi ích đôi bên.”

Phu nhân Dashton nhìn cô một lúc. “Tôi nghĩ cô sẽ xem thường tôi nếu tôi từ chối thỏa thuận này.”

“Nếu bà muốn tiếp tục mối bất hòa này thì tôi sẽ là một đối thủ đáng nể đấy”, Diane thận trọng nói. Và là người không chịu rút lui.

“Vậy mà họ bảo chỉ đàn ông mới đủ trình độ đàm phán và quản lý đất nước”, nữ tử tước nhận xét, sự hài hước ngắn ngủi hiện trên khuôn mặt.

“Ai nói vậy? Tôi nghĩ chắc là đàn ông rồi.”

“Đúng lắm. Tôi sẽ chỉ đồng ý... thỏa thuận này để đổi lấy mười tiếng vào Chủ nhật đầu tiên của mỗi tháng.”

“Sáu tiếng. Các cô gái của tôi xứng đáng được nghỉ buổi tối.”

Nữ tử tước thở dài. “Tôi sẽ không bàn với cô ở đây.”

“Có lẽ chúng ta nên dùng bữa trưa ở hiệu bánh Preston vào thứ Sáu.”

“Tốt.”

Diane chìa bàn tay. Oliver không phải người duy nhất học được cách đoán ý người khác. Cô đã đưa ra một đề nghị khiến Phu nhân Dashton phải đồng ý. Nếu nữ tử tước từ chối bắt tay thì bà ta sẽ rất nhỏ mọn. Và bà ta sẽ không để điều đó xảy ra.

Vài phút sau, bàn tay đeo găng của bà ta nới lỏng ra rồi hạ xuống. “Tôi phải nói chuyện với nhóm của tôi”, nữ tử tước nói.

“Tất nhiên.Tôi sẽ gặp phu nhân vào thứ Sáu.”

Sau một thoáng xôn xao bàn tán, Hội Phụ Nữ Đứng Đắn bắt đầu giải tán, và Diane quay lưng trở vào Tantalus. Ít phút sau Jenny gặp cô ở Phòng Demeter. “Làm tốt lắm”, cô ta nói với nụ cười thản nhiên. “Họ không biết phải đi hướng nào. Từ chối một buổi tối gây quỹ từ thiện ư? Đời nào họ làm được.”

“Hy vọng là giờ đây khi thường lui tới câu lạc bộ thì họ sẽ không phản đối sự tồn tại của chúng ta nữa. Thậm chí bây giờ chúng ta có thể gặp chồng của họ.”

Đã xử lý xong một chướng ngại nhưng mọi mưu mẹo của cô sẽ biến thành công cốc nếu họ không thể đẩy Anthony Benchley tránh xa khỏi câu lạc bộ. Vì Oliver đã đúng, hai người bọn họ không có danh tiếng trong sạch, còn Anthony có quan hệ máu mủ với chủ trước của Adam House. Ngay cả khi Fredrick thực sự đã giao tài sản cho cô thì cô cũng có thể không giữ được nó. Còn nếu vụ giả mạo của cô bị lật tẩy thì may mắn lắm cô mới không bị đi đày.

Cô nhìn khắp phòng ăn đầy ắp, áo khoác đen của nam giới xen kẽ với cải lụa và muslin sặc sỡ. Một phụ nữ có thể mất nhiều tuần để lên kế hoạch cho một buổi dạ vũ ở nhà cô ta, nhưng ở Tantalus này mỗi đêm cô đều tổ chức tiệc tùng.

Hai năm ròng tính toán đã mang lại kết quả thế này. Tiếng trò chuyện rì rầm của nam giới xen lẫn tiếng lanh canh của muỗng nĩa. Với câu lạc bộ vận hành suôn sẻ và vài cô gái đang học cách quản lý thì cô không cần phải có mặt mỗi tối, nhưng cô vẫn thích ở lại đây. Cô thích được tận hưởng cảm giác rằng cô đã thực hiện được dự định của mình. Và sâu trong tim, cô thích nhìn thấy việc cá cược mang lại tiền bạc cho cô. Không chỉ cho cô mà cho cả các cô gái làm ở đây.

