Đắm Say

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Ba người tiếp tục công việc chặt cây, xẻ gỗ, kéo gỗ, chở gỗ xuống đồi cho đến khi ngày làm việc trôi qua. Mặt trời đã xuống thấp quá vai. Karl cởi áo ra và phơi tấm lưng trần.

Anna không thể nào rời mắt khỏi mái tóc vàng, thân hình rám nắng, vòng hông săn chắc và cánh tay vạm vỡ của anh. Anh thực hiện mọi động tác nhịp nhàng giống như một điệu nhảy. Hai cánh tay nhọn dần như hình cây thông, từ hông lên đến vai. Cơ bắp săn chắc thu lại, cuộn lên theo nhịp điệu của công việc, gân cổ anh lộ ra. Mạch máu trên cánh tay bắt đầu nổi rõ mỗi khi anh giơ rìu lên cao quá đầu. Từ phía sau, cô nhìn cơ bắp trên vai anh hiện lên như những rặng núi ở mỗi đường dốc thoai thoải, rồi lại tiếp tục cong lên.

Anh cúi xuống, phủi những miếng gỗ vụn và những cành nhỏ trên người, nghiêng người về phía cán rìu, trụ một chân phía sau. Anna cảm thấy cô đang nhìn vào một điểm mà bóng cây thông to dần và mất hút phía sau anh. Đôi khi, anh quay lại nhìn cô và thấy cô đang nhìn mình, cô vội vàng cụp mí mắt xuống để tránh phải nhìn vào bộ ngực lực lưỡng, phủ đầy lông măng kia.

"Em mệt không, Anna?", anh hỏi. "Em có khát không? Uống nước nhé!", anh nói. Cô luôn luôn lảng tránh ánh mắt anh và nhìn xuống phía dưới con đường.

Nhanh chóng, một cây nữa đổ xuống và hai người cùng tận hưởng cảm giác ngắm nhìn thành quả là đống gỗ mà họ thu thập được. Sau đó, đôi mắt họ lại gặp nhau dù chỉ thoáng qua. Anh với tay lấy chiếc rìu to còn cô cầm chiếc rìu nhỏ, chặt những cành cây con trên thân cây trong khi James dắt lũ ngựa vận chuyển gỗ xuống đồi.

Sau đó, Karl đứng thẳng dậy và nói, "Đôi má của em như bị lửa thiêu đốt ấy. Đây, cầm lấy mũ của anh". Anh chụp ngay cái mũ đầy mồ hôi và mùi cơ thể của mình lên đầu cô.

"Lúc trước, em có một cái mũ rơm", cô nói, trong khi vẫn tập trung vào công việc. "Một người phụ nữ em biết đã cho em, nhưng nó đã rất cũ và nhàu nát khi đó." Cô bẻ một nhánh cây và nói tiếp, "Nó có một sợi dây ruy băng màu hồng cột xung quanh".

"Mũ có dây ruy băng màu hồng ở đây chắc không có."

"Không sao", cô nói. "Em quen rồi." Cô bắt đầu chất đống những nhánh cây chồng lên nhau.

Anh để ý thấy cánh tay cô dính những vệt đen và nói, "Ở con lạch của anh có một chỗ sâu, chúng ta có thể mát mẻ ở đó khi xong việc".

"Sâu bao nhiêu?", cô hỏi, tự hỏi anh có ý gì khi nói "mát mẻ". Mình phải mặc gì đây?

"Qua khỏi đầu của em."

"Em không biết bơi."

"Anh sẽ dạy em."

"Nước có lạnh lắm không?"

"Không lạnh bằng nước ở suối đâu!"

"Ồ! Không tồi!"

"Vậy là em sẽ thử chứ?"

Cô dừng tay lại và nhìn qua anh. "Để xem sao."

"Chắc em không thích tắm phải không?"

Hơi bối rối, cô tiếp tục chặt và bẻ cành cây. "Chỉ vì chúng ta chưa từng tắm chung. Ý em là, không ai nói cho chúng ta biết. Không ai nói cho chúng ta biết phải làm gì? Không ai nói cho chúng ta biết nên làm gì?"

"Vậy mẹ của em thì sao?", Karl hỏi một cách ngạc nhiên.

Anna kéo mạnh tay để cô không bị té nhào. "Bà ấy không thể quan tâm bọn em nhiều được", cô nói trong vô cảm.

Khi Anna và James chở chuyến gỗ cuối cùng xuống đồi, bóng của họ trải dài ra và bước chân của họ ngắn lại. Họ vấp ngã ngay bên cạnh Karl trong khi anh vẫn vững vàng và mạnh mẽ.

