Cuối cùng, ước nguyện của Gia Bảo cũng được đáp ứng. Một năm sau, Đình Nhã sinh cho anh một đứa con trai. Đứa bé vô cùng kháu khỉnh, Gia Bảo hết sức cưng chiều nó, và đặt tên cho nó là Hàn Gia Vũ. Gia Vũ còn nhỏ đã quậy, càng lớn càng quậy hơn, khiến Đình Nhã nhiều phen đau đầu, kết quả là một cuộc nội chiến trong gia đình đã xảy ra. Điển hình một chuyện gần đây nhất là năm Gia Vũ lên 4 tuổi
- Hàn Gia Vũ!!!!!
Trong căn biệt thự rộng lớn,sang trọng, nơi mà có quang cảnh bình yên, nắng nhẹ và gió thổi mơn man, chim muôn đang hót líu lo, bỗng vang lên tiếng hét chói tai. Kế tiếp, một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt ra từ biệt thự, nhanh như một chú sóc. Hoá ra đó là một bé trai, tầm 4-5 tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc nâu hạt dẻ, trông vô cùng dễ thương, cậu bé đang chạy hối hả. Sau cậu là một cô gái rất trẻ, tầm 21-22 tuổi, dáng người thanh mảnh, cao ráo, mái tóc vàng nâu, khuôn mặt thanh tú, đuổi theo cậu. Hai người cứ tiếp tục trò rượt đuổi, người ngoài sẽ nghĩ đó chỉ là hai chị em đùa nhau, nhưng đó chưa phải điều đáng nói, nếu như cậu bé không quay lại và hét lên:
- Mẹ à, mẹ chậm quá đấy! Con không hiểu sao ba lại yêu mẹ nhỉ, chậm chạp quá đi mẹ Đình Nhã.
Đình Nhã mím môi, khuôn mặt sầm lại. Thằng nhóc này, càng lớn càng hỗn láo, chắc chắn là do Gia Bảo quá cưng chiều nó đây. Nghĩ lại lời nó nói càng khiến cô bực mình hơn, có ai lại nói mẹ mình như thế không. Bản thân cô là mẹ nó mà còn không thể dạy nổi nó, thì còn ai dạy được nó. Không được, cô phải cho nó một bài học nhớ đời. Sự quyết tâm, nghĩ sao làm vậy khiến Đình Nhã tăng tốc, đuổi theo cậu bé nhanh hơn. Mấy giọt mồ hôi lăn trên má, cô tức giận quát:
- Hàn Gia Vũ! Con đứng lại cho mẹ mau! Đừng để mẹ phải nặng tay.
Gia Vũ quay ra, lè lưỡi như trêu tức Đình Nhã, rồi cậu bé lại tiếp tục chạy, cất giọng cười to:
- Mẹ à, con nghĩ dạo này mẹ béo lên rồi đó. Chắc chắn ba sẽ sớm chán mẹ thôi, mẹ nên giảm cân đi. Mẹ chạy chậm quá!
- Con....- Đình Nhã tức nghẹn họng không nói được câu gì, như đúng lúc ấy, ông trời lại đột nhiên thương xót cô...
Rầm!
Vì chạy nhanh, không để ý dưới chân nên Gia Vũ vấp phải hòn đá, ngã xuống. Đình Nhã giật mình, cô vội chạy lại, đỡ con lên, và nói bằng giọng trách móc:
- Đau chưa? Ai bảo con không nghe lời mẹ. Theo mẹ vào phòng mau!
Mặt Gia Vũ méo xệch, mắt cậu bé ngân ngấn nước. rồi bất ngờ, cậu bé oà lên khóc. Đình Nhã bối rối không biết làm gì, cô lúng túng nói:
- Này, mẹ đã làm gì con đâu hả?