Xuyên qua cánh cửa bên kia phòng ăn là một hình ảnh khiến cô thấy vui hơn dự tính. Oliver nhìn thấy cô, mỉm cười và từ từ đi qua các bàn chơi đông đúc. Anh là một phần của bài toán mà cô không thể kiểm soát, và lúc đầu cô có thể cực kỳ bực bội, còn bây giờ cô cảm thấy vui vẻ một cách kỳ quặc.

“Langtree kể anh nghe em đã đối phó Phu nhân Dashton như thế nào”, anh nói, nắm tay Diane và hôn lên ngón tay cô. “Em thật xuất sắc.”

“Sẽ thực tế hơn là để bà ta bị ngựa giẫm bẹp.”

“Cho dù em có mất bao nhiêu tiền trong buổi từ thiện thì sẽ được bồi thường bằng cách thu nhận chồng của các quý bà kia vào câu lạc bộ.” Anh cười rạng rỡ. “Dĩ nhiên em đã biết rồi.”

“Vâng.” Cô muộn màng rút tay ra. Không phải cô lo lắng người khác nghĩ gì. Chỉ là cô cảm thấy quá dễ chịu. Cô thích chạm vào anh, cô cũng thích anh chạm vào cô, anh khiến cô xao lãng. “Anthony sao rồi?”

“Hắn đã rời bàn faro và đang thử chơi rulet. Với tốc độ này hắn sẽ tiêu hai nghìn bảng trong vòng một giờ.” Anh lại vươn tay vuốt ống tay áo của cô. “Cái mẹo ở đây là làm cho hắn mất nhiều hơn số đó.”

Cô rùng mình. Cô đã cố hết sức để bảo đảm không ai mất nhiều tiền hơn khả năng họ có thể chi trả nhưng vài kẻ trong số họ quá kiên quyết lao vào nguy hiểm. Trước hết Anthony chưa kết hôn nên chẳng có cô vợ nào bị gã lôi xuống bùn, thêm vào đó chuyện gã cố cướp đoạt câu lạc bộ đã làm cô cảm thấy bớt thương xót cho gã. Nhưng cô vẫn không thích tình huống này.

“Anh sẽ trả cho hắn bao nhiêu trước khi chúng ta khép bẫy lại?”, cô hỏi, gật đầu với Jenny.

“Anh cho là hắn sẽ đòi thêm hai nghìn bảng vào ngày mai hoặc tối nay. Khi hắn đã dùng hết số tiền đó chúng ta sẽ ra tay.”

“Vậy cứ thế mà làm.”

“Chà, tiến độ sẽ nhanh hơn nhiều nếu anh trực tiếp đấu với hắn, nhưng cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ. Vào lúc này chúng ta đành trông cậy vào kỹ năng chơi bài và sức phán đoán yếu kém của hắn. Mất thời gian hơn nhưng hắn sẽ không thể đổ lỗi do chúng ta gài bẫy hắn.”

“Cô sẽ cho hắn ghi nợ chứ?”, Jenny hỏi.

“Hạn mức của câu lạc bộ là hai nghìn bảng”, Diane đáp. “Tôi không muốn hắn nghĩ có thể mượn hơn số đó và tiếp tục ghi nợ.”

“Nếu hắn không cảm thấy hoảng sợ vì đã thua ngập mặt thì hắn sẽ không đi theo con đường chúng ta vạch ra.” Oliver tán thành.

Diane hít vào. “Chúng ta sẽ công khai cãi nhau nhé jenny?”, cô hỏi.

Genevieve liếc về phía Oliver. “Vâng. Tôi nghĩ mình có sẵn đề tài rồi.”

