Dám Yêu Em Không

Chương 25: Anh, em, anh ấy và cô ấy


Chương trước Chương tiếp

“Một ngày anh sẽ yêu em như em yêu anh, một ngày anh sẽ nghĩ về em như em nghĩ về anh, một ngày anh sẽ khóc vì em như em khóc vì anh, một ngày anh sẽ muốn em… nhưng em sẽ không cần anh nữa.”

-Khuyết danh-

***********

“Hạnh phúc là một món quà,nhưng nếu không biết trân trọng thì thứ anh nhận lại chỉ là một chiếc hộp Pandora*….

Anh hiểu chứ?”

(*)Trong một phiên bản của thần thoại Hi Lạp,chiếc hộp Pandora là chiếc hộp chứa đựng tất cả những điều xấu xa,bất hạnh nhất trên đời:tai ương,bệnh dịch,bão lụt,đói khát,trộm cắp,chiến tranh,chết chóc..v…v….Ngụ ý là người đó sẽ nhận lấy đau khổ.

………..

Nó cũng không nhớ nó đến nhà ông Cường bằng cách nào.

Chỉ nhớ người đến đón nó là Mạnh Quân trong bộ vest sang trọng.Mái tóc đen được vuốt keo gọn một bên càng khiến Quân thêm phần lãng tử.

Đứng trước mặt nó,anh mỉm cười nhẹ nhàng, chìa ra trước mặt nó một túi giấy.

“Gì…đây?”-Ánh mắt ngờ vực của nó vẫn chăm chăm nhìn anh.

“Em thay bộ đồ này đi.Ông ấy đã đích thân chọn cho em đấy,xem chừng ông có vẻ hứng thú với em lắm!”

Đón lấy túi đồ trên tay Quân, nghe những lời hắn vừa nói lại khiến nó thêm phần căng thẳng.Cứ như thể đây là lần đầu tiên cô con dâu ra mắt nhà bố chồng ấy,lại còn được chuẩn bị kĩ lưỡng thế này….

Đứng dựa lưng vào cửa,Quân nới lỏng cổ áo,không giấu được vẻ lo lắng,hồi hộp.Tiếng bước chân nhè nhẹ đằng sau khiến hắn giật mình,quay đầu lại nhìn.

Chiếc váy trắng phần eo lại ôm thắt dưới ngực, thân váy dài hai lớp buông xoã thướt tha dài đến đầu gối.Tay áo dài bồng bềnh nhưng một bên lệch vai hững hờ, càng tôn nước da trắng mịn của người mặc.Mái tóc đen dài của nó(tóc giả) được thả ra cùng phụ kiện đi cùng váy là bông hoa trắng được cài nhẹ qua mang tai và đôi giày cao gót thắt nơ bằng ruy băng trắng.

Điều đó vẫn chưa làm Quân hết ngạc nhiên.

Nhìn cô từ đầu đến chân, anh có phần bối rối, gương mặt hơi ửng hồng. Anh chưa từng thấy cô ấy khi mặc váy lại có thể xinh đẹp đến nhường này, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Anh liền dẫn cô đi make-up ở tiệm chăm sóc sắc đẹp sang trọng dưới quyền của gia đình anh.

Nó thì không kịp nhận ra mọi thứ, chỉ nhớ mình bi xoay mòng mòng trong một đống phấn trang điểm và son môi mà nó chưa từng thử bao giờ. Huhu, nó không thấy thích mà chỉ thấy như bị “hành” cho tơi tả thôi!

“Xong rồi, thưa cậu chủ! Mời cậu chiêm ngưỡng thành quả!”-Các cô nhân viên đứng bên cạnh nó, cúi đầu chào lễ phép với Quân.

“Ừ, tôi cảm ơn,mọi người có thể nghỉ đi được rồi!”

Vẫy nhẹ tay ra hiệu, anh tiến lại gần nó từ đằng sau, và quả nhiên…thực hoàn hảo!

Anh nhìn nó qua tấm gương lớn trước mặt mà vẫn chưa hết sửng sốt, bất ngờ.

Gương mặt nó được đánh lớp phấn trang điểm nhẹ, đôi môi nhỏ nhắn nổi màu đỏ bóng-màu quả sơ ri, làm căng mọng đôi môi quyến rũ.Nó cũng ngồi yên bất động vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì con bé trong gương lại có thể là nó.

