Đắm Say
Chương 3
"Này Karl, tôi biết anh đã gặp chuyện khi anh vừa bước vào đây. Anh có quyết định cuối cùng chưa?"
"Vâng, nhưng không giống như cha nghĩ đâu." Karl thở dài. "Cha biết mấy tháng nay con đã chờ đợi Anna đến đây. Cha biết con đã chuẩn bị nhà cửa để đón cô ấy, và nhiều thứ khác nữa. Lúc này, con rất sẵn sàng cho việc cưới vợ. Lúc nào con cũng mơ đến ngày hôm nay, ngày mà cô ấy sẽ đến đây. Nhưng con nghĩ, con chỉ là một gã ngu ngốc. Cha, cô ấy không giống với những gì con mong muốn. Hôm nay, con đã phát hiện cô ấy nói dối con rất nhiều thứ."
"Đó chẳng phải sự trả giá sao, anh quen biết và đánh giá cô ấy qua thư?"
"Đúng đấy, nhưng chẳng tốt đẹp gì cho việc đám cưới cả. Con không muốn một người vợ dối trá. Đúng, đúng là con đang cần cưới vợ, và chỉ có cô ấy."
"Cô ấy đã nói dối điều gì thế, anh bạn?"
"Thứ nhất, em trai của cô ấy làm con kinh ngạc. Cô ấy không nhắc đến em trai mình trong thư vì cô ấy biết con sẽ không thích sự có mặt của một cậu thanh niên trong ngôi nhà của đôi vợ chồng mới cưới."
"Anh trả họ về vì lý do này à?"
"Con dọa họ là con sẽ làm vậy, nhưng con không nghĩ mình có thể chịu nổi cảnh cô đơn thêm nữa trong khi con đang tìm một người vợ. Tha thứ cho con, Cha... đáng lẽ con không nên nói điều này nhưng con đã hai mươi lăm tuổi rồi. Con đã phải sống một mình từ khi rời Thụy Điển đến đây, đã hai năm rồi. Con rất vui mừng để bắt tay xây dựng một gia đình. Có những lúc, nhất là trong những mùa đông dài lạnh giá, con chỉ có một mình, không có ai bên cạnh khi con..." Karl nắm chặt tẩu thuốc, lấy ngón tay cái miết lên mặt gỗ sáng bóng, trầm tư nhìn làn khói chầm chậm bay lên từ ống tẩu. Anh nhớ lại rằng mình đã phải chịu đựng sự trống rỗng đau đớn đến nhường nào trong những đêm đông vô tận.
Anh ngước lên nhìn bạn mình và cười ngượng ngùng, Karl tựa khuỷu tay lên đầu gối và đặt cằm lên cánh tay. "Cha biết không? Thỉnh thoảng, con đưa con dê cái vào trong nhà để tránh bão tuyết và con có người để nói chuyện. Nhưng tội nghiệp cho con Nanna, con nghĩ nó rất mệt mỏi khi thấy ông chủ ngu ngốc cứ tưởng nó là con người."
"Tôi hiểu, Karl. Anh không phải hối tiếc điều gì. Chẳng có sự sỉ nhục nào cho người đang cần tìm vợ để sưởi ấm những đêm đông và gây dựng một gia đình. Cũng không có sự sỉ nhục nào để bắt đầu cuộc sống hôn nhân, có vợ có chồng."
"Nhưng con thấy không thể trách cậu trai trẻ."
"Tại sao chứ?"
"Con không thể, thưa Cha, nếu Cha là con thử xem?"
Karl miễn cưỡng nghĩ rằng cha xứ có thể hiểu được nỗi đau của người phàm.
"Tôi nghĩ tôi có thể hiểu anh. Nói một cách khác, tôi sẽ cân nhắc sự có mặt của cậu thanh niên ở vùng đất hoang vu này. Cậu ta có ích đấy! Cậu ta vừa là bạn vừa là tri kỷ."
"Tri kỷ nghĩa là sao, cha?"
"Để tôi đặt chúng vào hoàn cảnh của cậu, Karl", cha xứ nói, ngồi tựa người với dáng vẻ triết gia. "Anh có nghĩ rằng nếu anh kết hôn với Anna, tất cả những rắc rối sẽ không còn nữa và cô ấy sẽ trở thành người như anh mong muốn? Còn tôi nghĩ rằng không. Hai người không quen biết nhau trước khi kết hôn và chắc chắn, hai người sẽ có những trận cãi vã để hiểu nhau hơn. Lúc này, nếu có người thứ ba là người hòa giải thì sẽ tốt hơn, hoặc như tôi đã nói, bạn bè."
"Điều này thì con đã nghĩ đến nhưng con nghĩ cha sáng suốt hơn con. Cha đã thấy tính khí của Anna rồi đấy!"
"Hai người nói chuyện với nhau chưa?"
"Vâng, nhưng em trai cô ấy ở đó nên chúng con không nói gì nhiều."
"Nếu không phải cậu ta đến mà không báo trước, anh thấy cậu ta thế nào?"
"James rất muốn học hỏi và hứa sẽ làm việc chăm chỉ."
"Cậu ta sẽ học được nhiều thứ từ anh đấy, Karl! Tôi tin rằng James sẽ học nhanh thôi nếu có anh dạy bảo. Anh có nghĩ anh là người rất thích hợp để dạy cậu ta không?"
Khói lại bốc lên từ hai tẩu thuốc, căn phòng một lần nữa chìm trong im lặng.
Karl đang nghĩ đến những điều mà cha xứ nói về James. Ý định dạy dỗ, nuôi dưỡng cậu ta quả là một sự thách thức đối với anh. Karl nghĩ đến ngôi nhà gỗ và những công việc để xây dựng nó, anh tưởng tượng cảnh anh và cậu bé cùng nhau làm việc, cởi trần dưới nắng, kéo gỗ lên đồi, chơi cờ khi họ làm xong việc. Anh có thể dạy cậu cách xây nhà và phân biệt gỗ, cũng như cách cha anh đã dạy cho anh.
"Karl?" Một làn khói trắng bay lên cùng với lời nói.
"Sao?", Karl trả lời trống không, đăm chiêu suy nghĩ.
"Có điều này tôi muốn hỏi anh, hơi thực tế đấy!"
"Cha hỏi đi."
"Anh định trả cô ấy về là vì anh thất vọng với ngoại hình của cô ấy phải không? Tôi nghĩ anh cũng xem trọng chuyện này. Anh đem cô ấy đến một nơi mà cô ấy không biết trong khi cô ấy đang tràn trề hy vọng. Nếu anh thấy cô ấy không phải là người phù hợp, sẽ khó đi đến hôn nhân đấy! Anh phải cân nhắc điều này vì anh là người bình thường mà Karl. Anh có quyền nghi ngờ hoặc không thích. Tôi nghĩ đối với anh nguyên tắc quan trọng hơn sở thích. Mặc dù anh không có trách nhiệm giữ cô ấy lại nhưng anh vẫn sẽ làm thế!"