Đề tài không phải vấn đề, nhưng nếu anh là đề tài Jenny muốn bàn bạc thì Diane khó lòng tránh được. Rời khỏi vị trí ở cuối phòng, cô chậm rãi đi qua các hội viên đến Phòng Ariadne. Trong khi cô không thích tán gẫu với Anthony, thì điều quan trọng là để gã nhận thức được những hành động của gã luôn bị theo dõi.

Mọi việc có vẻ rất phức tạp, dù có những cách đơn giản và tàn nhẫn hơn để trừ khử gã em chồng cũ của cô. Nhưng tính cách mỉa mai của cô mong nhìn thấy gã bị hủy hoại bởi sự nguy hiểm của cá cược. Fredrick chưa bao giờ học được bài học đó cho đến phút cuối đời. Có lẽ Anthony sẽ học được trong lúc gã vẫn còn cơ hội thay đổi lối sống. Nếu gã không làm được thì chí ít cô đã cho gã một cơ hội.

Anthony đặt những cọc tiền nhỏ vào nhiều số và màu trên bàn rulet, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy gã không biết con số nào tốt nhất. Cô nén tiếng thở dài khi dừng lại bên cạnh gã. “Buổi tối của anh thế nào”, cô hỏi.

“Tệ hại”, gã cáu kỉnh chửi thề lúc quả bóng dừng lại ở con số mà gã không chọn. “Cô cần bảo đảm vận may của tôi sáng lên chứ.”

Diane cau mày. “Việc này hoàn toàn dựa vào kỹ năng và may rủi của anh”, cô đáp. “Tất cả các bàn cá cược của tôi đều trung thực. Tôi sẽ không thể kinh doanh nếu có ai đó nghĩ ngược lại.”

“Vậy thì nó không đủ tốt.”

Cơ hội đây rồi. “Sao cơ?” Cô thì thầm. “Tôi sẽ không chu cấp cho anh cá cược. Tôi đã trả anh số tiền anh đòi hỏi. Tôi không thể đưa nhiều hơn.”

“Tôi tin có thể. Tôi đã mất gần hai nghìn bảng trong một buổi tối. Nhân số đó với hai trăm người ở đây tối nay xem. Cô có thể đưa tôi hai nghìn bảng nữa. Và tôi muốn có nó.”

“Không phải ai cũng thua và thua cho nhà cái. Tiền chủ yếu chỉ luân chuyển giữa các người chơi.”

“Đó không phải vấn đề của tôi. Vấn đề của cô là liệu cô có sẵn sàng mạo hiểm doanh nghiệp này không.”

“Được rồi. Nhưng tôi không thể đưa anh hai nghìn bảng mỗi ngày. Như thế rất đáng ngờ. Người ta sẽ để ý.”

“Người ta nào?”

Diane đặt tay lên cổ họng. “Tôi không thể nói cho anh biết. Hạ giọng xuống đi. Hãy đến vào bữa sáng mai và tôi sẽ đưa anh những gì tôi gom được.”

“Diane.”

Giật mình, cô quay lại và thấy Jenny đang đến gần. “Đừng đề cập gì đến chuyện này”, Diane rít lên với Anthony rồi đến gặp cô bạn. “Sẵn sàng chưa?”

“Hắn đã đòi thêm tiền chưa?”

“Tôi sẽ đưa tiền cho hắn vào bữa sáng.”

“Vậy chúng ta sẽ bàn về anh ta phải không?”

“Chúng ta chỉ giả vờ cãi vã. Tôi không muốn đấu khẩu thật đâu.”

"Tôi cũng thế. Tôi chỉ muốn biết tại sao bây giờ cô tin tưởng anh ta."

Diane cau mày, xua tay bất lực. "Anh ta đã có ý kiến rất hay, cô phải thừa nhận thế."

"Điều đó chỉ có nghĩa anh ta là chuyên gia lừa gạt. Tôi không tin anh ta."

"Tôi có thể không tin anh ta bằng cả con tim, Jenny, nhưng anh ta đã chứng tỏ bản thân nhiều lần trong vài tuần qua. Nhớ lại xem."