- Không biết, mẹ ỷ lớn bắt nạt con nít. Oa oa, không biết
Gia Vũ lắc đầu quầy quậy và càng khóc to hơn. Bỗng cánh cổng mở ra, một chiếc BMW sang trọng tiến vào sân. Từ trên xe, một chàng trai trẻ, tầm 24- 25 tuổi, dáng cao ráo, khuôn mặt góc cạnh nam tính, mái tóc đen khẽ bay, bước xuống. Thấy cậu bé Gia Vũ đang khóc, chàng trai cau mày, anh nhìn về phía Đình Nhã, hỏi:
- Sao vậy Đình Nhã?
- Ba, ba xem, mẹ ăn hiếp con nít. Mẹ bắt nạt con kìa- Vừa nghe giọng của anh , Gia Vũ đã nhào đến bên anh, giở giọng làm nũng, khuôn mặt cậu bé đầm đìa nước mắt, nhìn đáng thương vô cùng.
Khuôn mặt chàng trai sa sầm, anh thở dài, nhìn Đình Nhã đầy chán nản. Đình Nhã không có gì là sợ hãi, cô bình thản nhìn lại anh, xong lườm cậu bé Gia Vũ. Gia Vũ không chịu thua, cậu bé núp sau lưng chàng trai, lè lưỡi trêu chọc Đình Nhã. Đình Nhã nghiến răng, tay siết chặt lại, tức tối nhìn đứa con mà mình mang nặng đẻ đau đang hỗn láo. Thấy không khí có vẻ căng thẳng, sát khí bao trùm, chàng trai nuốt nước bọt, và nhẹ giọng nói với Đình Nhã:
- Đình Nhã, em không thể để nhà chúng ta yên một ngày à? Ngày nào em với Gia Vũ cũng chí choé nhau
Đang yên lại bị nói oan, Đình Nhã bất mãn nhìn anh, cô bước tới chỗ anh, chống hông hét:
- Em không biết! Gia Bảo, anh đi mà dạy dỗ con anh, dạy nó đừng hỗn láo với em nữa. Nó đem túi xách của em ra tô vẽ bậy bạ đấy, xong em mắng nó còn chối tội nữa
Gia Bảo quay sang nhìn Gia Vũ, anh khẽ cau mày, nghiêm giọng:
- Gia Vũ, mẹ con nói có thật không?
- Cái này....- Gia Vũ cúi mặt, nhưng vẫn cố cãi- Chẳng qua là con lỡ tay. Mỗi một cái túi xách thôi, con lại chỉ là con nít, mẹ nhỡ nhẫn tâm trách tội con à?
Đình Nhã bẻ tay răng rắc, lửa giận bùng lên. Không được, hôm nay cô mà không cho thằng bé này một bài học thì cái nhà này sẽ không yên được. Cô trừng mắt, định xông đến chỗ Gia Vũ nhưng bị Gia Bảo ngăn lại. Anh cười gượng gạo:
- Đình Nhã, anh sẽ mua cho em một cái túi xách mới. Em tha lỗi cho nó đi
- Không được!- Đình Nhã hét lên- Anh mà không nghiêm với nó, em sẽ bỏ anh đi lấy chồng khác đó! Tất cả đều do anh chiều nó, nên nó mới hỗn với em như vậy
Gia Bảo há hốc miệng nhìn cô. Ôi trời, doạ chuyện gì không doạ, lại lấy chuyện này ra doạ. Đứng giữa hai bên, một là vợ, hai là con, Gia Bảo chỉ biết ôm đầu kêu trời. Bắt anh chọn một bên sao, khó thật. Chẳng lẽ cô với thằng nhóc Gia Vũ không thể hoà thuận một ngày à? Anh chán nản nhìn cô xong lại nhìn Gia Vũ. Cả ngày đi làm về mệt lại phải chứng kiến chuyện này, thử hỏi có ai muốn chứ? Anh cố giữ bình tĩnh, hạ giọng nói với Gia Vũ:
- Con...con trai à, coi như vì ba, con mau xin lỗi mẹ con đi, không mẹ con sẽ bỏ chúng ta đi lấy chồng đấy.
Đình Nhã thấy Gia Bảo về phe mình nên mỉm cười đắc ý, hất mặt nhìn Gia Vũ. Gia Vũ đăm chiêu suy nghĩ, cậu bé nhăn mặt, rồi bất ngờ, chạy thẳng lên phòng, vừa đi vừa khóc lóc:
- Oa, ba mẹ không thương con. Ngay cả ba cũng về phe mẹ, con ghét ba!