Tối nay, Karl biết thêm một khía cạnh khác trong con người của Cha Pierrot, một tình người mà Karl đang rất cần. "Ồ không, Cha! Con không thấy cô ấy không hấp dẫn, chỉ là hơi gầy. Nhưng khuôn mặt... cô ấy... con..." Thật khó cho Karl để diễn tả cho cha xứ nghe cảm xúc khi anh vừa gặp cô, khi anh nắm tay cô giúp cô xuống xe, cảm xúc từ chiếc eo nhỏ của cô khi cô nhảy xuống xe. Thật khó cho Karl để đánh đồng những cảm xúc ấy với những cảm giác dâm dục khác. Theo lẽ thường, anh không muốn trở nên thô thiển trước mặt bạn anh, Cha Pierrot.
"Con thật sự hài lòng mà Cha, nhưng con muốn tìm một lý do khác. Ngoại hình của cô ấy không thực sự là vấn đề đối với con."
"Nhưng tất nhiên, đó là vấn đề!", cha xứ ngắt lời anh. "Karl, đừng giấu giếm tôi. Nếu anh làm thế thì đây là lần đầu tiên anh nói dối tôi đấy! Anh sẽ phải nhìn vợ mình hàng ngày khi hai người kết hôn. Thật là ngớ ngẩn khi anh nói không muốn thỏa mãn đôi mắt mình."
Karl cười. "Ngạc nhiên thật! Con không biết Cha là người có trái tim đồng cảm đến thế."
Cha xứ cũng cười theo. "Vì tôi làm đàn ông trước, làm cha xứ sau mà."
Lúc này, Karl nhìn thẳng vào mắt người bạn của mình, tiếng cười phai theo.
"Vậy thì con thừa nhận, con hài lòng với ngoại hình của cô ấy, rất hài lòng là đằng khác. Có lẽ, con không biết làm gì nếu cô ấy cứ tiếp tục nói dối."
"Anh nói xem", vị cha xứ nói ngắn gọn, ngồi xuống trở lại.
"Cô ấy chỉ là thiếu nữ, còn con thì cần một người phụ nữ trưởng thành, hai mươi lăm tuổi. Nhưng Anna cũng dối con điều này, cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi."
"Nhưng cô ấy đã tự quyết định đến đây và trở thành vợ của con?"
"Không hẳn. Con nghĩ hai chị em cô ấy đều nghèo khổ. Con là điểm đến cuối cùng của họ. Đúng, đúng là cô ấy đến đây để kết hôn, nhưng để tránh nạn thì đúng hơn."
"Cô ấy nói vậy à?"
"Không hoàn toàn là vậy. Cô ấy van xin con đừng gửi trả cô ấy về, lúc đó con thấy cô ấy còn rất trẻ và đang run sợ. Con không nghĩ cô ấy biết cách làm vợ."
"Karl, anh đang biến nỗi lo lắng thành gánh nặng trên vai mình đấy! Điều đó không cần thiết. Tại sao anh không cho cô ấy tự cân nhắc xem liệu cô ấy có đủ trưởng thành để kết hôn không?"
"Nhưng mười bảy tuổi, Cha... Cô ấy đã tự thừa nhận rằng cô ấy không biết nấu ăn và không biết làm việc nhà. Con sẽ phải dạy cô ấy những việc này luôn sao?"
"Khó xử thật, Karl! Chắc anh thấy thú vị với cô gái giàu nghị lực này chứ?"
"Và đó cũng là một sai lầm."
"Karl, anh có tự hỏi vì sao cô ấy nói dối không? Nếu họ đến tìm anh như một tia hy vọng cuối cùng, tôi hiểu vì sao cô ấy cần phải nói dối để đến được đây. Tôi cũng không thể tha thứ cho kẻ dối trá đâu, Karl, không bao giờ. Nhưng tôi sẽ tha thứ cho cô ấy vì hoàn cảnh của cô ấy. Tôi nghĩ anh nên hỏi bản thân mình lý do cô ấy nói dối anh. Anh đã quá nghiêm khắc với cô ấy đấy!"
"Cha khiến con phải suy nghĩ nhiều đấy!", Karl cao giọng nói và nhấn từng chữ một. "Cả đời con, con chưa từng được dạy thế nào là đúng, là sai, nhưng con được khuyên rằng đường đi trước mặt luôn rất hẹp. Vì chưa từng phải suy xét mức độ đúng - sai, con cần Cha giúp con nhìn nhận việc này."
Anh ngừng lại, nhìn xung quanh phòng về hướng cửa ra vào. "Anna và cậu bé chắc sẽ thấy khó ngủ. Con sẽ về phòng cùng với họ và suy nghĩ cho xong mọi việc."
"Ngủ ngon nhé, Karl!", vị cha xứ chúc anh.
Karl gạt tàn thuốc từ ống tẩu. "Cha biết không!", anh trầm tư, "cô ấy đảm bảo rằng không còn sự lừa dối nào khác và hứa với con sẽ không nói dối nữa. Đây là lời hứa đáng giá nhất!".
Cha Pierrot cười, đặt tay lên vai Lindstrom và hiểu rằng vì sao tâm hồn anh đang tan nát. Hầu hết những người đàn ông sống độc thân nơi biên giới này không ngừng suy nghĩ đến đàn bà, cả trên giường lẫn không phải trên giường. Nhưng Karl là một người đặc biệt, tốt bụng và chân thật. Anna Reardon sẽ rất may mắn nếu cô lấy anh làm chồng.
Trong phòng rất tối, bụi và khô hanh, anh tìm thấy chiếc ổ rơm trống và đặt lưng xuống, đặt hai tay sau đầu. Anh suy nghĩ về tất cả những gì Cha Pierrot vừa nói. Anh thấy mình vô tội nếu xem Anna là một người đàn bà nhưng anh không thể, anh thấy cô giống một đứa trẻ hơn. Cô ấy cao nhưng hơi gầy, nhìn cô rất thơ ngây và có vẻ chưa nếm mùi đời.
Đôi mắt mở to, giận dữ của cô lúc sáng nay khiến anh nghĩ cô chưa đủ trưởng thành, có lẽ còn chẳng biết đến chuyện giường chiếu. Bằng cách này, anh thấy hài lòng nhưng theo cách khác, nó khiến anh hoảng sợ. Việc đưa một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi lên giường là một chuyện thường tình. Nhưng đó sẽ là vấn đề khi anh đưa một cô gái mười bảy tuổi với đôi mắt nâu sáng quắc lên giường, nó thiêu đốt anh trong nỗi sợ khi cô nhận ra việc mình phải làm. Cô gái yếu ớt giờ đã ngủ và anh có thể ôm cô vào lòng.
