Quả thật là căn nhà cũ! Trên tường treo đầy tranh chữ cổ xưa, còn có một ít tranh mĩ nữ thời Đường được vẽ một cách tỉ mỉ. Sàn nhà mạ vàng ở dưới đất cùng với bố cục của căn nhà hoàn toàn không cân xứng, tạo nên cảm giác không phù hợp.
Mặc dù không biết lai lịch của Đường Lăng như thể nào, nhưng lúc này, Tô Ca lại đoán đại khái ra được. Chẳng qua là gia tộc được lưu truyền từ thời rất xưa, hơn nữa theo như tình hình hiện tại, địa vị của hắn không phải là thấp. Tự dưng Tô Ca bài xích loại cảm giác này. Sự lãnh lẽo mang theo hình bóng của thế giới khác khiến Tô Ca là người sinh trưởng dưới quốc kỳ, từ nhỏ đã hát bài mặt trời hồng cảm thấy khó chịu vô cùng, mồ hôi ướt đẫm bàn tay.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, đang đi ở phía trước, Đường Lăng xoay người lại, vẻ mặt phóng đãng trước sau như một lại mang theo mấy phần trang nghiêm trong giờ phút này.
"Bảo bối, đừng sợ, nơi này là chỗ của tôi. Không ai dám động vào người của tôi đâu.”
Dường như giọng nói đều đều không chỉ đang kể lại một câu chuyện mà còn đang trấn an cô. Chỉ là giọng nói như vậy lại tạo ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Đường Lăng biến thái cũng biết an ủi người ta hay sao? Hay là hắn uống lộn thuốc rồi?
Không suy nghĩ nữa! Tô Ca khẽ chớp mắt rồi đi theo phía sau hắn. Đường Lăng lập tức dẫn cô xuyên qua hành lang, đi tới một căn phòng khác, giống như là phòng sách. Sau đó hắn trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bành mềm mại, tay dài vươn ra, kéo cả người cô ngồi xuống ở trên đùi hắn, bàn tay to lớn bóp chặt cằm của cô, xoay mặt cô đối diện với cái ghế bành của phòng sách. Phía sau ghế bành là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, chóp mũi mang một gọng kiếng vàng, đang chăm chú đọc xấp tài liệu trong tay. Sau đó hắn nhếch miệng lên tiếng:
"Đại ca, cậu nhóc này là Bạch Luyện, bảo bối mới của em."
Người đàn ông kia nghe như vậy thì bỏ xấp tài liệu xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Ca từ trên xuống dưới. Vốn là mặt Tô Ca đang bị Đường Lăng nắm chặt cho nên cả người bị ép quay về trước mặt đại ca của hắn. Lúc này bị ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua như vậy, đương nhiên là sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Người đại ca này nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt mày thân thể cường tráng, là một người đàn ông có dáng dấp không tệ chút nào. Chỉ là Tô Ca không hề bỏ sót ánh mắt của hắn nhìn cô, tựa như là nhớ ra chuyện xưa nào đó, cái loại ánh mắt thâm hiểm này khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Theo bản năng, Tô Ca cảm thấy người đàn ông này không phải là người tốt gì.
Người đàn ông quan sát xong, rốt cuộc thu lại vẻ mặt như dưa leo đã hết mùa ngoài chợ. Đối mặt với Đường Lăng, hắn khẽ nhếch môi, mang theo chút ồn ào nói:
"Nhị đệ, gần đây ánh mắt thưởng thức của cậu thật giảm đi rất nhiều nha. Một người với sắc đẹp tầm thường như thế này làm sao có thể so sánh với thần tiên như Hiên Mộc?"
Bộ dáng làm ra vẻ tiếc hận của người đàn ông này khiến trong lòng Tô Ca không ngừng quay cuồng một trận. Bản tính bẩm sinh của đàn bà là ghét nhất bị người ta so sánh, Thế nhưng bây giờ, Tô Ca không những bị người ta lấy ra so sánh mà còn bị so sánh với một người đàn ông, khiến cho Tô Ca cảm thấy buồn bực. Nhưng cô lại không thể không thừa nhận, quả thật, mình cái gì cũng không bằng Hiên Mộc. A, cô vậy mà không sánh bằng một người đàn ông?!
Trong lòng không kìm chế được cơn giận, Tô Ca giơ chân lên, đạp mạnh xuống chân của Đường Lăng một cái cho hả giận. Đường Lăng bị đau, liếc mắt trừng Tô Ca một cách oán hận. Vốn là đang ôm cái eo nhỏ của Tô Ca, hắn dùng hai tay nhéo mạnh một cái. Tô Ca đau quá bật người dậy, mồ hôi cũng toát ra.
