Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
Chương 27: Bắt buộc trở về
Gia Bảo hơi sững người, anh cười gượng gạo:
- Chẳng lẽ phải có chuyện mới tới thăm em được sao?
Đình Nhã thở dài, cô nhìn chăm chăm vào Gia Bảo. Sống mũi cô cay cay, cảm giác nghẹn ngào, đau đớn khiến cô không thể nói được gì. Anh tới đây làm gì chứ? Anh với Alin đã đính hôn, còn tới tìm cô làm gì? Nhưng cô không thể giận anh, vì những gì anh làm, đều là vì cô mà thôi. Cô lắc đầu, mỉm cười:
- Không, xin lỗi vì tôi bất lịch sự quá. Anh có gì cần nói với tôi không?
- Đình Nhã, em hãy về nhà anh đi- Gia Bảo giữ vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn cô đầy chờ đợi
Đình Nhã im lặng, mặt thoáng ngạc nhiên. Cô mím môi, mắt rưng rưng. Anh muốn cô về đó ư ? Về để xem hai người, anh và Alin thân mật? Không, cô không đủ dũng cảm chứng kiến cảnh ấy, cô không muốn thấy. Ánh mắt Đình Nhã trở nên kiên quyết hơn, cô siết tay, ngẩng mặt nhìn anh:
- Xin lỗi, tôi không thích!
Gia Bảo im lặng, anh thở dài:
- Nếu em nói vậy thì anh không còn cách nào khác...
- Cái gì?- Đình Nhã ngây người, cô ngơ ngác nhìn anh
Trong khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì rất nhanh, Gia bảo bước tới, bế thốc cô lên và ném cô vào xe ô tô. Cả người Đình Nhã ê ẩm vì cú ném không hề nhẹ nhàng của anh, cô chưa định thần lại, Gia bảo đã phóng xe đi luôn. Cô trợn tròn mắt, bật dậy, hét lên:
- Này anh, sao anh dám....?
Gia Bảo nhếch miệng, anh nhìn cô đầy ẩn ý:
- Em còn nói nữa là anh sẽ tìm cách nào đó hết sức "dịu dàng" bịt miệng em lại đấy. Xin lỗi, dù biết em không vui vẻ gì khi sống chung với Alin nhưng từ trước đến giờ vẫn vậy, người anh yêu là người con gái đã giúp đỡ anh, đã sống với anh suốt bốn tháng anh "mất trí nhớ", cho nên, anh sẽ không buông em ra đâu
- Anh nói thế mà không biết ngượng miệng à? Rõ ràng lúc ấy anh giả vờ mất trí nhớ, chứ anh đâu có mất trí nhớ thật ?- Đình Nhã tức giận nói, mặt cô thoáng đỏ ửng vì những lời nói của anh
- Sao cũng được, tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời anh đi. Anh không muốn làm em "đau" đâu, VỢ à- Gia Bảo cố tình nhấn mạnh chữ "vợ", giọng điệu trêu chọc
- Anh....- Đình Nhã tức nghẹn họng không nói được câu gì, cô đành ngồi im, để anh đưa về lại biệt thự của anh...
Lúc ấy....
Trong căn phòng sang trọng nhưng không mất đi sự giản dị, tường màu vàng, rèm cửa xanh, trên bàn bày một bình hoa lan tím, có một cô gái, mái tóc nâu mượt mà, khí chất quý phái, xinh đẹp, đang ngồi đọc sách, cô thong thả nhấp một tách trà. Bỗng....có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ đằng sau. Cô gái giật mình quay lại, nhận ra khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Anh đừng làm em giật mình thế chứ, thật là....em sợ lắm đấy!
Chàng trai cũng mỉm cười, ánh mắt hết sức dịu dàng và ấm áp:
- Cô bé này, em mới khỏi ốm thôi, nằm nghỉ đi, đọc sách làm gì? Em cũng gan dạ thật, dám xuất viện, làm tôi tý nữa là lật tung cả thành phố lên để tìm kiếm em
- Em xin lỗi, tại em ghét ở bệnh viện một mình. Mà em đâu còn là cô bé, sao anh cứ gọi em như thế, em sẽ giận đó- Cô gái phồng má giận dỗi trông vô cùng dễ thương
- Ha ha, được rồi, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không gọi em như thế. Mà em đừng trốn đi nữa, tôi rất lo cho em - Chàng trai bật cười, rồi ôm chầm lấy cô gái, giọng trở nên buồn bã
- Em biết mà, anh đừng lo- Cô gái chạm nhẹ lên tay chàng trai
"Khó khăn lắm em mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần để tỉnh lại và về bên tôi , em yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho em, tôi nhất định sẽ không để em phải chịu ấm ức..." Chàng trai nghĩ thầm, mắt ánh lên sự hận thù và lạnh băng
*********************************
Về đến nhà, không để cho Đình Nhã xuống xe, Gia Bảo đã trực tiếp bế cô xuống và cứ thế đi vào nhà
- Anh....mau bỏ xuống, tôi có chân, tôi muốn tự đi!- Đình Nhã vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi Gia Bảo nhưng không thể, anh ôm cô rất chặt
- Ngoan ngoãn đi. Tôi không thích nhiều lời- Gia Bảo nói giọng đe doạ, nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt mờ ám
- Anh....- Đình Nhã chỉ biết nghiến răng trèo trẹo. Đáng ghét, sao tự dưng Gia Bảo lại trở nên ngang ngược như vậy chứ? Kể từ sau khi cô bỏ đi, anh mà cứ thế này thì chắc cô chết mất.