Chỉ mới nghĩ thôi mà lồng ngực đã châm chích nhức nhối. Anh vòng tay qua ngực, cởi vài cúc áo. Ngực anh to rộng, cánh tay chắc nịch và đầy cơ bắp do những công việc anh làm hàng ngày. Bắp đùi rất to và dài. Anh được thừa hưởng chiều cao và thân hình lực lưỡng từ cha mình. Trước đây, anh luôn luôn tự hào về những gì phụ nữ sẽ suy nghĩ khi nhìn anh. Bây giờ, lần đầu tiên, khi nghĩ về Anna, anh nhận ra sự to lớn của mình có thể khiến cô e sợ. Có lẽ, cô không cảm thấy thích thú. Anh chợt thấy mình quá ích kỷ khi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của chính mình về cô. Anh nên công bằng để cô nói về anh. Vâng, cô đã biện hộ để được ở lại đây. Liệu cô có biện hộ luôn cho nỗi sợ của mình? Không tiền và yếu đuối, cô gái này sẽ ra sao nếu bị bỏ rơi giữa nơi hoang vu như thế này?
Anh lại nghĩ đến ngôi nhà cỏ của mình, về chiếc giường anh đã chuẩn bị cho cô với tất cả sự trân trọng. Anh cố mường tượng ý nghĩ của cô khi cô nhìn thấy bó xạ hương thảo trên đó. Trái tim anh đánh trống ngực không ngừng. Có lẽ thật là xuẩn ngốc khi anh chuẩn bị chiếc giường đó trong khi chờ đợi cô mà điều duy nhất tồn tại trong đầu hàng tháng trời qua chỉ là chuyện đưa cô lên giường! Cô sẽ thấy những chiếc gối tròn và bó hoa ở đó chỉ để chào đón cô, và cô sẽ e thẹn như những chú ngựa ăn cỏ đông mùa xuân bên những chú thỏ, biết rằng chúng không gây hại cho mình.
Anna, anh nghĩ, anh nên làm gì với em bây giờ? Sao anh có thể gửi trả em về? Nhưng anh cũng không biết cách để giữ em lại. Nếu như thế, chúng ta sẽ cùng nhau đi được bao xa và chúng ta sẽ hiểu nhau được bao nhiêu?
Anh thức dậy lúc mặt trời ló dạng cùng với lời hứa chưa thực hiện. Ánh bình minh hối thúc màn đêm đi khỏi, những dải sáng lờ mờ len lỏi vào phòng, sức mạnh của chúng như đè nặng lên phía Anna đang ngủ, đối diện với Karl. Cô để một cánh tay phía dưới tai, cằm dụi sâu vào ngực như một đứa trẻ. Nhìn cô thật hồn nhiên, và anh chợt ngần ngại liệu mình có làm sai điều gì không? Nhưng lý trí đã chế ngự anh. Anh đã suy nghĩ nhiều về một quyết định đúng đắn cho cả hai người họ, và trong sâu thẳm từng nhịp đập của con tim, anh tin chắc anh, Anna và em cô có thể sống cùng nhau. Họ phải làm đám cưới để những rủi ro lúc khởi đầu này đi đến hồi kết thúc. Điều này cần sự kiên nhẫn nơi anh và sự dũng cảm nơi cô. Điều này cũng cần sự tha thứ nơi anh và sự khiêm tốn nơi cô. Anh tin chắc mỗi một đức tính có sức mạnh riêng của nó để bổ sung cho những cái còn lại, vì đây là nền tảng của hôn nhân.
Anna thể hiện được sức mạnh mà rất nhiều người phụ nữ còn thiếu. Đến nơi này, cô đã dũng cảm tuyên bố đây là con đường mình đã chọn, cô còn phải chịu trách nhiệm đối với em trai, điều đó nói lên cô là người kiên định. Một đức tính như thế là vô giá ở chốn này! Karl cuộn tròn người trong nệm cỏ, mặc quần áo vào, anh đến quỳ xuống bên cạnh Anna. Anh chưa từng đánh thức một người phụ nữ đang ngủ nào, ngoại trừ mẹ và chị gái, anh tự hỏi liệu mình có quá thân mật không khi chạm vào cánh tay và lay cô dậy? Cánh tay thả lỏng trên chiếc giường, nhỏ, gầy và dài. Anh có thể thấy những đốm tàn nhang mờ mờ phía sau tay cô. Mặc dù trời chưa sáng tỏ nhưng anh vẫn nhìn thấy rất nhiều đốm tàn nhang đang nhảy múa trên mũi và hai bên má cô. Cô ngủ như một đứa trẻ, không biết anh đang ngắm mình, và anh nghĩ dường như anh đang làm một việc không công bằng với cô.
"Anna", anh thì thầm và thấy lông mi cô chuyển động như thể cô đang nằm mơ, "Anna!"
Cô mở mắt ra. Ngay lúc đó, họ giật mình nhìn nhau, cái kiểu mà Karl đã thấy quen thuộc rồi. Cô nhìn anh thêm chốc nữa, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Cảm xúc của cô bị xáo trộn và cô đã nhớ ra mình đang ở đâu và anh là ai.
Nhìn cô trông rất non nớt, bơ vơ và e dè, anh hỏi, "Em có biết trông em rất ngái ngủ không?".
Cô tiếp tục nhìn anh như thể không thốt nên lời. Cô chớp mắt mà thấy như có hạt sạn dính trên mí, biết rằng mình đã khóc quá nhiều trước khi đi ngủ tối hôm qua.
"Đã đến lúc em thức dậy và rửa mặt rồi! Sau đó, anh muốn nói chuyện với em", Karl nói.
Cậu em thức dậy khi nghe tiếng Karl nói, anh đứng lên và nhắc lại, "Đến lúc thức dậy rồi, cậu bé. Nhường phòng để chị của em sửa soạn đi". Nói xong, anh bước những bước dài ra cửa.
"Chị Anna!", James cất giọng ồm ồm, có vẻ cũng hơi bị chưng hửng.
Cô quay người lại để nhìn cậu. "Em kêu như con ễnh ương buổi sáng vậy", cô châm chọc.
Kik0.Xia0
Nhưng cậu không cười. "Anh ấy có nói gì không?"
"Không, anh ấy nói muốn nói chuyện với chị. Chỉ vậy thôi! Anh ấy sẽ quay lại đây ngay sau khi chúng ta sửa soạn xong."
"Vậy phải nhanh thôi!"
Mặc dù James lao nhanh ra khỏi phòng nhưng Anna vẫn nằm đó thêm chút nữa, do dự khi phải rời khỏi chiếc giường cỏ trâu ấp ám này, tự nhủ không biết Karl định làm gì với cô và James.
Cô tò mò về từ ngữ anh dùng khi lay cô thức dậy. Chúng rất êm dịu, giống như dành cho một đứa trẻ.
Có lẽ, anh là kiểu người có tính khí cực đoan, giống như lúc anh đối xử với cô và James ngày hôm qua. Có lẽ, nếu cho anh thêm thời gian và cơ hội thì anh sẽ bớt nóng nảy và thôi không bới móc tội lỗi của người khác nữa, hoặc anh sẽ cư xử dịu dàng hơn bây giờ. Nhưng khi cô mường tượng đến cảnh buổi sáng cô thức dậy trên chiếc giường chung với anh, lúc mà anh có thể để ý đến nhiều thứ khác hơn là bụi trong mắt cô, cô chợt thấy rùng mình lo sợ.