Đình Nhã và Gia Bảo nhìn theo Gia Vũ, không nén nổi buồn cười. Thằng nhóc này, đúng là còn con nít.
***************************
Nhưng Gia Vũ cũng không hẳn là thua cuộc, cậu bé đã âm thầm lên một kế hoạch bí ẩn để trả đũa Đình Nhã và Gia Bảo
Chiều hôm đó, Đình Nhã lên phòng Gia Vũ. Cô định làm hoà với con, bởi là người lớn mà cô lại giận nó thì trẻ con quá. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là khi cô gõ cửa, thì không có ai ở trong phòng. Đình Nhã nhíu mi, cô cất tiếng gọi Gia Vũ ba bốn lần, mà không có ai trả lời. Cô bắt đầu lo lắng, đi khắp cả căn nhà tìm con, mà mãi không thấy. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Gia Vũ, không phải nó xảy ra chuyện chứ? Tại sao nó không có trong phòng? Càng nghĩ Đình Nhã càng lo sợ hơn, cô thầm trách mình đã làm cho con phải buồn. Mắt Đình Nhã đỏ hoe, cô lảo đảo ngồi xuống ghế, tay run run cầm điện thoại lên và bấm số
"Alo? "- Một giọng nói trầm ấm vang lên ở trong máy
- Gia Bảo à, con...con không có ở nhà. Em tìm mãi mà không thấy nó....- Giọng Đình Nhã nghẹn ngào, cô dường như không giữ nổi bình tĩnh, oà lên khóc
" Đình Nhã, cứ bình tĩnh, anh sẽ về ngay"- Dứt lời, điện thoại bị ngắt
Đình Nhã ngồi ngây ra, tay vẫn run rẩy nắm chặt điện thoại. Nếu.....nếu Gia Vũ có chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho chính mình
........................................................................
Một lúc sau, Gia Bảo về nhà. Anh nhanh chóng bật camera lắp ở nhà lên, và gọi cô tới xem. Anh và cô không khỏi ngạc nhiên khi hiện lên trong camera là Gia Vũ, cậu bé đang lén lút ngó trước ngó sau, chờ không có ai, cậu bé bèn bỏ ra ngoài. Gia Vũ đã bỏ nhà ra đi (nghe oai quá =="). Đình Nhã ngồi sụp xuống, cô bật khóc. Làm sao bây giờ? Gia Vũ nhỏ như vậy, nó có thể đi đâu được. Nỗi sợ hãi càng tăng, làm tim Đình Nhã như ngừng đập, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều
- Đình Nhã, đừng quá lo lắng, anh đã cử người rồi, họ sẽ tìm lại con cho chúng ta- Gia Bảo ôm lấy cô, giọng nói nhẹ nhàng. Trông anh bình tĩnh vậy thôi, chứ thực ra anh cũng lo lắng cho Gia Vũ vô cùng
- Gia....Gia Bảo à, nếu.....nếu con có mệnh hệ gì....- Đình Nhã nức nở
- Đừng nói vậy, con sẽ không sao- Gia Bảo mỉm cười ấm áp, anh vuốt nhẹ tóc cô
Bỗng....
Reng!
Điện thoại của Gia Bảo reo lên. Anh và cô giật mình, nhanh như chớp, cô vội cầm máy lên:
- Vâng, ai đấy ạ?
" Cô Đình Nhã, tôi là Song Huân đây ạ . Đã tìm được tiểu thiếu gia . Cậu ấy đang ở đồn cảnh sát YC"- Song Huân chậm rãi nói
Đình Nhã ngây người. Cô thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không ngừng tuôn rơi. May quá, Gia Vũ vẫn bình yên, thật là may... Cô vội vã đứng dậy, khoác áo và quay sang Gia Bảo, nói anh chở cô đi ngay lập tức. Hiện giờ, cô rất nhớ con, và cô cần gặp lại con
..............................................................................................
