Phi Nhi nhíu mi, liều mạng lay động thân thể của mình, muốn giãy dụa, lại không hề có chút khí lực.
Hoàng Bộ Tuấn đương nhiên ngửi được mùi máu tươi trên người nàng, vùng này mãnh thú thường xuyên lui tới, máu tươi sẽ dẫn dụ bọn chúng kéo đến đây rất nhanh, cho nên chính là nhấm nháp một chút hương vị của nàng liền buông lỏng nàng ra.
“Thật ngọt, nàng nói, ta làm sao buông tay được đây? Bé con mắt tím.”
“Bẩn muốn chết!”
Phi Nhi ngẩn đầu, phun nước miếng, mũi khụt khịt, không sợ chết đối hắn làm cái mặt quỷ.
Hoàng Bộ Tuấn thật đúng là càng xem càng thích bé con đang yêu này, cười khẽ, tiếng nói trầm thấp vang lên:
“Sớm muộn, ta nhất định sẽ làm nàng biến thành người của ta!”
“Ngươi hết hy vọng đi, cha ta sẽ không bỏ qua của ngươi.”
“Cha ngươi? Ha ha…… Chỉ là một Minh Vương, Tiêu Diêu Vương ta sẽ để hắn vào mắt sao? Ha ha ha!”
“Tự đại cuồng!”[ Tinh Linh ngữ ]
“Ân? Bé con, nàng đang nói cái gì?”
“Hưu hưu!”
Thanh âm lạo rạo vang lên từ phía đầu kia của bụi cỏ, Hoàng Bộ Tuấn vội vàng đem Phi Nhi ôm lấy, lui về phía sau vài bước, nheo mắt nhìn chăm chú về phía trước.
Trong bóng đêm, xẹt qua vài đạo hào quang màu bạc, đập vào tầm mắt của Hoàng Bộ Tuấn là bốn thiếu niên chui ra từ trong bụi cỏ, miệng đều cắn chủy thủ.
Phi Nhi nhìn thấy nhóm bạn đi cùng, lập tức kêu cứu: “Caba, cứu ta!”
Đôi mắt đẹp chớp chớp, khẩn thiết nhìn về phía bọn họ.
Caba nheo đôi mắt, liếc mắt nhìn Tạp Kỳ đang nằm bất động trên mặt đất, thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Phía sau, Đừng Cát không chút hoang mang, vòng ra phía sau, vươn tay bắt túi nước.
Cát Nặc đứng một bên, vừa nhìn chăm chú vào Hoàng Bộ Tuấn, quan sát động tĩnh, vừa thật cẩn thận mở nút túi nước ra.
Khi cùng nhau huấn luyện, mọi người đều biết Phi Nhi có khả năng khống chế nước, chỉ cần có nước, nàng so với bất luận kẻ nào đều mạnh mẽ hơn. Hơn nữa Hoàng Bộ Tuấn có thể đem Tạp Kỳ đánh ngất, không chế Phi Nhi, võ công phỏng chừng phi thường cao cường. Dưới loại tình huống này, chỉ có dựa vào ma pháp của Phi Nhi, bọn họ mới có thể có được phần thắng.
“Vô danh tiểu tốt, không xứng biết danh hào của bổn vương.”
“Ha ha……”
Cát Nặc vừa mở ra túi nước, lớn tiếng gọi Phi Nhi: “Phi Nhi, ma pháp!”
Cầm lấy túi nước hướng Phi Nhi hắt đi.
Đôi mắt màu tím lóe ra tia sáng, nhìn chăm chú vào những bọt nước đang tung về phía mình, Tinh Linh ngữ mặc niệm: “Thỉnh cầu thủy tinh linh đánh lui địch nhân của ta — nghịch lưu thuật!”
Nhất thời, bọt nước hóa thành một nấm đấm, nhắm ngay mặt Hoàng Bộ Tuấn phóng tới.
“Ba!”
Thân thể thon dài bị đánh ra mấy bước, khuôn mặt tuấn tú lập tức xuất hiện vết xanh tím, có thể thấy được chiêu thức công kích vừa rồi không hề nhẹ.
Nhóm bạn nhanh chóng đem Phi Nhi bảo hộ ở phía sau mình, Caba giúp đỡ nàng, hai người tay cầm chủy thủ, dây cung kéo căng, lưu ý nhất cử nhất động của Hoàng Bộ Tuấn.
Hoàng Bộ Tuấn hơi chật vật đứng lên, xoa xoa gò má đau buốt, phẫn nộ nhìn chăm chú vào Phi Nhi. Nữ nhân đáng giận, dám đánh vào mặt của hắn!
Caba theo bản năng đem Phi Nhi bảo hộ ở sau người, đối hắn quát: “Trừng cái gì mà trừng, còn chưa cút!”
Bạc môi gợi lên một chút tà mị tươi cười, cùng Phi Nhi nhìn nhau, nói: “Bé mắt tím, bổn vương nhất định nhớ kỹ buổi tối hôm nay!”
Nói xong, thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ vài cái, biến mất trong rừng.
Hoàng Bộ Tuấn vừa ly khai, bốn thiếu niên nhất thời ngồi bệt dưới đất, nặng nề thở ra.
Phi Nhi ở trong lòng Caba, tò mò nhìn bọn họ: “Làm sao vậy?”