Cô ngồi dậy và phủi nếp nhăn trên áo, lau mặt và cột tóc. Một tiếng gõ cửa ra hiệu cho cô biết Karl đã quay lại, cô liếc quanh căn phòng, vội vã dọn giường.
Anh đã đi rửa mặt và chải tóc. Anh lại đội chiếc mũ quen thuộc. Anh đến gần cô, nhìn vào đôi mắt màu nâu lúc nào cũng mở to khi anh đến gần của cô.
"Em ngủ có ngon không, Anna?"
"Ng..." Nhưng giọng cô khản đục giống James khi nãy, cô tằng hắng trước khi thử lại. "Ngon." Tay cô để yên trên tấm chăn như thể cô không nhớ mình đang làm gì. Câu hỏi của anh đơn giản chỉ muốn cô thoải mái hơn nhưng anh lại thấy cô khá căng thẳng và suy tư, anh thấy tan nát trái tim mình khi nghĩ rằng đó là do anh gây ra. Anh quỳ xuống trước chiếc giường bện cỏ trâu nơi cô đang đứng. "Anna, anh không ngủ được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Em có biết anh nghiệm ra điều gì không?"
Cô lắc đầu, không nói gì.
"Anh nghiệm ra rằng ngày hôm qua anh chỉ nghĩ đến bản thân và những điều anh muốn ở vợ mình. Anh thật ích kỷ, chẳng nghĩ đến cảm nhận của em. Lúc nào, anh cũng chỉ quan tâm Karl nghĩ gì về Anna chứ không phải Anna nghĩ gì về Karl. Nhưng anh đã sai. Hôm nay, cả hai chúng ta sẽ đưa ra quyết định, không phải một mình anh."
Cô thấy hai cánh tay khỏe của anh vòng qua nhau và đặt trên đầu gối, cô biết anh đang ngắm nhìn mình khi anh nói. "Chúng ta bắt đầu lại nhé, Anna! Việc trước tiên là chúng ta sẽ kết hôn, dù chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu. Lúc anh mới gặp em, anh chỉ luôn nóng giận bởi vì em nói dối anh, nhưng anh không chịu tìm hiểu nguyên do. Cha Pierrot đã giải thích cho anh hiểu vì hoàn cảnh mà em và em trai đã phải rời bỏ Boston." Anh nhìn những đốm tàn nhang trên má cô và thấy chúng ửng hồng, anh cảm thấy tim mình đập rộn rã. Anh mong cô sẽ ngước mắt lên. Thật khó để anh hiểu được cảm xúc của cô khi cô không nhìn anh.
Trái tim của Anna đập loạn trong ngực trước sự tử tế và lòng vị tha bất ngờ của anh. Cô điên cuồng muốn nhìn vào đôi mắt xanh kia nhưng cô sợ mình sẽ khóc. Cô chỉ dám nhìn xuống bàn tay khỏe mạnh đang đặt trên đầu gối khi anh nói với cô.
"Anna, sẽ không muộn nếu em muốn quay về. Sẽ không muộn nếu một trong hai chúng ta thay đổi quyết định. Anh nghĩ bây giờ khi gặp anh, có thể, có thể... em sẽ muốn kết hôn với anh. Dù em còn trẻ và phải nuôi sống chính mình và cậu em trai, anh thấy em đã rất dũng cảm, dù em có làm điều gì sai thì giờ đây em đã gặp Karl Lindstrom này. Anh nghĩ anh nên cho em hai sự lựa chọn. Một, nếu em muốn quay về, anh và Cha Pierrot sẽ tìm cách để em có thể sống an toàn ở Boston. Nếu em chắc chắn rằng mình không muốn quay về, em sẽ có sự lựa chọn thứ hai là kết hôn với anh."
Nốt chai sần trên ngón cái của anh đang lay động.
Anna cảm thấy nước mắt đọng trên mi trước khi kịp rơi xuống. "Em nói với anh rồi, em không có ai để quay về, không có nơi nào để quay về." Nhưng cô vẫn không nhìn mặt anh.
"Cha và anh sẽ cố nghĩ ra điều nào khác mà em mong muốn. Một nơi ở cho em ở Minnesota chẳng hạn."
"Chỗ của anh cũng tốt mà!", cô can đảm nói trong nỗi sợ hãi.
Đúng, đúng là cô e dè anh. Anh biết điều đó vì giọng cô run run.
"Em chắc chứ, Anna?"
Cô gật đầu trước chiếc giường bện bằng cỏ trâu.
"Vậy thì, một cô gái thực sự nên có quyền quyết định trước lời cầu hôn chính thức, sau khi gặp người đàn ông, chứ không phải trước đó."
Bây giờ, cô mới nhìn lên. Mắt cô hướng về phía anh đang ở rất gần cô. Đôi mắt rực lửa của anh chưa rời khỏi cô, như chỉ chờ đợi cái nhìn của cô. Một đôi mắt xanh trong, sáng lên nét chân thành. Cô tự hỏi đã có bao nhiêu cô gái đắm chìm trong ánh mắt đó và cảm thấy nghẹn thở như cô lúc này. Ánh mắt đó đậm màu hơn hàng lông mày cong cong tuyệt đẹp của anh, nó khiến cô muốn đưa tay lần theo đường cong đó. Sự thôi thúc ngớ ngẩn này buộc cô phải nắm chặt chiếc mền cỏ trâu ở trên giường, để không hành động thái quá.
"Ôi không...", anh bắt đầu và sau một hồi lưỡng lự trước khi anh nói tiếp, cô muốn nói, vâng, vâng, em là 'Ôi không' của anh từ lúc này, hãy nói cho em nghe thêm một lần nữa. Như thể đọc được suy nghĩ của cô, anh nói. "Ôi không, nếu anh không phải là người như em mong muốn, anh có thể hiểu. Nhưng nếu em có thể quên cái ngày tồi tệ hôm qua, anh hứa sẽ đối xử tốt với em, 'Ôi không'. Anh sẽ lo cho em và em trai."
Từ từ, một bàn tay anh nhấc mũ ra khỏi đầu, sự dũng cảm quen thuộc xóa tan nỗi e dè trong cô. Anh tiến đến và nắm lấy khuỷu tay cô bằng bàn tay còn lại. Hơi ấm từ da thịt anh, mắt anh chờ đợi ánh mắt cô, tay anh chạm nhẹ tay cô, tất cả quyện lại khiến Anna cảm thấy ngây dại và quay cuồng.
"Ôi không, Reardon, em sẽ lấy anh chứ?"
Cô thấy mình như đang tỉnh giấc giữa một giấc mơ tuyệt vời, và thấy một chàng trai to lớn, tóc vàng, điển trai đang quỳ gối trước mặt mình, chạm nhẹ lên cánh tay cô, bày tỏ hy vọng mãnh liệt cùng lời hứa trên khuôn mặt rám nắng.
Môi của Anna hé mở, cô thở gấp trong im lặng do những cảm xúc vui sướng, sợ hãi đang trộn lẫn, và những nhịp đập rộn rã khiến cô thấy ngực mình như thắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Vâng", cuối cùng cô cũng thở phào.