“Em…đẹp lắm!”

“….”

Quân nói từng từ một cách khó nhọc, chậm rãi nhưng lại rất nhỏ, chỉ đủ để nó kịp nghe thấy. Bản thân nó cũng rất lúng túng, chẳng thể nói được câu nào,chỉ biết chớp mắt nhìn lên anh.

Hắn xấu hổ khi bắt gặp ánh nhìn của nó, chỉ im lặng kéo tay nó đi thẳng lên xe, tim đập thình thịch. Suýt chút nữa, hắn…không kiềm chế được, nếu không thì có lẽ hắn đã “tấn công” nó rồi.

…………….

Căn biệt thự sang trọng hiện ra trước mắt nó.

Ngẩng đầu lên nhìn, thần kinh nó đang rất căng thẳng, tuy không phải là lần đầu gặp cha Quân, nhưng lần này nó xuất hiện dưới thân phận thực sự của mình. Lẽ đương nhiên, hồi hộp cũng là đúng thôi.

“Tôi về rồi, mau mở cửa đi”

Quân vừa nói qua chiếc máy quét ngoài cửa, thì cánh cổng sắt đã tự động mở ra. Anh hiểu nó đang rất căng thẳng, vỗ nhẹ lên vai nó động viên:

“Không sao đâu em, có anh ở đây, ông ấy không làm gì đâu. Với lại, cha anh cũng không quá nghiêm khắc , nên em cứ thoải mái đi nhé?”

Nó chỉ khẽ gật đầu. Nó khoác lấy cánh tây Quân đang đưa ra ý mời nó, rồi cùng bước vào trong nhà..

“Hai đứa đến rồi à?”

Ngồi ở phòng khách, ông Cường nhâm nhi chút rượu vang chát, thần thái ông tôn nghiêm nhưng lại không đáng sợ như nó đã gặp ông ở nhà Khắc Dung hay ở phòng bệnh.

“Ba, bọn con về rồi!”

“Cháu chào bác,cháu là Thiên Nhi. Rất vui được gặp bác ạ!”

Ông Cường có trầm ngâm một thoáng nhìn nó từ trên xuống dưới khiến nó bối rối ra mặt. Không hiểu ông có phát hiện ra cái gì không mà sao lại tỏ ra nghiêm túc vậy?

“Cháu..ta xin lỗi, nhìn cháu ta có hơi giật mình. Một thoáng ta đã nhìn nhầm thành mẹ thằng Quân chứ, quả nhiên còn hơn cả dự đoán của ta!Bộ váy này rất hợp với cháu.”

“Dạ..cháu cám ơn bác..”

Vậy mà nó cứ tưởng gì chứ?

“Hai đứa vào phòng ăn đi, giúp việc đã chuẩn bị xong hết bữa tối rồi. Chắc hai đứa đói rồi?”

………..

Nó bối rối cầm con dao lên lúng túng gỡ miếng bít tết trước mặt mình. Quả nhiên, một bàn tiệc thức ăn toàn món ăn Pháp, nhìn đã thấy thích huống hồ đây lại là lần đầu tiên nó lại được ăn những món đắt tiền thế này.Những ngọn nến lung linh đặt ở chính giữa chiếc bàn lại làm tôn lên bữa tiệc hạng sang tại nhà.

“Có cần anh giúp gì không?”-Nghía đầu qua nhìn nó, Quân mỉm cười gợi ý nhưng nó đ ã nhanh chóng từ chối.

“Không..không cần đâu, em tự làm được…”

Đã thế ông Cường vẫn nhìn nó không rời mắt, lại khiến nó đã vụng lại còn vụng về hơn.

“Cháu không quen sao?”

“Dạ..tại đây là lần đầu tiên, cháu được ăn một bữa ăn kiểu Tây thế này, nên..cháu có chút chưa quen ạ..”

“Ta hiểu rồi, không sao đâu! Chưa quen rồi sau này sẽ quen hết !”-Ông bật cười , đáp lời tiếp-”Hôm nay ta muốn mời cháu đến đây để ăn mừng thằng Quân ra viện, với lại xem cô gái khiến nó thay đổi đến thế này là người như thế nào. Nó cứ giấu bác mãi, đến hôm nay mới chịu ra mắt cho ta xem đấy!”