Nhìn sự tàn tạ của hai người giúp đỡ anh, Karl cười. "Thôi, đi về nhà cả hai người đấy, nhưng đừng có nhóm lửa. Anh sẽ về sau, ngay khi tìm được lũ ngựa." Anh biết họ đã rất mệt sau một ngày làm việc vất vả.

Anh nhanh chóng nhóm lửa, chỉ James cách làm và dạy Anna cách nấu món thịt hầm. Ôi, Chúa ơi! Họ quan sát anh với khuôn mặt bơ phờ, gần như là ngủ gục trên ghế. Khi thịt nai, củ cải và hành tây đã sôi trên bếp, Karl không thể nhịn được cười khi nhìn thấy hai người họ đã đổ rạp trên bàn.

"Nếu anh không thể đánh thức hai người dậy, anh sẽ ăn hết nồi thịt hầm một mình đấy! Anh cũng thường xuyên ăn tối một mình mà. Thôi nào, lại đây!" Anh huých nhẹ họ. "Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi tắm rồi."

Cả hai vẫn ngồi ủ rũ trong khi anh đi lấy quần áo sạch và khăn nỉ để lau khô.

"Đi cùng anh nào. Lấy quần áo và đi theo anh."

"Karl, anh đúng là đồ con lừa độc ác!" Anna than phiền, cô cảm thấy hết sức bực bội.

"Ồ, đúng vậy", anh cười đồng tình. "Còn James, Anna, hai em là đồ mốc meo."

Cảm thấy xấu hổ, cô lặng lẽ đi theo anh, ra hiệu bảo James đi theo.

Phía sau con đường mòn là hai bên bờ của con lạch, một lối đi bộ nhỏ hẹp có dấu chân của người Anh-điêng và động vật. Con lạch thật ra là một cái thác nước, đổ xuống một vài hồ và chảy êm đềm qua những hồ nước khác. Ở hầu hết mọi điểm giao nhau, nước chảy tràn qua những tảng đá. Ở chỗ Karl dẫn họ đến, những con hải ly đã tạo ra một cái hồ lặng nước phía trên đập. Cỏ đuôi chồn, cỏ dương xỉ chạm vào đầu gối họ trong khi phía bên dưới, một lớp cỏ lược và cỏ lông vũ dày mọc lên.

Dòng nước êm đềm, lập lờ những bông hoa violet dại, những cây đu nghiêng mình đổ bóng xuống dòng nước, ngay cạnh dòng suối phía trên bờ là một hàng dài những rặng liễu buông rủ.

Việc cuối cùng trong cuộc đời Anna muốn làm là ngâm mình trong làn nước lạnh buốt xương này. "Anh tắm ở nơi này mỗi ngày sao?", cô hỏi Karl.

Anh đã cởi áo ra. "Mỗi ngày, nhưng vào mùa hè. Nếu vào mùa đông, anh sẽ tắm trong phòng tắm giống như khi ở Thụy Điển."

"Chắc anh tôn thờ chủ nghĩa sạch sẽ à?"

Anh nhìn qua cô, áo vắt trên tay trong khi cô không nhúc nhích và cũng không muốn cởi bỏ quần áo. "Con người thì phải sạch sẽ", anh nói một cách đơn giản.

"Đúng", cô miễn cưỡng đồng ý.

"Tại sao em không..." Đột nhiên, anh cảm thấy ngại. "Tại sao em không vắt quần áo lên cây và xuống đây khi anh và James đã xuống nước?"

Im lặng, cô quay đầu và che người lại.

"Thôi nào, James", cô nghe tiếng anh hai giây sau đó. "Chúng ta sẽ nấp sau đập hải ly để chị em xuống đây."

Cô trút bỏ quần áo và len lỏi đi qua bụi cây. Cô không nhìn thấy hai người nhưng quần áo của họ vẫn còn đó.

Anna do dự. Cô đưa một ngón chân xuống nước trước. Nước thật lạnh! Con người thì phải sạch sẽ, cô tự nói với bản thân, nhăn mặt khi quăng mình xuống nước.

Sau cú té nước chói tai, cô nghe thấy tiếng cười, sau đó, James gọi, "Xuống đây đi chị Anna. Không lạnh lắm đâu nếu cơ thể chị đã làm quen với nước, hãy chịu khó di chuyển một chút."

Cô ngồi xuống và hét lên. "James Reardon và Karl Lindstrom, cả hai người đều là những kẻ nói dối! Tôi ghét cả hai người!"

Trả lời cho câu nói của cô là một tràng cười khác từ phía những con chim đậu gần đó, chúng đang nhìn những con người ngu ngốc trút bỏ quần áo trước khi tắm kia.