Karl nhoẻn miệng cười. Anh nhìn cô thêm lần nữa, ép chặt khuỷu tay cô lại như muốn đảm bảo cho lời hứa của mình.
"Tốt rồi! Vậy chúng ta sẽ bắt đầu ngay tại đây! Em sẽ quên mọi chuyện không vui chứ?"
"Vâng", cô đồng ý, tự hỏi liệu mình có nên thú nhận với anh tất cả những chuyện còn lại ngay tại đây và ngay bây giờ không? Nhưng cô e rằng anh sẽ rút lại lời cầu hôn và sự bảo lãnh mà anh vừa hứa. Cô mỉm cười với anh.
"Chúng ta sẽ có một khởi đầu tốt đẹp... chỉ có Karl và Anna..." Sau đó, anh cười to và nói thêm, "và James nữa".
"Karl, Anna và James", cô lặp lại, gần như là một lời thề.
Sau đó, Karl đứng lên và cô ngước mắt nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy anh có hàm răng đẹp đến thế nào! Anna cảm thấy mình như không xứng đáng khi so sánh với anh.
"Đi nào!", anh nói nhẹ nhàng, "Anh sẽ giúp em sắp xếp giường lại, sau đó, chúng ta sẽ đi gặp Cha Pierrot để nói với cha rằng chúng ta đã sẵn sàng."
Vẻ bề ngoài, Cha Pierrot đứng cười rạng rỡ khi thấy họ nắm tay nhau, "Tôi tin chắc anh sẽ có một gia đình hạnh phúc và bền lâu". Nhưng trong thâm tâm, ông cảm thấy rối bời. Mặc dù ông đã khiến Karl tin rằng ông đã được ủy nhiệm quản lý giáo khu này để có thể làm chủ tế cho hai người họ nhưng điều đó không đúng sự thật. Giám mục Cretin đã không cho phép ông quyền ấy vì ngài cho rằng hôn phối là chuyện rất quan trọng, phải do một vị Giáo hoàng nước Ý như ngài đảm nhận, và phải mất một đến hai năm cho họ hoàn tất mọi thủ tục. Cha Pierrot cảm thấy khó xử. Nếu bị phát hiện, ông sẽ không được phép làm Lễ rửa tội nữa.
Vì vậy Cha Pierrot phải đối mặt với một tình huống tiến thoái lưỡng nan, với Mẹ bề trên và cả với chính linh hồn ông. Chắc chắn, việc làm chủ tế cho hai tâm hồn tốt đẹp đã vượt quá giới hạn mà Chúa giao phó cho ông. Nhưng điều đó còn tốt hơn là để họ sống trong tội lỗi. Ở nơi biên giới này, Michael Pierrot tự tranh luận, chỉ có một người đàn ông được thụ phong danh hiệu Cha xứ. Chỉ có một nhà thờ duy nhất trong phạm vi hàng trăm dặm, và mọi người ở đây luôn trông cậy vào nhà thờ này và cả ông.
Phần con người trong ông trỗi dậy vì sự thật rằng Karl Lindstrom là bạn tốt của ông. Tình bạn của họ vượt qua mọi trở ngại của số phận. Băng qua lối đi trong thánh đường nhỏ hẹp, cha xứ nghĩ cuộc hôn nhân này hoàn toàn đúng đắn và họ là cặp đẹp đôi nhất mà ông từng gặp.
"Đi nào, Anna, cha sẽ nghe lời thú tội của con ngay bây giờ, không thể chậm trễ hơn nữa, vì cha biết cả hai con đang lo lắng rất nhiều."
Hoàn toàn không ngần ngại, Anna tiến đến đứng sau chiếc áo choàng. "Con... tội lỗi của con?", cô tiết lộ trong hoảng sợ.
"Đúng rồi, Anna, đến đây nào", cha xứ nói trong khi tiếp tục thắp nến thơm trong phòng thánh.
Chân của Anna gần như mềm nhũn ra. Cô đã dặn James phải nói với Karl rằng họ sùng đạo Công giáo vì biết anh muốn có vợ là người theo đạo Công giáo. Chưa bao giờ Karl kể trong thư về nhà thờ mà họ sẽ làm lễ là nhà thờ Công giáo. Nếu anh nói vậy, cô đã sẵn lòng nói cho anh biết cô thuộc đạo khác, để tránh phải theo đạo Công giáo. Nếu mọi chuyện đã vậy, bây giờ cô sắp sửa vướng vào một lời nói dối khác.
"Nhưng con không thể... ý con là... vâng, con không muốn thú tội."
"Anna", vị cha xứ quở trách và quay lại, "thứ lỗi Cha nói thẳng, nhưng tối qua Cha và Karl đã nói chuyện với nhau. Anh ta nói rằng con thú nhận là đã nói dối anh ta. Đó là tội lỗi con gái à. Con phải thú nhận tội lỗi của mình để có thể sẵn sàng cho hôn lễ. Cha nghĩ con biết điều này".
Sự thật cô không biết điều này. Những gì cô biết về nhà thờ Công giáo là một nơi ấm cúng ở St. Mark's và họ từ chối không cho ai vào.
"Nhưng... nhưng con đã xin lỗi Karl rồi và con hứa con không nói dối nữa.
Vậy vẫn chưa đủ sao?"
"Chưa đâu con, nếu con là một người theo đạo Công giáo. Con biết thú tội là cần thiết cho con mà, để làm trong sạch tâm hồn con."
Vị cha xứ không biết sự thật về vẻ miễn cưỡng của cô.
Cô cứ nhúc nhích chân và đổi từ chân này qua chân khác tránh không nhìn ông trong khi Karl cũng không hiểu vì sao Anna lại do dự. Sự bực bội cứ tăng lên, Anna cho rằng việc duy nhất cô cần thú tội là đã nói thật. Cô cắn phía trong môi, siết chặt hai tay phía sau lưng, mở mắt to và dũng cảm thừa nhận, "Con không có theo đạo Công giáo".
Karl không thể tin nổi vào tai mình. Anh nắm lấy khuỷu tay cô, dường như đó là nơi duy nhất có thể làm cho cô nhìn anh. "Tại sao Anna? Em nói với anh rằng em theo đạo Công giáo mà?"
"Bởi vì mẩu quảng cáo nói rằng anh muốn tìm một người có đạo mà."
"Lại một sự nói dối khác nữa sao, Anna?", Karl hỏi, một lần nữa anh thấy hốt hoảng.
"Đó không phải lời nói dối, đó là sự thật. Anh nói anh muốn nghe sự thật, thì em nói sự thật cho anh nghe. Nhưng mà có gì to tát đâu, miễn sao chúng ta thề nguyện là xong."
Bây giờ, Karl đã biết một nửa sự thật, còn Cha Pierrot đang chịu đựng sự đau đớn vì hối hận. Ông phải làm sao đây? Nếu ông làm chứng cho đôi trẻ, ông sẽ phải chịu sự trừng phạt của Đức Giáo hoàng khi sự thật bị phơi bày. Lúc này đây ông mong ước rằng thành phố Long Prairie chỉ nên vì công lý và hòa bình, để cả hai người họ có được sự kết hôn hợp pháp mà không cần phải xưng tội.