“Ba..ba ăn nói gì thế? Cô ấy…đã là bạn gái con đâu ,mà ba nói cứ như là…”

Quân liếc nhìn bà, nhưng đôi mắt lại lúng túng thực thà thú nhận. Ông Cường hết nhìn hắn, rồi lại quay qua nhìn nó, chợt hiểu ra câu chuyện. Không những suy ngẫm mà ngược lại, ông lại thấy rất cao hứng, cười phá lên:

“Thằng khỉ này! Hồi trước mẹ con có thích ba đâu, cũng toàn một phía là từ ba đấy!Ấy vậy mà mẹ con sau này mới chịu đổ vì ba, sau này còn kêu ba mặt dày quá nên bà ấy cũng xiêu lòng!”

“Ba với mẹ khác! Sao ba so sánh ngược đời thế ?!?”

“Thế nên ta mới bảo con mới cần phải mặt dày như ta thì mới mong cưa đổ cô gái này về làm con dâu của ta, phải không?!?”

Ba của Quân có vẻ như hôm nay gặp chuyện vui gì đó, nên vừa uống chút rượu, ông lại rất hào hứng kể lại chuyện ngày trước ông với bà yêu nhau thế nào khiến nó cảm thấy bầu không khí thật gần gũi, cũng góp chuyện ít câu. Đột nhiên, nó lại nghĩ đến bố nó….

“À…Cháu có làm một ít bánh tiramisu vị trà xanh đem đến cho bác, không biết bác có thích ăn đồ ngọt không..?”-Nó liền đẩy túi bánh ra trước mặt ông lịch sự, bối rối nói.

“Ừm, bác ăn được mà. Mà có vẻ như…cháu rất giỏi công việc nữ công gia chánh phải không?”

“Dạ…cũng chỉ gọi là là làm được thôi bác…”

Ông gật gù, lấy dĩa ăn thử miếng bánh nó làm. Vị ngọt hòa quyện với kem tan chảy trong miệng ông, cùng mùi thơm của trà khiến ông thấy thực hài lòng. Nhìn hai người trước mặt, ông đan hai tay lại, tựa cằm mình lên mà hứng khởi nói:

“Bánh ngon lắm cháu! Ta rất thích, nhân có hai đứa bây giờ, ta muốn hỏi ý không phải..”

“Thiên Nhi, nếu ta muốn cháu kết hôn với Quân, cháu đồng ý chứ?”

……

Không hiểu sao ở nhà, Vũ cảm thấy sốt ruột khó tả. Nếu..không được thấy Nhi, có lẽ hắn thấy bức bối đến phát điên mất!

Đắn đo một hồi, hắn mặc chiếc áo khoác mỏng , mở cửa định chạy đến nhà tìm nó, nhưng chỉ vừa mở cửa, hắn đã giật mình vì có người xuất hiện trước mặt hắn vào tầm này.

Đối phương định giơ tay bấm chuông cửa, nhưng thấy hắn cũng có chút ngạc nhiên rồi khoanh tay trước ngực, dựa vai vào cửa,giọng nói lanh lảnh vang lên:

“Vũ,giờ này còn định đi đâu vậy? Không định tiếp khách đến nhà sao?”

Một thoáng ngạc nhiên, Vũ khẽ bặm môi, chỉ thốt lên hai từ:

“Kiều Như…”

“Sao? Thấy tôi cậu không được vui?Ông chưa bảo với cậu là tôi đã về hay sao?”

Cô gái trước mắt cao đến cả mang tai hắn , mái tóc đen dài được cột đuôi gà, cái nhìn sắc sảo, nụ cười mỉm hơi có chút chế nhạo. Quả nhiên sau 7 năm không gặp, mà Kiều Như đã khác đến thế này, thân hình nóng bỏng, thậm chí còn sắp cao gần bằng hắn rồi còn gì nữa.

Kiều Như đẩy Hoàng Vũ qua một bên, xách túi hoa quả vào nhà hắn, điềm nhiên quay ra cười ẩn ý, chỉ đáp gọn lỏn một câu:

“Lần này tôi về,một phần là vì ông, còn một phần là vì cậu. Hoàng Vũ,cậu biết ông tin tưởng và mong muốn chúng ta thành đôi thế nào rồi mà, nên tôi nói thẳng luôn vấn đề….”

“Hoàng Vũ, kết hôn với tôi!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...