Jenny chĩa ngón tay vào cô. "Tôi cảm thấy như một con ngốc. Cô yêu anh ta ư?"

Cô cứng đơ. Trực tiếp nghe điều đó... "Tôi thấy anh ta cực kỳ phiền phức."

"Đó không phải câu trả lời. Lắc đầu đi."

Diane lắc đầu. "Tôi không thể cho cô câu trả lời."

Genevieve quắc mắt, nhìn cô chằm chằm. "Anh ta rất ranh ma. Tôi đồng ý điểm đó. Nhưng cô cần phải xác định mình muốn gì ở anh ta. Ngoài chuyện tiền bạc."

"Anh ta đề xuất cho tôi một chái nhà riêng ở Haybury Park sau Mùa Vũ Hội."

"Cái gì? Cô đã nói gì với anh ta?"

"Tôi đã bảo tôi không muốn ở gần anh ta." Cô hít sâu. "Vì tôi thật sự muốn ở cùng anh ta. Chuyện phức tạp lắm."

"Không phức tạp như cô nghĩ đâu." Vẫy tay gay gắt, Jenny nhích lại gần. "Hãy quyết định xem cô đang trừng phạt ai và tại sao nhé."

"Tội cứ nghĩ cô ghét anh ta."

"Tôi ghét anh ta vì cô ghét anh ta. Chúng ta là bạn bè phải không?"

Diane chỉ mỉm cười vừa đủ. "Bạn tốt chứ."

"Bon(1). Quý ngài Cameron đang theo dõi, giờ hãy tỏ ra sợ sệt tôi đi, lát nữa tôi sẽ uống trà cùng cô trên lầu."

(1) Tiếng Pháp: Đúng

"Cảm ơn Jenny." Diane nhăn nhó quay lại, hướng tới bàn rulet vừa đúng lúc để thấy Anthony ngoảnh mặt đi. "Thứ lỗi cho tôi, Anthony. Mụ người Pháp đó...", cô nuốt khan. "Tôi cần xem lại sổ sách."

"Cô sẽ đưa tôi thứ tôi muốn vào sáng mai phải không?"

"Tôi sẽ cố gắng."

"Không. Cô phải đưa."

"Anthony, tôi đã bảo anh chuyện này rất phức tạp. Tôi cần phải thận trọng."

"Cứ làm việc cô cần phải làm. Tôi không phải một phần trong mưu đồ của cô. Nhưng tôi muốn hai nghìn bảng hoặc là tôi sẽ gặp luật sư vào buổi chiều."

"Không!" Cô đưa tay lên miệng như thể để ngăn mình phản đối. "Không luật sư gì hết", cô thầm nói. "Được rồi. Tôi sẽ xoay xở."

"Tốt."

Ngay khi rời câu lạc bộ để vào phòng khách riêng của Adam House, Diane mới cho phép mình bật cười. Ngày mai sẽ rất vui nhộn đây.

có tiếng gõ cửa trên cánh cửa khép hờ. "Em có thể làm diễn viên được đấy", giọng nói trầm thấp của Oliver vang lên. "Rất ấn tượng."

Cô ngồi trên ghế cạnh chiếc đèn bàn. Cô nên hỏi làm cách nào anh thoát được Langtree nhưng anh đã vào nhà cô quá nhiều lần để bây giờ muốn hỏi cách thức của anh cũng chăngr có ích gì. "Em sẽ đưa tiền cho hắn trong bữa sáng."

Thả mình vào chiếc ghế cạnh lò sưởi, Oliver duỗi chân và bắt chéo mắt cá. "Em và Martine giả vờ tranh cãi về việc gì?"

"Không phải việc của anh."

"À, vậy là về anh rồi. Không giả vờ nhỉ?"

Anh trông tuyệt đẹp khi thả lỏng trước lò sưởi mà vẫn rất cảnh giác, tựa như con sư tử đang rình mồi. "Em nên làm gì với anh đây?", cô lẩm bẩm, mỉm cười.