"Em xuống rồi, hai người có thể ra đây!", cô gọi họ. Khi Karl và James ló đầu lên và đi về phía cô, cô không còn sự lựa chọn nào khác là hụp xuống nước, sâu đến tận cổ. Cô không muốn ai trong số họ nhìn thấy bộ dạng của cô trong lớp áo mỏng manh như thế này.

"James, em đúng là đứa phản bội!", cô trêu chọc. "Em cũng đâu thích tắm rửa hơn chị là mấy."

"Tắm rửa sẽ khác chứ." Cái đầu cậu mất hút rồi lại hiện lên với một nụ cười toe toét. "Em thách chị ngụp đầu xuống đấy, Anna!"

"Thế à?" Cô cũng thử nhúng đầu mình xuống nước, rồi nhanh chóng ngoi lên với giọng điệu lắp bắp và rùng mình vì lạnh. Mắt vẫn còn đang nhắm, cô mắng yêu anh, "Em ghét hồ nước này của anh, Lindstrom! Anh có thể đun nước cho nóng lên giúp em được không?"

"Anh sẽ xuống dưới để hỏi xem." Anh lật chân lại, lặn xuống và chỉ trong chớp mắt, anh biến mất. Anh ngoi lên phía đối diện và hét to, "Xin lỗi nha, Anna. Hải ly không đồng ý. Nó nói là nước như vậy đủ ấm áp rồi".

Anh quạt tay bơi ra xa, gần như là đập vào nước nhưng không tốn nhiều sức lực rồi từ từ bơi lại gần cô. "Đến đây, anh sẽ dẫn em ra chỗ nước sâu, sau đó, chúng ta sẽ bơi vào bờ. Đừng sợ!"

Anh nắm lấy tay cô đang để dưới nước và chầm chậm kéo chân cô. Người cô trượt dài theo, miệng uống một ngụm nước. Anh cười khi thấy những giọt nước đọng trên lông mi và tóc cô.

"Đừng dẫn em ra xa." Cô nài nỉ.

"Đừng lo. Em nghĩ là anh sẽ để em gặp nguy hiểm khi đang ở đây với anh à?"

"Có thể lắm chứ!", cô lắp bắp. "Anh sẽ làm gì với một người phụ nữ không biết nấu món thịt hầm đây?"

"Nhiều thứ lắm và anh sẽ từ từ nghĩ ra", anh bình tĩnh nói để James không nghe thấy. Một nửa miệng cậu cũng đang nằm dưới nước giống như chị mình. Họ nhúng người trong nước, đầu ngoi lên trên, nắm tay và nhìn vào mắt nhau, lông mi thì bị ướt, tóc ôm sát vào da đầu theo đường chẻ ngôi và làn da được nước hồ bao phủ xung quanh.

"Còn người phụ nữ không biết nướng bánh thì sao?"

"Cô ấy sẽ được dạy", anh cằn nhằn, nước trôi ngang qua miệng anh.

"Hoặc là làm xà phòng?"

"Cô ấy cũng sẽ được dạy", anh lặp lại.

"Để dùng nó hay để làm ra nó?"

"Cả hai." Anh mở miệng ra và ngậm một ngụm nước, sau đó, anh phun chúng vào giữa hai mắt cô.

"Anh đúng là tên Thụy Điển to con thích bắt nạt người khác!" cô hét lên, bơi theo sau anh nhưng anh đã lặn xuống như dòng thủy ngân đến bên cạnh James.

"Em phải ngoan thì anh mới quay lại và dạy em bơi", anh nói vọng lại.

"Tại sao chứ? Dù sao em cũng đâu có thích cái hồ nước chẳng tiện nghi chút nào này của anh."

Nhưng anh chợt nghiêm mặt lại. Sau đó, anh chỉ vào một nơi phía sau lưng cô và hỏi James, "Đó có phải là con rùa đang bơi không?".

Tội nghiệp cho Anna, cô gần như gãy cả cổ khi cứ quay qua quay lại, hai tay đập xuống nước để tìm đường lên bờ. Khi gần lên đến nơi, chiếc áo của cô đột nhiên tuột xuống để lộ cả một bên ngực khi cô đứng chống tay lên hông và ném cơn giận vào họ, "Này Karl Lindstrom, để anh xem tôi có bước xuống đó lần nữa không? Thật là nực cười!".

Nhưng Karl và James đang vui vẻ chơi tạt nước cùng nhau, ngả lưng xuống nước như chẳng nghe thấy gì trong khi Anna đang nổi giận. Cô đau khổ ngồi lên trên bờ, ôm lấy hai cánh tay run rẩy trong khi hai người họ hết lặn xuống, đuổi bắt nhau rồi lại bơi vòng quanh đập hải ly.

Cô cứ ngồi lì ra đấy cho đến khi Karl bơi về phía mình. "Thôi nào, Anna.

