Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 9: Tâm nguyện của gấu mèo


Chương trước Chương tiếp

Lúc ăn cơm chiều, ngoại trừ Trần Mục Vũ, còn lại mấy người đều thường thường nhìn trộm Bảo Nhi. Ăn cơm súc miệng xong, Bảo Nhi nhàn nhã liếc mắt một vòng, sau đó hỏi: “Cô cô, mọi người không phải có việc muốn nói với con sao?” Sắp xuyên thủng đầu nàng luôn rồi, cũng may nàng định lực tốt, bằng không nuốt cũng không vô nữa.

“Cũng không có gì, Bảo Nhi à, cô cô hỏi con, con có nghĩ tới sẽ gả cho người như thế nào không?” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.

Bảo Nhi nhăn mày, vấn đề này rất quen thuộc nha, hình như có ai hỏi qua rồi nè?

“Bảo Nhi, không tiện nói sao? Vậy trở về bí mật nói cho cô cô có được hay không?†Trần phu nhân thấy bộ dạng nàng lại tưởng tiểu nha đầu này đang thẹn thùng.

Bảo Nhi lắc đầu, “Không phải, con chỉ cảm giác hình như trước đây cũng có người hỏi con vấn đề này rồi.”

“Vậy Bảo Nhi muốn gả cho người như thế nào đâu?” Trần phu nhân truy vấn. Đám người còn lại cũng mở to hai mắt nhìn Bảo Nhi.

“Không thể lợi hại hơn con, tính tình phải tốt, tướng mạo kém một chút.” Bảo Nhi liệt kê.

~~~~~~~~

“Bảo Nhi à, vì sao?” Trần lão gia hỏi, đả kích cũng quá lớn đi, cư nhiên lại có cô nàng muốn tìm nam nhân kém cỏi để gả.

“Như vậy lúc đánh nhau hắn sẽ đánh không lại con, hơn nữa cũng sẽ không có người khác tranh giành với con nha.” Bảo Nhi giọng điệu rất chi là “đương nhiên”.

~~~~~~

“Tiểu Bảo Nhi, muội lập gia đình là vì đánh nhau sao?” Trần Mục Vũ miệng cười đến mức sắp méo sang một bên.

“Đương nhiên là không phải rồi.” Bảo Nhi khinh bỉ nhìn tiểu ca phán một câu.

“Vậy sao muội muốn tìm người đánh không lại muội?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Nói như vậy, hắn cũng không dám khi dễ ta, cũng sẽ không cướp đồ ăn ta thích, không tranh giường với ta!” Bảo Nhi trả lời.

~~~~~~~~~

“Bảo Nhi, người đã gả đi rồi, nói đúng ra, nam nhân sẽ không khi dễ nữ nhân.” Trần Mục Vân nói, nha đầu kia thực sự là rất thú vị, không biết ai dạy cho nàng.

“Sao lại không thể chứ? Lỡ như tên nam nhân kia không nói đạo lý, lại lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi ê tiện cũng không biết chừng!” Bảo Nhi phản bác.

Trưởng bối Trần gia hết thảy đầu đều đổ mồ hôi lạnh, cha mẹ con bé sao lại quán triệt loại tư tưởng này cho trẻ nhỏ vậy chứ.

“Cô cô à, người hỏi cái này làm gì vậy?” Bảo Nhi hỏi. Đương yên lành lại đột nhiên hỏi tới chuyện này.

“Không có việc gì, cô cô hỏi trước để lưu tâm giúp con, qua hai năm nữa Bảo Nhi trưởng thành cũng phải lập gia đình rồi.” Trần phu nhân biện bạch.

“Vâng!” Bảo Nhi nhún nhún vai, uống nước, biểu tình không lấy làm hứng thú lắm.

“Tiểu Bảo Nhi, nếu như có nam nhân giống như các ca ca cùng Nhạc đại ca, muội muốn gả cho ai?” Trần Mục Vân đột nhiên hỏi. Trần Mục Vũ lập tức quay đầu nhìn Trần Mục Vân: “Nhị ca, vui đùa cũng hơi quá trớn nha?”

Trần gia trưởng bối trái lại vẻ mặt đầy mong đợi.

Bảo Nhi chống cằm, con ngươi đảo vòng vòng, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Giống như Trần đại thiếu.”

~~~~~ phụt ~~~~~~

Phun trà chính là Trần gia hai huynh đệ, giật mình chính là Trần gia trưởng bối, cái đáp án cũng quá là ~~~~~ cách xa tưởng tượng nha.

“Vì sao? Bảo Nhi?” Trần Mục Vân phản ứng nhanh lập tức hỏi.