- Anh Bảo!- Một giọng nói giận dữ vang lên, Gia bảo dừng lại, nhưng anh không buồn quay ra nhìn mà chỉ đứng yên ở đó.
Alin đi tới trước mặt anh, mặt tối sầm, cô ta cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt hằn học lẫn căm thù liếc Đình Nhã. Đình Nhã run bắn lên, cô hoang mang nhìn Gia Bảo nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản, không có chút gì là sợ hay lo lắng. Cô kéo tay áo anh, nhỏ giọng:
- Mau....mau bỏ tôi xuống đi.
Gia Bảo nhìn Đình Nhã âu yếm, anh mỉm cười dịu dàng:
- Em đừng sợ, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi im để anh bế thôi.
Cử chỉ thân mật ấy làm Alin càng giận dữ hơn. Mắt cô ta ngân ngấn nước, cả người run rẩy, tay cô ta siết lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, cô ta phẫn uất gào lên:
- Gia Bảo, sao anh lại đối xử với em như thế? Em là vị hôn phu của anh mà!
- Đấy chỉ là trên danh nghĩa thôi, người duy nhất tôi coi là vợ, chỉ có Đình Nhã. Tôi không có tình cảm với cô- Gia Bảo lạnh lùng trả lời, ánh mắt lạnh lẽo, thờ ơ, từng lời nói tuyệt tình của anh khiến tim Alin đau nhói
- Hừ, anh nên nhớ, em có thể cho chị ta vào tù bất cứ lúc nào- Alin nhếch mép
- Cứ việc, cô nên biết, thế lực nhà tôi không kém nhà cô, thậm chí có thể nói là hơn, cô có thể đi tố cáo với cảnh sát, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ Đình Nhã, tôi sẵn sàng đối đầu với nhà cô, đừng hòng uy hiếp tôi. Tôi thật ngu ngốc, việc gì tôi phải chấp nhận đính hôn với cô chứ! Cô quá đắc ý rồi, hôm đó cô nói Đình Nhã đẩy cô, thực ra cô đâu có bằng chứng, vậy mà tôi lại lo hão huyền, phải chấp nhận bên cô. Nể tình cô từng là em kết nghĩa của tôi, tôi mới cho cô ở lại, biết điều chút đi!
- Anh....chúng ta mới đính hôn chưa được 2 ngày, anh đã vội trở mặt, nặng lời với em. Anh xem em là gì hả? Tim em làm bằng sắt sao? Em cũng biết đau mà!- Alin nức nở, khuôn mặt xinh đẹp nhoè nhoẹt nước nhìn đáng thương vô cùng
- Đừng có dùng từ "trở mặt", vì tôi không hứa hẹn gì với cô, là cô ép tôi. Giờ Đình Nhã mệt rồi, cô mau tránh ra để tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi- Gia Bảo lướt qua Alin, bế Đình Nhã lên phòng
- Anh...không....Gia Bảo, em sẽ không bao giờ để mất anh đâu- Alin nhìn theo, cô lẩm bẩm, và nhếch môi, nở nụ cười độc ác
*******************
Đình Nhã nằm trùm chăn. Cô thấy khá bất ngờ về thái độ lạnh lùng hồi nãy của Gia Bảo. Cô thương cảm thay cho Alin, chỉ vì Alin quá yêu Gia Bảo mà anh lại nặng lời với Alin....Mặc dù vậy, cô vẫn không kìm nén được sự vui sướng, hạnh phúc khi anh nói sẽ bảo vệ cô. Tim cô đập thình thịch, cô mỉm cười hạnh phúc. Gia Bảo và cô, có thể....sao? Cô và anh lại như trước? Cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì....
Reeng!
Tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Điện thoại này vốn là của cô, cô mang đi từ trưa nay, đề phòng có người gọi cho cô nên nó theo cô về đây luôn lúc cô bị Gia Bảo bế đi. Hiện giờ cô chẳng muốn nghe điện thoại, cô chỉ muốn ngủ thôi . Cô chán nản mở máy, là một số lạ, cô bèn tò mò nghe máy:
- Vâng, ai thế ạ?
" Ưm....Đình Nhã...."- Một giọng nói trong trẻo vang lên trong máy.
Đình Nhã giật mình ngồi thẳng dậy. Giọng nói này là....? Cô hốt hoảng đáp:
- Cô....Amelica sao?
"Ưm, là tôi đây. Tôi chỉ muốn báo với cô là tôi rất ổn, một người họ hàng của tôi đã đón tôi về. Cô không cần lo lắng đâu"
- Tốt quá, cô làm tôi rất lo. Cô không sao là được rồi- Đình Nhã thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cô vừa trút bỏ được hòn đá trong lòng
" Vậy cô nghỉ ngơi đi nhé, muộn rồi, tôi không làm phiền cô nữa. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong mấy ngày qua, Đình Nhã...."
- Không có gì đâu, tạm biệt cô- Đình Nhã cúp máy
Bên kia...
Khi Amelica đã cất điện thoại đi, cô nằm xuống giường ngủ luôn. Nhưng cô không ngờ, bên ngoài phòng, có một người đã nghe được. Mái tóc nâu cuốn hút rủ vài sợi trước trán, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị, quyến rũ, ánh mắt hắn nhìn xa xăm như nghĩ ngợi gì đó:" Đình Nhã sao? Hoá ra người cứu cô ấy trong suốt hai ngày qua là Đình Nhã à. Thật là một sự trùng hợp thú vị nhỉ. Xem ra sắp có màn kịch hay dành cho hắn ta rồi..."