Anh sẽ không trêu chọc em nữa."

Cô vòng hai tay trước ngực, nhũ hoa của cô lộ ra như hai viên ngọc trai.

"Em đợi anh trèo lên và lôi em xuống đây à?", anh đe dọa, đến gần cô thêm một bước. Mắt cô nhìn xuống vùng nước ngang hông anh, nó tạo thành một cái hố sâu phía dưới xương hông.

"Không! Em tự xuống." Cô nhảy lên và lao mình xuống, mạo hiểm bơi ra xa.

Karl chỉ cho cô cách cuộn tròn lưng và quạt nước, giống như con cá sử dụng vây của mình vậy. Nhưng khi cô nằm ngửa và tay anh đỡ phía dưới lưng cô, ngực cô nổi lên trên mặt nước như những hòn đảo nhỏ được che phủ bởi một lớp mây mỏng làm bằng vải cotton, bám vào da thịt cô như để ngụy trang cho chúng. Cô nhanh chóng nhổm người dậy.

Anna và Karl nhấp nhô trên mặt nước, gần chỗ những phiến đá rồi bơi về phía bờ hồ một vài vòng. Một lần nữa, cô quay lại, bước ra khỏi chỗ nước cạn và cảm thấy hoảng sợ khi thấy chân mình không chạm đáy. Karl ôm cô từ phía sau và nhanh chóng sử dụng tay còn lại bơi vào trong, lúc đó cô mới cảm thấy chân mình chạm cát. Nhưng cánh tay anh vẫn quấn quanh khi cô đã an toàn, chạm vào phía dưới bầu ngực cô, kéo cô lại gần để hai cơ thể hòa quyện dưới nước.

Sau đó, James đến gần họ và Karl bỏ Anna ra. Cả ba người bước lên bờ.

Khi Karl tuyên bố món thịt hầm đã gần xong, Anna cảm thấy rất ngạc nhiên vì cô đã quên hết mệt nhọc khi họ nô đùa cùng nhau. Mỗi người đi một nơi để lau khô người và thay quần áo, họ gặp lại nhau trên đường và cùng đi về nhà. Đồng hành với họ là lũ ếch nhái đang đồng diễn khúc nhạc hoàng hôn.

Mùi thơm đón chờ họ ngay cửa ra vào...

Karl thưởng thức món ăn, nhìn Anna và James đang ngồi bên cạnh. Sau khi đĩa thức ăn sạch trơn, James đã ngủ gục còn chị cậu thì đã thay áo ngủ nhưng Karl vẫn chưa đi ngủ. Khi màn đêm buông xuống, anh cầm ống tẩu và đi lang thang đến bên chuồng ngựa. Belle và Bill với hơi thở chầm chậm, từng nhịp đều đặn, giậm chân chào đón anh. Chúng biết ai đang đi vào vì chỉ có một người đến thăm chúng vào giờ này. Bàn tay rắn chắc của anh lắc mạnh đầu con ngựa. Cuối cùng, khi thuốc trong ống tẩu đã tàn hết, một giọng trầm ấm vang lên. "Cô ấy là một người can đảm, Anna của tao. Mày nghĩ sao, Bill? Chắc cũng giống chuyện không thể chia rẽ mày và Belle của mày, đúng không?"

Trong bóng tối tĩnh lặng của căn nhà, Karl nằm bên cạnh tẩu thuốc và quần áo của mình trên một tấm chăn bằng vỏ ngô. Theo quán tính, anh đưa tay ra để ôm lấy Anna đang ngủ. Anh kéo cô vào lòng và biết bản thân mình đang rất hạnh phúc cùng khao khát. Anh nghĩ đến khuôn ngực cô lúc trông thấy chúng ở dưới nước. Lúc này, họ đang nằm rất gần nhau. Những gì anh cần làm là từ từ di chuyển cánh tay, trượt tay lên phía trên và cuối cùng chạm vào bầu ngực cô. Anh rất thèm muốn được âu yếm, cảm nhận cô. Nhưng cô đã ngủ, có vẻ như cô đã kiệt sức trong khi Karl luôn muốn đối xử công bằng với cô. Anh muốn rằng khi mình âu yếm cô, đó là sự chia sẻ giữa hai người. Anh muốn cô thức dậy, thức dậy để có thể đón nhận và đáp trả anh.

Anh nên dừng lại. Anh chờ đợi rất lâu trong nỗi cô đơn. Những gì họ chia sẻ cùng nhau ngày hôm nay - cả ba người họ - đã là quá đủ. Điều đó cùng với cảm giác có cô nằm ngủ bình yên bên cạnh, mái tóc cô buông xõa trên khuôn mặt của anh đã là quá đủ.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...