“Trần đại thiếu mặc dù có điểm lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng tất cả mặt khác đều phù hợp!” Bảo Nhi trả lời. Quan trọng nhất là hắn không biết võ công, ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, khẳng định đánh không lại nàng.

“Muội nghĩ đại ca tính tình tốt sao?” Trần Mục Vũ miệng há hốc tới mức có thể nhét cả trái trứng gà vào.

“Dù sao ta cũng chưa thấy huynh ấy tức giận với ai nha!” Bảo Nhi suy nghĩ một chút nói.

“Đại ca lớn hơn muội nhiều đó nha, Bảo Nhi?” Trần Mục Vân nhắc nhở.

“Nhị ca, huynh thật kỳ lạ à, ta nói là kiểu người giống như vậy, cũng không nói gả cho Trần đại thiếu, già hay không có quan hệ gì với ta?” Bảo Nhi trừng mắt Trần Mục Vân.

“Ha ha, vậy Bảo Nhi, muội vì sao không lấy người giống nhị ca, tiểu ca, Nhạc ca ca?” Trần Mục Vân lái sang chuyện khác.

“Bởi vì các huynh võ công đều lợi hại hơn so với ta, bộ dạng lại quá tuấn tú, nhất là Nhạc ca ca, quá trêu hoa ghẹo nguyệt.” Bảo Nhi đáp.

~~~~ phụt ~~~~~

Trần Mục Vũ cười ha ha. Tướng mạo trêu hoa ghẹo nguyệt? Không biết Nhạc Kiến Thần nghe xong có thể biến thành Bao Công mặt đen hay không ta.

Trần gia trưởng bối cũng nhịn không được ý cười, đều nhìn Bảo Nhi mỉm cười.

Trần Mục Vân nhìn mẹ hắn, bà nhẹ nhàng lắc đầu.

Đảo mắt liền tới đêm Thất tịch, nữ hài tử trong phủ trên dưới đều vội vàng bày bàn “khất xảo” (1). Buổi tối, mỗi mình Bảo Nhi nhàn rỗi không có việc gì. Chỉ là thấy người ta chiên xong xảo quả (2), nhịn không được len lén ăn hai cái, bị thị nữ thấy liền xấu hổ thè lưỡi.

Buổi tối, các viện đều bày biện xảo quả, đài sen, hoa sen trắng, củ ấu đỏ, các cô gái líu ríu hướng về ánh trăng xâu kim, thành công được một lần liền cực kỳ cao hứng, Bảo Nhi ngồi ở trên bậc thang, hai tay chống cằm nhìn.

“Bảo Nhi, sao muội không đi a?” Trần Mục Vân ngồi xuống bên người nàng hỏi thăm.

“Ta không muốn có bàn tay khéo léo như vậy.” Bảo Nhi nói, cảm thấy thực buồn chán a!

“Nhưng mà nữ hài tử tay chân vụng về sẽ bị cười đó.” Trần Mục Vân nói.

“Cười thì cười đi, bị cười so với động tay làm việc vẫn tốt hơn!” Bảo Nhi trả lời.

~~~~~

“Bảo Nhi, ai dạy muội thế?” Trần Mục Vân hỏi. Đây là con gái kiểu gì vậy trời~~~~

“Không biết. Chắc là nương của ta!” Bảo Nhi nói.

Trần Mục Vân triệt để không biến nói gì, hắn hiện tại thực sự đối với cha mẹ của Bảo Nhi cảm thấy hứng thú, thật không biết bọn họ vì sao lại giáo dục hài tử như thế. Nhớ tới trước đó vài ngày hỏi chuyện Bảo Nhi, còn chưa thấy qua cô nương nhà ai bị hỏi vấn đề này có thể thản nhiên nói ra như vậy, hơn nữa — còn là tiêu chuẩn kén rể kì lạ như thế. Hắn thực hoài nghi cha mẹ nàng có phải là quái nhân xuất thế hay không.

Tháng tám tới, khí trời mát mẻ hơn nhiều. Bảo Nhi tuy rằng thỉnh thoảng còn phát bệnh vặt sốt nhẹ, nhưng rõ ràng tinh lực thực sự dư thừa. Đầu tháng ngày mùng ba, Trần Mục Phong gởi thư nói khoảng ngày mười ba có thể về đến nhà, nhưng trong thư cũng không đề cập Cung Trúc Uẩn có cùng đi hay không. Bảo Nhi đối với cây gậy trúc xinh đẹp này rất là chờ mong.