Shit, thảo nào họ nói Đường Lăng có thù sẽ trả. Bất quá, cô chỉ là đạp hắn một cái mà thôi, hắn lại bóp muốn nát cái eo của cô, đau không thể tưởng tượng được. Ô ô ô, đau quá! Nếu mà đau như thế này thì tám phần mười là da thịt ở vùng eo bị bầm tím rồi.
"Đại ca" Đối với người đàn ông kia, Đường Lăng nghiêm mặt, biểu tình vô cùng lạnh lùng nói:
"Em mang bảo bối tới để ra mắt trước với anh, chính là để cho anh nhìn kỉ một chút. Về sau, đừng lại say rượu rồi không thấy rõ ràng. Nếu chuyện đó không may xảy ra lần nữa, người em trai này sẽ không đảm bảo dừng tay một cách dễ dàng giống như lần trước đâu.
Trong giọng nói có cái gì đó lạnh lẻo đáng sợ, ngay cả Tô Ca cũng có cảm giác rét run trong người. Dường như trên người Đường Lăng còn lộ ra chút sát khí.
Đang xem văn kiện, nghe như vậy, thân thể người đàn ông run lên, theo bản năng đưa tay sờ cánh tay trái của mình. Mỗi khi trời chuyển mưa thì cánh tay đau đớn không ngừng. Cuối cùng thu lại bộ dạng kiêu ngạo, dáng vẽ vẫn còn khoan thai tự đắc nhưng lại có phần sợ hãi nói:
"Đương nhiên, đương nhiên! Cho dù đại ca về già mắt mờ, cũng sẽ không nhìn lầm lần này."
Một người đàn ông mới vừa rồi hùng hổ nói chuyện, còn coi thường Tô Ca ra mặt, thế nhưng bây giờ lại khúm núm. Tô Ca nhìn hắn một cách sửng sốt, những người này đang chơi trò lột mặt nạ hay sao?
Người đàn ông kia vừa dứt lời đã thấy Đường Lăng đứng lên nói:
"Đại ca biết là tốt rồi. Còn nữa, quản lý tốt thuộc hạ của anh đi. Nếu để em phát hiện chuyện giống như trước xảy ra nữa, em không dám bảo đảm có thể bỏ qua chuyện này giống như lần đó hay không."
Hắn lại nhướng mày, nhìn người đàn ông một cách khiêu khích nói:
"Đại ca cũng không hi vọng nhận được thi thể bị chém tan tành, không phân biệt được đầu đuôi chớ hả?"
Người đàn ông bị hắn lớn tiếng lên mặt, còn hứa hẹn cảnh tượng thê thảm sẽ như thế nào, giờ phút này, mồ hôi lạnh trên trán lại toát ra từng hột. Lau sạch mồ hôi, người đàn ông vốn là đang cố gắng giữ bình tĩnh, rốt cuộc cũng thất bại, cụp mắt xuống nói :
"Chuyện này là đương nhiên, anh sẽ tụ tập đám thuộc hạ kia đến chào hỏi tên nhóc này từng đứa một, tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm bậy nữa."
Nghe như vậy, lúc này Đường Lăng mới thật sự hài lòng, đứng dậy, cầm chặt tay của Tô Ca, tính bỏ đi, lại nghe giọng nói hùng hậu của người đàn ông kia vang lên :
"Có điều là nhị đệ cũng phải làm tốt phần của mình về chuyện nội bộ đi. Ba năm một lần, vận động bầu cử Tông chủ sẽ tới ngay bây giờ. Nếu lần này nhị đệ cậu không lấy được vị trí Tông chủ, e rằng toàn bộ Đường gia đều sẽ suy tàn hơn nữa. Phải biết rằng không có "Thức" che chở, chuyện làm ăn trong nhà thế nào cũng sẽ tuột dốc không ngừng."
Nghe vậy, Đường Lăng nghiêng đầu, bộ mặt cương quyết nói:
"Việc này không cần đại ca bận tâm lo nghĩ. Đứng đầu Tông chủ là nguyện vọng của tôi."
Rồi sau đó hắn liền xoay người đi ra ngoài, Tô Ca đi theo sau lưng của hắn. Đi ra tới cửa thì đột nhiên cô cảm giác được một ánh mắt sắc bén đang tập trung ở trên lưng của mình, tựa hồ như muốn đâm lũng cái lưng của cô. Không kìm chế được, cô quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông được Đường Lăng gọi là đại ca kia thở phào nhẹ nhõm, đưa tay chỉ chỉ vào cổ của Tô Ca, môi mấp máy cử động, ra dấu ba chữ "Tiểu. Cách. Cách.", toàn thân Tô Ca giật mình kinh ngạc.