"Em muốn làm gì với anh?"

"Em đang bị giằng xé giữa hôn anh và bóp cổ anh", cô đáp.

"Anh thấy như vậy là có cải thiện rồi." Oliver vẫn nhìn cô chăm chú. Trong ánh lửa mờ mờ cách cô nửa căn phòng, mái tóc đen của cô ánh lên màu đồng, da cô ấm áp và đầy cám dỗ. "Anh muốn em."

"Em muốn biết anh sẽ làm gì khi anh chán việc chỉ có một người phụ nữ. Hoặc khi anh xác định anh thích em nhiều hơn giới hạn anh có thể thừa nhận."

Anh đã nghĩ đến chuyện đó rồi. "Anh đã nói anh sẽ không chạy trốn."

"Anh đang giả sử em muốn anh ở lại."

"Anh tin là theo thoả thuận em có hai năm để trả các khoản vay lại cho anh." Bất thình lình anh chợt nghĩ ra gì đó và cau mày. "Có phải vì thế em mới trả nhiều thêm không? Để gạt bỏ anh?"

"Em đã không ngờ câu lạc bộ làm ăn thuận lợi như vậy. Anh là tấm khiên và mồi nhử. Anh đã thành công với vai trò đầu tiên và không còn cần thiết trong vai trò thứ hai."

"Cần thiết", anh lặp lại. "Từ đó nghe hay quá."

"Vậy à?", cô lạnh lùng trở lại. "Như thế nào?"

Cô không cho anh một chút thời gian để tính toán. Nhưng nếu cô xếp anh vào loại 'cần thiết' cho câu lạc bộ thì một khi họ trừ khử được Cameron, có thể anh cũng sẽ phải cuốn gói. Sau đó anh sẽ chỉ nhìn thấy cô mỗi khi anh ghé vào câu lạc bộ cho đến cuối Mùa Vũ Hội. Haybury Park là gia sản của anh mới hai năm thôi nhưng anh không thể dành cả mùa thu và mùa đông ở London chỉ bởi anh đang đờ đẫn vì một cô nàng không muốn có anh.

Anh cảm thấy bồn chồn. Từng tế bào trong anh không muốn bị phơi bày nhưng anh nhận ra họ không thể hướng tới tương lai nếu anh không làm rõ mọi việc. Anh muốn hướng tới tương lai. Với cô.

Anh từ từ đứng lên và đến bên cô. "Anh đã muốn chúng ta nói chuyện sau khi xử lý Cameron", anh nói, ngồi xổm trước mặt cô, "nhưng anh thấy sự hoà hợp của em và anh đang bắt đầu tan rã."

"Anh làm phiền em. Em không che giấu cảm xúc đó."

"Anh biết, nhưng anh rất hy vọng em đùa giỡn về cảm giác khó chịu không ngơi nghỉ của em. Có thể em đùa hoặc cũng có thể em nghiêm túc nhưng anh sẽ không ngồi nhìn cơ hội trôi qua đâu."

Cô cựa quậy, mắt nheo lại. "Oliver, em mệt lắm. Em không..."

Diane toan đứng lên nhưng anh đặt tay lên đùi cô và giữ cô ngồi im. Khao khát chạm vào cô, Oliver khép ngón tay trên bộ váy đen.

"Anh xin lỗi", anh nói, cố giữ giọng thấp và binh tĩnh. "Em đã tìm kiếm hy vọng và anh tìm kiếm chút thú vui, và khi anh nhận ra mình bắt đầu quan tâm đến em nhiều hơn ý muốn thì anh lại bỏ của chạy lấy người. Anh xin lỗi. Không đủ để nói thành lời, hoặc để giãi bày rằng bỏ lại em ở Vienna là hối tiếc lớn nhất đời anh."

Cô ngồi im hồi lâu. Sau đó cô nghiêng ngườ và tát anh. Rất mạnh.