Kết quả, Trần Mục Phong mười bốn tháng tám về đến nhà. Đáng tiếc gậy trúc chưa tới, Trần gia trưởng bối ngược lại thật cao hứng, Bảo Nhi có chút thất vọng. Trần Mục Phong đều mang về lễ vật cho mọi người, Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân chính là vải vóc, đồ trang sức, quạt tròn,…đang thịnh hành nhất kinh thành. Trần lão gia thì là lọ thuốc hít phương Tây khắc tranh màu (3) cùng con dấu bằng đá hoàng điền (4), Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ lại là bàn tính và bút lông. Thoạt nhìn đều giá trị xa xỉ.

Đợi đến lúc Trần Mục Phong đem một hộp lớn rất đẹp đưa cho Bảo Nhi, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt suy đoán, Bảo Nhi cũng rất buồn bực, mở ra nhìn, miệng liền há tròn vo.

Trần Mục Vũ cũng nhỏm sang xem, nhìn xong che miệng một bên cười trộm. Trần Mục Vân nhìn xong gương mặt biến hình cũng lui sang một bên. Trần gia trưởng bối tới một chút, đều cười đến có chút không có ý tứ.

Trần Mục Phong cư nhiên tặng nàng một hộp lớn mấy đồ chơi lặt vặt: tượng đất, tượng màu động vật cùng hình người các loại, quyên nhân mỹ nữ bốn pho, mao hầu năm con (5).

“Cảm tạ Trần ~~~~ đại ca.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói, mấy thứ này rất hợp sở thích của nàng, vậy nên có thể miễn cưỡng gọi hắn một tiếng đại ca.

“Không cần khách khí.” Trần Mục Phong trên mặt như cũ không có biểu tình gì.

“Đại ca, huynh mua ở đâu mấy thứ này vậy?” Trần Mục Vũ cười hỏi, không có biện pháp, thực sự tưởng tượng không ra đại ca cư nhiên lại chạy đi mua loại đồ chơi con nít này.

“Trên cầu (*).” Trần Mục Phong trả lời ngắn gọn. Hắn cũng không rõ tại sao khi mình thấy mấy thứ kia lại không thèm để ý tới ánh mắt người khác mà mua nhiều như vậy, vì thế lại mua thêm một hộp gỗ thật to, so với đống đồ chơi này còn đắt tiền hơn bỏ vào. Bất quá, tiểu nha đầu tựa hồ rất vui vẻ.

(*nguyên văn là “天桥” – cầu vượt, mà ngẫm lại không biết ở cổ đại gọi là cầu gì, nên mình để ‘cầu’ thôi:D)

“Cái này là cái gì?” Trần Mục Vân cầm lấy một con mao hầu hỏi. Tựa hồ chưa thấy qua.

“Mao hầu đó, làm từ thuốc Đông y, lấy xác ve, mộc lan, mộc thông, bạch cập dán lại thành, rất đẹp đúng không?” Bảo Nhi giải thích.

“Làm sao muội biết?” Trần Mục Vân lại cầm lấy bức khác xem.

“Sao lại không biết? Đây là đồ chơi chỉ ở Bắc Kinh mới có a. Ở chỗ nào cũng không có.” Bảo Nhi vui vẻ nói, cầm lấy tượng đất hình thú lên ngắm, đến khi bắt được một con nọ, Bảo Nhi ngẩn người, len lén nhìn Trần Mục Phong, sau đó nở nụ cười.

“Bảo Nhi, muội cười cái gì? Con gấu mèo này rất đáng yêu.” Trần Mục Vũ tiến lại gần.

“Thì là rất đáng yêu, nếu như ôm thêm một cây gậy trúc lại càng đẹp mắt, ha ha ~~~~” nói xong, nhìn xuống tượng màu, miệng lại hé cười, “Con gấu mèo này nhất định là chuẩn bị ăn Tết cho nên mới mặc quần áo màu sắc rực rỡ như vậy, ha ha ~~~~ “

Trần Mục Vũ cầm lấy con gấu mèo kia, nhíu mày, “Gấu mèo không phải đều là màu trắng đen thôi sao?”

“Tiểu ca, huynh biết tâm nguyện lớn nhất của gấu mèo là cái gì không?” Bảo Nhi nghiêng đầu nhìn Trần Mục Vũ.

“Ăn cây trúc chứ gì!” Trần Mục Vũ trả lời.

“Tiểu ca huynh thật không có lý tưởng, chỉ biết ăn.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Vậy muội nói xem là cái gì?” Trần Mục Vũ không phục nhìn tiểu nha đầu.

“Nguyện vọng lớn nhất của gấu mèo chính là, aiz, lúc nào hai vành mắt đen thui mới có thể biến mất đây.” Bảo Nhi vẫn cười cười như cũ, hai tay nắm lại chỉ trỏ loạn xạ trên đôi mắt của mình.