Từ trước tới nay, trừ Tần Mặc Nhiên ra, căn bản không có người nào gọi cô là "Tiểu Cách Cách" cả. Hơn nữa vừa rồi, hắn còn chỉ chỉ vào cổ của cô, mà trên cổ cô mang chính là mảnh bạch ngọc mà Tần Mặc Nhiên đã tự tay đeo vào tối hôm qua.
Rốt cuộc hắn là ai? Là hắn cố ý muốn lừa gạt cô hay sao? Hay là hắn thật sự là Tần Mặc Nhiên? Trong lòng Tô Ca rối loạn, bước chân cũng bắt đầu nghiêng ngả. Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc Tần Mặc Nhiên anh đang có ý đồ gì?
"Bị sao vậy? Bảo bối, thân thể lại không thoải mái à?"
Cảm nhận được tâm trí của cô không tập trung, Đường Lăng đặt tay lên trán của cô, muốn thăm dò nhiệt độ, nhưng lại bị Tô Câ gạt nhẹ ra, né tránh. Tô Ca cúi đầu xuống, thản nhiên nói :
"Chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi."
"Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi sớm đi."
Vừa nói chuyện, hắn vừa ôm bên hông của Tô Ca, dẫn lên lầu. Tô Ca khựng người lại, dừng bước, giọng điệu lạnh lùng nói :
"Tôi không có thói quen ở chung phòng cùng người xa lạ. Có thể cho tôi một căn phòng đơn khác hay không?"
Nghe vậy, Đường Lăng nhếch môi cười một cách xấu xa, nói: "Dĩ nhiên là. . . Không
thể! Người của tôi tại sao có thể không ngủ ở trong lòng tôi."
Nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc kia, quả thật Tô Ca rất muốn quất hắn. Miệng luôn nói cô là người của hắn, đáng tiếc vừa rồi cô không có bán mình cho hắn. Cụp mắt xuống, Tô Ca không nói lời nào, đi theo phía sau Đường Lăng. Cô vốn biết hắn sẽ không đồng ý, chỉ là cô muốn thăm dò một chút mà thôi. Xem ra cô nhất định không qua được đêm nay…
Cô theo Đường Lăng đi tới một căn phòng đơn ở trên lầu. Sau khi bước vào phòng, Tô Ca luôn có chút thấp thỏm lo âu, âm thầm tự trách mình không có đầu óc. Tuy rằng cô biết giờ phút này Đường Lăng không thể làm gì đối với cô, nhưng biến thái chính là biến thái, nếu hắn giở trò nghĩ ra thủ đoạn bịp bợm nào…
Hiện tại, Tô Ca khống chế không được mà trong đầu hiện lên những dụng cụ tra tấn của Mãn Thanh Thập Đại Khổ Hình, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nào là đèn cày, khóa tay, roi da, chỉ nghĩ tới thôi mà sợ tới phát run. Cô dừng bước đứng yên tại chổ, cũng không dám bước tới một bước nào nữa.
Hừ, tới đây làm gì? Qua đó chờ ngươi Đường Lăng đi tới bên giường, nhìn thấy Tô Ca đứng yên không nhúc nhích ở trước cửa, mặt mày nhíu lại nói:
"Sao vậy, còn không mau tới đây?"
Hừ, tới đó làm gì? Qua đó đợi cho hắn chơi tàn à? Nghĩ đến đây, Tô Ca khép hờ mắt lại, giọng nói nhạt nhẽo như nước vang lên:
"Tôi đói bụng muốn ăn cơm!" Giọng điệu ngang nhiên như vậy không giống là của một người đang ở trong tình cảnh nguy hiểm không rõ ràng, mà giống như là đang ở trong nhà của mình.
Thật ra thì cô rất là đói đụng. Nghe vậy, Đường Lăng cười nhẹ một tiếng, sau đó bấm cái nút màu đỏ ở cạnh giường. Chỉ trong chốc lát, những người hầu gái nối đuôi nhau đi vào, trong tay cầm khay, trên đó có đủ loại món ăn, khiến bụng của Tô Ca kêu gào lợi hại hơn. Những người hầu gái lui ra ngoài, tiện tay đóng lại cửa phòng. Tô Ca một mình ngồi ở bàn ăn, mới vừa rồi còn muốn ăn cơm, bây giờ thì hoàn toàn nuốt không vô.
Mọi người cứ thử tưởng tượng chút nha, khi mình đang ăn uống vui vẻ thì có người dùng ánh mắt không kiêng dè chút nào dò xét, tra hỏi món ăn này có hợp khẩu vị hay không, xin hỏi mọi người có thể nuốt nổi không?