"Hối tiếc lớn nhất ư?", cô lặp lại, đẩy anh ra xa. "Thật lố bịch!"

Cô quăng mình về phía anh và đấm túi bụi vào ngực, vào mặt anh. Oliver cố giữ cô cách xa anh nhưng không thể hoàn toàn tranh khỏi những cú đánh mà không làm cô bị đau. "Diane!"

"Trong hai năm em đã nghĩ anh bỏ đi vì em là một người yếu đuối, sướt mướt, vô dụng không thể chịu nổi."

“Em không vô dụng. Em chưa bao giờ vô dụng cả.” Anh gầm lên, rúm ró khi đầu gối cô thúc vào háng anh. “Em đã lạc lõng và giận dữ, nhưng thề có Chúa, em chưa bao giờ yếu đuối. Anh đã thấy điều đó và chính nó đã kéo anh lại với em. Và làm anh sợ chết khiếp. Nó đã mách bảo cho anh biết anh đã tìm được đối tượng phù hợp.”

“Nếu anh hối hận vì đã bỏ đi nhiều đến thế thì tại sao anh chưa bao giờ nghĩ sẽ trở lại Vienna? Anh biết em không một xu dính túi nhưng khi thừa kế gia sản anh không nghĩ sẽ gửi cho em dù chỉ mười bảng sao? Em cũng cho là anh sẽ hối hận. Hối hận không giúp gì cho em hết, đồ ngốc.”

“Khi anh gặp lại em ở đây”, anh phản bác, cố gắng mặc kệ, những lời nói chua cay của cô, “anh đã biết. Luồng ánh sáng mạnh mẽ, ngang ngạnh của em... hừng hực khí thế. Và phải, anh hối hận vì sự ngu ngốc của mình nhưng anh... tự hào về mọi điều bản thân em đã làm. Em không nợ ai bất kỳ thứ gì.”

“Hừ. Chắc chắn không nợ anh.”

“Phải. Anh không muốn ra lệnh cho em làm cái này cái nọ, cũng không buộc em tạm ngưng việc em đang làm. Anh chỉ muốn trở thành một phần của câu chuyện. Anh... anh yêu em, Diane. Anh luôn yêu em.”

“Anh đã làm tim tôi tan vỡ”, cô hét lên và tát anh thêm cái nữa.

“Anh biết. Và anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã tổn thương em. Anh chỉ nghĩ cho chính mình. Anh đã nghĩ em sẽ quên anh đi. Anh không thể quên em... và anh phải chịu đựng điều đó. Anh đã nghĩ như vậy.”

Bất chợt cô đổ ập lên ngực anh, hơi thở của cô khó nhọc và đứt quãng trên cổ anh. Anh thả lỏng bàn tay trên cổ tay cô còn cô nắm chặt áo khoác anh.

“Em đang khóc à?”, anh thì thầm, sẵn sàng bắt đầu tự tay bào chữa.

“Không!”, cô nói, giọng cô nghèn nghẹn và ươn ướt.

Anh chầm chậm vòng tay ôm cô, giữ cô sát sao. “Chúng ta là hai người cứng đầu xảo quyệt có cuộc sống bất thường”, anh lẩm bẩm trên tóc cô/ “Cá nhân anh nghĩ chúng ta thuộc về nhau.”

“Anh là một kẻ đáng ghét”, cô thì thầm.

“Đúng vậy, tình yêu của anh.” Anh thở hắt ra. “Anh sắp hỏi em một câu. Anh không muốn em trả lời cho đến khi chúng ta giải quyết xong Cameron và em không còn lo lắng chuyện bị mất câu lạc bộ. Và sau khi anh hỏi câu này anh sẽ đưa em về phòng ngủ của em, anh sẽ là quý ông chuẩn mực, ở lại đợi em chìm vào giấc ngủ.”

“Câu hỏi gì?”, cô thắc mắc, vẫn vùi mặt vào người anh.

“Diane Benchley, em sẽ lấy anh chứ?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...