“Vì sao?” Trần Mục Vũ buồn bực, Trần Mục Vân buồn bực, Trần Mục Phong cùng Trần gia trưởng bối bên cạnh cũng buồn bực.

Bảo Nhi tròng mắt đảo quanh vài lượt, sau đó cúi đầu, nghiêm trang nói: “Nếu không người ta lại tưởng mỗi ngày mình đều bị lão bà đánh thì sao! Thật mất mặt.”

~~~~~~~~~

Im bặt.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~ cười điên cuồng.

“Bảo Nhi ~~~ cái con nhóc này ~~~~” Trần lão phu nhân chỉ vào Bảo Nhi, tay kia cầm khăn chậm chậm khóe mắt.

Ngay cả Trần lão gia ngày thường nghiêm trang ít nói cũng cười đến lệch miệng. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thì càng chẳng cần bàn, hai người bọn họ luôn luôn không có hình tượng gì đáng kể.

Người không cười chỉ có Trần Mục Phong cùng Bảo Nhi.

Lúc Bảo Nhi đương lén lút liếc Trần Mục Phong, phát hiện Trần Mục Phong vẫn chẳng có biểu tình gì mà nhìn mình, ngại ngùng thè lưỡi, sau đó cúi đầu giả vờ cầm lấy quyên nhân xem.

“Dù sao hắn cũng không biết mình gọi hắn là gấu mèo, không quan hệ, hì hì”. Bảo Nhi nghĩ thầm.

“Tiểu nha đầu này chắc rất muốn mình bị nữ nhân đánh đây” ~~~~ gấu mèo, cũng nghĩ thầm.

Chú thích

(1) Ngoài việc là lễ Valentine của Trung Quốc, lễ Thất tịch còn được gọi là “Khất xảo tiết”: tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, thêu thùa, canh cửi.

(2) Xảo quả: Là một loại bánh ngọt điểm tâm truyền thống của Thượng Hải làm từ bột mì, người ta thường dùng “thất khúc bát loan” để hình dung hình dạng của nó (tức là gấp thành nhiều múi, nhiều nếp uốn…). Ở những huyện nông thôn ngoại thành Thượng Hải có tập tục: con dâu mới cưới ngày 7-7 âm lịch về nhà mẹ đẻ, khi quay lại sẽ mang 1 ít xảo quả về cho chồng mình.

Khất xảo tiết ăn xảo quả cũng gọi là “xảo bột bột” (bột bột=bánh bột mì), thường dùng khuôn đúc ra đủ loại hình bánh: quả đào, đài sen, con cọp, sư tử… Sau khi áp chảo xong dùng sợi chỉ đỏ quấn một cọng cỏ xâu mười mấy quả lại thành một chuỗi, treo trên tường hoặc đeo lên cổ trẻ con làm trang sức hoặc đồ ăn vặt. Người ta cho rằng ăn xảo quả như vậy có thể giúp trẻ con thông minh khéo tay, đó cũng là một loại phong tục.

(3) (4): Xem hình dễ tưởng tượng ^^:

(5) Tượng đất, tượng màu: một loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc, dùng đất sét nặn theo khuôn thành hình con vật hoặc hình người, hoặc màu đất nguyên (nê tố) hoặc tô màu (thải tố).

Quyên nhân: cũng là một loại mỹ thuật tạo hình của Trung Quốc từ thời Bắc Tống, tạo nên những “búp bê vải” hết sức sống động. Ở đây họ sử dụng đủ loại vải: tơ, trù, sa, lăng, la, quyên…với những kỹ thuật hết sức khéo léo để tạo thành hình người, nhất là tay và đầu. (chủ yếu là hình mỹ nữ ^^)

Mao hầu: Hình con khỉ được làm từ các loại thuốc Đông y, giống y như hình thật. Đầu và tứ chi dùng xác ve, lớp lông dày bên ngoài dùng mộc lan, nón dùng mộc thông, còn nguyên liệu để kết dính các bộ phận lại là bạch cập (một loài thuộc họ lan).

Tương truyền có vào đời Đồng Trị (niên hiệu vua Mục Tông, thời Thanh, Trung Quốc, 1862-1874), có một tiệm thuốc là “Nam khánh nhân đường”. Một bạn giúp việc ở đó vì không hầu hạ ông chủ chu đáo bị ăn mắng, tối về bạn ra đang buồn phiền dọn dẹp dược liệu liền thấy xác ve có hình thù kì lạ, bèn lấy ra nặn nặn đắp đắp, cuối cùng được hình một con khỉ không ra khỉ, người không ra người, đưa cho mấy sư huynh ai cũng bảo giống ông chủ xấu xí kia, thế là bạn rất vui vẻ, và, con mao hầu đầu tiên ra đời:D


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...