Nhưng cô gái người Ireland mạnh mẽ này nhìn vị hôn phu của mình, cong môi lên và nói, "Thôi nào, nếu điều này đúng với anh thì cũng sẽ đúng với em, Karl".
Quá đủ rồi! Karl đã thức trọn đêm để suy nghĩ thấu đáo về việc kết hôn với Anna. Một ảo tưởng khác của anh về cô đã bị tan vỡ. Anh vô cùng bối rối khi lại nghe một sự lừa dối khác của cô ngay trước mặt Cha Pierrot. Karl cảm thấy anh không thể mất thể diện hơn nữa khi cứ đứng đây và tranh cãi. Một ngày nữa lại trôi qua. Có quá nhiều thứ đã lãng phí cho chuyến đi này, không nên dại dột lãng phí nữa và cũng không còn nhà thờ nào khác gần đây. Với cô nàng không tôn giáo này! Anh chàng Thụy Điển cảm thấy bế tắc. Tôi đã nhận được gì nào?
"Không quan trọng nữa", Karl quả quyết, và mọi người trong thánh đường chờ đợi. "Chúng con sẽ kết hôn như dự định." Anh quay sang người bạn khoác áo choàng đen của mình.
Cha Pierrot không thể thốt nên lời, không, Karl! Tôi không thể làm chứng cho cuộc hôn nhân này, điều này không được ghi trong sách của tôi. Sức mạnh của lời thề nằm ở trái tim con người, ông lại nghĩ, nó không nằm ở sự làm chứng hay trên giấy trắng mực đen. Nếu hai trái tim họ đã chấp nhận nhau, ông không thể cản trở họ.
Anna cảm thấy như được giải vây. Đầu gối cô yếu đi, lưỡi như kẹt cứng trong cuống họng. Cô đảo mắt và nhắm chặt lại, như một lời hứa ngầm với người đàn ông đứng bên cạnh đang phải chịu đựng những chuyện cô gây ra, bằng cách này hay cách khác.
Nhưng trái tim Karl trở nên nặng nề khi anh lê bước đến bàn thờ. Anh tạm dừng bước để cảm nhận sự ân xá cho cô lúc sáng nay. Sự yên bình nên là cảm xúc trong trái tim người đàn ông khi anh ta thề nguyện, không nên để sự oán giận nào còn tồn tại trong tim. Thật khó để thốt lên lời thề nguyện tình yêu, Karl nghĩ, khi người đứng cạnh anh là một kẻ xa lạ! Phải thề nguyện với cảm giác như thế này thì không hay lắm! Cha đã mặc áo choàng vào, một chiếc áo dài trắng, phủ bên ngoài là một chiếc áo có dải lụa, thời khắc quan trọng đã gần ngay trước mắt.
"James cũng sẽ làm chứng cho chúng ta", Anna nói, hy vọng làm Karl hài lòng. Cô thấy anh đã rất thất vọng về cô. Anh tránh ánh nhìn của cô, chỉ nhìn ra xa, cứ như đang nhai đi nhai lại cảm xúc của mình. Lời nói cuối cùng của anh cũng sáo rỗng, không còn đong đầy cảm xúc như lúc trước. Nó mách bảo cho cô biết rằng anh đang không hài lòng về cô.
Đôi trẻ cứ đứng thẳng, cứng đờ đến nỗi Cha Pierrot cũng không biết phải bắt đầu ra sao. Ông cảm thấy một nỗi oán giận đang trỗi dậy. Miệng Karl như đóng lại còn Anna chỉ đứng nhìn chậu hoa chanh vàng và hồng dại đặt dưới chân Thánh Fransis.
"Anna", ông bắt đầu, "cha sẽ nói với con trước và cha nói với tất cả hy vọng rằng con sẽ ghi nhớ những điều cha sắp sửa nói. Con còn trẻ, Anna. Con sẽ phải gánh trách nhiệm nặng nề khi con lấy Karl. Cả hai con đều có một con đường dài phía trước mắt và đó sẽ là một cuộc sống tốt đẹp nếu hai con biết trân trọng và giữ gìn. Nhưng những điều tốt đẹp đó phải được xây dựng bằng sự tôn trọng lẫn nhau, và sự tôn trọng thường bắt nguồn từ lòng tin tưởng. Ngược lại, lòng tin tưởng sẽ đem đến cho ta sự trung thực. Cha tin con đã làm hết khả năng để có thể đến được đây với Karl."
Kiko_Xiao
"Nhưng kể từ giây phút này, cha lưu ý con rằng con phải luôn thành thật với Karl. Con sẽ thấy anh ấy là một người biết thông cảm và nhẫn nhịn. Nhưng con cũng sẽ thấy anh ấy rất cứng rắn vì danh dự của mình. Cha lưu ý con một lần nữa rằng con phải luôn nói thật cho Karl biết. Khi con thề nguyện tại thánh đường này thì con phải luôn biết yêu thương, kính trọng, và vâng lời anh ấy. Cha yêu cầu con phải ghi khắc trong tim mình rằng con, Anna, luôn phải thành thật với Karl."
Cô ngước mắt nhìn ông với khuôn mặt dịu dàng, cô thành thật nói, "Vâng, thưa Cha, con sẽ làm như lời cha dặn." Cha Pierrot nhìn thấy vẻ phụng phịu trên môi cô khi cô trả lời. Ông cũng chú ý cách Karl liếc nhìn sang cô.
"Tốt, vậy thì Karl, có những điều không có trong lời thề mà Cha phải lưu ý con. Trách nhiệm đè nặng lên vai con vì con phải che chở và đùm bọc cho Anna. Đối với con, việc con phải gánh thêm trách nhiệm với James ở nơi hoang dã này sẽ khiến con vất vả hơn những người đàn ông khác." Karl nhìn sang cậu bé và cha xứ nhìn thấy sự cảm thông trong anh. "Đời sống ở nơi hoang vu này rất mới mẻ đối với họ và họ phải học hỏi nhiều điều. Lần nữa, nó đòi hỏi nơi con lòng kiên nhẫn. Nhưng nếu con trao cho họ kiến thức của mình, con không chỉ trở thành một người thầy mà còn là người che chở cho họ, một người cha cũng như một người anh, ngay lúc bắt đầu này. Nếu có lúc con thấy nhiệm vụ này quá khó khăn, vất vả, cha khuyên con nên nhớ đến hôn lễ ngày hôm nay, con đã có một lời thề cho sự nhẫn nhịn."
"Vâng, thưa Cha."
"Ngay cả khi không có trong lời thề nguyện, có một câu ngạn ngữ mà Cha hết sức tâm đắc và sẽ lặp lại ngay tại đây và yêu cầu hai con phải nhớ đến ngày này dù có lúc hai con không nhìn mặt nhau, đó là 'Cơn giận nên nguôi khi bóng chiều tà'."