Thương nhiều quá, tất nhiên cũng phải thất vọng nhiều.
Trái với sự lo lắng của Đình Nhã, khi cô đến nơi, thì thấy Gia Vũ đang thản nhiên ngồi ăn bánh ở ghế. Hơn nữa, cậu bé còn giả bộ rơi vào giọt nước mắt, mếu máo kể khổ:
- Hức, mẹ con hung dữ, đuổi con ra khỏi nhà. May còn có các chú cảnh sát tốt bụng, con xin cảm ơn các chú.
Bộ dạng ngây thơ của Gia Vũ đã lừa được khá nhiều người. Mấy người xung quanh nghe vậy thì chép miệng, nhìn Gia Vũ thương cảm, có người còn lẩm bẩm, trách Đình Nhã quá độc ác. Đình Nhã cứng họng, khoé miệng cô giật giật, mặt tối sầm. Chúa ơi, cô đang nghe cái điều gì thế này? Thằng nhóc này, không những đã làm cô lo, lại còn kể xấu cô với mọi người. Từ nay, cô còn biết phải giấu mặt vào đâu nữa. Cô nghiến răng trèo trẹo, gằn từng chữ:
- HÀN-GIA-VŨ!
Nghe giọng cô, Gia Vũ quay lại. Mặt cậu bé bỗng tái đi, nhưng rất nhanh, Gia Vũ khóc rống lên, và chạy khỏi ghế, đến núp sau lưng một người cảnh sát. Cậu bé sợ sệt nhìn cô, giả vờ khóc:
- oa, mọi người xem kìa, đó là mẹ con. Mẹ con định đánh con đó
Mấy người xung quanh liếc Đình Nhã hằn học, và xì xào gì đó. Đình Nhã đơ người, nhìn đứa con trai mình "yêu quý" đang vu tiếng ác cho cô. Thật là....xấu hổ quá đi. Mặt Đình Nhã đỏ lựng lên, cô chỉ biết trừng mắt nhìn Gia Vũ
- Xin lỗi, đó là vợ tôi- Gia Bảo bước vào, đứng chắn trước mặt cô, và anh chỉ về phía Gia Vũ- Tôi có thể đón nó về không? Nó là con trai tôi
- Cậu....cậu Gia Bảo, tất nhiên là được ạ- Viên cảnh sát ấp úng
- Gia Vũ, mau về thôi nào- Gia Bảo mỉm cười, anh đi tới, nắm tay Gia Vũ
Gia Vũ xịu mặt, cậu bé ấm ức đi theo anh và len lét liếc Đình Nhã. Sát khí toả ra từ người cô làm cậu bé rùng mình, đi sát vào Gia Bảo, không dám ho he câu gì
............................................................................
- Gia Vũ!
Về đến nhà, Đình Nhã mới bắt đầu xử tội. Chờ cho Gia Vũ vào trong nhà, cô mới tức giận hét, tay cầm sẵn cây chổi
Gia Vũ thấy thế tái mặt, cậu bé sợ hãi chạy đến sau lưng Gia Bảo, run rẩy nhìn cô, đôi mắt cậu bé ngân ngấn nước, nhìn mà tội
- Đình Nhã à, dù sao con cũng còn nhỏ, em tha cho nó đi- Gia Bảo cười gượng, lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng
- Không! Gia Bảo, anh xem con anh đi, hỏi nó đã nói gì. Trước mặt bao nhiêu người, nó kể xấu em, thế còn gì là mặt mũi em nữa- Đình Nhã quát, cô lườm cậu bé Gia Vũ
- Nhưng nó còn nhỏ....Em lớn rồi mà, anh xin em đấy, tha cho nó đi- Gia Bảo hạ giọng năn nỉ
- Phải đó, mẹ hẹp hòi vậy. Lớn rồi còn chấp con nít- Gia Vũ được thể cãi lại
- Anh.....Tôi kệ cha con hai người!- Đình Nhã bực tức quay đi, đóng sầm cửa lại
Gia Vũ và Gia Bảo quay ra nhìn nhau, khẽ nhún vai. Aizz, Đình Nhã, lại giận rồi, xem ra phải ra tay thôi
*****************************
Tối hôm ấy, Đình Nhã ngồi ôm gối trong phòng, cô nghĩ lại chuyện hồi chiều . Càng nghĩ lại cô càng tức giận hơn. Gia Bảo, anh toàn bênh vực thằng nhóc Gia Vũ, kể cả nó có nói xấu cô, anh cũng không xử tội, mà còn tha cho nó. Trước mặt bao nhiêu người, nó làm cô mất mặt mà anh cũng không hề quan tâm. Đình Nhã chán nản thở dài. Có con xong, Gia Bảo cũng quên cô luôn rồi.