Cát Nặc vỗ vỗ bả vai của nàng, lắc lắc đầu: “Chỉ sợ là hắn không đi, thật làm ta sợ muốn chết.”
“……”
Đừng Cát lấy tay lau cái trán đầy mồ hôi, thanh âm còn có điểm run run:
“Nếu trực tiếp đối đầu, phỏng chừng thất bại thật sự khó coi.”
“…… Thì ra vừa rồi các ngươi làm bộ anh dũng thôi sao?”
“Ta nói Phi Nhi, hắn là võ lâm cao thủ, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.”
“Ha ha ha, ta còn nghĩ đến nhóm người các ngươi thật sự dũng cảm, lợi hại như vậy.”
“…… Nha đầu không biết trời cao đất rộng, sớm biết như vậy đã để nàng bị mang đi.”
“Ừ, về sau chúng ta không chơi cùng nàng nữa.”
“Đúng! Không cho nàng cưỡi ngựa.”
Phi Nhi lập tức nhíu mày, đáng thương hề hề bĩu môi: “Được rồi, được rồi, thực xin lỗi thôi……”
Caba mỉm cười lắc đầu, nhìn Tạp Kỳ ngất xủ nằm một bên, lại nhìn phía chân trời, thấy bình binh đã bắt đầu ló dạng, liền phân phối công tác:
“Cát Nặc, Đừng Cát, các ngươi nâng xác cự xà đi về trước, tìm người lại đây đón chúng ta.”
“Hảo!”
Hai cái thiếu niên dùng dây thừng đem thân thể cự xà cột chắc vào một thân cây, trở về theo lối cũ.
Caba đặt Phi Nhi dựa vào một góc cổ thụ, đi qua đi thăm dò tình trạng của Tạp Kỳ.
Phi Nhi lấy ra một túi nước cuối cùng, uống mấy ngụm, dùng tay lau khóe miệng, hỏi Caba: “Ngươi biết giải huyệt đạo sao?”
“Không, chờ Đạt Y Đồ đến giải.”
Caba buông cánh tay Tạp Kỳ ra, “Hắn không có việc gì.”
“Ân, Hoàng Bộ Tuấn không đối hắn xuống tay, phỏng chừng chính là điểm huyệt mà thôi.”
Caba đỡ Tạp Kỳ đến ngồi bên cạnh Phi Nhi, mới ngồi xuống:
“Chúng ta đợi chút đi, chắc khoảng đến giữa trưa thì bọn họ sẽ tìm đến.”
“Không vội. Chính là toàn thân vô lực, có điểm không quen mà thôi.”
“Ha ha……”
Cánh tay dài vươn ra, choàng qua bả vai của nàng, để nàng dựa người mình, Caba nói : “Hai ngày không ngủ, muội nghỉ ngơi chút đi.”
“Ân…… Ta vượt qua thử thách của lễ trưởng thành.”
“Ân, muội đã hoàn thành.”
“Ta đã là người lớn……”
“Ân……”
Phi Nhi một bên hỏi, một bên lộ ra tươi cười, mí mắt càng ngày càng nặng, dựa vào vòm ngực ấm áp, mơ màng ngủ.
Lúc Đạt Y Đồ cùng tộc nhân tìm được bọn họ, ba đứa nhỏ đều đang rúc vào nhau ngủ, ngủ thật say, mọi người mới đều nhẹ nhàng thở ra.
Khi thoáng nhìn thấy trên người Phi Nhi đều là máu tươi, trong lòng Đạt Y Đồ không khỏi căng thẳng, thật cẩn thận ôm lấy thiên hạ bé nhỏ đang ngủ say, bất chấp mọi người kinh ngạc, đưa lưng về phía bọn họ, để Phi Nhi dựa trong ngực hắn, nhẹ nhàng cởi quần áo nàng ra, xem xét thân thể của nàng thật tỷ mỹ.
Sau khi xác định thân thể của nàng không có vết thương, Đạt Y Đồ mới nhẹ nhàng thở ra, máu này hẳn là của động vật. Sau đó ôm nàng, đối với những người khác, phân phó nói: “Ôm bọn họ trở về rồi nói sau.”
“Vâng, tộc trưởng!”
Cái ôm ấp áp làm cho Phi Nhi gợi lên thản nhiên tươi cười, mùi vị quen thuộc, còn có vòm ngực rắn rỏi tạo cảm giác thật yên tâm, Phi Nhi rất thích, rất thoải mái. Bàn tay mềm tự nhiên vòng quanh cánh tay hắn, môi đỏ mọng thấp giọng cô lỗ một câu:
“Phụ vương……”[ Tinh Linh ngữ ]
Đạt Y Đồ dừng lại cước bộ, nghi hoặc nhíu mày, tuy rằng không biết nàng đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện thỏa mãn của nàng, hẳn là đang nhớ đến phụ thân của nàng đi?
Dù sao sẽ không nhớ hắn.
“Đạt Y Đồ, ta là người lớn rồi……”
“……”
Khóe miệng cong lên, trong lòng có cái gì đó thật ấm, thật ngọt…tiểu tử kia cũng sẽ nghĩ đến hắn.
Đạt Y Đồ ngẩng đầu, cất bước, tiếp tục đi tới, dự tính khi trời tối sẽ trở lại Đạt Mỗ trại……