"Có những lúc hai con sẽ bất đồng quan điểm và điều này không thể nào tránh khỏi, vì chúng ta là con người, cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa. Nhưng sự bất đồng nên được giải quyết trong ngày vì nếu kéo dài qua đêm, nó sẽ trở thành sự bướng bỉnh. Hãy nhớ lấy điều này, các con không nên cứ bám lấy quan điểm của mình khi mọi việc đã đến lúc phải được thừa nhận và đi đến sự thỏa hiệp. Hai con có nhớ lời Cha nói không?"
"Vâng, thưa Cha", họ đồng thanh nói.
"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu."
Cha Pierrot bắt đầu cầu nguyện.
Một chuỗi những câu kinh cầu nguyện bằng tiếng Latin đem Anna quay trở về quá khứ, cô nhớ những đêm cô và James trốn ở nhà thờ St. Mark's. Những đêm khi mà các căn phòng trên quán rượu bận rộn, họ bị đuổi ra ngoài lúc những khách hàng cuối cùng lảo đảo lê bước về nhà. Anna cố gắng quên đi quá khứ đau buồn nhưng lời cầu kinh của cha xứ tiếp tục đem cô trở về với nỗi đau, với những đêm họ ngồi co ro bên nhau khi hoàng hôn buông xuống - sáp ong, mùi hương, ánh sáng của đèn cầy - thề rằng cô sẽ tìm ra cách nào đó thoát khỏi cuộc sống này, từ khi mẹ cô mất đi, không ai thèm quan tâm xem những đứa con của Barbara còn sống hay đã chết.
Họ cố chờ đợi, cô và James, đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng Anna đã quyết định họ phải thoát ra khỏi hoàn cảnh vô vọng này bằng cách nào đó. Vâng, bây giờ cô đang thực hiện điều đó. Cô và James sẽ không bao giờ phải lang thang nữa. Họ sẽ không bao giờ còn bị những bà chủ quán hay những khách hàng "quý ông" của bọn người đó rượt đuổi. Nhưng bằng cách nào chứ? Bằng cách lừa gạt một người đàn ông mà cô không hề xứng đáng với anh? Cảm giác tội lỗi như đang nhấn chìm cô.
Cô thấy tay mình đang nằm trong tay anh, cô cảm nhận rõ sự chai sần của bàn tay đó, cảm thấy sự vất vả từ công việc của anh, và cô biết rằng người đàn ông to lớn, đáng kính trọng này không bao giờ hiểu được tâm trạng hiện tại của cô. Lòng bàn tay anh ấm áp và thô ráp như vỏ cây sồi. Cách anh nắm những đốt tay cô khiến cô nghĩ chúng đang bị vỡ vụn ra, những vết chai sần trên tay anh khiến cô tin anh sẽ thực hiện lời hứa ngày hôm nay. Cô thấy mình đang nhìn vào đôi mắt xanh kia, sau đó nhìn xuống đôi môi đầy gợi cảm đang đọc lên lời thề trong quyển kinh của Cha Pierrot mà anh đang cầm trên tay. Giọng Karl nhịp nhàng và cô nhìn miệng anh, cố gắng nhớ những từ ngữ đó càng nhiều càng tốt.
Sau những tháng dài hy vọng, mong chờ và lên kế hoạch, ngày hôm nay đã trở thành một phần của mảnh vải, đan Karl và Anna vào nhau theo từng lời anh thốt ra. Những suy nghĩ đã theo Karl Lindstrom quá lâu rồi và anh sẽ phải chấp nhận họ là một phần cuộc đời của mình.
"Tôi, Karl, cưới cô ấy, Anna..." Anna tóc nâu bé nhỏ của tôi...
"làm người vợ hợp pháp..." Anh đã đợi em lâu đến dường nào...
"để yêu thương và che chở..." Ngay cả khi anh chưa từng ôm em, Anna...
"từ đây về sau..." Đến đêm nay và ngày mai và ngày sau nữa...
"Dù tốt hay xấu..." Dù sao, anh biết anh cũng sẽ tệ lắm...
"dù giàu sang hay nghèo khó..." À, chúng ta giàu lắm Anna, giàu với cuộc sống của anh và em...
"dù ốm đau hay khỏe mạnh..." Anh mong sẽ được thấy bàn tay yếu đuối này của em mạnh mẽ hơn...
"cho đến cuối đời". Những điều này anh tự hứa với lòng mình - những điều này, và cả lời hứa phải nhẫn nhịn như lời cha Pierrot, bạn của anh, nói.
Khi Anna đưa mắt nhìn ngắm khuôn mặt anh, ánh nắng chiếu qua cửa, thắp lên cơ thể anh một màu vàng đồng như thể tạo hóa ban cho họ phước lành mà ngay cả lời cầu chúc của Cha Pierrot cũng không thể làm được.
Ở nơi tiền tuyến Long Praine nhỏ bé này, chỉ có những đóa hoa dại để làm đẹp bàn thờ, chỉ có tiếng thì thầm của những con chim gáy làm bài hát. Nhưng mắt và tai Anna như đang nghe giọng ca của dàn đồng ca cả trăm người ở một thánh đường lớn. Cô có thể cảm thấy hai trái tim họ hòa chung một nhịp khi bàn tay xanh xao, mảnh mai của cô đặt trong bàn tay rộng lớn, sậm màu của anh đầy tin cậy. Đến lượt cô đọc lời thề, Anna cảm thấy rất sẵn lòng vì cô không chắc chắn cuộc sống chị em cô sẽ như thế nào khi nghĩ đến những mùa đông ảm đạm, chờ đợi một người chồng chưa biết.
"Tôi, Anna, lấy anh, Karl..." Tha lỗi cho em, Karl, vì đã lừa dối anh...
"làm người chồng hợp pháp..." Nhưng James và em không biết làm gì khác...
"từ đây về sau..." Không bao giờ chúng em còn phải sống bờ sống bụi nữa...
"dù tốt hay xấu..." Em hứa sẽ không bao giờ, không bao giờ nói dối nữa...
"dù giàu hay nghèo..." Chúng em không cần giàu có, một căn nhà là đủ rồi...
"dù ốm đau hay khỏe mạnh..." Em sẽ học tất cả những gì em biết...
"cho đến cuối đời". Em sẽ làm mọi việc, Karl, dù sao đi nữa, em hứa em sẽ làm tất cả.
Cô thấy anh nuốt nước bọt và khẽ chớp mắt.
Anh vẫn nắm lấy tay cô và nhìn Cha Pierrot. "Không có nhẫn vàng, thưa cha. Con không mua nổi vàng, và ở cửa hàng Morisette cũng không có thứ gì. Nhưng con có một chiếc nhẫn bình thường vì con thấy thật không phải lẽ nếu không có nhẫn."
"Một chiếc nhẫn bình thường là tốt rồi, Karl."
Từ trong túi, anh rút ra một chiếc móng ngựa cong cong hình tròn. Anh mấp máy nói xin lỗi nhưng cô cười và nhìn xuống chiếc nhẫn như thể nó được làm bằng vàng sáng bóng.