- Đình Nhã- Giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài cửa sổ
Đình Nhã ngó ra, thấy Gia Bảo đang đứng vẫy tay với cô, anh cười tươi:
- Em mau ra ngoài đi. Nhanh lên!
Đình Nhã thoáng ngây người, cô hơi nhíu mi. Có nên ra không? Thực tình bây giờ cô rất giận anh. Nhưng anh cứ liên tục gọi làm cô phân vân. Cuối cùng, cô đành đi ra vườn.
Ra vườn....
Đình Nhã sững người nhìn cảnh trước mặt. Những cây nến lung linh xếp thành hình trái tim, và những chùm bóng bay có ghi chữ " I am sorry". Cô xúc động quay ra, thì thấy Gia Bảo và Gia Vũ đứng nhìn cô, cả hai cùng đồng thanh:
- Mẹ/ Vợ à, con/anh xin lỗi
Đình Nhã ngây người, sống mũi cô cay cay. Thì ra, hạnh phúc chỉ là thế này, chỉ đơn giản là được quan tâm, được nhận một lời xin lỗi. Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu:
- Được rồi, tôi tha cho hai người
Gia Bảo và Gia Vũ cười vui vẻ, cả hai chạy lại ôm cô. Đình Nhã nhắm mắt. Ai hạnh phúc thế nào, cô không quan tâm, với cô, chỉ cần thế này thôi, là hạnh phúc nhất rồi. Được ở bên gia đình mình.
- Ba à, nhờ công con đấy nhé- Gia Vũ nháy mắt tinh nghịch
- Không, là công ba chứ- Gia Bảo cau mày
- Là công con mà- Gia Vũ phụng phịu
- Công của ba- Gia Bảo hơi sầm mặt, giọng có phần bực tức
- Công của con!
- Là công ba!
- Công của con!
- Này hai người- Đình Nhã ngập ngừng, mồ hôi chảy ròng ròng. Cái gì vậy? Đừng đùa cô chứ? Vừa hoà xong lại cãi nhau sao?
- Đình Nhã, em đi với anh, mặc kệ nó- Gia Bảo nắm tay cô định kéo cô vào nhà
- Mẹ, mẹ đi với con, kệ ba đi- Gia Vũ không chịu thua, cậu bé lôi tay cô lại
- Thằng nhóc này, mau bỏ ra. Đây là vợ của ba- Gia Bảo trừng mắt
- Đây là mẹ của con mà- Gia Vũ lè lưỡi
- Con....- Gia Bảo tức giận nhìn Gia Vũ
- Này....- Đình Nhã thở dài, cô chán nản nhìn hai người, một lớn, một bé đang mắt hình viên đạn nhìn nhau. Quản lý một Gia Vũ bé đã mệt rồi, giờ đừng nói là lại có thêm một Gia Vũ lớn chứ.
Ôi trời, lại một cuộc chiến gia đình nổ ra. Xem ra gia đình này còn phải bất hoà dài dài đây, haizz
Đôi lời tác giả:
Cuối cùng truyện đã đi đến hồi kết rồi. Rất cảm ơn những bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian vừa qua. Sắp tới mình sẽ ra tiếpphần haicủa truyện này tên là"Chiếc mặt nạ hoàn hảo của thiên thần". Rất mong được các bạn ủng hộ. Yêu các bạn nhiều