Anna thấy tay Karl đang run, bản thân cô cũng run khi cô duỗi ngón tay ra để anh trượt chiếc vòng tròn nhỏ nặng bằng sắt qua các đốt ngón tay mình. Anh đã rèn chiếc nhẫn không vừa kích cỡ, cô phải co ngón tay lại để nó trượt vào trong. Sau đó, Karl nắm lấy tay cô. Nhẹ nhàng, anh trải tay cô trên lòng bàn tay mình, những ngón tay khác của anh chạm nhẹ vào chiếc nhẫn như thể đóng dấu cho nó, trên da thịt cô, trọn đời.
"Anna Reardon, với chiếc nhẫn này, anh sẽ cưới em làm vợ của anh mãi mãi."
Giọng anh đứt quãng ở từ cuối, đem theo ánh mắt cô lên khuôn mặt của mình. Sau đó, cô đặt bàn tay còn lại lên tay anh và chiếc nhẫn, nhìn vào mắt anh và nói, "Karl Lindstrom, với chiếc nhẫn này, em sẽ đồng ý làm vợ anh... mãi mãi".
Anh nhìn xuống chiếc mũi hếch đầy tàn nhang của cô, đôi môi xinh đẹp đang chờ đợi. Trái tim anh trở nên hoang dại. Bây giờ, cô ấy mới thật sự là Anna, anh nghĩ, đột nhiên anh cảm thấy vừa hớn hở vừa rụt rè.
Trong chớp mắt, Anna thấy mí mắt mình run lên, và cô thấy anh ôm cô chặt hơn, trước khi cúi xuống hôn lên môi cô, quên cả nhắm mắt khi anh lướt nhẹ lên môi cô, sau đó anh đứng thẳng lại.
"Mọi việc đã xong!", Cha Pierrot nhẹ nhàng nói, trong khi cô dâu và chú rể lo lắng nhìn ông đăm đăm. Anna quay về phía em cô, hai người ôm chầm lấy nhau.
"Ôi, chị Anna...", cậu nói.
Cô thì thầm vào tai cậu, "Chúng ta sẽ không sao cả, James".
Cậu siết cô chặt hơn. "Em sẽ làm phần việc của mình." Nhưng cậu lại nhìn Karl khi nói, dù tay vẫn ôm Anna.
"Chị biết", Anna nói và cũng nhìn Karl.
Cha Pierrot làm cô ngạc nhiên khi ông trìu mến ôm cô, sau đó đặt một nụ hôn chúc mừng lên má cô. "Cha chúc con khỏe mạnh, hạnh phúc và đông con." Sau đó, ông quay sang Karl với một cái bắt tay thật chặt như của cả bốn tay thay vì hai, cha xứ nói trong xúc động, "Cả anh cũng như thế nhé, anh bạn".
"Cám ơn Cha. Dường như con đã có một đứa rồi." Karl nhìn James đầy ẩn ý, James cười to.
"Đúng rồi!", Cha Pierrot nói, bắt tay James như bắt tay một người đàn ông. "Này, cậu trai trẻ, nhiệm vụ của cậu là quan sát xem hai người họ có làm đúng những điều ta căn dặn không. Đôi lúc, công việc này khó khăn lắm đấy!"
"Vâng, thưa Cha!", James trả lời và mọi người cùng cười.
"Thế là mọi chuyện đã xong. Bây giờ, việc còn lại là hai con ký vào tờ giấy này, có James và Cha làm chứng. Sau đó, các con có thể quay về nhà. Các con còn cả chặng đường dài phía trước mặt."
Karl quay lại, quàng tay Anna qua khuỷu tay mình, sau đó đi về phía James, người đang đứng loay hoay ở phía trước. "Chúng ta còn cả chặng đường dài trước mặt, phải không James?"
"Vâng, thưa anh!" James cười rạng rỡ.
"Nhưng chúng ta sẽ đi cùng nhau, em, Anna và anh."
Trong khi Cha để họ lại căn phòng nhỏ ở phía sau nhà thờ này, Anna đi đến bên Karl, tay cô đặt trong bàn tay rắn chắc của anh, lo lắng mình sẽ trở bệnh một lần nữa. Cha đem mực và bút lông ngỗng ra, sau đó nhúng đầu bút vào mực và đưa cho cô, chỉ lên tờ da dê để trên bàn.
"Con ký trước đi, Anna."
Nhưng Karl đứng đó, cười toe toét và nhìn cô. Cô không biết phải viết tên mình ra sao!
"Hãy để Karl ký trước", cô nói một cách khéo léo.
"Tốt thôi!" Đồng ý, Karl cẩn thận ghi tên mình lên tờ da dê.
Cô đứng bên cạnh anh, mắt nhìn phía sau cổ anh trong lúc anh viết từng nét chữ. Cô quay sang James đứng nhún vai một cách đầy ẩn ý. Anna đổi chỗ cho Karl và cô vẽ một chữ X thật to lên giấy trong khi anh nhìn qua vai cô.
Nhanh chóng, một sự lừa dối khác đã bị phơi bày.
Anh nhìn cô vẽ cái dấu đó và hết sức ngạc nhiên, không như cô là người biết chữ. Nhưng cô cười rạng rỡ như để anh an tâm.
Nhưng Karl không thấy an tâm. Vậy, anh nghĩ, mình vừa biết thêm một sự thật khác về Anna. Nhưng anh không để Cha Pierrot thấy một màn kịch nhỏ sẽ diễn ra ngay tại đây. Lập tức, anh kéo cánh tay cô, dắt cô ra khỏi cửa.
"Chờ ở đây. Anh phải đi lấy xe", anh nói. Sau đó, anh bước đi, bỏ cô lại với James.
"Chị Anna, em không biết phải làm gì", em trai cô tỏ vẻ thông cảm. "Em không thể ký thay chị được. Em nói với chị rồi, chúng ta nên nói thật với anh ấy."
"Không sao, ít ra anh ấy cũng đã biết."
"Nhưng sao anh ấy không nói gì? Chắc anh ấy giận lắm."
"Ôi trời, anh ấy luôn điên tiết như vậy. Anh ấy như muốn bẻ gãy khuỷu tay chị để lôi chị ra đây, nhưng chị đã hứa không nói dối anh ấy nữa và chị không nói dối. Nhưng chị không có hứa nói hết sự thật cùng một lúc. Chị không chắc anh ấy có thể tiếp nhận hết những sự dối trá của chúng ta chỉ trong một lần tìm hiểu."
"Dù sao thì em cũng cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh ấy biết hết sự thật."
Anna quắc mắt nhìn cậu, tự hỏi vì sao cậu lại tỏ ý nghi ngờ người chị luôn lo toan để kiếm tiền nuôi cậu? Nhưng sau đó Cha Pierrot đi ra cùng với một gói thức ăn cho chuyến đi của họ, và Karl xuất hiện cùng với chiếc xe. Đã đến lúc để nói lời tạm biệt, và cho xe chạy đến một tương lai mờ mịt của đôi vợ chồng mới cưới.